Chương 1: Bắt đầu
Bầu trời dần chuyển sang sắc đỏ rực rỡ, khi ánh hoàng hôn phủ lên mái ngói Hạ phủ, bóng dáng của Hạ Tuấn Lâm lại lặng lẽ đứng bên lan can, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra phía xa xôi. Cậu là đứa con duy nhất của nhà Hạ, nhưng trong lòng luôn có một sự tự do mà cậu không thể nói ra. Hạ Tuấn Lâm không bao giờ thích bị ràng buộc, dù cho cha mẹ có là phú hộ giàu có nhất vùng, cậu vẫn luôn muốn sống theo cách của riêng mình, không phụ thuộc vào ai.
Cậu không phải người dễ dàng bị gò bó trong khuôn khổ. Mọi người hay bảo Hạ Tuấn Lâm là “công tử bướng bỉnh” bởi những quyết định trái ngược với những kỳ vọng từ gia đình. Cậu không thích nghe lời, không muốn dựa vào bất kỳ ai, thậm chí đôi khi còn thách thức những điều được cho là đúng đắn, để tìm ra con đường riêng cho mình.
Ánh mắt cậu vô tình dừng lại trên Nghiêm Hạo Tường, người đang chăm chỉ lau chùi từng viên gạch trong sân. Hắn cúi đầu, dáng vẻ nghiêm túc nhưng không che giấu được sự lặng lẽ, như thể không có ai ngoài hắn tồn tại trong thế giới ấy. Mặc dù Tuấn Lâm không hề có ý định quan tâm đến một nô nhân, nhưng cậu lại không thể rời mắt khỏi hắn. Mỗi lần ánh mắt cậu vô tình chạm phải đôi mắt phượng đen của Hạo Tường, một cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng, khiến cậu không thể giải thích được.
Từ trước đến nay, Hạ Tuấn Lâm luôn cho rằng nô nhân chỉ là những người không có gì đặc biệt, nhưng Nghiêm Hạo Tường lại khiến cậu cảm thấy khác biệt. Mỗi lần gặp hắn, dù chỉ trong chốc lát, một cảm giác khó tả cứ lan tỏa trong lòng cậu. Cậu không thể biết đó là gì, nhưng chắc chắn nó không phải là sự vô tâm hay thờ ơ.
Trong những ngày tiếp theo, Hạ Tuấn Lâm không thể ngừng nghĩ về Nghiêm Hạo Tường. Cậu cố gắng tránh mặt hắn, nhưng mỗi lần vô tình gặp, trái tim lại đập mạnh. Cậu không thể làm chủ được cảm xúc của mình, và điều đó làm cậu cảm thấy bối rối. Sự ngại ngùng lạ lùng cứ xuất hiện mỗi khi gần hắn. Cậu luôn cố gắng tỏ ra lạnh lùng, nhưng sâu trong lòng lại không thể dập tắt được ngọn lửa khao khát.
Một buổi sáng, khi đang vội vã bước xuống cầu thang, cậu vấp ngã và đau điếng với vết thương trên đầu gối. Mặc dù cậu có thể tự đứng dậy, nhưng cái tính hay muốn " thử thách người khác" vẫn khiến cậu để mình ngã xuống đất. Nghiêm Hạo Tường chạy đến, không chút do dự, đưa tay đỡ lấy cậu.
“Công tử, người có sao không?” Hạo Tường hỏi, giọng đầy lo lắng.
Hạ Tuấn Lâm nhìn lên, ánh mắt đầy kiêu ngạo và một chút cứng đầu. "Không sao, ta tự đứng lên được."
Cậu khẽ đẩy tay hắn ra nhưng vẫn không thể tự mình đứng dậy. Cái tính bướng bỉnh luôn muốn tỏ ra mình không cần ai giúp đỡ, dù thực tế là đôi chân của cậu đang run lên vì đau.
Nghiêm Hạo Tường không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng cậu lên, không để cậu phản kháng. Cậu muốn từ chối, nhưng ánh mắt của hắn lại quá kiên định, khiến Hạ Tuấn Lâm phải ngoan ngoãn cho hắn dìu vào trong. Tuy nhiên, trong lòng, cậu không thể nào xua tan được cảm giác phức tạp khi Hạo Tường quan tâm mình.
Cảm giác ấy khiến Hạ Tuấn Lâm không thoải mái chút nào. Cậu không muốn để lộ sự yếu đuối, nhưng lại không thể phủ nhận rằng sự chăm sóc của Nghiêm Hạo Tường khiến cậu cảm thấy khác biệt. Một sự quan tâm vô hình mà cậu không thể giải thích được. Cậu bướng bỉnh, nhưng trái tim lại mềm yếu trước sự ân cần đó.
Nghiêm Hạo Tường không nói gì, chỉ dịu dàng đặt cậu xuống giường, rồi đứng lùi lại, chờ đợi sự cho phép. Tuấn Lâm nhìn hắn, trong ánh mắt có một chút ngạc nhiên và không hiểu. Hắn luôn tỏ ra kiên nhẫn, như thể hiểu rõ cậu hơn chính bản thân mình.
"Cảm ơn" Tuấn Lâm nói khẽ, mắt vẫn không rời khỏi hắn.
"Đây là bổn phận của tôi thưa công tử" Nghiêm Hạo Tường đáp, giọng trầm lắng, "Công tử cần nghỉ ngơi."
Nhưng Hạ Tuấn Lâm không thể nghỉ ngơi như vậy. Sự hiện diện của hắn cứ làm cậu khó chịu. Cảm giác đó không phải là sự chán ghét, mà là một sự bối rối khó tả. Cậu muốn rời khỏi giường, muốn chạy trốn khỏi cảm xúc này, nhưng lại không thể làm được.
Một lúc lâu sau, cậu quyết định đứng dậy. Cái chân vẫn còn đau, nhưng cậu không muốn cho hắn thấy sự yếu đuối của mình. Cậu chống tay lên giường, đứng dậy và bước từng bước khó khăn về phía cửa. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay vững vàng giữ lấy tay cậu.
"Công tử, người cần nghỉ ngơi" Hạo Tường lập lại câu nói ban nãy, giọng kiên quyết.
Hạ Tuấn Lâm quay lại, ánh mắt ánh lên vẻ bướng bỉnh. "Ta không cần nghỉ ngơi. Ta không phải là trẻ con."
Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, có một sự im lặng lạ lùng bao trùm, như thể tất cả mọi thứ trong thế giới này đều ngừng lại.
Nghiêm Hạo Tường mang vẻ đẹp của một người đàn ông rắn rỏi, mạnh mẽ, đầy cuốn hút. Đôi mắt phượng đen nhánh của hắn thăm thẳm, lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng, như thể thấu hiểu mọi điều mà không cần nói ra. Môi hắn có đường cong sắc sảo, kiên định mà quyến rũ. Làn da hắn ngăm đen, khỏe khoắn, toát lên vẻ cứng cáp của một người đàn ông thực sự. Từng đường nét trên cơ thể hắn đều thể hiện sự mạnh mẽ, nhưng cũng không thiếu sự lôi cuốn, khiến ai nhìn vào cũng phải chú ý.
Hạ Tuấn Lâm sở hữu đôi mắt to sáng, luôn chứa đựng một vẻ thông minh và nghịch ngợm. Thân hình cậu nhỏ nhắn, nhưng lại toát lên một vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng. Làn da trắng mịn như ngọc, càng làm nổi bật vẻ đẹp mềm mại của cậu. Đôi môi nhỏ đỏ hồng, khẽ cong lên một cách đầy cuốn hút, tạo nên một nét đẹp hoàn hảo, dịu dàng nhưng cũng đầy kiêu hãnh.
Cậu không thể rời mắt khỏi Nghiêm Hạo Tường, và hắn cũng vậy.
Và rồi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu cảm thấy bàn tay của Nghiêm Hạo Tường nắm lấy tay mình một cách nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. Ánh mắt hắn không rời khỏi cậu, như thể muốn truyền tải một thông điệp mà chỉ có hai người mới hiểu.
Hạ Tuấn Lâm bối rối, nhưng không thể nào giấu được sự ngạc nhiên và cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Hắn không nói gì, chỉ giữ tay cậu chặt hơn, như thể muốn nói rằng cậu chủ cứ nghỉ ngơi đừng chạy lung tung cần gì cứ bảo tôi.
Mặc dù trái tim cậu không muốn thừa nhận điều này, nhưng sâu trong lòng, Tuấn Lâm biết rằng cái nắm tay ấy đã thay đổi tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro