HỒI 10
Cung Viễn Chủy vẫn đứng yên đó, mặc nhiên để Lưu Ninh ôm lấy y. Y không phản kháng, cũng không cự tuyệt. Lưu Ninh khóc như đứa trẻ nhỏ, mãi đến tận nửa canh giờ sau mới có thể bình tĩnh trở lại.
Lưu Ninh buông tay rời khỏi người Cung Viễn Chủy, dùng tay áo lau đi những vệt nước mắt còn vươn lại. Có chút bối rối không dám nhìn thẳng Cung Viễn Chủy.
- Xin lỗi.
- Không sao.
Cung Viễn Chủy xoay người sang hướng khác, lấy khăn tay của mình rồi chìa tay đưa đến trước mặt Lưu Ninh. Cô dè chừng một chút rồi đưa tay nhận lấy, đoạn nhìn lên Cung Viễn Chủy, đã thấy vành tay của y đỏ lửng từ khi nào.
Lưu Ninh lau sạch nước mặt trên mặt, khăn tay sau đó cũng đã bẩn. Cô giữ nó lại bên mình, hít một hơi để thật sự bình tĩnh, chỉnh giọng nói với Cung Viễn Chủy.
- Đa tạ, nhưng khăn tay bẩn rồi. Ta sẽ giặt rồi trả nó lại cho đệ.
- Không cần trả đâu. Sau này, đừng khóc nữa là được.
Cung Viễn Chủy tay nắm ở chuôi đao, nói rồi lại vội vàng rời đi. Vội vàng đến mức thanh đoản đao rơi trong thư phòng vẫn chưa được nhặt lên. Lưu Ninh nhìn Cung Viễn Chủy lướt qua mình, cửa thư phòng vẫn chưa đóng lại, bóng dáng của Cung Viễn Chủy đã chẳng thấy đâu.
Cung Viễn Chủy vội vàng đi về tẩm phòng, chốt cửa rồi đi đến chậu nước được đặt ở bàn gỗ cạnh giường. Y dùng hai tay hất nước thật mạnh lên mặt mình, nước ở nhiệt độ phòng lạnh đến buốt óc, nhưng thân nhiệt bên trong và cả nhịp tim của Cung Viễn Chủy vẫn chưa trấn tĩnh lại được.
- Khốn thật! Chắc chắn mình bị cô ta chơi bùa chú!
.
.
.
Lưu Ninh sau đó trở về tẩm phòng, cũng biết được Cung Viễn Chủy đã rời khỏi Chủy Cung đến Y Quán rồi. Trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Thị nữ mang đến cho Lưu Ninh một chậu nước ấm, và cả phấn son. Chủ động vắt khăn ấm cho Lưu Ninh.
- Tiểu thư, có phải Chủy công tử ức hiếp tiểu thư không?
Lưu Ninh lắc đầu, nhận lấy chiếc khăn ấm, lau lại mặt của mình một lần nữa. Mắt đỏ sưng có khăn ấm cũng làm dịu đi đôi chút.
- Nếu tiểu thư bị ức hiếp, cứ nói với tiểu nữ. Tiểu nữ đều quen biết được những tỷ muội khác ở Giác Cung, mách với Giác công tử lấy lại công bằng cho tiểu thư.
Lưu Ninh vội dùng tay bịt miệng thị nữ. Thôi thôi! Người bị ức hiếp là Cung Viễn Chủy mới đúng! Nếu Cung Thượng Giác biết được cô ôm đệ đệ của y tận nửa canh giờ, thì không chỉ đăng xuất khỏi Cung Môn, mà là bị block khỏi trái đất luôn mất.
- Suỵtt. Ta không có bị ức hiếp.
Lưu Ninh khẳng định lại với thị nữ, thị nữ cũng nhận được tín hiệu gật đầu, cô mới buông tay khỏi miệng thị nữ.
- Vậy, là tiểu thư ức hiếp Chủy công tử ạ? Hơi khó...
Lưu Ninh lại vội vàng bịt miệng thị nữ. Nói đúng lại còn nói to!
- Suỵt. Trời ơi, năn nỉ muội. Là côn trùng bay vào mắt ta, được chưa?
Thị nữ hoảng sợ gật đầu, biểu cảm hoảng loạn của Lưu Ninh chắc chắn là đúng cô ức hiếp Cung chủ Chủy Cung rồi. Tạm thời thông tin được thị nữ ghi nhận, sẽ đi đồn sau.
Lưu Ninh buông tay, thị nữ lần này im lặng rồi cũng không nói gì thêm. Lẳng lặng chuẩn bị phấn son cho Lưu Ninh.
- Muội tên gì thế? Đừng gọi tiểu thư nữa, gọi Ninh tỷ được rồi.
- Phận của hạ nhân tiểu nữ không dám gọi tỷ xưng muội với tiểu thư. Huống hồ tiểu thư là người của trời, thiên mệnh của Chủy công tử. Tiểu nữ không dám mạo phạm.
Lưu Ninh trước đó chỉ là nhà nghiên cứu khoa học quèn chưa lên được tiến sĩ, tiền lương đều đổ vào mua hóa chất dụng cụ thí nghiệm đến mức phải ăn nước mì gói với cơm nguội. Bây giờ lại thành người của trời, thiên mệnh của Cung Viễn Chủy... khoa trương quá rồi, Lưu Ninh không nhận nổi mấy cái danh này đâu.
Lưu Ninh chắp tay trước ngực. Hạ giọng hướng thiện.
- Phàm là người, đều bình đẳng như nhau. Muội đừng quá quan trọng thân phận như vậy.
Chỉ thiếu tiếng gõ từ chuông chùa thôi. Trong mắt thị nữ lúc này, Lưu Ninh thật sự như người trời vậy, cũng chắp tay lại, xá lạy ba cái với Lưu Ninh.
Lưu Ninh ngớ người, ý là không nghĩ đến như vậy. Cô định nói triết lý một chút thôi, tự nhiên lại đắc đạo rồi. Sợ, cô vội nắm lấy tay thị nữ để đối phương ngưng xá lạy.
- Năn nỉ muội. Ta chỉ tiểu phẩm thôi, muội đừng như thế nữa. Trả lời ta, muội tên gì?
- Tiểu nữ tên Nhân An.
- Rồi rồi, Nhân An. Gọi Ninh tỷ nhé, bảo mọi người cũng hay gọi ta như thế luôn.
Lưu Ninh đoán chừng Nhân An độ mười lăm tuổi, nét mặt vẫn còn chút gì đó của trẻ con, ngô nghê nhưng vẫn xinh đẹp. Lưu Ninh cũng để mắt nhìn được, thị nữ ở Chủy Cung tầm ở độ tuổi như Nhân An, đều rất ưa nhìn. Nhưng mà có điều, Lưu Ninh ở đây, chỉ cao vừa bằng Nhân An, nghĩa là cũng chỉ cao bằng đứa nhỏ mười lắm tuổi.
Chỉ biết khóc trong tim, so với nam nhân ở đây thì cô cũng chỉ đứng đến ngực. Nếu đứng cạnh Cung Tử Vũ, thì vô sẽ như mấy đứa nhỏ theo cha đến trường.
- Ninh tỷ, muội giúp tỷ vấn tóc lại nha. Tóc của tỷ đều bị rối hết rồi.
- Đa tạ. Muội chỉ ta cách tự vấn tóc được không? Ta vẫn chưa quen với kiểu tóc này.
- Dạ được ạ. Nhưng Ninh tỷ cần thì muội luôn vấn tóc cho tỷ.
Tóc của Lưu Ninh không quá dài, nên kiểu tóc vấn lên cũng không quá cầu kỳ. Nhưng kỹ thuật và cách tạo kiểu tóc của thị nữ Cung Môn rất tốt, Lưu Ninh nhìn thấy rõ mặt mình sáng hơn kiểu tóc như thế này.
______
Lưu Ninh giặt sạch khăn tay cho Cung Viễn Chủy. Khăn tay chỉ thêu một bông hoa nhỏ ở góc, Lưu Ninh nhìn kỹ, thì là hoa Trúc Đào. Cô chợt nhớ ra, cửa sổ tẩm phòng của cô nhìn ra sẽ thấy được một cây hoa Trúc Đào, nhưng nó vẫn chưa nở hoa.
Mang khăn tay đến thư phòng, Lưu Ninh đặt nó lên bàn gỗ cạnh đoản đao và văn tự đang viết dở của Cung Viễn Chủy. Cô cũng không nán lại lâu, xong việc liền rời khỏi phòng.
- Lưu Ninh tiểu thư.
- Ôi mẹ ơi!
Lý thị vệ xuất hiện ngay cửa thư phòng, thủ lễ chờ Lưu Ninh bước ra. Lưu Ninh thòng tim lần thứ n tại cái Cung Môn này, là người nhưng cứ thoắt ẩn thoát hiện.
Nhìn thấy Lý thị vệ, như nhìn thấy Lý Mạnh Nguyên. Lưu Ninh vuộn tròn bàn tay, nhưng lý trí vẫn bảo cô nên bình tĩnh lại. Dù sao hắn cũng không phải là tên khốn đó, Lưu Ninh không thể có suy nghĩ quýt làm cam chịu được. Cũng không biết sẽ ở Chủy Cung này bao lâu, sẽ gặp mặt thường xuyên. Nếu không buông bỏ được tức giận, thì người đau lòng vẫn là Lưu Ninh.
- Lưu Ninh tiểu thư, ta không biết đã phạm phải lỗi gì đã khiến tiểu thư tức giận. Ta người trần mắt thịt không biết nhìn trên nhìn dưới, mong tiểu thư chỉ dạy thêm.
Vãi, khoa trương quá! Sao mà ngôn từ khia trương. Lại còn cả người trần mắt thịt, không lẽ người ở đây luôn tin vào những thứ này... Quả nhiên, có người dám nói thì sẽ có người dám tin.
Lưu Ninh xua tay.
- Xin lỗi nhé. Là ta nhất thời tức giận, huynh tên gì Lý nhỉ?
- Lý Hoán Du ạ.
- À. Hoán Du, tên đẹp. Nhưng sau huynh nhớ ghi trong gia quy đừng đặt tên có cháu là Lý Mạnh Nguyên nhé.
- Đa tạ tiểu thư đã chỉ giáo, Lý Hoán Du xin ghi nhớ.
Lưu Ninh sợ nếu ở đây lâu ngày, khi trở về cô thật sự tin mình là tiểu thư có thân phận ngườ trời. Như thế thì hết cứu! Cô vội xua tay, ngăn Lý Hoán Du tiếp tục thủ lễ.
- Đừng khoa trương quá. Ta thật sự năn nỉ mọi người đó.
- Tiểu thư là khách, như thế không gọi là khao trương.
- Được rồi. Được rồi.
Lưu Ninh nói rồi chìa tay ra phía trước, là thói quen bắt tay lịch sự với đồng nghiệp. Lý Hoán Du lại nhìn Lưu Ninh, không biết nên ứng xử như thế nào. Cô quên mất sửa đi thói quen của mình, bây giờ thu tay về thì quê lắm.
- Cái này là... Nói sao nhỉ, huynh đưa tay huynh nắm tay ta, xong đưa lên đưa xuống vài cái gọi là bắt tay. Ở chỗ ta gọi là kết giao bằng hữu.
- Bằng hữu ạ?
Lưu Ninh gật đầu, tay vẫn giữ đợi Lý Hoán Du đáp lại cái bắt tay. Lý Hoán Du vẫn chưa hiểu lắm, nhưng lại sợ như ban nãy, là y sẽ không có thê tử được mất. Nên cũng làm theo lời Lưu Ninh, đưa tay nắm lấy bàn tay của cô, rồi đưa lên đưa xuống.
Thực hành có hơi chút sượng, nhưng cũng xem như là tạm ổn. Lưu Ninh mỉm cười thu tay về.
- Lưu Ninh.
Gọi thẳng cả họ tên của cô như thế này, chỉ có Cung Viễn Chủy.
Lưu Ninh nheo mắt nhìn từ xa bóng dáng đang đi đến. Cung Viễn Chủy nhanh như vậy mà từ y quán trở về rồi. Cung Viễn Chủy tiến đến gần, Lưu Ninh nhìn thấy vẻ mặt hậm hực khó chịu của y, lại có ai chọc Viễn Chủy đệ đệ?
Cung Viễn Chủy ban nãy, đã nhìn thấy Lưu Ninh chủ động đưa tay cho Lý Hoán Du. Ban nãy còn ôm y khóc đến nghẹn lời, bây giờ lại đưa tay cho nam nhân khác nắm? Y nghĩ hành động đó là bỏ bùa, định bỏ bùa nguyên cả Chủy cung. Nữ nhân này mưu kế đáng ghét, không phải muốn bỏ bùa mỗi mình y?
- Viễn Chủy đệ đệ.
Lưu Ninh mỉm cười với Cung Viễn Chủy, nhưng vẫn nhận lại được là mỗi cái nét mặt như mất đi sổ gạo của y.
- Cô trông vui vẻ trở lại rồi nhỉ?
Lý Hoán Du cảm nhận được mùi không hay sau lời nói của chủ tử. Liền vội vàng thủ lễ rồi chuồn đi mất, chỉ còn lại mỗi Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh. Trong lời nói có hẳn mùi thuốc nổ, cảm giác như nếu Lưu Ninh đáp lại là "Vui" là thuốc nổ sẽ nổ liền lập tức.
- Vừa cười vui vẻ, gặp ta sao lại không cười nữa?
Cái thằng nhóc này! Vừa từ y quán về ai chọc gì mà lại vô cớ với Lưu Ninh, rõ ràng có cười nhưng chẳng được đáp lại.
Thần linh ơi. Oan ức, nhảy sông Hằng cũng không rửa được.
- Rõ ràng ta có cười với đệ.
- Ngụy biện.
Cung Viễn Chủy khoanh tay xoay người bỏ đi. Uổng công y đã cố gắng an ủi bảo Lưu Ninh đừng khóc, không can tâm mà gọi tỷ tỷ để cô thôi khóc. Bây giờ vui vẻ trở lại là cười nói với kẻ khác.
Đáng ghét! Cực kỳ đáng ghét!
Lưu Ninh đi theo sau Cung Viễn Chủy, vẫn không nhìn ra được đứa nhỏ này đang phiền lòng điều gì. Cô vẫn còn chuyện về Nguyệt trưởng lão chưa nói với y.
- Nè, Viễn Chủy đệ đệ.
Cung Viễn Chủy vẫn không dừng lại, đi đến thư phòng rồi đóng sầm cửa. Lưu Ninh vừa đến trước cửa đã bị ngăn lại phải đứng ở bên ngoài. Ngàn lần vẫn không biết được Cung Viễn Chủy đang hậm hực điều gì, thời gian ngắn như vậy chắc y không đến Giác Cung, vậy thì ký do hậm hực không phải do vị "tẩu tẩu" kia trêu chọc.
Cung Viễn Chủy vào thư phòng, mamg đao đặt lên giá gỗ rồi ngồi xuống bàn. Khoanh tay nhìn chăm chăm về phía cửa, đến khi không nhìn thấy bóng của Lưu Ninh, thì y mới rời mắt.
Khăn tay và đoản đao trên bàn, y nhìn thấy rồi. Bảo Lưu Ninh cứ giữ chiếc khăn tay, nhưng cô lại mang trả về. Tra đoản đao vào vỏ, sau đó Cung Viễn Chủy cầm chiếc khăn tay lên, vẫn chưa khô hẳn, trên còn có cả mùi thơm. Không phải hương thảo mộc của Chủy Cung, Cung Viễn Chủy tò mò lại hương này, nó giống với mùi hương trên tóc của Lưu Ninh. Y bất giác đưa khăn tay đến gần mũi, ngửi kĩ mùi hương này.
- Viễn Chủy đệ đệ!
Lưu Ninh bất ngờ mở cửa thư phòng. Cung Viễn Chủy giật cả mình quẳng chiếc khăn tay xuống bàn.
Bùa chú! Cô ta yếm chú vào cái khăn này!
Lưu Ninh nép ở một bên của, bước chân đã chuẩn bị nhấc lên để sẵn trên không trung, chờ tiến vào.
- Ta vào trong có được không?
- Sao cô không gõ cửa?
Cung Viễn Chủy vừa nãy như bay hết hồn vía, vía về rồi nhưng chỉ được năm vía thôi.
- Như vậy mới có yếu tố bất ngờ. Thế ta vào nhé.
Lưu Ninh tiến vào trong, vì bàn để viết văn tự vốn không có ghế và chỗ ngồi ở phía đối diện. Cô suy nghĩ một lúc rồi đành chọn vị trí ngồi bên cạnh Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy nhặt vội khăn tay lên lại, giấu nào vào bên trong đai lưng. Lại nhích ra một khoảng, chừa một khoảng cách với Lưu Ninh.
- Ta có chuyện cần nói với đệ. Là chuyện quan trọng.
- Chuyện gì?
- Đệ nhớ ngày trước hai câu ta nói ở sảnh nghị viện không?
- Người giết Vô Danh, lưỡi đao Vô Phong.
- Đúng rồi, đúng rồi. Lần này sẽ nhắm vào Nguyệt trưởng lão. Cũng là một mang người của Cung Môn. Viễn Chủy, đệ có thể thử tin ta lần này không?
Cung Viễn Chủy nhíu mày, y vốn không tin những lời của Lưu Ninh trước đó ở sảnh nghỉ viện. Nhưng Cung Thượng Giác thì lại giao cho y việc quan sát và lấy thêm tin từ Lưu Ninh.
Cung Viễn Chủy đương nhiên không muốn tin, ca ca của y lại đặt Cung Môn lên hàng đầu, việc lại còn liên quan đến Vô Phong và trưởng lão. Y không biết Lưu Ninh muốn bày trò gì, nhưng trước hết y vẫn nên nói việc này với Cung Thượng Giác.
- Cô muốn ta tin cô chỉ qua việc nói mấy lời nhảm nhí này. Nực cười. Các vị trưởng lão có thể bị cô yểm bùa chú để tin mấy điều này, còn ta thì không.
- Bùa chú?
Lưu Ninh ngớ người, cô vốn lấy thân phận là thầy bói mà, chứ có phải thầy pháp đâu? Sao lại qua tới yểm bùa chơi ngãi rồi. Ra là trong mắt Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh là thấy pháp Mao Sơn!
- Đừng có giả ngây giả ngô.
- Ý là có chút nhầm lẫn về khái niệm của đệ. Ta là xem bói toán, gọi nôm na là thầy bói, còn bùa chú là thầy pháp. Đệ hiểu không? Kỹ năng của ta chỉ đến mức xem chỉ tay thôi.
Lưu Ninh cố gắng giải thích về khái niệm, nhưng Cung Viễn Chủy làm sao có thể hiểu được ngôn từ ở hiện đại. Y lại xem cô như đến giờ nói nhăng nói cuội rồi. Cũng chẳng buồn quan tâm nữa, nhưng Lưu Ninh lại nhích người đến gần, kéo tay trái của Cung Viễn Chủy đặt lên bàn. Lật ngửa lòng bàn tay lên, cúi mặt dí sát ánh nhìn vào lòng bàn tay của Cung Viễn Chủy.
- Chẳng hạn thế này. Này là đường học vấn, Viễn Chủy có được học vấn dài ơi là dài thấy không? Độc dược vương danh xứng như thật.
Cung Viễn Chủy trừng mắt nhìn Lưu Ninh, nhưng lại chẳng phản kháng.
Lưu Ninh dùng ngón trỏ chỉ vào đường chỉ tay được tương truyền là được học vấn của Cung Viễn Chủy. Sau dùng lòng bàn tay mình lót dưới tay Cung Viễn Chủy, nắm lại để lòng bàn tay của Cung Viễn Chủy hiện rõ đường chỉ tay hơn.
Cung Viễn Chủy nhìn Lưu Ninh, tay cô chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay của y, áng chừng có thể nắm gọn lấy bàn tay của Lưu Ninh trong lòng bàn tay. Cung Viễn Chủy nghĩ mình điên rồi mới áng chừng những thứ như thế.
- Đệ còn có cả hình chữ M này. Thiên tài, phú quý, may mắn cả đời.
Đoạn Lưu Ninh có chút khựng lại vì những vết chai trong lòng bàn tay của Cung Viễn Chủy.
- Đệ luyện đao nhiều lắm đúng không?
- Ừ.
Cung Viễn Chủy đặt tay Lưu Ninh ra, vội thu tay về. Y không biết những thứ này, cũng chưa từng tò mò về bản thân, hay để ý đến bàn tay mình trông như thế nào.
- Chuyện ta luyện đao thì sao?
- Viễn Chủy đệ đệ rất giỏi luôn.
Lưu Ninh xoay người, giơ ngón cái tạo hình cái like dành cho Cung Viễn Chủy.
HẾT HỒI 10
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro