HỒI 118
Được phu nhân khen đẹp Cung Viễn Chủy vênh mặt tự hào, vua chúa thì cũng chí có thế thôi.
Lưu Ninh lại cười khà khà thụi thụi đầu vào ngực y, Cung Viễn Chủy bị điệu cười của cô kéo về thực tại.
- Mùi rượu?
Mùi rượu nồng tỏa ra từ người Lưu Ninh, cảm giác như cô vừa bị nhúng vào lò rượu rồi kéo ra ngoài vậy. Cung Viễn Chủy hiểu rồi, làm gì có vong nào nhập nổi Lưu Ninh, cô là uống đến say khướt rồi. Lưu Ninh đi không vững, nói năng không kiểm soát được, vậy chắc chắn là uống rất rất nhiều. Cung Viễn Chủy nhíu mày, vòng tay Lưu Ninh qua cổ y, khom người vào thế bế nhấc cô lên.
Lưu Ninh dụi dụi mặt vào lồng ngực của Cung Viễn Chủy, như mèo nhỏ muốn được xoa nựng. Y cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi hướng mắt nhìn đến Nhân An và Hương Kiều. Ánh mắt tối hẳn đi một đoạn, sắc bén như đao, Nhân An sợ hãi lùi bước nép phía sau Hương Kiều.
- Chủy công tử, tiểu thư...có uống chút rượu.
Hương Kiểu giơ tay ấn vào hai đốt ngón tay để miêu tả lượng rượu chút xíu mà Lưu Ninh đã uống. Thật ra là bằng một phần năm mươi thôi, nàng biết chủ tử sẽ không tin nhưng vẫn cố gắng giải thích.
- Một chút?
Rượu ở Chủy Cung đúng là rượu mạnh dễ say, nhưng làm gì có ai uống một chút mà đi đứng không nổi thế này.
- Chủy...
Lưu Ninh mở mắt rồi nheo mắt lại nhìn Cung Viễn Chủy, đôi mày của cô cau lại khác hẳn dáng vẻ mèo con ngoan ngoãn ban nãy.
Cảm giác đau đớn ập đến quen thuộc này, tóc Cung Viễn Chủy lại bị Lưu Ninh nắm giật một chùm lớn trong tay.
- CUNG VIỄN CHỦY!!
Lực mạnh đến đầu Cung Viễn Chủy ngửa hẳn ra sau, nhưng y không dám buông tay vì sợ Lưu Ninh sẽ ngã.
- LƯU NINH!!
Cảnh tượng này thật quen thuộc, gọi tên nhau cũng thật quen thuộc, Nhân An và Hương Kiều vội đứng hẳn vào một góc.
- Đệ ăn hết bánh hoa hồng rồi?!!
Cung Viễn Chủy nhăn mặt vì đau, y giữ một tay bế Lưu Ninh, tay còn lại cố gắng tìm chỗ tóc cô đang túm lấy để thoát thân.
- Đau! Tỷ tỷ, đau!!
- Đệ ăn hết rồi hả?!!!
- Ăn hết rồi, ăn hết rồi!
Pặc pặc-
Lưu Ninh giật cả tóc và phục sức có chuông của Cung Viễn Chủy, chuông bị giật không còn vang tiếng leng keng được nữa. Vừa bảo ăn hết xong, tay cô lại dồn lực giật mạnh một cái.
- ĐAU! LƯU NINH!
Không gỡ được tay Lưu Ninh nắm tóc mình, bao kí ức ngày hôm ấy ùa về với Cung Viễn Chủy một lần nữa. Y ăn hết bánh theo lời của cô rồi, vậy mà cô vẫn chưa hết giận y. Cớ nào lại còn giật mạnh hơn nữa.
- Thằng nhóc đáng ghét này! Ta bảo đệ ăn là đệ ăn hả?!!!!
Là sao nữa... Cung Viễn Chủy nghe lời không sai một lời nào rồi. Y xoay người muốn bế cô vào tẩm phòng, lên giường nói chuyện. Ồn ào thế này ngày mai truyền ra là Lưu Ninh bạo hành y nữa mất.
- Đệ thích bánh hoa hồng hơn canh sườn đúng không?!!
- Có... À không không!!
Cung Viễn Chủy sửa câu không kịp, Lưu Ninh giật mạnh tóc lần nữa phục sức chuông của y rơi xuống sàn thành một mớ hỗn loạn.
- Đau, tỷ tỷ! Ta không có, không thích...không có thích!!
Cung Viễn Chủy biết sai rồi, y không dám ghẹo Lưu Ninh ghen nữa. Lưu Ninh đột nhiên buông tay, da đầu Cung Viễn Chủy tê rần, còn chưa kịp cúi đầu xuống cô đã rướn người há miệng cắn lên cổ y. Tấn công bất ngờ, cộng thêm phần cổ da mỏng, Cung Viễn Chủy đau điếng buông hẳn tay thả Lưu Ninh xuống.
Lưu Ninh tiếp đất an toàn, vừa tiếp đất cô đã bước dài nhảy xa khỏi nơi gần Cung Viễn Chủy.
- TA NHẮC LƯU NINH!!
Nhắc thì nhắc chứ Lưu Ninh đã sợ đâu. Cô xách váy chạy đi nhưng mắt mờ lèm nhèm tự xóa mất mấy cây cột lớn, vừa chạy vừa cười khà khà bốp- mạnh một cái vào đầu giác ngộ tỉnh thức.
Mới giật tóc, cắn Cung Viễn Chủy thì quả báo tức thì đến với Lưu Ninh, cô ôm trán ngồi sụp xuống cạnh chiếc cột gây án. Cung Viễn Chủy áp tay lên vết cắn trên cổ mà cô để lại, nhíu mày nhìn theo Lưu Ninh, cái đập đầu của cô thành tiếng khiến y giật mình quên hẳn cái đau, vội vàng đi đến ngồi xuống đối diện cô.
Lưu Ninh ngồi thành một cục ôm đầu, Cung Viễn Chủy vươn áp tay kéo ngẩng mặt cô lên.
- Đau lắm đúng không?
Lưu Ninh không trả lời, im lặng nhìn Cung Viễn Chủy, y vén tóc mái của cô trên vầng trán vừa đó đã đỏ sưng lên. Cung Viễn Chủy cúi đầu, chu môi thổi thổi lên vết đỏ.
- Vào trong ta bôi dầu cho tỷ tỷ. Lần sau không được uống rượu nữa.
Lưu Ninh đặt hai tay lên gối, chớp mắt để ánh nhìn phía trước rõ ràng hơn.
- Sao đệ không nói ta biết chuyện của Yên Chi?
Giọng của Lưu Ninh khàn hơn một chút, không còn náo loạn như ban nãy, ánh mắt cô tầng tầng lớp lớp xen lẫn sự hụt hẫng. Cung Viễn Chủy hít sâu một hơi, tay chuyển dời đến bên đầu Lưu Ninh, áp tay vuốt tóc vỗ về cô.
- Ta sợ...
- Nếu hôm đó ta nói với đệ giữ Yên Chi ở lại thì có lẽ đã không có chuyện gì xảy đến. Ta ích kỉ, chỉ vì một lời nói mà đáng ra ta không nên để tâm...
Cung Viễn Chủy chắn tay trước miệng Lưu Ninh, y lắc đầu nhẹ giọng.
- Ta sợ Lưu Ninh sẽ trách bản thân như thế này. Nên không nói với tỷ tỷ. Chuyện này vốn chẳng liên quan đến tỷ.
Luu Ninh mím môi, Cung Viễn Chủy biết cô sắp khóc liền choàng tay ôm cô vào lòng, bao nhiêu sự dịu dàng để đặt lên tấm lưng bé nhỏ.
- Chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra, cho dù có sự xuất hiện của tỷ tỷ hay không thì nó vẫn xảy ra. Cung Hoán Vũ muốn kéo tỷ tỷ vào chuyện này, vì hắn biết...
Cung Viễn Chủy dừng một đoạn, y xoay đầu hôn lên tóc cô.
- Vì hắn biết Cung Viễn Chủy đã có điểm yếu rồi. Là Lưu Ninh.
Òi oi oi nay được làm điểm yếu của người ta nữa, Lưu Ninh thích lắm, cô cười hì hì khịt mũi dụi dụi mặt vào bả vai của Cung Viễn Chủy.
- Viễn Chủy ăn hết bánh hoa hồng rồi hả?
Lại câu hỏi này nữa, lần này Cung Viễn Chủy đã rút kinh nghiệm, y lắc đầu phủ nhận.
- Ta mang sang Giác Cung rồi, ta không ăn.
- Vậy bánh hoa hồng với canh sườn, đệ thích cái nào hơn?
Cung Viễn Chủy lập tức trả lời.
- Đương nhiên là canh sườn.
Câu trả lời hợp lý dữ thần, nhưng Cung Viễn Chủy đột nhiên thấy lạnh dọc sống lưng. Phán đoán như thần, Lưu Ninh lại cắn phập một cái vào cổ Cung Viễn Chủy.
- Đệ thích bánh hoa hồng?!! Đệ ghét ta có đúng không? Cung Viễn Chủy!!
Lưu Ninh dùng hai tay, đẩy người Cung Viễn Chủy, vì men rượu nên mỗi lần cái ra tay của cô đều không kiểm soát được nội lực bên trong. Lại vô thức dùng cả nội lực đẩy ngực y, cũng may Cung Viễn Chủy phản ứng kịp, y xoay người tránh đi chỉ mất đà ngã xuống sàn.
Nhân An và Hương Kiều mới mừng thầm định rời đi vì có Cung Viễn Chủy dỗ dành cô rồi. Nào ngờ vừa xoay lưng đi đã nghe tiếng Cung Viễn Chủy ngã, và Lưu Ninh với câu chú đọc cả họ và tên của y.
- Cung Viễn Chủy!!
Không hề có dấu hiệu buông tha cho đối phương, Lưu Ninh lao đến như tên áp lên thân người của Cung Viễn Chủy, khóa hai tay y lên đỉnh đầu bằng một tay, tay còn lại tiếp tục nắm tóc y.
- Gruuuuuu.
Lực tay Lưu Ninh đột nhiên mạnh mẽ lạ thường, Cung Viễn Chủy tròn mắt giật mạnh tay rút khỏi tay cô, tay cô nhỏ nên thành ra vừa giật mạnh đã rút được một tay. Cung Viễn Chủy đặt tay giữ eo Lưu Ninh, gì thì gì vẫn đặt an toàn Lưu Ninh trên hết.
- Tỷ tỷ bình tĩnh, chúng ta vào trong nói chuyện... nhé?
Hương Kiều vội vàng che mắt Nhân An lại, tư thế này nàng vẫn chưa đủ tuổi để xem.
- Kiều tỷ, Kiều tỷ. Là ông hổ, tối qua tiểu thư bị ông hổ về cũng gầm gừ như thế ạ.
Nhân An nhỏ giọng thì thầm với Hương Kiều, tay Hương Kiều hạ xuống để nàng nhìn xác nhận lần nữa. Lần này là Lưu Ninh cúi đầu cắn vào má Cung Viễn Chủy, Nhân An bám vào tay Hương Kiều, gật đầu xác nhận.
- Đúng rồi ấy ạ... Là ông hổ, ông hổ muốn ăn thịt Chủy công tử.
- Ăn thịt á? Đi đi đi, đi gọi viện binh.
Hương Kiều nắm tay Nhân An vội vàng chạy đi.
- Cung Viễn Chủy!! Ta sẽ rời khỏi Cung Môn này đó!
Cung Viễn Chủy bị cắn vào má, bị nắm tóc cũng không mấy tức giận, y nhướn mày rồi dời tay giữ đầu Lưu Ninh cúi xuống, rướn đầu hôn lên môi cô một cái.
- Tỷ tỷ muốn đi đâu?
- Đi ở đợ.
Không khí đánh nhau căng thẳng đột nhiên dừng lại, Cung Viễn Chủy buồn cười nhưng phải tự cắn môi mình nén lại.
- Tỷ tỷ có kỹ năng không?
Một câu hỏi hay, Lưu Ninh không có. Cô chỉ nghỉ job thịnh hành dễ tìm nhất ở thời này là đi làm osin thôi. Giận quá cũng hóa quê, Lưu Ninh bĩu môi giật tóc Cung Viễn Chủy.
- Đau!! Tỷ tỷ bỏ tay ra đi!
- Trả lời ta, đệ thích bánh hoa hồng hay canh sườn?
Trả lời đúng thì tha, không thì Lưu Ninh cắn nữa. Cung Viễn Chủy nhanh chóng đáp lời.
- Canh sườn!! Canh sườn!!!
Lưu Ninh giật tóc y một cái, cúi xuống cắn lên yết hầu y.
- Tại sao đệ cứ thích bánh hoa hồng?!!!
Cung Viễn Chủy thật sự bất lực, trời đất nhân loại chứng giám, y nói y thích canh sườn. Y hít một hơi thật sâu, rồi dùng sức hét lớn.
- TA - THÍCH - CANH - SƯỜN!!
Cả Sơn Cốc đều biết Cung Viễn Chủy thích canh sườn rồi. Nhưng mà, còn người mà y muốn phải nghe thấy, ở rất gần với y lại nghe ra...
- LẠI BÁNH HOA HỒNG?! BÁNH ĐÓ NGON CHỖ NÀO?!!!
Nhân An và Hương gọi được viện binh có cả thị vệ và thị nữ. Thị vệ gác môn bên ngoài nghe thấy Cung Viễn Chủy lớn tiếng cũng vội vã chạy vào theo.
Nhân An đưa vội Kim Thiền chuỗi hạt bồ đề vừa lấy ở chỗ quản sự, chuỗi hạt quản sự đang dùng để niệm kinh chắc chắn sẽ linh nghiệm. Hương Kiều tay cầm theo chiếc chuông, Kim Long cũng được giao cho chiếc mõ.
Lần đầu tiên bọn họ hộ giá cung chủ nhưng không hề rút đao. Kim Thiền nhắm mắt chạy đến trùm chuỗi hạt bồ để vào cổ Lưu Ninh, hai thị vệ khác nhanh chóng nhân lúc cô chưa xác định được chuyện gì đang xảy ra, đã ùa vào xách nhấc hai tay cô lên. Bàn tay mà Cung Viễn Chủy cố dùng lực cũng không gỡ ra được, bây giờ lại dễ dàng rời khỏi tay và tóc y.
Lưu Ninh bị xách ra khỏi người Cung Viễn Chủy.
Kim Long gõ mõ, Hương Kiều đi đến gần Lưu Ninh gõ chín hồi chuông liên tiếp.
Keng keng keng...-
Kết thúc chín hồi chuông, Lưu Ninh nhìn Cung Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy nhìn một loạt hạ nhân của y đang đứng xung quanh, tay của y vẫn đang khựng với tư thế đỡ eo Lưu Ninh giữa không trung.
- Các ngươi làm gì thế?
Bọn họ đồng loạt trả lời.
- Hộ giá Chủy công tử.
Cung Viễn Chủy thở dài một hơi, ý là đau nhưng mà y không cần.
- Đặt Lưu Ninh xuống!
- Nhưng mà tiểu thư... bị ông hổ nhập...
Lưu Ninh quay ngoắc sang nhìn bọn họ, cô sỉn chứ không có bị nhập. Hai tay cô bị xách lên như lúc bị treo ở địa lao, hai chân khều lấy chân Cung Viễn Chủy như bảo y cứu cô.
Cung Viễn Chủy ngồi dậy, y nhướn mày gằng giọng.
- Đặt xuống! Nhanh!
Kim Thiền lấy lại chuỗi hạt bồ đề, hai thị vệ xách tay Lưu Ninh đặt cô xuống trở lại trên người Cung Viễn Chủy. Vừa đáp xuống, cô tiếp tục hỏi y.
- Sao đệ dám ôm Hà Nguyệt trước mặt ta?
Ê! Xách Lưu Ninh lên lại đi.
Cung Viễn Chủy đối mặt với câu hỏi này, khí thế bị hút mất trở nên hèn ngang.
- Ta... ta...không phải như tỷ tỷ nghĩ đâu. Ta...
Ấp úng không thành lời, Lưu Ninh tiếp tục đẩy vai Cung Viễn Chủy, y lại tiếp lưng xuống mặt sàn, tóc lần nữa bị cô túm lấy.
- Đau!!!
Kêu đau, người ta hộ giá thì không chịu. Hạ nhân của y đồng loạt chống hông bĩu mỗi nhìn y.
- Hay đệ chê ta ốm yếu, không đủ điện nước?? Cung Viễn Chủy, đệ là con khỉ!!!!
- Không có. Ta muốn còn không hết, sao có thể chê được!
Iiiiiiii, tập thể hạ nhân dè bĩu cung chủ.
- Đệ điêu!
Lưu Ninh hậm hực giật tóc Cung Viễn Chủy thêm một cái. Cô đảo mắt suy nghĩ gì đó một lúc, rồi đứng dậy rời khỏi người y. Cái đứng loạng choạng nhưng vận tốc tỷ lệ nghịch, Cung Viễn Chủy còn đang ôm đầu ngồi dậy, Lưu Ninh đã chạy đến chỗ thị nữ.
...
Cung Viễn Chủy trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, Lưu Ninh ôm thị nữ mỗi người một cái. Sau đó thì thơm vào má họ mỗi ngồi một cái.
- Khà khà khà khà.
Không được! Cung Viễn Chủy chỉ để hờ tay đỡ Hà Nguyệt có một cái, Lưu Ninh còn khuyến mãi chục cái chạm môi lên má kẻ khác. Ông ăn chả, bà ăn buffet! Cung Viễn Chủy không đồng ý.
- Lưu Ninh!
Cung Viễn Chủy nhanh chóng đứng dậy, lao đến như bay túm lấy eo Lưu Ninh xách nhấc người lên. Y giữ tay chặt, xách cô đến ngang hông để xem cô còn nắm tóc y được không. Cái hậm hực của Lưu Ninh chuyển sang cho Cung Viễn Chủy, y xách cô vào tẩm phòng đóng mạnh cửa rầm một tiếng.
- Trời ơi! Kiều tỷ ngất rồi.
Hương Kiều được hôn má một cái, dường như nàng giác ngộ được điều gì đó đến mức ngất luôn. Bọn họ thành ra phải chia đôi nhân lực, một bên ở lại hóng chuyện, một bên đưa Hương Kiều về gian sau hồi sức.
- Viễn Chủy, đệ bỏ ta xuống!
Cung Viễn Chủy một bước đặt Lưu Ninh xuống giường, y quỳ gối áp lên khóa người cô lại. Găng tay, hộ giáp, khoác choàng bên ngoài của Cung Viễn Chủy bị y vứt loạn xuống sàn.
- Cung Viễn Chủy, ta hỏi đệ..!
Cung Viễn Chủy dùng một tay giữ mặt Lưu Ninh, bàn tay dùng lực một chút vào hai bên má. Không nói thêm lời nào, cô cũng không thể hỏi nữa vì cái khóa môi của y.
Đôi môi nôn nóng bao phủ lấy cánh môi hồng bên dưới, nhưng mà có vẻ bên dưới không muốn hợp tác cho lắm, vết răng cũng lần lượt lưu lại trên môi của y. Đến lúc này, đau trên đầu môi chỉ làm Cung Viễn Chủy hứng thú hơn thôi, y hé miệng vươn lưỡi muốn để răng thỏ cắn giữ, quả nhiên thỏ vào lưới chạm răng lên lưỡi y.
Cung Viễn Chủy dời tay xuống cằm Lưu Ninh, xoa nhẹ một lúc răng thỏ kia cũng không còn tị nạnh với y nữa. Được nước tiến vào hang, lưỡi y không kiêng dè tìm lưỡi đối phương quấn quít một lúc, mùi rượu nồng cũng xộc lên đại não của y, mụi mị đến mê hoặc.
- Ưm...
Lưu Ninh không có tí nghị lực nào, cô cũng không còn mắc hỏi nữa, toàn tâm toàn ý giao phó bản thân cho Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy hạ tay, cởi giày của cả hai rồi tách hai chân Lưu Ninh chen thân vào giữa, váy cô bị kéo lên một đoạn nhìn thấy được quần trung y. Thắt lưng của y được tay cô cởi xuống, hạ cánh chạm đất chung số phận với hộ giáp.
Thân nhiệt của cô nóng nhanh như lửa đun, phần vì men rượu, phần là vì y dẫn dắt quá tốt, tay nhỏ mò mẫm cởi từng cúc thắt trên y phục của Cung Viễn Chủy. Lưu Ninh vòng tay sang cổ y, cả hai thuận lợi xoay vòng đổi hướng. Cô áp lên trên thân Cung Viễn Chủy, bên dưới kia vừa đặt đúng lên nơi gò cao của y.
Hơi thở Lưu Ninh nóng ran từng khắc, cô rời môi khỏi Cung Viễn Chủy, không quên khắc dấu lên vành môi đối phương.
- Tỷ tỷ... đêm nay, được không?
Lưu Ninh hơi ngồi dậy, chống tay lên ngực Cung Viễn Chủy, gò má ửng hồng khe khẽ gật đầu. Cô tự cởi bỏ thắt lưng của mình, đôi tay chầm chậm cởi nút thắt từng lớp y phục. Y nín thở nhìn theo động tác tay của cô, yếm đào lộ ra ngay trước mắt.
Cầm tay Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh đặt lên nút thắt dây váy của mình.
- Viễn Chủy...
Cung Viễn Chủy cong khóe môi, nút thắt dây một rút đã được cởi ra. Váy dài bị vứt xuống sàn, quần lụa trung y và nơi gò cao của y hiện rõ trước mắt. Lưu Ninh hơi nhóm người, rồi hạ nơi tư mật bên dưới áp lên chỗ gò kia. Cung Viễn Chủy hít thở một hơi, ý xuân thỏa mãn hiện rõ trên gương mặt y.
- Ah...tỷ tỷ...
Lưu Ninh hóa thẹn xoay mặt đi, từng lớp y phục bên trên trễ dần xuống ngang cánh tay. Da cổ trắng ngần, bầu ngực sau yếm đào như mời gọi Cung Viễn Chủy. Cô vén tóc sang một bên, chầm chậm áp người xuống chạm bầu ngực lên cánh tay y. Ngại ngùng đẩy nhẹ hông, nhỏ giọng bên tai Cung Viễn Chủy.
- Viễn Chủy có thích không?
Tham lam hít ngửi mùi hương bên cổ cô, Cung Viễn Chủy vì mê hương không thể đáp kịp lời, thay vào đó là hành động trượt tay trên yếm đào, ấn vào hồng tâm hiện hằn lên vải lụa. Lưu Ninh lập tức rùng mình chìm sâu vào cảnh xuân, nhanh chóng đẩy hông.
- Ưm...ngực của tỷ tỷ hôm nay căng quá..
Lưu Ninh gật đầu nhỏ giọng.
- Ta..ta sắp đến kì...
Cung Viễn Chủy nhếch môi, thỏa mãn thở ra một hơi.
- Vậy nên rất 'muốn' đúng không?
- Ưm.
Thảo nào gần đây, Lưu Ninh nhạy cảm nhu thế thế, nhạy cảm về mọi mặt tâm lý và cả sinh lý. Cung Viễn Chủy dời tay vuốt dọc lưng trần của cô, tìm kiếm dây thắt của yếm đào trút bỏ xuống.
Đột nhiên.
Lưu Ninh dừng hẳn mọi động tác lại, cô ngồi bật dậy dùng tay giữ yếm đào trước ngực.
- Chị "huệ". Chị "huệ" tìm ta.
Chị Huệ nào giờ phút này nữa, Cung Viễn Chủy không quan tâm y áp tay lên lưng Lưu Ninh kéo người cô xuống. Cô kháng cự kịch liệt lắc đầu.
- Ta buồn nôn...huệ...uệ...
HẾT HỒI 118
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro