HỒI 119
Cung Viễn Chủy kịp lấy chậu đồng để Lưu Ninh tìm "chị huệ". Vội vàng gấp rút nên y lấy đi dây quấn mạn che để cột lại tóc cô. Y lấy y phục lớn của mình phủ lên người Lưu Ninh, nhíu mày lo lắng vuốt dọc lưng cô.
- Uệ...khụ...khụ...
Cung Viễn Chủy nhìn trong chậu đồng chỉ toàn là nước nhờn cùng
một vài mảnh cặn là bã hạt, bã đậu. Y mới nhận ra từ chiều đến giờ Lưu Ninh chắc chắn vẫn chưa ăn gì, rượu vào bụng mới thành ra khó chịu thế này.
Bàn ăn trong tẩm phòng Lưu Ninh, ban nãy Nhân An đi bới tô cơm cho cô cũng đã gọi người đến dọn xuống nhà bếp hâm nóng để thức ăn tránh nguội lạnh.
Ruột gan Lưu Ninh cuộn thắt một vòng, bao nhiêu thứ trong dạ dày đều bị trào hết ra bên ngoài, thật ra cũng chỉ toàn là nước. Cung Viễn Chủy lấy khăn tay lau sạch miệng cho Lưu Ninh, đặt chậu đồng xuống sàn rồi để cô tựa người vào lòng y.
Người Lưu Ninh mềm nhũn không còn chút sức sống, đầu óc mụ mị hơn trăm phần, nhưng cô biết cô vẫn đang ở trong lòng Cung Viễn Chủy.
- Viễn Chủy.
- Ơi, Viễn Chủy ở đây.
Cung Viễn Chủy an ủi hôn lên trán Lưu Ninh một cái, y kéo cổ áo y phục che kín phía trước người cô, hướng mắt ra ngoài lớn giọng.
- Người đâu!
Hạ nhân bên ngoài nghe tiếng Lưu Ninh nôn, thai phụ thường nghén những tháng đầu tiên, đã vậy còn uống rượu nữa. Bọn họ cũng lo lắng không thôi nhanh chóng mở cửa vào tẩm phòng.
- Mang nước ấm đến đây!
Thật ra đầy đủ là mang nước ấm, thuốc giải rượu, y phục mới của Lưu Ninh đến, mang cái chậu đồng này đi, dọn dẹp những thứ linh tinh trên mặt sàn.
Hạ nhân nhìn váy vóc của Lưu Ninh, hộ giáp và giày của Cung Viễn Chủy ngổn ngang dưới sàn, hiểu rồi hiểu rồi. Bọn họ ngại ngùng không dám nhìn thẳng nhưng vì công việc phải xông xáo vào. Cũng vừa hay bọn họ đều hiểu ý của Cung Viễn Chủy, một câu nhưng rất nhiều việc phải tất bật chia nhau làm.
Cung Viễn Chủy rót trà đưa đến cho Lưu Ninh súc miệng, rồi dùng nước ấm được mang đến lau lại mặt cho cô. Y cuộn người cô vào trong chăn, nhắm mắt mặt lại y phục mới cho cô. Lưu Ninh cũng ngoan ngoãn hợp tác, cũng tay chân tự thắt nút y được y phục của mình.
Tẩm phòng gọn gàng, trở về yên ắng. Nhân An bưng khay gỗ đựng chén thuốc giải rượu đến.
- Chủy công tử.
Cung Viễn Chủy gật đầu vươn tay, Nhân An tiến đến đặt chén thuốc lên tay y rồi lui xuống. Nàng nghĩ ngợi gì đó một lúc rồi lại quay trở vào hướng hành lễ với Cung Viễn Chủy.
- Chủy công tử.
- Chuyện gì?
Nhân An sau nhiều việc xảy ra, nàng cũng có chút can đảm hơn khi đối mặt với Cung Viễn Chủy, dù cũng là sợ, nhưng đỡ hơn trước đây tay chân run rẩy không dám ngẩng mặt. Nhân An thu lễ, tiến lên thêm một bước.
- Ban chiều Đại tiểu thư có mang canh sườn đến cho Ninh tỷ ạ.
- Canh sườn?
Thảo nào trong cơn men Lưu Ninh cứ liên tục nhắc đến sườn. Nhân An gật đầu nhanh chóng tiếp tục.
- Ninh tỷ vẫn chưa dùng, tỷ ấy muốn đợi Chủy công tử cùng ăn. Mặc dù Ninh tỷ không nói một lời nào sẽ đợi Chủy công tử, nhưng cả buổi tối đều ngồi ở xích đu hướng mắt ở hành lang đến đại sảnh. Dù không nói bằng lời, thì hành động của tỷ ấy vẫn nói rằng tỷ ấy đang đợi công tử về.
Cung Viễn Chủy hạ tay cầm chén thuốc một đoạn, y xoay mặt nhìn Lưu Ninh đang dụi mặt vào chăn. Lần đầu tiên cô uống rượu khi ở Chủy Cung cũng làm loạn thế này, cũng nắm tóc y không buông, y nhớ như in không phải vì y ghi thù lần đó, vì y muốn nhớ là vì y gây ra sự phiền lòng cho cô, lần sau sẽ không như thế nữa. Nhưng lần này là lần thứ hai, vẫn là vì y gây ra sự phiền lòng cho cô.
- Chủy công tử, người cũng biết buồn phiền sẽ ảnh hưởng đến tiểu hài tử. Vậy nên... người làm hòa với Ninh tỷ nha ạ.
Khoan từ từ, Cung Viễn Chủy thấy cấn cấn khúc nào rồi nè.
- Tiểu hài tử?
Cung Viễn Chủy quay mặt đi rồi quay ngoắc sang dí mặt vào nhìn Lưu Ninh một lần nữa.
Y với cô chưa có gì mà?!!! Ý là chỉ bên ngoài thôi thì tiểu hài tử đâu ra, không lẽ là sách lừa y?!!
- Tiểu hài tử?!
Cung Viễn Chuỷ khó tin hỏi lại một lần nữa. Nhân An ngô nghê gật đầu.
- Dạ đúng rồi ạ. Chủy công tử đã nói rồi mà.
- Ta nói?!
Cung Viễn Chủy hoảng loạn đặt chén thuốc lên bàn gỗ ở đầu giường, y đứng lên rồi ngồi xuống tiếp tục nhìn Lưu Ninh. Y đã nói gì đâu, y muốn "ăn" cô còn không được nữa, thì tiểu hài tử này đâu ra.
- Chủy công tử nói Ninh tỷ đã mang cốt nhục của Cung Môn mà ạ.
Nói hồi nào?!! Cung Viễn Chủy đứng lên, rồi ngồi xổm xuống sàn ôm đầu. Toi rồi, y phải ăn nói thế nào với Cung Thượng Giác đây. Ca ca không có dạy y làm nữ nhân có thai trước khi thành thân.
Vậy Lưu Ninh có biết cô có hài tử không? Cô còn chưa gật đầu đồng ý mà. Cung Viễn Chủy đã nói khi nào mới được chứ... Trời ơi đi, trong sách lừa Cung Viễn Chủy! Không có nhân tính, gạt người!! Đồ con chó!
Lưu Ninh không biết Cung Viễn Chủy trong cơn hoảng loạn tột cùng, cô ôm chăn xoay người. Xui khiến cánh tay Lưu Ninh chìa đến trước mặt y, y mới nhớ ra ban nãy y xem mạch cho cô là bình thường, không có thêm mạch hỷ.
Sợ mình nằm mộng, Cung Viễn Chủy tự cắn môi mình một cái, môi ban nãy Lưu Ninh cắn vẫn còn đọng vết máu đỏ, rõ đau tặc lưỡi thành tiếng. Cung Viễn Chủy ngồi lại lên giường, nâng tay Lưu Ninh kiểm tra mạch lần nữa.
- Mạch bình thường...
Cung Viễn Chủy nhướn mày quay sang nhìn Nhân An.
- Ngươi nghe ta nói như thế à?
Nhân An lắc đầu.
- Hoài tỷ nghe ạ.
Nhân Hoài mỗi tháng đều phải đến Y Quán bốc thuốc về thính giác mà? Vậy mà lại đi nghe nàng nói nhăng nói cuội. Y mắng oan người viết sách rồi, sách không có lười y. Cung Viễn Chủy bất lực thở dài một hơi.
- Ai cũng biết rồi à?
Nhân An gật đầu.
- Dạ ai cũng biết ạ.
Cung Viễn Chủy đột nhiên không còn khát khao muốn đính chính nữa, phần vì y vừa nghĩ ra một vài chuyện, phần vì đính chính cũng không phải là tác phong của y. Ngoại trừ Cung Thượng Giác và Lưu Ninh, thì Cung Viễn Chủy cũng không muốn nói nhiều lời về việc của y với người khác.
- Lui xuống đi.
Nhân An hành lễ, nếu giúp được Ninh tỷ của nàng không phải buồn bã nữa thì sẽ là niềm vui to lớn của nàng. Hai người ở cùng nhau trong tẩm phòng đêm nay, chắc chắn sẽ làm hòa được thôi. Nhân An vô ý để dòng suy nghĩ thành ý cười thành tiếng.
Cung Viễn Chủy nghĩ chắc là Lưu Ninh chiều ý Nhân An mãi nên nàng đã hư rồi. Hồi đấy nhìn đến y thôi là nàng đã sợ xanh mặt, nay đã đứng cười cười chẳng kiêng dè gì y cả.
- Ngươi cười cái gì?
Nhân An giật mình dùng tay che miệng, nàng lập tức lắc đầu.
- Không có, không có ạ. Chủy công tử và Ninh tỷ an mộng ạ.
Tự giác nhanh chóng lui khỏi, Nhân An trước khi đóng cửa tẩm phòng còn dặn dò thêm vài câu.
- Chủy công tử nhớ chăm sóc Ninh tỷ nha ạ.
Cung Viễn Chủy bĩu môi, dặn dò thừa lời, chăm sóc cho Lưu Ninh đương nhiên là việc của y.
Y xoay người Lưu Ninh nằm thẳng lại, đặt tay cô vào trong chăn ngay ngắn, Thuốc nóng đã chuyển sang ấm, lấy Bách Thảo Tụy từ lọ sứ trong hộc tủ kéo chiếc bàn ở đầu giường, y cho vào chén thuốc, Bách Thảo Tụy dạng viên cho vào nước dần mềm ra, được một lúc thì hòa tan hòa toàn vào thuốc. Cung Viễn Chủy nâng chén đong một muỗng thuốc đưa đến trước miệng cô.
Muỗng thuốc chạm môi, thuốc chưa vào miệng, chỉ ngửi được mùi hương của thuốc Lưu Ninh đã lắc đầu bĩu môi. Cô trùm chăn phủ kín lên đầu xoay người đi.
- Hổng uống đâu, thuốc đắng.
Cung Viễn Chủy nhìn Lưu Ninh thở hắt ra một hơi, cương quyết một chút có nhõng nhẽo thì cũng vô ích thôi. Y nhướn mày vươn tay kéo người cô xoay lại.
- Thế sao uống rượu? Rượu đắng không?
Lưu Ninh làm im thin thít không dám đáp lời lại, cô he hé chăn xem nét mặt của Cung Viễn Chủy. Tầm nhìn mờ ảo, sau đó xuất hiện 3 Cung Viễn Chủy trước mắt cô, không phân biệt được đâu là bản chính, nhưng cô biết y đã tức giận rồi, 3 cái mặt Cung Viễn Chủy đang nhíu mày nhăn khít lại. Cô cụp đuôi hạ chăn ngoan ngoãn uống muỗng thuốc mà y đong đến.
Cung Viễn Chủy tất bật đút thuốc, tất bật bốc sẵn vỏ kẹo ngọt cho Lưu Ninh. Mỗi muống thuốc vào miệng cô đều nín thở nuốt, đắng đến nhăn mặt nhíu mày.
- Ngoan, sắp hết rồi.
Y áp tay lên má cô, xoa xoa vỗ về. Lưu Ninh nhận ra được hơi ấm quen thuộc từ tay Cung Viễn Chủy, tay đẩy hạ chăn xuống đưa tay rời khỏi chăn, mò mẫm giữa không trung một lúc cũng chạm được đến tay y.
- Khẹt khẹt khẹt.
Cái nhíu mày giãn ra, Lưu Ninh nhe răng cười rồi nhắm mắt dụi dụi má vào lòng bàn tay của Cung Viễn Chủy.
Tưởng như vậy là Cung Viễn Chủy sẽ không tức giận chuyện cô uống rượu đến trào ngược dạ dày à? Tưởng như vậy thì đúng rồi đó.
- Thấy ghét.
Miệng thì bảo ghét, lưng lại khom xuống một đoạn rồi cúi mặt hôn lên trán Lưu Ninh một cái. Cô hưởng thụ sự ấm áp trên da mặt lúc, đột nhiên những cái dụi dụi dừng lại. Lưu Ninh dùng cả hai tay sờ sờ lên tay Cung Viễn Chủy, đôi mày cô nhíu lại lần nữa.
- Viễn Chủy đau lắm đúng không?
Vải băng vết thương trong lòng bàn tay của Cung Viễn Chủy vẫn còn dính vết máu đỏ vì lần động vết thương ban chiều, sau đó đến Giác Cung y không cởi găng tay. Đến ban nãy khi vào tẩm phòng găng tay mới được cởi ra, y còn quên mất vết thương đó.
Cung Viễn Chủy nhẹ giọng.
- Ta không đau.
Lưu Ninh xoay mặt, đặt môi hôn vào giữa lòng bàn tay y.
- Lần sau...đệ đừng như thế nữa.
Với Lưu Ninh mà nói, giận thì giận thương thì thương. "Lần sau" có nghĩa là Cung Viễn Chủy đã đi được nửa đường đến làm hòa rồi. Y mỉm cười gật đầu, tiếp tục đong muỗng thuốc đưa đến miệng cô.
- Chắc chắn không có lần sau.
Vài muỗng nữa cũng uống hết chén thuốc, Cung Viễn Chủy lấy kẹo đã bốc sẵn đưa vào miệng Lưu Ninh. Cô nhận kẹo, chép chép miệng thành tiếng rồi lại cười.
- Khì khì khì khì.
Muôn màu muôn vẻ điệu cười của Lưu Ninh, cũng may là y biết cô say chứ nhìn vao chẳng khác gì cô bị hết vong này tới vong kia nhập xác.
- Tỷ tỷ cẩn thận kẻo nghẹn.
Vừa nhắc xong Lưu Ninh ho liền mấy tiếng, Cung Viễn Chủy hốt hoảng chồm cả người đến, y bóp hai bên má để cô há miệng ra, hú vía một phen trong miệng cô vẫn còn kẹo.
Cung Viễn Chủy đặt chén thuốc lên bàn, rồi dập nến trong đèn lồng, chỉ chừa lại duy nhất ánh đèn nhỏ gần giường. Y tự giác trèo lên giường, gỡ phục sức của mình rồi đến của Lưu Ninh, xong xuôi gối đầu cô lên cánh tay.
- Tỷ tỷ, an mộng.
Lưu Ninh ngậm tan hết kẹo đường trong miệng, cũng được cái vuốt ve lưng của Cung Viễn Chủy dỗ dành chìm vào giấc mộng.
Trong mộng, Lưu Ninh thấy mình đã trở về nhà, ngôi nhà màu nâu sáng có chiếc xích đu đặt bên ngoài sân nhỏ. Khung cảnh thân quen đến nao lòng, những bước chân nhẹ tênh của Lưu Ninh chạy vội vào trong nhà.
- Mẹ, mẹ ơi.
- Hả?
Cung Viễn Chủy nghệch mặt ra nhìn xuống Lưu Ninh, lẽ ra phải gọi là phu quân mới đúng chứ.
- Ninh Ninh nhớ mẹ quá.
"Mẹ" là cách Lưu Ninh gọi mẫu thân. Cung Viễn Chủy gật gù nhớ ra rồi à lên một tiếng. Y đoán chừng chắc trong mộng cô đã gặp lại mẫu thân rồi, cũng phải vì ở đây cũng khá lâu, xa nhà chắc chắn sẽ nhớ.
Lưu Ninh nũng nịu nói chuyện với mẫu thân trong mộng nghe đáng yêu dữ luôn, Cung Viễn Chủy tắm tắt khen mãi không ngớt. Cộng thêm cả trong mộng gọi mẹ chứ không gọi thêm tên của nam nhân nào khác, rất hài lòng.
Cung Viễn Chủy nghĩ phải làm Lưu Ninh vui, y đưa tay bóp mũi mình kéo giọng cao lên một đoạn.
- Mẹ cũng nhớ Ninh Ninh nhiều lắm.
Lưu Ninh vòng tay ôm chặt Cung Viễn Chủy.
- Mẹ bị cảm ạ? Mẹ cũng gần đến tuổi hưu rồi hay cứ nghỉ sớm đi ạ, cứ làm việc rồi bệnh mãi thế này. Ninh Ninh đủ tiền lo được cho mẹ mà.
Cung Viễn Chủy giả giọng hết mình mà vẫn chưa giống nữa, y nghĩ cách một lúc rồi thay vì giữ bịt mũi, y giữ yết hầu của mình.
- Mẹ không sao đâu. Ninh Ninh đừng lo lắng nhé.
Có vẻ như cũng ổn ổn, Lưu Ninh cười rồi đáp lời.
- Mẹ, Ninh Ninh muốn ăn giá đỗ xào thịt bò.
Rồi được luôn, ngày mai Cung Viễn Chủy cho nhà bếp nấu hẳn một chảo lớn cho Lưu Ninh.
- Để mẹ nấu cho Ninh Ninh ăn nhé.
Lưu Ninh tuy mơ nhưng vẫn cười ra thành tiếng. Cứ đáng yêu kiểu gì đấy, Cung Viễn Chủy không chịu được lại hôn lên má cô một cái.
- Mẹ, Ninh Ninh về rồi. Chắc con sẽ xin nghỉ việc ở viện, không làm ở thành phố X nữa, sẽ về đây ở với mẹ có được không?
Cung Viễn Chủy có nhớ lúc Lưu Ninh bảo trước đây còn ở cùng mẫu thân, cô vẫn hay xoa bóp cho mẹ. Vậy là cái viện nghiên cứu gì đó là ở thành phố X, ở xa nhà của mẫu thân Lưu Ninh lắm, Cung Viễn Chủy mà đến được đó, y chắn chắn sẽ mua cái viện rồi cho nó dời về gần nhà mẫu thân của cô. Lưu Ninh vừa có thể tiếp tục công việc, vừa có thể ở gần gia quyến.
- Nhưng Ninh Ninh yêu thích công việc của mình mà đúng không?
Lưu Ninh gật gật đầu.
- Nhưng mà bây giờ, Ninh Ninh không còn gì cả. Mọi dự định tương lai đều không còn nữa.
- Vậy cứ như hiện tại không phải vẫn tốt sao?
Hiện tại Cung Viễn Chủy muốn nói là ở bên cạnh y, y đột nhiên lại có suy nghĩ ích kỷ, y không muốn cô trở về, cứ như thế này ở bên cạnh y.
- Hiện tại...của con...
Lưu Ninh ngập ngừng đứt quãng, Cung Viễn Chủy cũng không vội tiếp tục, tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng cô.
- Lý Mạnh Nguyên có đến tìm con không?
Lý Mạnh Nguyên là tên khốn không tốt với Lưu Ninh, còn giống mặt với tên đê tiện Lý Hoán Du. Nhắc đến Cung Viễn Chủy lại không vui, khó chịu vô cùng.
- Hắn chết rồi.
- Chết...rồi ạ? Nhưng mà...nhưng mà...tại sao?
Cung Viễn Chủy vì quá khó chịu nên hạ tay không còn giả giọng mẹ của Lưu Ninh, y thẳng thừng.
- Trời đánh chết.
Lưu Ninh sau đó cũng không đáp lời nữa, nhịp thở đều đặng hơn nên Cung Viễn Chủy nghĩ cô đã ngủ rồi.
Không gian yên ắng được vài phút, Lưu Ninh lại tiếp tục.
- Mấy thằng Vô Phong không phải cha, Cung Môn mà nó nhảy vô nó đứng.
Đột nhiên nhắc đến Vô Phong, Cung Viễn Chủy vội vàng.
- Rồi sao tỷ tỷ? Rồi sao nữa tỷ tỷ?
Lưu Ninh tiếp tục.
- Cung Môn có 5 cái nhà, 4 hộp nhang muỗi người ta mua rồi.
Chắc chắn có ẩn ý thông tin mật gì đó trong lời nói, Cung Viễn Chủy tò mò phát điên, y lay nhẹ tay tay Lưu Ninh.
- Rồi sao nữa tỷ tỷ?
- Nhỏ Mỹ Kiều đi lấy chồng Đài Loan, xe bắt chó chạy vượt đèn đỏ.
Mỹ Kiều là ai nữa?!
- Tỷ tỷ, rồi sao?
Lưu Ninh im bật đi, như lần nữa chìm vào giấc ngủ. Cung Viễn Chủy bị khơi dậy sự tò mò và cảnh giác, y bắt đầu tìm những mật mã ẩn trong câu của Lưu Ninh, có thể trong mơ cô vừa bấm quẻ được.
- Nhảy vô đứng, ý là sẽ tấn công Cung Môn?.... Hmm, 5 cái nhà, Thương - Giác - Chủy - Vũ, thứ năm là nhà nào? À, Trưởng lão viện. Vậy là tấn công cả 4 cung.
- Mỹ Kiều ở Đài Loan, là ở đâu? Nhắc đến chó không lẽ là Lý Hoán Du, bắt đi. Thằng chó đó vẫn còn sống à?
Cung Viễn Chủy vừa vỗ vỗ vuốt lưng Lưu Ninh, vừa miệt mài suy luận. Sáng mai y phải đến nói lại với Cung Thượng Giác mới được.
- 54... Ngũ tứ, ngũ thập tứ.
Cung Viễn Chủy nghĩ nhiều thêm, y bắt đầu tự ghép các nét trong con số xem có ra thêm từ ngữ nào nữa không. Y nhắm mắt chìm vào trong những kí tự mà mình đã viết ra.
- Viễn Chủy.
Lưu Ninh lần nữa lên tiếng, nhưng lần này là gọi y. Y mở choàng mắt, vỗ lưng cô nhanh chóng đáp lời.
- Ơi.
- Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy áp mặt Lưu Ninh tựa vào ngực mình, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cô.
- Viễn Chủy ở đây.
Lưu Ninh vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng lớn của Cung Viễn Chủy. Cô vùi mặt hít một hơi, cảm giác an toàn phủ bọc lấy toàn bộ giác quan cô mới thả lỏng tay vỗ vỗ lên lưng y.
- Ta đã nghĩ sẽ không thể gặp lại đệ nữa.
Lưu Ninh nhỏ giọng, cô vẫn còn trong giấc mộng, cô nhìn thấy cô trở ra sân nhà, sau đó thì gặp Cung Viễn Chủy. Y biết lần này cô vẫn chìm trong mộng không thể thoát ra, dỗ dành hôn lên trán cô một cái nữa.
- Tỷ tỷ, Viễn Chủy ở đây.
Lưu Ninh khe khẽ gật gật đầu.
- Ta nhớ Viễn Chủy, xin lỗi vì đã trở về không từ biệt đệ.
Cũng may là Lưu Ninh chỉ nằm mộng thôi, Cung Viễn Chủy hít một hơi tự trấn an bản thân.
- Vậy bây giờ ta đã ở đây rồi.
- Ưm. Viễn Chủy ở đây rồi.
Cung Viễn Chủy lại hít một hơi, vòng tay giữ chặt lấy cô trong lòng, y sợ những lời này sẽ thành sự thật, sợ nới lỏng tay ra vận mệnh sẽ đưa cô rời khỏi y.
- Lưu Ninh đừng rời đi có được không? Ta muốn được ở bên cạnh tỷ tỷ, mỗi ngày đều cùng tỷ dùng cơm, cùng cười nói vui vẻ. Ta muốn cùng tỷ tỷ trải qua xuân hạ thu đông, trăm năm bạc đầu.
Khi càng thân thuộc với ai đó, điều đáng sợ nhất là khi họ rời đi. Cung Viễn Chủy vốn chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, nhưng những lời của Lưu Ninh, y bất giác luôn mang nỗi sợ một ngày mở mắt thức dậy sẽ không còn được nghe tiếng gọi của cô, sẽ không còn nhìn thấy cô chạy nhảy ở Chủy Cung.
Lưu Ninh cục kịch trong lòng Cung Viễn Chủy, lần nữa gật đầu.
- Ta vẫn ở đây với Viễn Chủy mà.
- Tỷ tỷ ngoéo tay đi.
Cung Viễn Chủy tự nâng tay Lưu Ninh, tự móc ngóe ngón út vào với cô rồi đóng mộc ở ngón cái, sau đó lại trả tay cô về đặt ở eo mình.
- Tỷ tỷ ngoéo tay rồi không được thất hứa đâu. Thất hứa ta sẽ giận tỷ tỷ.
Lưu Ninh gật gật đầu.
- Ta hứa.
- Tỷ tỷ có yêu Viễn Chủy không?
Cung Viễn Chủy chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ hỏi câu này, sẽ không thiếu tự tin đến mức nghĩ Lưu Ninh không dành tình cảm cho y. Người say thì không biết nói dối, người không phân biệt được mộng hay thực thì lại càng không thể nói dối.
Nhưng lần này Lưu Ninh lại không đáp lời, Cung Viễn Chủy cúi mặt nhìn xuống dường như cô thật sự đã thoát mộng an giấc rồi.
- Tỷ tỷ.
Không đáp lời, vậy thật là đã ngủ. Cung Viễn Chủy thở dài một hơi rồi tự áp mặt lên má Lưu Ninh. Thôi đành vậy, thà không có được câu trả lời còn hơn là câu trả lời mà y không muốn nghe.
- Tỷ tỷ, chuyện hôm nay ta cố tình thân mật với Hà Nguyệt, để tỷ tỷ phải khó chịu, ta xin lỗi. Là ta khờ dại, chắc chắn sẽ không có lần sau.
__
- Có.
Cung Viễn Chủy giật mình nghe giọng của Lưu Ninh, y rời mặt ngẩng lên nhìn cô. Lưu Ninh vẫn nhắm nghiền mắt, khóe mắt và đôi mi ngấn nước mắt chảy dọc xuống.
Cung Viễn Chủy vội áp tay lau hàng nước mắt chảy dọc trên gò má cho Lưu Ninh, vỗ về hôn lên mi mắt cô.
- Ta yêu Viễn Chủy.
CPU của Lưu Ninh bị chậm một chút thôi mà.
Cung Viễn Chủy vui vẻ phì cười, hài lòng với câu trả lời mà y rất muốn được nghe. Nếu đã yêu thì y sẽ dùng cả mệnh này để cãi lại mệnh trời, y nhất định sẽ không buông tay cô.
- Ta yêu Lưu Ninh.
Vừa mới lau nước mắt cho người ta, vậy mà Cung Viễn Chủy cũng khóc mất rồi. Y cúi mặt hôn lên trán, mi mắt, gò má rồi đến môi của cô. Khóe miệng Lưu Ninh cũng cong thành điệu cười, cô dời tay choàng sang cổ Cung Viễn Chủy.
- Mà đệ thích bánh hoa hồng hay thích sườn?
Vẫn chưa tha cho Cung Viễn Chủy luôn, y vẫn bị dí đến cùng.
- Ta đương nhiên thích sườn.
- Bánh hoa hồng hả?!
- Ta bảo ta thích sườn mà.
- Tại sao đệ thích bánh hoa hồng?!
- Lưu Ninh! Ta thích SƯỜN!
HẾT HỒI 119
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro