Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2. Phong ba


Tiếng cửa mở .... Tôi bàng hoàng . Em chết chân , đôi mắt em đang dán chặt lấy hai thân thể loãng lồ . Chẳng một giọt nước mắt nào kịp chảy , em ngã mạnh xuống nền nhà , bịch thức ăn còn nóng hổi từ tay em văng ra , vung vãi khắp .Còi xe cấp cứu reo lên inh ỏi , nhói tai và dường như bóp nát cả trái tim tôi . Máu từ chân em chảy ra ngày một nhiều... Con tôi !!!

Chưa đầy một tiếng sau , mẹ em và mẹ tôi đều có mặt tại bệnh viện . Mặt mẹ em xanh mét , lo cho đứa con bụng mang dạ chữa , mẹ tôi thì luôn miệng hỏi tại sao , tại sao , tại sao ......Tôi nói cả và cả hai người đều thảng thốt , họ nào biết con người của tôi lại khốn nạn đến vậy . Thế là mẹ tôi khóc , có lẽ bà hối hận vì đã tàn nhẫn với đứa con dâu quá đỗi tội nghiệp của mình , và bà chẳng thôi ngừng chửi rủa tôi – thằng đàn ông đáng kinh tởm .Mẹ em chẳng nói được gì , bà thất thần hướng mắt về phía cánh cửa màu trắng , cánh cửa mà phía sau đó chỉ có một mình con trai bà vừa gánh gồng nỗi đau đớn quá lớn , vừa đối chọi với lưỡi hái tử thần .

- Xin lỗi gia đình. Chúng tôi đã cố gắng ... nhưng chỉ có thể cứu được người mang thai , đứa trẻ không qua khỏi – Ôg bác sĩ già, ánh mắt vừa lúng túng, vừa đau xót, ngập ngừng nói. Hai bà mẹ oà khóc, còn tôi ... tôi chỉ biết đứng đó , tôi vừa giết đi đứa con của mình

– Và ... dù đã tiêm thuốc gây mê , nhưng nước mắt của bệnh nhân không ngừng chảy ... rất nhiều. Có lẽ cậu ấy đã phải chịu đựng một cú sốc quá lớn mà ngay bản thân mình không lường nổi , việc ấy đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng trong quá trình mang thai .... Tôi hy vọng gia đinh hãy động viên và giúp bệnh nhân vượt qua nỗi đau mất con này , có thể khi tỉnh dậy , nếu biết mất đứa con ....tôi e tâm lí của cậu ấy sẽ không được ổn định... Tôi xin chia buồn cùng gia đình.

Mẹ tôi lao vào đánh, chửi rủa tôi, ...

- Mày chết đi , thằng chồng khốn nạn , mày hại chết con mày , mày giết trái tim vợ mày .... mày không phải con tao ... KHÔNG PHẢI.... KHÔNG PHẢIIIIIIII...

Giọng mẹ tôi khản đi , rồi quá mệt , bà khuỵu xuống ...Đúng vậy , giá như bà đừng sinh ra đứa con như tôi , tôi sẽ không phải tự tay đập nát gia đình mình như thế này ....

_oOo_

Ngày hôm sau , em tỉnh. Mẹ em không cho tôi vào vì sợ em sẽ không chịu được .Thế là tối đứng ở ngoài , bên trong tiếng nấc đau khổ của em vang lên bần bậc , những câu hỏi về đứa con xấu số từ miệng em tuôn ra liên hồi , em cần hy vọng , em muốn một câu nói không sao , nhưng mọi thứ chỉ là một sự thật đau đớn ...Mẹ em và mẹ tôi chỉ biết khóc , chỉ biết an ủi ...

Không cầm lòng được , tôi bước vào , tôi muốn vuốt ve nỗi đau của em .Thế nhưng , vừa thấy tôi , đôi mắt đẫm nước của em long lên đáng sợ , trong đó chứa từ nỗi đau , chịu đựng đến nỗi oán hận , căm thù ... chưa bao giờ em nhìn tôi như thế , chưa bao giờ. Em gào thét , tiếng thét xé cả không gian im lặng của bệnh viện , tiếng thét đau đớn , tiếng thét hận thù , tiếng thét đòi con ... Mắt em đỏ lên và em giảy giụa , em muốn tuôn ra khỏi giường , em muốn giết tôi ...... Các bác sĩ ùa tới , kéo tôi ra , tôi không muốn ra , thà tôi để em giết đi còn hơn phải đối mặt với chính mình lúc này .Cánh cửa đóng sầm lại , đau điếng , chỉ còn tiếng thét của em , thế rồi nguôi dần ... nguôi dần . Họ lại tiêm cho em thuốc an thần , thuốc gây mê.

- Nó không còn nói được nữa .Mẹ em nói gọn lỏn như thế . Ánh mắt của bà không oán không hận nhưng lại chứa cả đại dương đau thương vì xót con .

- Vì sao ... hả mẹ?

- Bác sĩ nói do chấn động tâm lí ... có lẽ trong tiềm thức , thằng bé không muốn tiếp xúc với ai nữa .

-...

- Khi xuất viện , nó sẽ về ở với mẹ ...

- Vâng ạ .

- Từ đây cho đến khi tâm lí nó ổn định , con hãy chuẩn bị đơn li hôn đi.

Câu nói mẹ tuôn ra lạnh lùng , bất giác tôi không đứng nỗi . Quỳ thụp dưới chân bà , tôi van xin.

- Mẹ , xin mẹ đừng bắt con làm thế , con muốn chuộc lỗi.

- Có những lỗi lầm có thể tha thứ , tuy nhiên có những lỗi lầm cả ngàn đời cũng không thể nào rửa sạch được , và con đã gây ra một lỗi lầm vượt quá sự bao dung và thứ tha của con trai mẹ .

- Con không cần tha thứ , con chỉ xin mẹ cho con ở bên cậu ấy , con chỉ nhìn cậu ấy từ xa cũng được , xin mẹ đừng bắt con làm đơn li hôn ....

- Nếu con yêu nó , thì lúc đầu đừng đối xử với nó như vậy , mẹ nghĩ mọi chuyện đã muộn quá rồi ...

Tôi nghe tiếng tim tôi đứt đoạn , mắt tôi nước cứ chảy , tôi không muốn , không muốn .... không muốn ........

_oOo_

Ngày Hoành ra viện , tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn em , trông em như một cây khô sắp gãy , yếu ớt , phải nhờ sự giúp đỡ của các cô y tá kia mới có thể vào xe được . Nhị Hoành bé nhỏ của tôi – Báu vật của tôi ....Những ngày sau đó , tôi như một các xác rỗng không hồn , lang thang đầu này đáy kia chẳng ngừng nghĩ . Công việc của tôi bị trì trệ tôi cũng chẳng quan tâm , tôi đã gần như mất hết , thế nên , thôi muốn mất hết ... cho trọn vẹn ... Thế rồi ả tình nhân khốn nạn của tôi lại đến ...

- Anh ...- Ả đứng trước mặt tôi, nhìn tôi như thương hại.

- Cô đi đi.

- Không ... em sẽ ở đây , bên anh.

- Chưa đủ sao.

- ...

- Vì hai kẻ đáng nguyền rủa như tôi và cô mà một người vô tội kia đã phải chịu nỗi đau tột cùng cuộc sống , mà một đứa trẻ chưa kịp chào đời đã phải ra đi , thế chưa đủ sao .

- ...

- Chưa đủ sao , chính tay tôi bóp nát hạnh phúc gia đình tôi ....CHƯA ĐỦ SAO ... CHƯA ĐỦ SAO ...

Tôi gào khóc như một kẻ điên , cô ta chạy đến , ôm chặt và thốt lên một câu đáng đâm trăm nhát .

- Ta sẽ xây dựng một hạnh phúc khác . Anh sẽ quên đi Lưu Chí Hoành đó , đứa trẻ đó thôi ...

Cái xô mạnh làm cô ta té bật gọng , tôi cười mỉa mai cho cái câu:" một hạnh phúc khác "

- Thứ đàn bà như cô ... tàn độc và vô lương tâm .... hạnh phúc khác à ? Tôi sẽ giết nếu cô dám nói thêm một lần nào với tôi câu đó nữa.

Thế rồi tôi quay lưng siêu vẹo bước đi , bỏ lại tiếng khóc chua chát phía sau .

_oOo_

Trong men say , có một người đàn bà già nhẹ nhàng dìu tôi vào nhà . Đun nước ấm và lau mình cho tôi . Mắt tôi hé mở , và thấy tóc bà ấy bạc hơn khá nhiều

- Mẹ à ...

- Ừ , chứ ai nữa .

- Mẹ ...con biết lỗi rồi....Mẹ tôi đau lòng , chỉ xoa đầu như khi tôi còn nhỏ chứ chẳng biết nói gì hơn .

- Mẹ ...

- Ừ , mẹ đây.

- Tội con không tha thứ được phải không.

-...

- Mẹ ... con không muốn mất thêm cậu ấy ..

- Có ngàn lỗi lầm trong nhân gian được tha thứ bằng sự khoan dung có trong những trái tim chứa đầy tình yêu thương của con người , con ạ. Mẹ không dám chắc Chí Hoành sẽ tha thứ cho con , nhưng mẹ cũng không nở dập tắt niềm hy vọng cuối cùng của con , con hãy làm những điều mà con nghĩ nên làm , nếu không được chấp nhận , thì dẫu gì cũng rửa được phần nào tội lỗi của con .

_oOo_

Cánh cửa nhà mẹ Chí Hoành mở dần ra :

- Con đến đây làm gì ?

- Con muốn ... nhìn cậu ấy một chút thôi mẹ.

- Nó vẫn vậy thôi , chưa khá hơn được , con vào sẽ chỉ làm nó tồi tệ hơn.

- Dạ mẹ ... vậy mẹ chuyển bó hoa này dùm con được không. Cậu ấy rất thích hoa hồng vàng ...

- Ừ , đưa cho mẹ , thôi con đi làm đi - Ngày thứ nhất , tôi mang bó 99 bông hoa hồng vàng đến , loài hoa mà em thích nhất , nhưng chỉ nhìn em một tí thôi cũng không thể ...Từng ngày , từng ngày cứ trôi qua một cách lặng lẽ , em xa tôi vỏn vẹn gần một năm, trong một năm đấy , tôi không biết đã gửi cho em biết bao nhiêu bông hồng vàng , vậy mà cánh cửa ấy vẫn đóng sầm với tôi.

_oOo_

Hôm nay , khuôn mặt quen thuộc vẫn ra mở cửa :

- Cậu ấy sao rồi mẹ ?

- Nó khá hơn chút rồi .

- Vâng , vậy tốt quá .

- Con cũng bận nhiều việc , không cần ngày nào cũng đem hoa đến đâu .

- Không sao mẹ , con đi nhé .

- Ừ

Nói đoạn , mẹ em nhanh tay khép cửa , vẫn như mọi hôm thôi . Tôi bước đi , chậm rãi như muốn có ai níu chân và ... thật nhỏ thôi , có tiếng cửa từ phòng em bật nhẹ ra .

Hoành – Tôi quay đầu lại và thấy em , tôi vui mừng đến quên mình đang ở đâu , rồi dường như em muốn nói điều gì đó , em đang chạy ra .....

RẦM ! Chỉ còn một đoạn nữa thôi ... nhưng cuối cùng tôi vẫn chưa chạm em được. Thì ra là em chán ghét tôi đến nỗi phải chạy ra đóng cửa.

_oOo_

Thật không may. Số phận tôi chỉ dừng lại vào một ngày đông lạnh lẽo.

Chiếc xe tải đã không tránh được, đâm vào tôi, tất cả đều bất ngờ quá .Bên quan tài tôi , mẹ tôi khóc thảm thiết , đau đớn tột cùng . Ai cũng xót thương , mắt ai cũng đổ mưa . Riêng Hoành – với những mức vượt ngưỡng nỗi đau , em lặng câm .Sau ngày ấy , đêm nào tôi cũng được ngắm em , nhưng em ngủ rất ít . Thời gian chính , em chỉ nhìn bức ảnh lúc chúng tôi mới cưới , rạng rỡ – và chìm ngập trong hạnh phúc .Mỗi khi em khép mắt , tôi lại xót , nước mắt như những giọt đau vô thức, cứ tuôn mãi . Khẽ nhẹ tôi vuốt má em ... bất giác em tỉnh dậy , trong đáy miệng đã hai năm chưa bao giờ mở mấp máy :

- Anh đó à ... - Nghe Hoành nói, tôi vui lắm. Chỉ muốn nói lên một câu:' Ừ, anh đây. Một linh hồn còn phảng phất'

Tôi sắp tan biến , trời mưa to , mắt em tìm kiếm hoảng loạn . Thế rồi ... em nhìn thấy tôi , đôi mắt nhìn tôi đau khổ. Hình bóng tôi mờ nhạt , điều cuối cùng tôi nghe được là một khúc hát níu giữ tôi trong nghẹn ngào, hoà trong nước mắt mặn đắng. Tim tôi thắt lại. Tạm biệt em, Nhị Hoành của tôi.

Nếu như ngày đó...Vấn vương còn có thể giữ anh ở lại

Em luôn mơ thấy...Em bên anh mà biến mất quá nhanh...

_END_

Ron# Bình chọn cho Ron nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: