HỒI 120
Giờ Thìn
Chủy Cung hôm nay được Cung Viễn Chủy lệnh không đánh kẻng báo thức. Y có thể quen giấc tự thức dậy, hạ nhân cũng có thể tự gọi nhau thức dậy, còn Lưu Ninh cứ an tâm yên giấc.
Beng beng beng -
Não Lưu Ninh tự đánh chuông báo thức, các dây thần kinh căng ra đau nhức vô cùng. Tự đánh nhau với não bộ vì không muốn thức dậy, cô cuộn chăn rồi lăn một vòng, kết quả như được định trước Lưu Ninh nằm lăn lóc dưới sàn nhà.
Lờ mờ mở mắt rồi Lưu Ninh ôm đầu chầm chậm ngồi dậy. Đầu cô hết đánh kẻng, rồi lại như có tổ ong bên trong đó, cả người mệt lã không chút sức lực.
Lưu Ninh trùm chăn ngồi thẫn ra đợi hồn trở về sau khi thức giấc, cũng phải độ hơn mười lăm hai mươi phút cô mới hoàn hồn nhận thức được cô còn ở Chủy Cung.
Nhìn lên tấm bình phong cao vời vợi ở trước mặt, bên cạnh là giá đồ treo y phục màu đen. Lưu Ninh tự hỏi là tẩm phòng của Cung Viễn Chủy đúng không, nhưng mà hôm qua cô nhớ mình đã ở ngay cửa tẩm phòng rồi, không lẽ y cồng kềnh đến mức đưa cô đi hẳn một vòng.
Có phấn son trước gương đồng, vậy là phòng của Lưu Ninh rồi. Cô gật gật đầu tự tán dương mình chỉ sỉn sương sương, ăn no uống say rồi về phòng nằm ngủ.
- À, y phục kia của Viễn Chủy.
Ủa?! Ê?!
Sao y phục không mặc trên người Cung Viễn Chủy mà lại ở phòng cô? Lưu Ninh vội vàng nhìn xuống mở chăn nhìn xuống y phục của mình, từ khi nào mà nó từ màu xanh thành màu hồng rồi...!!
- Không lẽ đêm qua...
Lưu Ninh vội vàng đưa tay chạm khắp nơi trên cơ thể mình.
- Không có vết tích gì hết, mình cũng...mình cũng không cảm thấy gì mà!
Hoàn hồn tỉnh cả ngủ luôn. Để chắc nịch hơn, Lưu Ninh còn vén cả váy mình lên xem, 1-2-3 lớp quần đều đầy đủ.
- Nhưng mà mình say, nếu như vậy thật thì không cảm thấy gì cũng đúng...nhưng mà...nhưng... aaaaaa
Lưu Ninh ôm chân nằm vật ra sàn, cô nhắm mắt cố gắng nhớ về hồi ức đêm qua sau khi cô nhìn thấy cửa tẩm phòng.
Kí ức chầm chậm tua về, trước mắt Lưu Ninh hiện ra khung cảnh y phục hoảng loạn trên mặt sàn, còn cô... cô ngồi trên người Cung Viễn Chủy?! Không chỉ ngồi mà còn làm những hành động này kia người lớn?!
- Aaaaaaaa
Lưu Ninh ngồi bật dậy, tâm trí hoảng loạn túm chăn chui trở lại lên giường rồi trùm kín cả thân lại. Vậy là đúng rồi, Cung Viễn Chủy đã trao thân cho Lưu Ninh đêm qua. Y chưa thành niên, tổ tiên Cung gia sẽ quở phạt cô mất.
Nhưng mà Lưu Ninh còn chưa cảm nhận được gì mà, gánh vác trách nhiệm này cô không phục đâu!
______
Nhân An đến giúp Lưu Ninh thay y phục vấn tóc, cô vì suy nghĩ trao thân vẫn chưa thoát ra được. Mọi người sau khi làm xong việc 'đó' sẽ nói gì với nhau thế? "Chào buổi sáng" à. Bây giờ cô gặp Cung Viễn Chủy thì nên nói gì, cô còn chưa hết dỗi y đâu.
- Nhân An, đêm qua ta có đánh ai không vậy?
Lưu Ninh đêm qua tầy quầy, Nhân An sợ nói ra cô sẽ cảm thấy sang chấn tâm lý ảnh hưởng đến tiểu hài tử, nên nàng quyết tâm sẽ giấu luôn chuyện cô đánh Cung Viễn Chủy.
- Không có ạ, Ninh tỷ đêm qua chỉ say rồi về phòng ngủ thôi. Mà lần sau người đừng uống rượu nữa nhé ạ.
- Viễn Chủy đưa ta về phòng à?
- Chủy công tử lo lắng cho Ninh tỷ lắm á. Y thức trông người cả đêm.
Còn cả đêm?! Vậy là nhiều lần lắm. Đầu Lưu Ninh đau lên một lúc vì suy nghĩ quá nhiều, cô vỗ vỗ lên trán rồi day day hai bên thái dương. Không nhớ đã uống bao nhiêu, nhưng đau đầu thế này chắc chắn là cực nhiều.
Lưu Ninh thở dài một hơi, lần nào uống rượu vào cũng không nhớ gì hết.
- Giờ này là giờ nào rồi Nhân An?
- Dạ giờ Thìn. Chủy công tử đến Giác Cung cũng sắp về rồi ạ.
Lưu Ninh chống tay lên đứng phắt dậy.
- Giờ Thìn?
Thảo nào cô thức dậy mặt trời đã lên cao chót vót.
- Toi rồi, toi rồiiii. Ta có hẹn với Vân Vi Sam.
Nhân An chưa kịp vấn lọn tóc nàng vừa lấy lên búi tóc, Lưu Ninh đã lấy lọn tóc đó gộp lại với phần tóc nhiều tết bím luôn. Mặc nốt lớp y phục bên ngoài rồi khoác choàng, Nhân An chưa kịp hỏi gì thì cô đã xách váy chạy khỏi tẩm phòng.
- Ninh tỷyyy. Người chưa ăn sáng mà.
Lưu Ninh xoay đầu nói vọng lại với nàng.
- Ta về sẽ ăn sau.
Rượu men vào hư người, đã lấy đi sự trong sạch của Cung Viễn Chủy, bây giờ còn trễ hẹn với con gái người ta nữa. Lưu Ninh xách váy chạy như bay băng qua đoạn đường đến đại sảnh, vươn chân định bước xuống bậc thang nhưng đột nhiên mất đà vì chỗ đáng lẽ ra có bậc thang dẫn xuống đã trống trơn.
Lưu Ninh bám được vào hành lanh, nhìn xuống bên dưới trống trơn không hề có cái bậc thang nào, cô nhớ là nó ở đây mà.
- Tiểu thư, người đi hướng này.
Thị vệ ở bên trái vẫy tay với Lưu Ninh, thị vệ 4-5 người đang lắp bậc thang ở phía bên đó, nó chệch hẳn sang một bên đại sảnh so với bậc thang cũ trước đây. Cô chạy vội sang bên đấy cũng không suy nghĩ nhiều vì đã trễ giờ lắm rồi.
- Cảm ơn, cảm ơn nhe.
Lưu Ninh chạy như bay lướt một lần hai bậc thang, đến đại môn cô còn lướt qua luôn cả Cung Viễn Chủy đang tiến vào.
Cung Viễn Chủy giơ tay vẫy chào Lưu Ninh buổi sáng, kèm theo là điệu cười phơi phới như mùa xuân. Ấy vậy mà, đối phương không chào lại, còn lướt qua luôn.
- ....
Cung Viễn Chủy khựng người hẳn một lúc, đợi y phản ứng kịp thì Lưu Ninh đã chạy đi mất bóng luôn.
_______
Lưu Ninh đạp gió rẽ lá đến Y Quán, để tăng độ đáng tin cô chạy trước đến phòng Cao Y Sư lấy giỏ đan rồi bảo đi hái dược liệu phía sau.
Phía trước cửa lối vào y quán, có để 3 viên đá xếp chồng lên nhau. Lưu Ninh nhìn là biết Vân Vi Sam đã đến rồi. Cô dừng chân hít thở một lúc, rồi nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Vân Vi Sam.
Tiếng bước chân đạp lên lá khô xuất hiện phía sau Lưu Ninh, cô giật mình xoay người lại.
Là Vân Vi Sam.
Nàng vận bạch y hoạ tiết có đính lông trắng, khác biệt đôi chút so với y phục đặc tả trong Vân Chi Vũ, nhưng vẫn là Vân Vi Sam mười phần xinh đẹp. Nét mặt nàng điềm tĩnh không chút lay động mỉm cười với Lưu Ninh.
- Lưu Ninh tiểu thư.
Lưu Ninh đứng thẳng người, mỉm cười đáp lại.
- Vân Vi Sam tiểu thư. Ta có chút việc để tiểu thư phải đợi rồi.
Vân Vi Sam tiến đến gần hơn, nàng vươn tay chỉnh lại bím tóc cho Lưu Ninh. Nhìn y phục của cô, nàng biết cô đã chạy vội đến đây.
- Lưu Ninh tiểu thư cẩn trọng sức khỏe, ta đợi một chút cũng không có thiệt thòi. Ta có thời gian tìm hiểu thêm một chút các loại dược liệu giúp cho Chấp Nhẫn đại nhân thực hiện thử thách. Ta phải đa tạ tiểu thư mới đúng.
Chẳng là chuyện Lưu Ninh "mang cốt nhục" của Cung Môn, đã truyền đến Vũ Cung rồi, đương nhiên người truyền tin không ai khác là Cung Tử Thương. Nàng bảo là Cung Tử Vũ với Vân Vi Sam mau học hỏi, đừng để phải thua Cung Viễn Chủy.
Cung Tử Vũ hay tin, y cũng bắt đầu muốn hơn thua rồi. Gọi là "Viễn Chủy đệ đệ" không thể nào để đệ đệ có hài tử trước y được.
Tính đến bây giờ, chuyện Lưu Ninh bị thổi xa, cả Cung Môn ai cũng biết trừ chính chủ trong lời đồn thì không biết.
- Vân Vi Sam tiểu thư thông minh khéo léo, ta nghĩ tiểu thư đã đoán thuốc dẫn là gì rồi đúng không?
Vân Vi Sam mỉm cười.
- Đúng là ta đã có phán đoán, nhưng vẫn chi bằng cần xác nhận của người giữ thông tin là Lưu Ninh tiểu thư.
- Vậy tiểu thư đoán là gì?
Vân Vi Sam đặt nhánh hoa Ảnh Tử vừa hái xuống vào giỏ đan của Lưu Ninh. Cô nhìn nhánh hoa trong giỏ, bất lại nhíu mày một đoạn. Vân Vi Sam tiếp tục.
- Thuốc dẫn là trứng ruồi.
Dòng suy nghĩ của Lưu Ninh không qua lâu, cô ngẩng mặt lên mỉm cười.
- Phải, là trứng ruồi.
Hoàn thành xong thông tin trao đổi, Lưu Ninh muốn nhanh chóng trở về vì cả dạ dày cô cũng đang giở chứng đau nhói. Vân Vi Sam chưa rời đi, dường như nàng vẫn muốn nói thêm lời gì đó.
- Vân Vi Sam tiểu thư đừng lo lắng, Chấp Nhẫn đại nhân chắc chắn sẽ vượt qua được thử thách này.
Khóe môi Vân Vi Sam, nàng nửa thật nửa đùa.
- Lưu Ninh tiểu thư bấm quẻ ra sao?
- Không chỉ bấm quẻ được, ta còn nhìn thấy được nữa. Nhìn thấy được không có nghĩa là giải được, giải được cũng không có nghĩa là có thể nhìn thấy.
.
.
Cung Viễn Chủy vẫn còn nhớ cái hẹn của Vân Vi Sam và Lưu Ninh, cô ra ngoài không mang bất cứ vật gì phòng thân, lại còn trong trạng thái vừa ngủ dậy. Y sợ đến toát mồ hôi chạy đến Y Quán, thị vệ gác điểm vừa nhìn thấy y đã thủ lễ thông cáo.
- Lưu Ninh tiểu thư và Vâm Vi Sam tiểu thư đang trò chuyện cùng nhau ở phía sau ạ.
Vậy là Vân Vi Sam đến đây thị vệ đều nhìn thấy, dưới bao mắt giám sát chắc nàng sẽ không dám làm càng. Nhưng vẫn không yên tâm nổi, y phải tìm Lưu Ninh.
Đi được vài bước, Cung Viễn Chủy đã thấy bóng dáng bé bé của Lưu Ninh. Y mừng vội trong lòng chạy đến ôm chầm lấy cô.
- Tỷ tỷ có làm sao không? Có bị thương ở đâu không? Sao tỷ tỷ không đợi ta đi cùng.
Hơi ấm lập tức phủ bọc lấy người Lưu Ninh, mùi hương quen thuộc dễ chịu làm cho cái đau đầu của cô nhanh chóng hạ đi. Mồ hôi lấm tấm trên cổ Cung Viễn Chủy, đoạn đường đến đây vất vả cho y rồi. Cô dùng ống tay áo lau mồ hôi cho y, dịu dàng vỗ vỗ lên lưng y một lúc.
- Viễn Chủy, ta không sao. Gà còn nguyên con.
Cung Viễn Chủy ngẩng mặt khỏi bả vai Lưu Ninh, y phì cười khảy ngón tay lên chóp mũi của cô.
- Tỷ tỷ là hạt thóc.
Lưu Ninh bĩu môi, tổng tài tổng ơ đồ.
- Đệ là con khỉ á, khẹt khẹt.
Giỏ đan của Lưu Ninh ở giữa vướn tay quá, Cung Viễn Chủy chủ động lấy đi cầm trên tay y. Trống chỗ rồi, y thuận tay ôm cô thêm một cái nữa.
- Vậy Lưu Ninh là trái chuối.
Lưu Ninh xoay mặt áp má vào ngực Cung Viễn Chủy, người đã đến rồi thì cô tạm thời quên đi cái giận dỗi để nũng nịu một chút.
- Trái chuối này bị đau đầu, đau dạ dày òiii.
Trời ơi, xem ai em bé của ai đang làm nũng kìa. Tim Cung Viễn Chủy hóa mềm xèo tức thì, y hôn lên đỉnh đầu cô một cái.
- Tỷ tỷ xong việc với Vân Vi Sam chưa.
Lưu Ninh gật đầu.
- Vậy thì vào Y Quán, ta bốc thuốc cho tỷ tỷ.
Được nước làm nũng tới bến, Lưu Ninh chu môi lắc đầu.
- Thuốc đắng lắm, hỏng uống đâuu.
Cung Viễn Chủy đột nhiên trầm giọng.
- Vậy rượu có đắng không?
Khẩu khí của Cung Viễn Chủy khiến Lưu Ninh giật mình lùi ra, cô nhanh chóng rời khỏi người y. Cung Viễn Chủy nhíu đanh mày lại, chống tay nhìn Lưu Ninh.
- Tỷ tỷ, rượu có đắng không?
Lưu Ninh mới đó đã hèn mọn, cô cúi mặt nhỏ giọng.
- Bình thường á.
- Bình thường?!
Cung Viễn Chủy chống tay cao hơn, y khom người dí mắt lườm Lưu Ninh. Mặt ngạch của y chạm vào trán cô một cái, cô ngẩng mặt thấy cả hai con ngươi của y như hình viên đạn bắn chíu về cô.
Lưu Ninh cụp đuôi không dám nói nữa, đột nhiên nhìn lên lại thấy cổ Cung Viễn Chủy có vết cắn đỏ, không phải một cái mà tận hai cái.
Lưu Ninh đưa hai tay giữ lấy mặt Cung Viễn Chủy.
- Vết cắn trên cổ đệ là của ai?!
Cung Viễn Chủy nhẹ tênh đáp lời.
- Của 'trái chuối'.
Ban nãy vừa trêu cô là trái chuối, thì trái chuối không thể là ai khác ngoài Lưu Ninh nữa. Cung Viễn Chủy e rằng bằng chứng chưa đủ xác thực, y tiến người đến ngẩng cổ đưa đến trước miệng vô.
- Tỷ tỷ há miệng ướm lại đi, vừa khít.
Giống Lọ Lem thử giày, Lưu Ninh thử vết răng. Nhưng mà không thử cũng biết vừa rồi đó, miệng to cỡ thế chỉ có cô thôi. Lưu Ninh đẩy mặt Cung Viễn Chủy, quyết tâm ăn rồi bỏ vỏ cô xách váy chạy đi.
- Tỷ tỷ, đứng lại!
Lưu Ninh không nghe không biết, cô nhắm mắt chạy vội đi rồi lại va phải một cái binh vào ai đó.
- Tiểu thư.
- Kim Thiền hả? Nhanh trốn đi.
Là sao nữa, tự nhiên lại bảo trốn đi. Kim Thiền nghe không hiểu, đương nhiên không tránh đường cho Lưu Ninh.
- À, Chủy công tử. Giác công tử gọi người và tiểu thư đến Trưởng Lão Viện.
.
.
Giờ Tị
Kim Thiền đột nhiên trở thành bóng đèn to bự đi giữa Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh. Vấn đề là ba người không ai nói với ai lời nào, khiến bầu không khí trở nên im lặng đáng sợ. Cung Viễn Chủy muốn đợi Lưu Ninh đi cùng, nên cố ý đi chậm lại để ngang bước cùng cô. Còn Lưu Ninh vì ngại mà đẩy Kim Thiên đi vào giữ y với cô.
Cung Viễn Chủy nghĩ, Lưu Ninh vì nghĩ ngợi linh tinh về vết cắn kia, cộng thêm với bánh hoa hồng nên còn giận y. Y muốn nhanh chóng làm lành với Lưu Ninh, y biết y sai rồi, đêm qua chỉ sợ cô chẳng còn nhớ gì lời của y. Vậy nên rất cần phải ngồi lại nói chuyện với nhau lần nữa, nhưng phải đợi đến sau khi xong việc ở Trưởng lão viện.
Y lấy kẹo đã bốc vỏ, đưa cho Kim Thiền, Kim Thiền nghi hoặc nhìn y. Cung Viễn Chủy lập tức nhướn mày.
- Không phải cho ngươi, đưa Lưu Ninh tiểu thư.
Ý là mình có thể tự đưa mà. Kim Thiền không hiểu nổi, đêm qua hai người ở cùng một phòng mà nay vẫn chưa làm lành với nhau luôn??
Làm công ăn lương nên Kim Thiền chỉ biết tuân lệnh, y nhận viên kẹo rồi chuyển tay đưa sang bên cạnh cho Lưu Ninh.
- Tiểu thư, Chủy công tử mang kẹo cho người.
Lưu Ninh khoanh tay quay mặt sang hướng khác, lúc sau mới đưa tay cầm nhanh viên kẹo trong tay Kim Thiền.
- Gửi lời đa tạ của ta đến Chủy công tử.
Kim Thiền mỉm cười thân thiện một cái, rồi quay sang Cung Viễn Chủy.
- Chủy công tử, Lưu Ninh tiểu thư nói đa tạ người.
Nhận kẹo rồi, xem ra Lưu Ninh đã vơi giận dỗi với y, Cung Viễn Chủy mừng rỡ không nhịn được ý cười.
- Hỏi tiểu thư kẹo có ngon không?
Kim Thiền nhịn nhục trong lòng, quay sang hỏi Lưu Ninh.
- Tiểu thư, Chủy công tử hỏi người kẹo có ngon không?
Lưu Ninh gật đầu.
- Chủy công tử, tiểu thư gật đầu.
Cung Viễn Chủy không dừng lại, tiếp tục nhìn Kim Thiền.
- Chuyển lời với Lưu Ninh tiểu thư, một lát nữa đến Trưởng lão viện đối chất, không làm thì bảo không làm. Có ta ở bên, không cần lo lắng.
Kim Thiền kiềm nén hít thở một hơi, trìu mến nhìn Lưu Ninh.
- Tiểu thư, Chủy công tử bảo người không cần lo lắng.
Lưu Ninh nghe được lời của Cung Viễn Chủy, cũng thấy an tâm đôi phần, thật ra thì cô cũng đã nghĩ ra cách ứng biến rồi. Nhưng cô cần hỏi chuyện với Cung Viễn Chủy, cô ngẩng mặt nhìn Kim Thiền.
Kim Thiền giựt giựt khóe miệng, Lưu Ninh thu lời lại vì như kiểu nếu cô tham gia vào cái trò chuyển lời này, Kim Thiền sẽ đấm cô.
- Kim Thiền, chuyển thêm lời với Lưu Ninh tiểu thư....
Cung Viễn Chủy chưa nói dứt lời, Kim Thiền đã lớn giọng bộc phá.
- Chủy công tử!!!!
- Lưu Ninh tiểu thư ở đây, ở đây!!
Kim Thiền ôm đầu.
- Quá đủ rồi!!! Hai người tự nói chuyện với nhau đi!
Kim Thiền quạo rồi đó, chủ thì chủ chứ vừa phải thôi. Y khoác vai Cung Viễn Chủy, đẩy chủ tử về phía Lưu Ninh rồi nhanh chóng chạy nhanh lên phía trước.
- Aaaaaaa!!!!
Về hai ngày, bị trừ nửa bổng lộc tháng vì để Lưu Ninh bị muỗi đốt, gián tiếp suýt làm cho Chủy Cung tuyệt hậu. Bây giờ còn bị buộc làm cầu nối cho cơm chó, Kim Thiền bị oan ức, cảm thấy bị tư bản chèn ép, y ôm đầu như như hóa điên chạy đi.
Lưu Ninh lần nữa trở về trong vòng tay của Cung Viễn Chủy, cô xoay mặt đi hướng khác rồi hắng giọng.
- E hèm. Ta mượn đoản đao của đệ được không? À ý là ta chỉ để ở đây thôi, chứ không dùng.
Lưu Ninh chỉ chỉ lên thắt lưng của mình, Cung Viễn Chủy lập tức vòng tay ra sau lấy đoản đao rồi đặt vào thắt lưng của cô. Đoản đao được đặt ở nơi người đối diện dễ nhìn thấy nhất.
- Ta biết cách tỷ tỷ muốn dùng rồi.
HẾT HỒI 120
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro