Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HỒI 105

Cung Thượng Giác ho sặc liên hồi, Kim Phục đã biết y sẽ sặc, nên lựa chọn lúc y không uống trà để nói. Ai có dè đến là chủ tử thong thả uống thêm một ngụm nữa. Kim Phục lấy khăn tay, chủ động bước lên phía trước giúp Cung Thượng Giác lau đi.

Gọi Cung Viễn Chủy là điểm yếu của Cung Thương Giác, đúng không thể cãi được, vừa nghe đến thôi y đã tâm lý yếu rồi.

- Ai nói với ngươi việc này?!

Kim Phục cầm tách trà đặt lại lên bàn, chấm khăn tay lên các mảng y phục bị trà làm ướt.

- Kim Thiền, thị vệ của Chủy Cung ạ. Y nói, chính Chủy công tử bảo tiểu thư mang huyết mạch của Cung Môn.

1 canh giờ trước

|| Doanh trại thị vệ ||

Kim Thiền cả đêm chỉ chợp mắt được một chút, một phần vì phải ngó chừng Kim Long xem tứ chỉ còn hoạt động được không, nhiều phần vì giọng "Thiền ca" của Nhân An cứ lặp đi lặp lại trong đầu y.
Mặc dù y đã nghĩ, có thể là do ý trời giúp y. Nhưng nghĩ lại y vẫn luôn thấy không phải với "huynh đệ tốt" của y.

- Lâm Nặc, hôm nay huynh được nghỉ à?

Đối phương nằm trên giường, cuộn chăn trở người thay cái đáp lời của Kim Thiền.

Lâm Nặc là thị vệ đêm qua chạy bán sống bán chết đến hầm băng lấy đá cho Cung Viễn Chủy. Công đức vô lượng, nên sáng nay Cung Viễn Chủy đã cho y nghỉ một hôm, vẫn tính công bình thường.

Kim Thiền lấy một chiếc màn thầu còn hơi khói trên bàn, lột đi lớp vỏ giấy phía sau, cắn một cái thật lớn.

- Ê!

Kim Phục vỗ lưng Kim Thiền một cái chát-, màn thầu trong miệng vừa ngon lập tức nghẹn lại vì y cắn trúng lưỡi. Uất hận lườm Kim Phục một cái, sau lại vẫy tay chào y.

- Huynh ăn không gọi ta.

- Ban nãy huynh đi mao xí còn gì?

Ừ nhở, vào thẳng mao xí gọi rủ ăn màn thầu thì cũng kì. Kim Phục phớt lờ đánh lãng sang chuyện khác.

- Sáng sớm thong thả ăn màn thầu, nhất Thiền ca rồi.

Kim Phục cố ý nhấn mạnh chữ "Thiền ca", Kim Thiền lập tức đổi sắc, vung tay đấm vào cánh tay đối phương một cái thật mạnh.

- Làm sao huynh biết?!!

Nhai chưa hết bánh, vụn màn thầu trong miệng theo lời nói của Kim Thiền rơi xuống bàn. Kim Phục bị đánh cũng chẳng hề sợ hãi, còn lấy tay nhặt từng miếng vụn cho lại vào miệng Kim Thiền.

- Rần rần ai mà không biết. Bọn họ nói huynh bảo vệ Nhân An thị nữ khỏi "ông hổ".

Kim Thiền ngại ngùng mắc cỡ, đồn ra ngoài như thế thì y thích lắm, chỉ là không biết Nhân An cảm thấy như thế nào.

- Sao đại ca, được gọi "Thiền ca" cảm giác như thế nào?

Nam nhi chi chí, Kim Thiền lại mắc cỡ nữa, cả mang tai đều đỏ lên, y cho hết phần màn thầu còn lại vào miệng. Nuốt xuống, Kim Thiền mới đỡ đi cảm giác ngại, hắng giọng trả lời.

- Ta bình thường.

- Gớm, bình thường mà xem huynh kìa. Đại ca, không cần ngại đâu. Học hỏi Chủy công tử của huynh đi.

Cung Viễn Chủy ở một tầm cao mới rồi, Kim Thiền không xứng để học hỏi.

- À, nhắc để Chủy công tử. Chuyện hôm qua Lưu Ninh tiểu thư bị "ông hổ" gì đó. Là muốn giúp ta thôi, huynh căn dặn bọn họ đừng đi nói lung tung, ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu thư.

Kim Phục rót đầy tách trà, đưa đến cho Kim Thiền.

- Đúng là có thần lực nha. Tiểu thư vừa giúp, Nhân An đã chịu gọi huynh là "Thiền ca" rồi.

Kim Phục cảm thán thần lực không có thật của Lưu Ninh một lúc, sau đó chợt nảy ra ý gì đó, y huých tay Kim Thiền.

- Này, huynh nhờ tiểu thư giúp ta được không? Ta phải nhanh chóng mới được.

Kim Thiền uống cạn tách trà, để màn thầu trôi sạch không nghẹn, híp mặt nhìn Kim Phục.

- Huynh vẫn chưa có bước tiến gì à?

Nhắc đến lại chán nản, Như Yên kia có thể gọi cả thế gian này là "ca ca", "huynh", còn Kim Phục thì không được. Y lắc đầu thở dài một hơi.

- Chưa, muội ấy cứ như nào ấy. Ta đã mang cả bộ đồ lòng phơi ra rồi, nhưng muội ấy cố tình không hiểu.

Ban nãy Kim Thiền bị y trêu ghẹo, thời đến rồi y phải nhân cơ hội ghẹo lại mới hả dạ. Khoác vai Kim Phục, Kim Thiền nhỏ giọng.

- Huynh biết sao muội ấy cố tình không hiểu không? Vì có "Lâm Nhất ca ca" đó.

Kim Phục lập tức lườm Kim Thiền một cái, tặng thêm cho y cái đấm tình thương lên bả vai. Kim Thiền nhếch chân mày cười đắc ý thành tiếng. Kim Phục khoanh tay bĩu môi đánh giá trông trêu ngươi người ta chẳng khác gì chủ tử của y.

Đột nhiên, có đôi bàn tay túm đầu của cả hai va vào nhau một cái.

- Chà chà chà, sáng ra đã bàn chuyện về nữ nhân rồi sao?

Vừa nhắc đã đến, là Lâm Nhất. Kim Thiền chỉnh lại đai trán, Kim Phục chẳng được mấy bình tĩnh liền đứng dậy nắm cổ tay Lâm Nhất, vật bẻ cả đôi bàn tay y ra phía sau lưng, như áp giải tội phạm.

- Cái tên ong bướm này!!

- Kim Phục, đau!!

Lâm Nặc ngồi bật dậy từ trong chăn vỗ xuống giường một cái, Kim Phục và Lâm Nhất liền im bật đi, ai nấy đều chọn một ghế ngồi im thin thít. Không gian yên tĩnh trở lại, Lâm Nặc mới ngồi nằm xuống, tiếp tục ngáy o o.

- Này, huynh ấy bị sao thế?

Lâm Nhất huých tay Kim Thiền, nhỏ giọng. Kim Thiền nhún vai.

- Đêm qua lao lực cả đêm.

Kim Phục và Lâm Nhất nhất đồng điệu gật đầu như đã hiểu.

- Ý ta là đêm qua Chủy công tử giao việc cho y cả đêm.

- Àaaa.

Kim Phục không thích Lâm Nhất, vì trong mắt y tên này hơn cả chữ trăng hoa, giỏi được cái miệng dẻo, suốt ngày chỉ biết dụ dỗ nữ nhân hiền lành. Càng nhìn lại càng ghét, Kim Phục lấy chiếc màn thầu, không nương tay nhét đầy vào miệng đối phương.
Cho thì Lâm Nhất ăn, hơi khô khan nhưng cũng tạm được.

- Này, ta vừa nhớ đến.

Lâm Nhất nhai xong màn thầu đã có chủ đề tiếp theo để nói, Kim Phục muốn nhét thêm một chiếc nữa vào miệng y nhưng lần này đã bị chắn lại.

- Lưu Ninh tiểu thư dạo này thế nào? Đã khỏe chưa? Mấy hôm nay ta không thấy nàng đến chơi cùng Đại tiểu thư.

Kim Phục trăm phần dè bĩu Lâm Nhất.

- Huynh biết quan tâm đến người khác luôn ấy à? Hay là huynh thèm khát?

- Cả hai.

Kim Thiền tặc lưỡi, vỗ vai Lâm Nhất ý chỉ nhắc nhở y.

- Đừng tơ tưởng nữa, hoa thơm cỏ ngọt ngoài kia còn nhiều. Lưu Ninh tiểu thư, huynh đừng nghĩ đến nữa.

Mặc dù ở Chủy Cung bảo, chuyện kia đừng lan truyền ra ngoài, nhưng chỗ huynh đệ nhiều chuyện thân thiết như thế này. Kim Thiền mắc nói lắm, y ngoắc tay ra hiểu để ba cái đầu chụm lại ở một chỗ.

Kim Thiền nhỏ giọng.

- Lưu Ninh tiểu thư mang huyết mạch của Chủy Cung rồi.

Ba người đưa mắt nhìn nhau một lúc để cập nhật thông tin, Kim Phục và Lâm Nhất ban đầu thì gật đầu không mấy biểu tình, sau lại đột ngột đứng dậy.

- CÓ THAI RỒI?!

Hai người đồng loạt tròn mắt chỉ tay về hướng Kim Thiền. Cái gì vậy hai cha, Kim Thiền vội vàng xua tay đặt tay lên miệng suỵt suỵt.

- Chỉ ta làm gì!! Của Chủy công tử. Cái thai của Chủy công tử!!!

Kim Phục khó tin, lần nữa giậm chân hỏi lại Kim Thiền.

- Huynh chắc không thế? Chủy công tử còn chưa thành niên mà!

Kim Thiền khoanh tay gật đầu.

- Chắc chắn. Chính Chủy công tử đã nói.

Sau, y hắng giọng làm vẻ mặt nghênh lên tận trời y hệt với Cung Viễn Chủy.

- "Tỷ tỷ đã mang cốt nhục của Cung Môn. Sau này, đừng hòng chạy thoát".

Câu sau là Kim Thiền tự thêm vào để kịch tính hơn.

Lâm Nhất vừa mới ngạc nhiên đó đã vào tâm lý thất tình ngay lập tức, y vòng tay ôm vai Kim Phục, ra vẻ khóc lóc thành tiếng.

- Ông trời ơi! Tại sao?!

Không chịu nổi các nét khóc lóc gớm ói này, Kim Phục đẩy Lâm Nhất ra, đấm vào ngực y một cái.

- Kim Thiền, ta về Giác Cung trước nhé.

Kim Thiền gật đầu, trước khi Kim Phục bước chân khỏi cửa còn với lời theo dặn dò đôi câu.

- Đừng kể lại thêm với ai đó. Là tin mật.

Kim Phục đi rồi, nét bi thương của Lâm Nhất chuyển sang diễn tiếp với Kim Thiền, y đi đến lại cái kiểu ôm vai như ban nãy, dụi dụi mặt lên vai Kim Thiền.

- Huhu. Tại sao vậy chứ, ta còn chưa kịp bắt đầu với Lưu Ninh tiểu thư mà.

Kim Thiền cố gắng tỏ ra đồng cảm, vỗ vỗ lên cánh tay của Lâm Nhất.

- Không sao, huynh vẫn còn mà. Hoa, Lan, Cúc, Trúc, Diễm,... Vẫn còn đợi huynh ngoài kia kìa.

Lâm Nhất ngẩng mặt, Kim Thiền nhướn mày một cái rồi đẩy đối phương khỏi người mình.

- Ta còn có việc. Huynh muốn khóc tiếp thì sang với Lâm Nặc đi.

Lâm Nặc cục súc lắm, Lâm Nhất nghĩ đến đã rùng mình, lắc đầu xua tay với Kim Thiền.

_______

Tóm gọn lại là như thế, sau đó thì Kim Thiền tức tốc chạy trở về Giác Cung bẩm báo với Cung Thượng Giác. Đúng lời là Kim Phục không kể, y chỉ bấm báo tin cần thiết thôi.

Cung Thượng Giác làm sao mà tin được đây! Đệ đệ nhỏ bé của y còn chưa thành niên đã lên chức cha rồi... Vốn ban đầu Cung Thượng Giác đồng ý với các trưởng lão để Lưu Ninh ở lại Chủy Cung vì y tin tưởng Cung Viễn Chủy có thể theo dõi sát sao Lưu Ninh, biết đâu được lại có tin tức có lợi cho Cung Môn. Thế quái nào theo dõi chưa được bao lâu, đã có thai luôn rồi?!

- Giác công tử, Kim Phục biết người sẽ khó tin. Nhưng chính xác Chủy công tử đã nói.

Kim Phục khoanh tay, nhếch một bên chân mày, khóe môi cong lên giật giật, mặt ngửa lên tận trời, dáng vẻ bắt chước đã trở thành hàng fake chuẩn của Cung Viễn Chủy. Y hắng giọng.

- "Tỷ tỷ đã mang cốt nhục của Cung Môn. Đứa nhỏ này nhất định phải sinh ra, tỷ tỷ đừng hòng chạy thoát."

Kim Phục thuật lại đúng y như vậy, chỉ thêm thắt vài chữ. Cung Thượng Giác nghe đến hóa trầm cảm, đệ đệ của y nào ăn nói xằng bậy như thế.

Giúp Cung Thượng Giác đong lại trà vào tách, Kim Thiền nhìn thấy sắc mặt của chủ tử thay đổi, đôi tay lại còn run nhẹ từng hồi. Sợ là Cung Thượng Giác không giữ được bình tĩnh sẽ tức giận giết cả Lưu Ninh, một xác hai mạng. Kim Phục đặt tách trà vào tay Cung Thượng Giấc, chầm chậm quan sát nét mặt y rồi tiếp lời.

- Giác công tử, dù Chủy công tử chưa thành niên. Nhưng công tử cũng đã lớn rồi, y ý thức được những điều y làm.

- Chủy công tử đối với Lưu Ninh tiểu thư như thế nào... Mấy ngày vừa qua ở Giác Cung, người cũng đã thấy.

- Hài tử sắp chào đời kia, cũng là điệt nhi của người. Người yêu thương Chủy công tử như thế, chẳng lẽ con của y thì lại không?

Cung Thượng Giác đau đầu quá, không phải là y không hiểu ý lẽ, không thông những lời Kim Phục vừa nói. Nhưng mà chăm sóc nuôi dạy Cung Viễn Chủy đến tận bây giờ, y vẫn không nghĩ được đã đến lúc đệ đệ của y có hài tử rồi... Cái chuyện đó! Aiss!

- Lui xuống đi.

Kim Phục đứng dậy, lưỡng lự một đoạn không muốn rời đi, y nán lại thêm một lúc để xem trạng thái của Cung Thượng Giác.

- Lui đi, ta cần yên tĩnh.

Ở Giác Cung bao năm, Kim Phục hiểu câu "Cần yên tĩnh" của Cung Thượng Giác có nghĩa là phắng đi trước khi y nổi điên. Kim Phục cũng nơm nớp lo sợ, nhưng chắc vì Cung Viễn Chủy nên Cung Thượng Giác sẽ không làm gì Lưu Ninh. Kim Phục thủ lễ, cầm lại khăn tay rồi rời đi.

Cung Thượng Giác ngẩng mặt, nhìn theo bóng của Kim Phục. Bên góc vách cửa phía bên kia cũng cùng lúc hiện lên bóng người. Cung Thượng Giác biết, từ nãy đến giờ Thượng Quan Thiển đã nghe rõ tường tận.

.
.
.

|| Chủy Cung ||

Tay Cung Viễn Chủy lại cầm lọ dầu, nói y không ám ảnh tâm lý việc tối qua là điêu. Vì cảm giác nóng rát trước khi Lưu Ninh "giúp" y nó kinh khủng khiếp không tả nỗi, nó hơn cả gãy xương sườn, hơn vạn lần gãy chân hay gãy tay, nói trắng là không còn sức lực như liệt hẳn ngũ chi.

Đầu Lưu Ninh u một cục lớn không khác gì cá la hán, cũng may vẫn còn tóc che lại. Cung Viễn Chủy bôi dầu xoa xoa nhẹ lên cục u đỏ của Lưu Ninh, y nhăn mặt nhíu mày tự trách mình vì ra vẻ quá lố rồi, chỉ tại y thấy làm như vậy là ngầu.

- Phùuuuu.

Cung Viễn Chủy khom hạ người, thổi thổi lên trán Lưu Ninh.

- Tỷ tỷ có đau lắm không? Tỷ tỷ đừng giận ta.

Cung Viễn Chủy như tội chồng tội, vừa nghĩ cô còn giận y chuyện đêm qua, bây giờ lại thêm cái để giận, kiểu này thì làm sao mà dỗ nổi đây...

Lưu Ninh im lặng, đảo mắt nhìn Cung Viễn Chủy.

- Ai vậy?

- Hả?

Sao lại hỏi là "Ai vậy?", Cung Viễn Chủy hoảng loạn đùng đùng. Bên trong não không lẽ bị chấn thương gì rồi, chỉ bị u ngoài da thôi mà. Bắt mạch ở cổ Lưu Ninh, rồi lại đến mạch tay, ánh mắt khờ khạo của cô trông không có vẻ gì là đang trêu chọc y.

- Tỷ tỷ... Đừng làm ta sợ, tỷ tỷ không nhớ ta à?

Lưu Ninh nhíu mày, vươn tay bẹo má Cung Viễn Chủy một cái.

- Nhìn cũng dễ thương ha. Cưng là ai? Đây là phim trường hả?

!!!!!

Ê!!

Cung Viễn Chủy không muốn đùa đâu, mắng y hay giận y cũng được, y dỗ được. Hoảng loạn không thôi, Cung Viễn Chủy vội vàng nắm tay Lưu Ninh đặt lên ngực, ngay vị trí tim của mình.

- Tỷ tỷ đang trêu ta có đúng không?

Lưu Ninh lắc đầu.

- Trêu gì? Tôi biết em là ai đâu?

!!!!

Cung Viễn Chủy hít sâu một hơi ôm mặt đứng dậy, y chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, trong sách cũng không nói va vào phần gần trán sẽ gây mất trí nhớ. Khó khăn lắm y mới dụ được Lưu Ninh, cảnh xuân vừa chớm nở cô đã quên mất luôn rồi.

- Tỷ tỷ tên gì?

Lưu Ninh lại lắc đầu.

- Không biết.

Không chỉ mất trí nhớ, mà còn khờ nữa chứ. Cung Viễn Chủy vuốt mặt một cái, hít một hơi thật sâu. Y tự trấn an phải bình tĩnh, cái gì quan trọng mất đi thì tìm lại, bao lâu cũng sẽ tìm. Gượng cười một cái, Cung Viễn Chủy quay sang nhìn Lưu Ninh, mỉm cười thân thiệt.

- Vậy thì chúng ta làm quen lại nhé.

Lưu Ninh lưỡng lự một chút, sau đó gật đầu.

- Tỷ tỷ là Lưu Ninh, là thê tử của ta. Chúng ta thành thân đã nhiều năm rồi, vừa đủ có một tiểu công tử và một tiểu tiên nữ.

- Gì vậy chaaa. Thành thân rồi á?

Cung Viễn Chủy dùng ánh mắt chân thành, khẳng định gật đầu với Lưu Ninh.

- Phải, thành thân rồi. Tỷ tỷ có nghe tiếng cười nói bên ngoài không? Là của con chúng ta đó.

Lưu Ninh hướng mắt nhìn ra bên ngoài, đúng là có tiếng cười nói nhưng đã thấy đứa trẻ nhỏ nào đâu. Cô bĩu môi, khoanh tay.

- Viễn Chủy điêu.

Cung Viễn Chủy cong khóe môi.

- Ta chưa giới thiệu lại tên ta với tỷ tỷ mà nhỉ. Sao tỷ tỷ lại biết thế?

Rồi xong, lòi chành!

Lưu Ninh huơ tay múa chân, lắc lắc đầu.

- Ta bấm quẻ ra tên của tiên sinh.

Cung Viễn Chủy chống tay lên tay vịn của ghế, vươn tay nâng cằm Lưu Ninh giữ mặt cô nhìn thẳng đối mắt y.

- Lưu Ninh tiểu thư, đuôi đã lộ ra rồi. Không cần diễn nữa.

Lòi chành bung bét, Lưu Ninh chớp chớp mắt mỉm cười nhìn Cung Viễn Chủy, đợi y thả lỏng tay giữ cằm cô một chút, cô lập tức cúi người ngồi thụp xuống luồn qua chỗ trống dưới cánh tay y.

Lưu Ninh lại muốn chạy đi, Cung Viễn Chủy đương nhiên không dễ dàng để cô chạy được. Vừa chạy được vài bước, Cung Viễn Chủy đã từ tốn đi đến một tay nắm thắt lưng của cô rồi nhấc bổng cô lên.

- Viễn Chủyyyyy. Ta đã nói ta ngại rồi, đệ đừng đuổi cùng giết tận ta nữa.

Cung Viễn Chủy lắc đầu.

- Tỷ tỷ nói ăn bánh bỏ vỏ, ta không thể nào để người chịu trách nhiệm bỏ trốn được.

Vừa nói xong, Lưu Ninh lại vùng vẫy muốn dạy đi, Cung Viễn Chủy chuyển dời tay, bế gọn Lưu Ninh ấp vào trong lòng mình. Mặc kệ sự phản kháng không đánh kể của cô, Cung Viễn Chủy cứ tiến bước đến giường.

- Viễn Chủy, cửa còn chưa sửa xong. Ban ngày ban mặt, đệ thả ta xuống đi.

Cung Viễn Chủy đặt Lưu Ninh xuống giường, biết trước nước đi của cô, y nhanh chóng áp thân giữ người, áp chế hai tay cô lên đỉnh đầu.

- À, thế ban đêm thì được có đúng không?

Cung Viễn Chủy cong khóe môi, điệu cười mang ý trêu chọc Lưu Ninh chứ hoàn toàn không có ý muốn cô chịu trách nhiệm hốt vỏ y.

- Chẳng hạn như đêm qua.

Lưu Ninh hết đường chạy thoát, đối mặt với Cung Viễn Chủy lần nữa, cả người cô đều vì ngại đỏ ran.

- Thằng nhóc xấu xa này, đệ cố ý muốn trêu ta. Ta đánh đệ á.

Cung Viễn Chủy nhún vai.

- Đánh á? Tỷ tỷ đánh đi.

Y hơi cúi hạ đầu, áp sát tiến gần mặt Lưu Ninh.

- Đánh vào môi ta này.

Hsjsjsjw

Hồng Hài Nhi gì tầm này nữa, Cung Viễn Chủy phải cỡ hơn Ngưu Ma Vương. Lưu Ninh xoay mặt thành công tránh được Cung Viễn Chủy, lại bị y dùng tay giữ cầm xoay về vị trí cũ.

- Viễn Chủy, đệ hư rồi.

- Ta nói rồi, ta chỉ hư với mỗi Lưu Ninh thôi.

Đúng không cãi được, Cung Viễn Chủy với bên ngoài chỉ là đứa nhỏ bồng bột vô tri.

- Ta vẫn chưa thành niên, tỷ tỷ nói xem nên chịu trách nhiện như thế nào đây?

- Ta suy nghĩ kĩ rồi. Bốc bánh bỏ vỏ, không chịu trách nhiệm với đệ.

Cung Viễn Chủy cúi mặt, hôn chụt một cái lên môi Lưu Ninh. Cô lập tức im bật đi.

- Ta...

- Đêm qua tỷ tỷ thấy thế nào? Ta có tốt không?

Còn xin feedback nữa hả ông cố ơi? Không ấy viết mail được không, những cảm giác đó làm sao Lưu Ninh có thể nói ra bằng miệng được. Nghĩ một lúc, Lưu Ninh dõng dạc.

- Ta bình thường.

- Bình thường?!

- Phải, bình thường. Hết sức bình thường.

Cung Viễn Chủy tự hỏi bản thân, như thế không lý nào là bình thường được, rõ ràng như trong sách viết rồi còn gì nữa. Như vậy mà bình thường, không lẽ nào là do tay và kĩ năng lần đầu của y quá tệ?
Không thể chấp nhận được, Cung Viễn Chủy còn tự vênh mặt, là y tự hào quá sớm rồi. Thất vọng về bản thân một chút, Cung Viễn Chủy rời khỏi người Lưu Ninh, ngồi dậy nép ở một góc ủ rũ.

Lưu Ninh ngớ người nhìn theo Cung Viễn Chủy, tâm trạng của y dễ lên xuống hơn cả điện tâm đồ nữa. Dù sao nghĩ lại, thì nam nhân thời này xem việc kia là quan trọng, Lưu Ninh bảo bình thường khác gì bảo y kém cõi.

- Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy lớn tiếng thở dài, hơi dài thườn thượt sầu não đau lòng.

- Ta biết ta không giỏi.

- Không phải, ý ta không phải đệ không giỏi.

- Vậy thì thế nào?

Cung Viễn Chủy buộc Lưu Ninh phải cho feedback đến cùng. Nhìn y ủ rũ cả đoạn, Lưu Ninh cũng không thể cứ phủ nhận với y.

- Đệ... đệ nhìn đệ cũng biết mà...

Cung Viễn Chủy lắc đầu.

- Ta không biết.

Lưu Ninh nhích người gần đến Cung Viễn Chủy, cô nghiêng đầu nhìn xem biểu tình của y, trông y buồn thật.

- Ây, Viễn Chủy.

- Lưu Ninh hỏi gì ta cũng trả lời. Ta hỏi lại tỷ tỷ, thì tỷ tỷ bảo bình thường.

Ý là có thể hỏi lúc đó, lúc đó mới không ngại. Bây giờ tỉnh táo, không còn mụ mị nữa thì can đảm ở đâu mà trả lời. Lưu Ninh níu tay áo của Cung Viễn Chủy, lay lay.

- Đệ cảm thấy thế nào, thì ta cũng cảm thấy như vậy.

Cung Viễn Chủy im lặng một lúc, Lưu Ninh tiếp tục nghiêng đầu quan sát, vươn tay áp lên má y.

- Ta tình nguyện với đệ, đương nhiên sẽ là cảm giác thoải mái. Ta bảo bốc bánh bỏ vỏ kia, là ta ngại nên nói như thế thôi. Chứ ta làm sao có thể không chịu trách nhiệm với đệ được.

Cung Viễn Chủy xoay mặt, đối mắt nhìn cô.

- Vậy Lưu Ninh có thích không?

Lưu Ninh lại hóa ngại ủng đỏ đôi gò má, cô tránh đi ánh mặt của Cung Viễn Chủy, cúi mặt khe khẽ gật đầu.

Cung Viễn Chủy mỉm cười, vươn tay vén tóc nâng mặt Lưu Ninh.

- Ta muốn nghe tỷ tỷ nói. Tỷ tỷ có thích không?

Không tránh mặt đi nữa, lần này Lưu Ninh gật đầu, nhỏ giọng đủ để y có thể nghe được.

- Ta thích... của Viễn Chủy, ta đều thích.

HẾT HỒI 105










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro