Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HỒI 110

Lưu Ninh hướng dẫn tỉ mỉ cho hạ nhân việc tưới hỗn hợp dầu Tử Đàn Thụ và tro cho Bạch Thảo, sau đó để vỏ trấu hút ẩm vào lớp đất. Dùng bữa trưa cùng Cung Viễn Chủy xong thì đã tính là xong việc.
Cung Viễn Chủy bảo Lưu Ninh xong việc cứ về Chủy Cung nghỉ ngơi, buổi chiều cũng không cần đến Y Quán nữa.

Lưu Ninh một ngày có thể làm việc 12 tiếng lận, chưa kể hôm qua cô đã ngủ dư giấc, năng lượng bây giờ vẫn tràn trề. Cung Viễn Chủy không chịu, cứ khăng khăng bảo Lưu Ninh phải trở về Chủy Cung nghỉ ngơi. Cô nhanh chóng đã nghi ngờ y có mưu tính gì đó muốn giấu cô, nếu là chuyện của Cung Môn thì cô không thể cứ tò mò được. Vậy nên Lưu Ninh đành giả vờ không hề có nghi vấn gì cả, theo sắp xếp của y tung tăng trở về Chủy Cung.

Cung Viễn Chủy đúng là có tính toán, y muốn thử độc tính từ kịch độc hôm qua y điều chế được. Đợi người từ Chủy Cung đến Y Quán xác nhận Lưu Ninh đã an vị trong tẩm phòng, Cung Viễn Chủy còn đặc biệt để Kim Thiền ở lại Chủy Cung trông chừng Lưu Ninh.

Thật ra trước đây, chuyện Cung Viễn Chủy thử độc, trên dưới Y Quán đều biết và còn giúp giấu dẹm với Cung Thượng Giác. Cả thị vệ Chủy Cung cũng thế, trong lúc gác có hay tin gì từ Giac Cung, hay Cung Thượng Giác muốn tìm đệ đệ, cũng sẽ tìm lý do lấp liếm là Cung Viễn Chủy đang bận hoặc sẽ đến ngay sau đó. Bây giờ giấu thêm Lưu Ninh, bọn họ nghĩ Cung Thượng Giác còn giấu được, thì cô cũng không đáng quan ngại cho lắm.

Cung Viễn Chủy căn dặn thị vệ gác trước dược phòng đôi ba câu, sau đó an tâm vào phòng chốt cả cửa sổ và cửa chính.

Lọ sứ chứa kịch độc được lấy ra khỏi ngăn tủ, Cung Viễn Chủy cởi găng tay rồi cầm lọ sứ trong tay. Y nghĩ đến Lưu Ninh, y đã hứa với cô sẽ không thử độc rồi, nếu bây giờ trái lời thì y thành kẻ thất hứa mất. Y nghĩ xa đến lúc lỡ như Lưu Ninh phát hiện ra, thì cô chắc chắn sẽ giận y. Cung Viễn Chủy chần chừ một lúc, khó khăn trong sự quyết định. Cung Viễn Chủy đặt năm ngôi sao hi vọng cho việc Lưu Ninh sẽ không phát giác ra chuyện này.

Đoản đao rời khỏi vỏ liền được nhỏ độc lên lưỡi đao, Cung Viễn Chủy lật ngửa lòng bàn tay đặt đoản đao nằm gọn trong lòng bàn tay. Tay còn lại cầm ở chuôi đao không hề tự nương tay với chính mình, dùng lực rút mạnh đoản đao rời khỏi lòng bàn tay. Lưỡi đao ở bên ngoài nhuốm đỏ một khoảng.

Cung Viễn Chủy mở lòng bàn tay, sau đó nắm chặt lại, máu nhỏ giọt theo rãnh chỉ tay chảy xuống. Y lấy chiếc chén nhỏ, đặt dưới đường chảy của máu, máu nhỏ từng giọt vào chén. Đợi một lượng máu trong chén vừa đủ, Cung Viễn Chủy mới lấy khăn tay trắng trên bàn, chắn trước miệng vết cắt.

Là kịch độc, nên từ lúc lưỡi đao cứa vào da thì độc đã ngấm dần rồi. Cung Viễn Chủy tự cầm máu vết thương rồi tĩnh lặng chờ đợi độc tính phát tán.

Thời gian phát tán độc dược của Cung Viễn Chủy chỉ cần vài phút theo đường máu lưu thông, y bắt đầu cảm thấy choáng rồi. Cung Viễn Chủy nhắm mắt rồi mở mắt, khoảng không phía trước ban đầu còn thấy rõ từng vị trí của các loại thảo mộc, chỉ sau cái chớp mắt đã đen kịt tầm mắt.

Cung Viễn Chủy chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn cong khóe môi nở nụ cười tà mị đáng sợ.

- Quả nhiên tác dụng lên hệ thần kinh trước.

Nhịp tim của Cung Viễn Chủy mỗi lúc một nhanh hơn, ngực thắt lại nhói lên một hồi. Sau đến ổ bụng sôi sục quặng thắt, vầng trán đã bắt đầu xuất hiện lấm tấm mồ hôi. Cung Viễn Chủy đặt giữ tay lên bụng, đúng như mong đợi của Cung Viễn Chủy về loại độc này.

Cung Viễn Chủy bắt đầu chọn thảo mộc điều chế thuốc giải, đôi tay run vài nhịp giữa không trung rồi cảm giác trì nặng chạy dọc xuống cánh tay. Ánh nhìn liên tục mờ đi, kèm theo là cơn buồn ngủ báo động đỏ ý thức của y. Cung Viễn Chủy phải nhắm mở mắt liền hồi để bản thân trong trạng thái còn tỉnh táo.

Thảo mộc vươn rơi từng chút, sau lại trải phủ lên mặt bàn. Cung Viễn Chủy cố gắng giữ bình tĩnh, cho lại số thảo mộc vào siêu.

- Khụ...khụ...

Cung Viễn Chủy lẩm nhẩm lại số thảo mộc cho vào siêu, ho khan liên hồi, từng cái ho động đến vết thương vùa cắt chỉ khiến ngực đau nhói. Y nhíu mày đậy nắp siêu thuốc, nắp siêu trầy trật trượt sang trái rồi sang phải mãi mới vào được đúng rãnh khít với miệng siêu.

Cũng may vết cắt trong lòng bàn tay của Cung Viễn Chủy đã cầm được máu. Y thổi lửa đốt lò nung, để siêu thuốc lên rồi sau đó mới tìm vải băng, băng lại vết cắt trên tay.

Cung Viễn Chủy tựa người vào cạnh tủ gỗ để cơ thể nghỉ ngơi một lát, độc tác dụng càng mạnh thì y càng muốn chinh phục nó hơn. Cả tay và chân đều muốn lã đi, Cung Viễn Chủy chống tay bám vào mép bàn, lần tay đi đến chỗ siêu thuốc. Thuốc giải được đun sôi tỏa khói nghi ngút, Cung Viễn Chủy nhắm mở mắt đeo găng tay, điều chỉnh lại nhịp thở rồi nhấc siêu xuống khỏi lò.

Tóc tách tiếng thuốc giải rót đầy vào chén, đợi khói giảm đi một nửa, Cung Viễn Chủy dùng cả hai tay nâng chén thuốc lên một hơi uống cạn.

Ấm nóng chạy thẳng dọc cổ họng, vội vàng khiến Cung Viễn Chủy nghẹn nước đau thắt ngực. Buông bỏ chén xuống bàn, y ôm lấy ngực mình ho khan không ngừng.

Một lúc trôi qua, tình trạng của Cung Viễn Chủy không hề thuyên giảm thậm chí mắt của y đã không còn nhìn thấy gì, cánh tay của Cung Viễn Chủy run rẩy yếu lực khong trụ vững.

- Khốn kiếp! Sai thuốc dẫn!

.
.
.

|| Chủy Cung ||

Lưu Ninh he hé mở của tẩm phòng, cô đã ngủ nhiều đến mức bây giờ cô không còn buồn ngủ muốn ngủ trưa nữa.

Chủy Cung ban sáng cũng hoảng loạn cực độ, vì người từ Y Quán đến báo tin Lưu Ninh làm cháy Y Quán. Còn bảo suýt nữa là Cung Môn biến mất trụ sở y tế, trụ sở y tế còn có thể xây lại được, người nối dõi của Chủy Cung biến mất mới tàn canh gió lạnh. Cũng may là sau đó, Lưu Ninh còn nguyên vẹn trở về Chủy Cung.

Vừa nãy Nhân An mang đến cho Lưu Ninh một bát canh cá chép cà chua, bảo với cô là ăn thêm bữa phụ. Nào giờ ở Chủy Cung "ăn dặm" thì chỉ có bánh và trái cây thôi, chứ không có món mặn. Lưu Ninh bán tính bán nghi nhìn Nhân An, nàng lại chẳng nói gì thêm một mực đứng giám sát cô ăn hết bát canh.

Đã cá chép, mà còn cà chua nữa...

Lưu Ninh ăn no đến phì bụng, nhưng rảnh rỗi lại có chút buồn miệng. Mở cửa phòng len lén xuống nhà bếp tìm chút hạt ăn vát, len lén kiểu Lưu Ninh thì ai nhìn vào cũng thấy.

Thị nữ ở nhà bếp, vừa thấy Lưu Ninh đã chạy vội đến đỡ tay cô.

- Tiểu thư, người vẫn đói ạ?

Lưu Ninh giật mình vì cái đỡ tay, đó giờ cô đi đứng bình thường, trừ Cung Viễn Chủy hay xách cô lên thì có cần ai dìu đâu?!

- Không có, không có. Ta buồn miệng thôi, với ta muốn làm chút trà sữa mang đến Y Quán.

- Thanh Long Mơ Tuyết Nãi Trà ấy ạ?

- Đúng đúng đúng.

Chẳng là ban sáng hạ nhân ở Y Quán cũng giúp Lưu Ninh nhiều lắm, còn chưa kể lúc lửa bén vào cồn cô báo nguyên cả Y Quán. Cảm ơn và xin lỗi thôi Lưu Ninh vẫn chưa thấy đủ thành ý, vậy nên phải tìm vật chất gì đó bù đắp lại. Tiền bạc thì Lưu Ninh không có, nhưng thực phẩm thì cô có thể xin Chủy Cung được.

- Tiểu thư muốn làm cho Chủy công tử ạ? Người cứ về phòng nghỉ đi ạ, tiểu nữ sẽ làm giúp tiểu thư.

Ý là Lưu Ninh cũng không thấy mệt, cô bắt đầu đặt dấu chấm hỏi vì sao mọi người cứ bảo cô đi nghỉ, cô nhìn cũng đâu ốm yếu đến mức muốn xỉu đâu.

- Viễn Chủy một phần. Ta muốn mời nước mọi người ở Y Quán nữa.

Lưu Ninh lấy quyển sổ nhỏ cất kĩ trong lớp y phục ra, quyển sổ này cô dành riêng để ghi nợ của mình với chủ nợ Cung Viễn Chủy. Số tiền trừ đi được đúng hai dòng, còn lại toàn là cộng thêm, nghĩa là Lưu Ninh đi làm ở chưa thấy có lương mà đã thấy nợ ngập đầu.

- Còn lại cỡ 30 phần á, nguyên liệu ở Chủy Cung còn đủ không?

Thị nữ lẩm nhẩm tính toán số nguyên liệu còn ở bếp, nàng gật đầu.

- Dạ đủ ạ. Tiểu thư làm dư thêm vài phần nữa đi ạ.

Trong quyển sổ có kẹp sẵn than chì, Lưu Ninh còn cẩn thận cột dây nối vào dây cột gáy sổ, để nó không bị rơi mất.

- Oke nha, khoảng đấy thì tầm hết bao nhiêu ngân lượng.

Nhắc đến ngân lượng, thị nữ nhanh chóng xua tay.

- Chút này tiểu thư đừng căng thẳng ạ, cứ xem như tiểu thư dùng hết 40 phần.

Lưu Ninh rùng mình, tự giác ghi cộng thêm 100 đồng nợ cho bản thân.

- Ẩu rồi á bà, này sao kê ra là bị gông cổ liền.

Vẻ mặt ngờ nghệch của thị nữ nhìn Lưu Ninh, nàng muốn hỏi lại nhưng sợ cô giải thích sẽ mệt, nên đành giả vờ diễn nét gật gù như đã hiểu.

Lưu Ninh định hỏi lại để test xem chắc là nàng hiểu lời cô nói chưa, đã nghe tiếng Nhân An gọi nàng từ tít xa.

- Ninh tỷyyyy.

Nhân An đến tẩm phòng nhưng không thấy Lưu Ninh, nàng hỏi Kim Thiền y liền nói là cô lén lút trốn xuống bếp rồi. Nhân An chạy đến bên cạnh Lưu Ninh, ôm giữ tay cô rồi kéo cô ngồi xuống ghế.

- Ninh tỷ, sao tỷ không nghỉ ngơi?

- Ta còn thừa năng lượng. Mà sao mọi người cứ bảo ta nghỉ ngơi thế? Nhìn ta tiều tụy lắm à?

Nhân An vừa để tay chống hông đã phải hạ tay xuống, thị nữ kia và Nhân An đứng sát vào nhau, nhìn nhau một hồi.

- Ninh tỷ nghỉ ngơi thì cả hai mới khỏe được.

- Phải phải, tiểu thư phải nghỉ ngơi. Ăn no ngon, ngủ đủ giấc.

Lưu Ninh cất lại quyển sổ vào trong lớp y phục. "Cả hai" là Lưu Ninh và ai? Từ qua đến giờ cụm từ cả hai này Lưu Ninh vẫn chưa hiểu. Lưu Ninh khỏe re, Cung Viễn Chủy cũng khỏe phà phà, thì cả hai là ai??

Thị nữ sợ Lưu Ninh sẽ ngại ngùng vấn đề này, dù sao thì cô và chủ tử của nàng vẫn chưa thành thân, lời nói ra nói vào cũng sẽ không hay. Thị nữ kéo tay Nhân An ra hiệu, Nhân An gật đầu hiểu ý ngồi xuống bên cạnh Lưu Ninh, khoác tay cô.

- Ninh tỷ cứ để cho muội và muội ấy làm giúp, tỷ về phòng nghỉ ngơi đi ạ.

Thị nữ nhanh tay đi lấy Thanh Long trà, một túi lớn đặt cái ịch lên bàn, nàng hướng đến Lưu Ninh giơ ngón like với cô.

- Tiểu thư cứ an tâm ạ.

Lưu Ninh đứng dậy, Nhân An cũng vội vàng đứng theo đỡ dìu cánh tay cô. Cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn Nhân An, Nhân An không nói gì cười hì hì một cái rồi tặng like cho Lưu Ninh.

Là sao ta??

Lưu Ninh không hiểu, cô vẫn nghĩ bản thân cô nhìn ốm yếu tiều tụy, nhìn tật tật đáng thương nên mọi người mới như vậy. Nhưng cô nào có biết, trong mắt mọi người cô là thai phụ cần được chăm sóc.

- À, mình còn nguyên liệu làm xiên bẩn không á?

Đoạn này thì thị nữ hiểu, xiên bẩn là mấy viên cá viên, tôm viên, lạp xưởng,... đảo với dầu thơm phức xong được cho các loại sốt đủ vị kia, hôm tiệc Nguyên Tiêu món "Xiên bẩn" đó là đắt hàng nhất, phải nói là ngon dữ thần. Nguyên liệu ở Chủy Cung đương nhiên lúc nào cũng đầy đủ cả.

- Dạ còn ạ tiểu thư. Tiểu thư muốn làm món đó luôn ạ?

Lưu Ninh lấy sổ ra, tự giác ghi nợ thêm 200 đồng nữa.

- Làm phần ăn cho 30 người luôn.

- Oke tiểu thư.

Học hỏi Lưu Ninh được mấy từ ngữ kì lạ, thị nữ thực hành ngay và luôn. Lưu Ninh phì cười vì độ đáng yêu quá cỡ này, Nhân An rời chỗ phụ thị nữ mang nguyên liệu ra. Lưu Ninh cũng muốn giúp, cô đứng dậy vừa đi được hai bước Nhân An đã chạy đến vòng tay ôm khóa chặt người cô.

- Ninh tỷ ngồi im, tỷ mà hoạt động là muội la lên đó.

- Bình tĩnh, bình tĩnh ha.

Lưu Ninh chưa hiểu, càng không hiểu được luôn. Cô phải nhích người trở lại bị trí, ngồi xuống Nhân An mới chịu buông tay ra.

- Mà Nhân An, muội...

- Suỵttt.

Cái nét suỵt suỵt người ta này y hệt với Lưu Ninh, Nhân An cũng học từ cô chứ còn đâu. Đồn đoán Lưu Ninh thâu tóm, dạy hư trên dưới Chủy Cung cũng đúng không cãi được.

Sau đó, các thị nữ cũng đến giúp hoàn thành đơn hàng cho khẩu phần ăn 40 người. Hương Kiều và Nhân An ngồi hai bên kẹp Lưu Ninh chính giữa, cảm giác như là bị cáo ngồi trước vành móng ngựa vậy. Lưu Ninh không làm gì sai, nhưng lúc nào cũng trong tâm lý của tội phạm dữ dằn.

____

Kim Thiền không báo tin kịp đến Y Quán. Hai tay y xách hai giỏ đan đựng đơn hàng trà sữa ship đến Y Quán mà sợ hãi, y sợ lần này xong thì lần sau y cũng xách giỏ, mà là giỏ hành lý tư tranvmg trở về quê nhà.

Lưu Ninh đi phía trước cùng Nhân An và Hương Kiều, thêm một vài thị nữ bên cạnh cầm mang giỏ đan chứa đĩa xiên bẩn. Kim Thiền hộ tống phía sau liên tục thở dài không nguôi, y tính toán giờ này chắc hẳn Cung Viễn Chủy vẫn chưa thử độc xong. Trong tay Lưu Ninh còn là phần riêng dành cho Cung Viễn Chủy, chắc chắn thế nào cũng là đích thân cô mang vào phòng cho y. Kiểu này thì chủ tử toi, Kim Thiền cũng toi luôn.

Đến trước đại môn của Y Quán, hai thị vệ gác môn cũng toát mồ hôi nhìn Lưu Ninh, sau đó nhìn đến Kim Thiền.

Kim Thiền cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt rằng y không kịp ngăn cản, y cũng bất lực lắm.

- Kim huynh bị trẹo cổ ạ?

Kim Thiền hất mặt ra hiệu cho 1 người đi báo tin cho Cung Viễn Chủy, cái hất mặt bị Nhân An ngờ nghệch tóm ngay.

Những lúc thế này chỉ cần một nụ cười tự tin, Kim Thiền mỉm cười rồi thuận nữa vặn cổ sang trái rồi sang phải.

- À, ta mỏi cổ. Vận động chút ấy mà.

Vào được đến bên trong, Kim Thiền lựa chọn để vội giỏ lên bàn, y thoắt ẩn chạy đi tìm báo tin Lưu Ninh đến cho Cung Viễn Chủy.

Lưu Ninh xin phép các y sư cho hạ nhân nghỉ ngơi một lát, những phần trước tiên được bày ra mời các y sư dùng trước. Trà với sữa khiến cổ nhân không khỏi dè chừng, vì sợ bị kích ứng dạ dày. Lưu Ninh giải thích hai loại này kết hợp với nhau sẽ không làm biến tính các chất, uống vào tăng hương vị và cũng không ảnh hưởng gì đến dạ dày hết.

Một vài y sư cũng bị thuyết phục dùng thử Thanh Long Mơ Tuyết Nãi Trà cùng xiên bẩn, các ông đều gật đầu tán thành khen ngon miệng.
Hạ nhân tò mò thử hương vị mới đều tròn mắt không nghĩ đến có thể dùng được, mà còn vừa vị giác vô cùng.

- Tiểu nữ không biết nên cảm ơn các vị đã chiếu cố tiểu nữ như thế nào mới hợp lẽ. Chút điểm tâm này của nhà bếp Chủy Cung, Lưu Ninh đa tạ rất nhiều.

Lưu Ninh cúi gập người 4 hướng nói đa tạ, hạ nhân cũng hoảng loạn cúi người theo cô.

- Đa tạ tiểu thư.

- Tiểu thư đừng khách khí ạ.

- Đa tạ tiểu thư.

Các y sư trong lòng cũng tăng hảo cảm với Lưu Ninh một đoạn, tuy lúc bình thường lời lẽ kì lạ khó hiểu, nhưng vẫn xem là nữ nhân hiểu chuyện, biết tôn ti trên dưới.

Lưu Ninh soạn lại phần cô dành riêng cho Cung Viễn Chủy, phần của y được đặc biệt bỏ thêm trân châu đen, kiểm kê xong xuôi cô xách giỏ đan lên tay. Nhìn quanh không thấy hình, cũng không nghe tiếng Cung Viễn Chủy. Lưu Ninh còn tự nói y chắc đang làm việc quần quật lắm.

- Dạ Cung Tam tiên sinh đang ở phòng nào thế ạ?

Gian phòng vừa nhộn nhịp im bật đi, mọi hoạt động đều ngừng lại sau câu hỏi của Lưu Ninh. Mải ăn uống họ quên mất Cung Viễn Chủy vẫn còn ở dược phòng thử độc, nhiệm vụ của họ là phải trông chừng Lưu Ninh. Chắc chắn trong thức ăn có bùa ngãi, chứ không thể nào mà mê ăn sao lãng nhiệm vụ như thế được!

Kim Thiền đến dược phòng phía Tây tìm Cung Viễn Chủy, y gõ vào cửa 3 cái nhưng lại không nhận được hồi đáp từ chủ từ. Bên trong dược phòng yên ắng không chút động tĩnh, mặc dù không phải lần đầu nhưng lần này Kim Thiền lại cảm nhận có chút bất an.

Y đi đến hỏi thị vệ gác dược phòng xem tình hình như thế nào, thị vệ dựa trên tiếng động phán đoán chắc là Cung Viễn Chủy đang thử thuốc giải rồi. Thử thuốc giải cũng cần thêm một canh giờ nữa, cho thêm 50 người cũng không thể giữ chân Lưu Ninh lại được. Kim Thiền tặc lưỡi, lấy chìa khóa dược phòng từ thị vệ, loại khóa của dược phòng là loại có thể mở từ hai phía, chỉ cần tra đúng chìa là được.

Kim Thiền nhanh chóng tra chìa mở khóa cửa, vừa mở ra đã ngửi được mùi của thảo mộc nồng hăng, thoáng qua còn ngửi được mùi tanh như mùi máu. Y khó chịu cau mày một đoạn, nhìn quanh phòng cũng không thấy Cung Viễn Chủy.

- Chủy công tử?

Không có tiếng hồi đáp lại, Kim Thiền tiến bước vào bên vào trong. Trên bàn gỗ siêu thuốc đã được nhấc xuống, lò lửa để trống vẫn chưa được dập. Khăn trắng và chén vươn vết máu, thảo nào ban nãy thoáng qua y đã ngửi được mùi máu rồi. Kim Thiền giúp Cung Viễn Chủy phi tang sạch những thứ dính máu đi, chân bước đột nhiên lại va phải thứ gì đó.

Kim Thiền khựng lại nhìn xuống dưới chân, là Cung Viễn Chủy đang nằm rạp dưới sàn.

- Chủy... công tử!

Vộ vàng vứt luôn chén và khăn vào sọt tre, Kim Thiền ngồi xuống đỡ Cung Viễn Chủy ngồi dậy tựa vào người mình.

- Chủy công tử, công tử!!

Kim Thiền áp tay lên mặt Cung Viễn Chủy, lay tay gọi y. Vậy nhưng chủ tử của y không hề có chút phản ứng. Kim Thiền nhíu mày tặc lưỡi, vòng tay dìu Cung Viễn Chủy đến bên ghế.

- Chủy công tử, Chủy công tử! Lưu Ninh tiểu thư đến rồi!

Cung Viễn Chủy vẫn không phản ứng gì với lời nói của Kim Thiền.
Kim Thiền kê lại đầu Cung Viễn Chủy vào lưng tựa ghế, sau đó đưa tay kiểm tra mạch cổ và nhịp thở của chủ tử.

Kết quả mạch đập và nhịp thở đều bình thường, Kim Thiền thở phào một hơi. Nhưng vẫn chưa đủ an tâm, Kim Thiền lấy ghế ngồi xuống bên cạnh Cung Viễn Chủy, nâng tay y cởi bỏ hộ giáp, kiểm tra mạch ở cổ tay. Mạch ở cổ tay cũng bình thường, hình mạch hay vận tốc cũng bình thường.

Kĩ năng điều kiện cần của thị vệ Chủy Cung là biết chuẩn mạch, thật ra không biết thì sau khi vào Chủy Cung sẽ được Cung Viễn Chủy đích thân hướng dẫn. Ban đầu Kim Thiền và các thị vệ thấy điều này cũng không cần thiết lắm, nhưng hộ tá Cung Viễn Chủy lâu ngày, các y mới nhận ra là vô cùng cần thiết.

Kim Thiền yêu nghề, dù nghề này cực, nhưng được cái phải lạc quan.

- Vậy là Chủy công tử đang nhồi thuốc.

Kim Thiền nhìn ra bên ngoài, các y sư đều ở cùng Lưu Ninh rồi. Y cần phải gọi y sư đến kiểm tra cho Cung Viễn Chủy, để chắc chắn rằng chủ tử của y vẫn ổn. Mang lại hộ giáp lên cổ tay cho Cung Viễn Chủy, Kim Thiền suy nghĩ một lúc rồi rời khỏi phòng.

Kim Thiền định bụng, đến sự phòng rồi cứ trà trộn vào đám đông gọi vị y sư nào ở vị trí thuận lại là được. Nào có ngờ đến y vào sự phong trong không khí im lặng như tờ, tiếng bước chân của y vừa bước vào, mọi người lập tức quay sang nhìn y.

.....

Kim Thiền nhìn đồng loạt mọi người, chuyến này y tính toán sai rồi. Y nhìn đến Lưu Ninh, cô đã cầm trên tay sẵn đĩa xiên bẩn và trà sữa cho Cung Viễn Chủy.

Éo le oái ăm, trọng trách nói xạo gánh lên vai Kim Thiền. Y trước giờ không quen tìm lý do điêu ngoa, nên thành ra bập bẹ cà chẹp một lúc, y vẫn phải dẫn đường thành thật nói với cô Cung Viễn Chủy đang ở dược phòng phía Tây.

Lưu Ninh vui vẻ đi đến dược phòng, đoạn Kim Thiền giúp cô mở cửa phòng, cô còn cúi đầu cảm ơn y vui như hội. Cô làm Thanh Long Mơ Tuyết Nãi Trà đã nhiều lần, nhưng chưa lần nào Cung Viễn Chủy được uống món này. Định trong lòng lần này y chắc chắn sẽ thấy ngon đến ú òa.

Lưu Ninh cũng như Kim Thiền ban nãy khi vào dược phòng, cô nhíu mày vì mùi hăng của thảo dược xen lẫn cả mùi máu. Vì đang vui vẻ nên cô chẳng nghĩ nhiều được gì, cô còn chỉ nghĩ Cung Viễn Chủy đang ngủ gật trên ghế. Nhẹ bước chân đặt ly trà sữa và đĩa xiên bẩn lên bàn, Lưu Ninh chầm chậm tiến đến chỗ Cung Viễn Chủy. Cô khom người nhỏ giọng muốn đánh thức Cung Viễn Chủy.

- Viễn Chủy đệ đệ ơi.

Kim Thiền bên ngoài nép sang một bên cửa niệm Phật, thị vệ và loạt hạ nhân cũng vừa ăn xiên vừa niệm rằng Cung Viễn Chủy sẽ tỉnh lại kịp lúc.

Sau tiếng gọi của Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy vẫn không hồi đáp. Lưu Ninh nhìn ra phía cửa, bọn họ nhanh chóng nép sang một bên tiếp tục quan sát cầu trời cho Cung Viễn Chủy.

Lay lay nhẹ lên vai Cung Viễn Chủy, y vẫn bất động không chút phản ứng.

- Ngủ say vậy luôn.

Lưu Ninh nghĩ ngợi gì đó, tiếp tục nhìn tứ phía rồi che mặt ngại ngùng. Suy nghĩ biến thành hành động ngay sau đó, Lưu Ninh hạ người đặt mông ngồi lên đùi Cung Viễn Chủy. Áp tay lên má y, Lưu Ninh lay nhẹ tay nhẹ giọng gọi

- Viễn Chủy đệ đệ, xem ta mang đến cho đệ cái gì nè.

Theo lẽ bình thường Cung Viễn Chủy dễ thức giấc, lần này Lưu Ninh ngồi hẳn lên đùi y nhưng y chẳng chút phản ứng gì. Cô lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhìn xuống lòng bàn tay của Cung Viễn Chủy đã được băng lại bằng vải lụa trắng.

- Viễn Chủy?!

Lưu Ninh nhíu mày, lần này lay mạnh cả đầu Cung Viễn Chủy, người y ngay sau đó mất đà, theo quán tính nghiêng ngã rạp sang một bên.

- Viễn Chủy?!! Viễn Chủy!

Lưu Ninh đứng dậy, ngồi khom người ra sức lay tỉnh Cung Viễn Chủy, nhưng y vẫn như thế không hề có phản ứng hồi đáp. Lưu Ninh đưa ngón tay xem nhịp thở ở mũi Cung Viễn Chủy, cũng may là bình thường.

- Kim Thiền! Huynh vào giúp ta với!

Lưu Ninh nhìn ra phía ngoài, từ áng bóng lên cửa cô biết Kim Thiền vẫn còn ở ngoài kia. Có cho vàng Kim Thiền cũng chưa chuẩn bị đủ tâm lý để vào trong nữa.

Lo lắng cho Cung Viễn Chủy, mà sao gọi đến cũng không có ai xuất hiện, Lưu Ninh tặc lưỡi muốn ra ngoài gọi thêm người. Cô vừa quay mặt trở lại xem tình hình của Cung Viễn Chủy, đã thấy giọt đỏ rơi từng giọt xuống sàn.

Lưu Ninh áp tay nâng mặt Cung Viễn Chủy, tim cô dừng lại một nhịp khi máu chảy ra từ mũi của Cung Viễn Chủy.

- Mẹ nó, Kim Thiền! Vào đây!

Lấy ống tay áo nhanh chóng lau đi vết máu mũi đang chảy dọc xuống đến cổ Cung Viễn Chủy, cô áp tay lên trán giữ sau gáy để mặt Cung Viễn Chủy ngâng lên. Ngực y phập phồng thở mạnh vài nhịp, máu đỏ thẫm trào ra từ khóe miệng.

- Viễn...

Lưu Ninh lạnh tay không phản ứng kịp với những gì vừa xảy ra. Người Cung Viễn Chủy run lên, máu đỏ không ngừng lại mà lần này tuôn trào một cỗ lớn.

- Viễn Chủy, đệ đừng làm ta sợ mà...

Lưu Ninh loạn tay hết chắn trước miệng Cung Viễn Chủy, rồi lại dùng ống tay áo chắn máu chảy xuống y phục y. Biết những việc mình làm là vô nghĩa, nhưng cô không còn nghĩ được gì nữa. Đầu óc rối bù không đủ bình tĩnh, vì mới đó cô vẫn nghĩ Cung Viễn Chủy đang ngủ.

Lưu Ninh bất lực xoay đầu nhìn ra phía cửa.

- KIM THIỀN! NGƯỜI ĐÂU HẾT RỒI!!

.
.
.

Một canh giờ sau.

Những ngón tay nhỏ nhẹ nhàng lướt qua chạm lên vải băng trắng, từng nét chỉ tay dường như đã quen thuộc với những ngón tay nay. Lướt qua chạm lên từng ngón tay lớn, hơi ấm sau đó ra sức phủ bọc từng nơi.

Một canh giờ trôi qua rồi, Cung Viễn Chủy vẫn chưa tỉnh lại.

- Lưu Ninh tiểu thư, Cao y sư đã bảo Chủy công tử không sao rồi. Máu kia là máu nhiễm độc cần phải thải ra ngoài. Tiểu thư cứ đi nghi đi ạ, ở đây để Kim Thiền.

Lưu Ninh lắc đầu.

- Ta muốn ở bên cạnh đến khi nào Viễn Chủy tỉnh lại.

Ban nãy các y sư đến, cũng không có gì là ngạc nhiên hay hoảng hốt, chỉ có mỗi Lưu Ninh hai chân nhũn ra cố gắng trụ vững bên cạnh Cung Viễn Chủy.

Lưu Ninh biết không phải lần đầu Cung Viễn Chủy thử độc, nên chắc chắn mọi người vì điều này mà lấy làm quen thuộc. Nhưng Cung Viễn là là con người, không phải thần tiên, dăm ba bữa lại hộc máu một lần thì làm sao cơ thể y chịu được.

Danh xưng "Độc Dược Vương" không dễ gì có được, Cung Viễn Chủy đã trải qua vô số lần đau đớn thể xác như thế này. Lưu Ninh xót Cung Viễn Chủy, cô không thể nhìn y thập tử nhất sinh thêm lần nào nữa đâu.
Lưu Ninh ủ ấm một tay, rồi mang hơi ấm đó áp lên gò má của Cung Viễn Chủy.

Nhân An kéo tay Kim Thiền, lắc đầu ý chỉ y cứ để Lưu Ninh ở lại cùng Cung Viễn Chủy, Kim Thiền hiểu ý, cùng nàng nhanh chóng rời khỏi phòng.

Lưu Ninh áp tay lên ngực Cung Viễn Chủy, vị trí ở ngay trước tim y. Cô không thể nào quên được giây phút đêm Nguyên Tiêu, Cung Viễn Chủy không còn nhịp tim nữa.
Lần này, trái tim của người cô yêu vẫn còn đập.

Nỗi sợ lớn nhất của Lưu Ninh là vì cô đến đây nên Cung Viễn Chủy mới luôn phải gặp nguy hiểm. Lưu Ninh phải làm sao mới được đây, ái tình giữ cả trái tim của cô ở lại Cung Môn. Nhưng nếu vì cô tham lam muốn ái tình, tâm vì không muốn rời đi mà ở lại đây, Cung Viễn Chủy gặp nguy hiểm thì cô không xứng với tình yêu của y nữa.

- Viễn Chủy này, hay ta rời đi nhé?

HẾT HỒI 110

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro