Dream. (Sans x Player)
- Này, anh bạn.
Tôi ngồi cạnh Sans, một character trong game tôi yêu thích, có lẽ nó đã ám ảnh tôi vào tận trong giấc ngủ, vì Sans... đâu có thật?
- Hưm? Chuyện gì? Bạn của tôi? - Tôi mỉm cười, đáp lời, đôi mắt ti hí hệt như Frisk, điểm đặc trưng mà đa phần người Châu Á đều có.
Sans nhìn tôi, có đôi chút ngập ngừng. Anh cúi đầu, tầm mắt dời sang mũi chân đang đung đưa bên dưới, như muốn hỏi điều gì nhưng lại không dám nói.
Tuy tò mò, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ, vì thúc giục một người đang đắn đo chỉ khiến họ đi đến những lựa chọn sai lầm. Tôi muốn anh chắc chắn bản thân mình muốn gì trước khi quyết định một chuyện nào đó, mà sau này, anh sẽ không phải hối hận.
Dường như đã chạm đến giới hạn của sự im lặng, Sans thở dài một hơi, anh bắt đầu cuộc nói chuyện bằng một giọng trầm buồn. Mặc dù chưa từng nghe giọng anh trước kia, nhưng tôi có thể cảm giác, đây là lần đầu tiên tôi nghe được anh buồn đến như thế.
- Tôi muốn hỏi cậu... cậu có cảm thấy 'chán' không?
Sau câu hỏi, tôi như thấy bàn tay đang đan vào nhau của anh khẽ run nhẹ, nhưng rất ít, nếu không chú ý kĩ, tôi sẽ tưởng rằng mình vừa bị hoa mắt.
Sans vẫn hồi hộp chờ câu trả lời, sự bất an hiện rõ trên gương mặt xương xẩu mà tôi thích nhất. Hai hóc mắt hạ xuống, nụ cười bán nguyệt vẫn in rõ trên đấy, kèm theo là những giọt mồ hôi không rõ nơi xuất phát. Sợ rằng, nếu tôi hờ hững buông lời thì ngay lập tức, nỗi tuyệt vọng sẽ ập đến, chiếm lấy cả linh hồn anh, thứ vốn trắng thuần bỗng chốc nhuốm mình trong màu đen nhơ nhuốc.
Bất giác, tôi mím nhẹ môi dưới.
- 'Chán'? Ý anh là 'chán' như thế nào?
Như cố tình không hiểu ý của anh, mặc dù đã rất rõ ràng. Tôi trưng ra vẻ mặt ngây thơ hết mức có thể. Sans có phần hơi hụt hẫng, nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại sự nghiêm túc, anh giải thích rõ ràng và cặn kẽ hơn.
- Anh bạn, có lẽ tôi ẩn ý hơi nhiều. Nhưng không sao, tôi sẽ nói rõ hơn. - Nháy một bên mắt trái, anh bắt đầu nói. - Tôi biết cậu có rất nhiều thứ để quan tâm, chúng tôi cốt chỉ là phần yếu trong đó. Cậu là player, người có thể nhập vai vào bất cứ thế giới nào nếu muốn. Nhưng chúng tôi... chúng tôi chỉ có nơi này là 'nhà'. Dù 'ngôi nhà' này có ra sao, chúng tôi vẫn không thể rời khỏi đây. Chúng tôi không được phép rời khỏi nơi này, dù cho chúng có tồi tệ đến mức nào đi chăng nữa... Anh bạn, làm ơn hiểu những gì mà tôi đã cố giải thích với cậu...
Tôi vẫn im lặng lắng nghe từ đầu cho tới cuối, đến khi anh kết thúc nó bằng âm giọng nhỏ đến mức, nếu không im lặng, tôi sợ rằng mình sẽ không nghe thấy mà bỏ qua. Linh hồn màu đỏ bỗng nhuốm buồn, một màu tím nhẹ nhàng điểm lên trên trái tim huyết sắc tôi đang mang.
- Này Sans. - Hơi xúc động, tôi không kiềm chế được mà khiến cho giọng có phần hơi run. - Tôi có bảo, tôi 'chán' chưa nhỉ?
Hai hóc mắt mở to, anh thoáng chút hy vọng nhưng rồi rất nhanh lại chớm tắt, tựa như có cơn gió vừa vô tình lướt ngang.
- Anh bạn, có lẽ không phải bây giờ, nhưng... sau này... xin lỗi, tôi chỉ không biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra...
Nhói một cái, lần đầu tiên tôi cảm giác khi không được tin tưởng nó như thế nào. Đau, đau lắm, nhưng lại không dám biện bạch, vì sợ rằng khi cố gắng chứng minh, tôi càng bị người khác nghi ngờ nhiều hơn. Tôi chỉ dám im lặng đáp lời bằng khoảng không ảm đạm, đầu nhỏ cúi xuống, sầm nét mặt đang tự nhếch môi cười nhạt với bản thân, có thứ gì đó đắng nghẹn nơi cuống họng.
Trầm mặc một lúc, tôi nghe thấy tiếng cười từ bên ngoài, ngẩng đầu nhìn qua khung kính đã hơi mờ bởi trời tuyết, trông thấy những gương mặt xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc đang nô đùa với nhau, cách mà họ cười trông thật hạnh phúc. Bất giác, tôi cũng nở một nụ cười như bản thân đang tham gia cùng họ, cảm giác lòng mình ấm áp đến lạ.
- Sans. - Tôi cất âm giọng đã có phần bình tĩnh. - Anh biết không? Tôi chưa lần nào bỏ đi suy nghĩ rằng mọi người vẫn đang 'sống' cả.
Bất ngờ vì câu trả lời cùng thái độ của tôi, Sans có phần khó hiểu trên gương mặt.
- Tôi lúc nào cũng muốn, là người mỉm cười với mẹ, tham gia câu đố của Papyrus, hay buổi huấn luyện của Undyne, cùng ngồi xem Mew Mew Cuties với Alphys, uống trà, tưới hoa vàng như cha Asgore vẫn hay làm, hoặc thậm chí... chỉ đơn giản ngồi lắng nghe, lắng nghe anh kể những câu chuyện đùa, rồi nhìn Papyrus cáu gắt với con chó nhỏ trong nhà bếp... tất thảy, đối với anh có vẻ thật bình thường, những việc mà lúc nào anh cũng có thể làm. Nhưng tôi, tôi luôn xem đó là ân điển mà tạo hóa đã dành tặng cho cuộc sống này. Vậy nên... - Tôi hít một hơi, môi mỉm cười nhìn anh. - ...những hạnh phúc mà anh đang trân trọng, tất cả đều rất quí giá với tôi, tất cả đều là hạnh phúc mà tôi cố gắng bảo vệ.
Ban đầu là ngỡ ngàng, nhưng sau đó, hai hóc mắt dưới của anh khẽ nâng lên, ánh cười dịu dàng làm cho trái tim tôi như vừa lõi một nhịp đập.
- Cảm ơn, nhóc. - Bàn tay xương xẩu đan qua từng sợi tóc, anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Khung cảnh dần bị bao trùm bởi một màu trắng xóa, cảnh vật cùng với anh từng chút từng chút một, tan theo màu trắng như mẩu kẹo gòn ở trong miệng, có lẽ rất nhanh nhưng vẫn đọng lại vị ngọt nơi đầu lưỡi, khiến ta không thể quên.
- Sans, tôi hứa, dù có khó khăn như thế nào, tôi vẫn sẽ không đi lệch hướng. Có lẽ, trò chơi chỉ có một điểm dừng, nhưng trong tim tôi, mọi người chưa bao giờ dừng lại ở bất cứ đâu.
Tôi không rõ với một nửa phần đầu đã dần tan theo màu trắng ấy, anh có nghe được những gì tôi nói không, nhưng tôi cảm nhận được nụ cười trên môi anh sâu thêm vài phần.
Lần nữa, tôi đối diện với trần nhà trong căn phòng quen thuộc. Tất cả những chuyện vừa xảy ra vẫn đọng lại một vệt dài nơi đuôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro