Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Tuấn - Hạn] Thương phải kẻ lạnh lùng. p1

"Các người nghĩ cái gì trong đầu mà nộp lên cho tôi cái dự án như thế này, các người biết đối tác chúng ta là ai không? Tất cả các người làm lại hết cho tôi, 3 ngày nữa nà không hoàn thành thì đừng đi làm nữa"
Người vừa tức giận quăn tập hồ sơ lên bàn họp bỏ đi chính là Cung Tuấn, cậu là kẻ hủy diệt trên thương trường, tất cả dự án nào vào tay cậu phải thật hoàn hảo.
"Cung tổng, việc ba ngày hoàn tất là chuyện có chút không khả thi, dự án này họ phải mất hơn một tháng mới hoàn tất được, ngài xem..."  thư kí Lâm chạy nhanh theo Cung Tuấn nhỏ giọng đàm phán với cậu.
Cậu quay sang lạnh nhạt nhìn thư kí Lâm, trong mắt không có lấy một chút cảm thông nào "Vậy thì thôi việc đi, công ty tôi không cần đám người vô dụng"
Dứt câu cậu bước vào phòng làm việc riêng "rót cho tôi một ly cà phê, gọi Ngụy Triết Minh lên gặp tôi"
Thư kí Lâm lúc nào cũng trong tư thế sợ Cung Tuấn mà đến cũng sợ Cung Tuấn mà rời đi. Tuy nhìn anh ta có chút vô dụng nhưng Cung Tuấn nhìn thấy anh ta vô hại nên mới để lại bên cạnh để làm việc.
Cung Tuấn mở máy tính, mắt không ngừng quan sát tình hình cổ phiếu, một lúc sau Ngụy Triết Minh gõ cửa bước vào.
"Cung tổng anh gọi tôi"
Mắt Cung Tuấn không rời khỏi màng hình đẩy qua cho Ngụy Triết Minh một sắp tài liệu "Anh đăng tuyển cho tôi hai người, một làm bên thông tin, một trợ lý cho tôi. Sắp tới công ty sẽ bước vào một gói đấu thầu lớn, một mình thư kí Lâm không thể làm hết mọi việc, cậu tìn trợ lý cho tôi phải lanh lẹ, giữ mồm giữ miệng là được"
Ngụy Triết Minh nhận lấy hồ sơ nhìn qua điều kiện mà Cung Tuấn đưa qua, Ngụy Triết Minh nhết lên khóe môi.
"Chức trợ lý của anh tôi có cân nhắc đến một người, anh ta là bạn thời đi học của tôi, tốt nghiệp quản lý chính quy, biết giữ mồm miệng với lại anh cũng quen anh ta"
Cung Tuấn rời mắt khỏi màng hình nhìn Ngụy Triết Minh. Con người Ngụy Triết Minh luôn như vậy, cả công ty ai cũng sợ Cung Tuấn riêng anh thấy Cung Tuấn chỉ là một vị tổng tài cô đơn hiu quạnh mà thôi. Cung Tuấn là người đưa Ngụy Triết Minh vào công ty cũng là một trong số ít người thật sự dưới quyền cậu nên cậu cũng không nói gì miễn là Ngụy Triết Minh không vượt quá giới hạn là được.
Tối hôm đó Ngụy Triết Minh đi đến một quán Bar nhưng anh không ở quầy rượu mà trực tiếp đi lên tần trên phòng VIP, mọi người nghĩ anh ta tìm một phòng VIP sao? Không là tìm một người VIP.
"Tiểu Hạn Hạn, cậu xem tôi mang gì đến cho cậu nè" Ngụy Triết Minh tiến thẳng vào phòng riêng của Trương Triết Hạn mà không thèm gõ cửa, Trương Triết Hạn vừa mới tắm ra đến áo cũng chưa mặc, trên lưng anh có một vết thẹo rất to nhìn đã có chút cũ.
"Nè, đâu phải cậu thiếu tiền sao lại không đi xử lý cái vết thẹo đó đi, để như vậy sợ chết được" Ngụy Triết Minh lịch sự mà giúp anh đóng cửa, rồi cũng lịch sự tự đi rót rượu mời mình vừa uống vừa nói.
"Cậu xem đây là nhà mình luôn rồi đấy à? Trả chìa khóa phòng đây" Trương Triết Hạn giật ly rượu trong tay Ngụy Triết Minh uống một ngụm chìa tay ra nói.
"Này cậu quá đáng vậy, chúng ta là thanh mai trúc mã nhà tôi cũng như nhà cậu mà nhà cậu cũng như nhà tôi..."
"Dừng, muốn giữ thì giữ đi, rượu đó muốn uống thì uống đi, làm ơn đừng nói nữa, thanh mai trúc mã nói không biết ngượng miệng" Trương Triết Hạn đưa lại ly rượu cho Ngụy Triết Minh lườm anh ta một cái rồi đi đến tủ quần áo lựa một cái áo sơ mi trắng.
"Mà cậu cũng trả lời tôi đi chứ, cậu đi xử lý vết thẹo đó đi, nhìn dọa người lắm"  Ngụy Triết Minh là kẻ sợ đau, anh nhìn vết thương cũ cũng sẽ thấy đau, anh đã cố khuyên Trương Triết Hạn đi thẩm mỹ lại vết thẹo đó nhưng Trương Triết Hạn lúc nào cũng không thèm để ý tới lời của anh ta.
"Nó là thứ để tôi tự nhắc nhở bản thân bản thân vô dụng như thế nào" Trương Triết Hạn tay có chút khựng lại nhưng ngay lập tức xem như không có chuyện gì vừa mặc áo vừa hỏi Ngụy Triết Minh "vừa rồi cậu nói mang đến cho tôi thứ gì?"
"À.. Tí nữa quên, công ty của tôi đang tìm một trợ lý cho Cung tổng, cậu cũng đã từng có kinh nghiệm làm trợ lý giám đốc mà đến ứng tuyển đi, biết đâu được chọn" Ngụy Triết Minh đưa cho Trương Triết Hạn sắp hồ sơ phỏng vấn nói.
"Cậu đây là cho tôi đi cửa sau à? Nhưng cũng cảm ơn cậu, tôi sẽ đi phỏng vấn" Trương Triết Hạn mở ra hồ sơ đọc sơ qua mỉm cười nói.
"Không có chi không có chi, nhưng tôi giúp cậu như vậy cậu phải đền đáp tôi chứ" Ngụy Triết Minh cười đến vô sỉ nói.
"Muốn gì đây, nói trước tôi không có tiền, tôi cũng không đổi sắc đâu" Trương Triết Hạn ánh mắt khinh bỉ nhìn Ngụy Triết Minh.
"Phi... Chắc tôi cần tiền với sắc của cậu. Thứ tôi cần là cậu nhóc nhà cậu kìa" Ngụy Triết Minh cười rất chi là thân thân thiện.
"Ý cậu là... Tiểu Vĩ?" Trương Triết Hạn nhìn ra được sự vô lại của thằng bạn mình vươn chân đá anh ta một phát "không được, tiểu Vĩ là một cậu nhóc ngây thơ tôi không để con cáo già nhà cậu ức hiếp cậu ta. Tôi cảnh cáo đấy chơi ở đâu thì chơi tránh xa nhóc con nhà tôi ra. Rồi giờ biến lẹ đi, hôm nay cuối tuần chắc cậu ta sẽ đến"
Trương Triết Hạn trực tiếp đuổi Ngụy Triết Minh ra khỏi cửa, anh quay vào lấy điện thoại rồi khóa cửa xuống quán Bar.
Xuống đến quầy Bar không bao lâu thì Cung Tuấn bước vào, cậu ngồi đúng một chỗ trong góc của quầy Bar, nơi này Trương Triết Hạn đặt một cái ghế riêng biệt cho Cung Tuấn cách hai cái ghế mới tới những cái ghế của người khác.
"Cung tổng, cậu hôm nay đến muộn" Trương Triết Hạn pha cho Cung Tuấn một cốc rượu đưa qua cho Cung Tuấn.
Rượu của Cung Tuấn trước giờ đều do một tay Trương Triết Hạn pha, không ai có thể tiếp cận Cung Tuấn nếu như Cung Tuấn không muốn.
Đúng mọi người không suy nghĩ sai Trương Triết Hạn đã thương thầm Cung Tuấn rất lâu rồi, anh không cần cậu để ý đến mình chỉ cần đứng một bên nhìn cậu mà thôi. Ngụy Triết Minh ngồi một bên nhìn người bạn mình hết năm này rồi đến năm khác hướng về một người chưa từng để anh vào mắt có chút không biết phải nói gì nhưng Trương Triết Hạn không ân hận, không cần đền đáp thì người ngoài như anh có tư cách gì để nói.
"Tôi chưa ăn gì, ở đây anh có gì ăn không?" Cung Tuấn hôm nay vô cùng khó chịu, đến giờ ăn tối lại bị đám người dưới trướng cha cậu chèn ép làm cậu rất khó chịu không muốn ăn, cậu đến đây như một thói quen nhưng Cung Tuấn là người sống rất khoa học, cậu sẽ không vì một số việc khó chịu mà tự hành hạ bản thân mình.
"Cậu cứ uống chút nước lọc này đi, tôi đi lấy thức ăn cho cậu" Trương Triết Hạn luôn không từ chối bất cứ thứ gì Cung Tuấn nói, anh rót cho cậu một cốc nước rồi tự mình đi ra phía sau quầy lấy hộp cơm mà Tân Vĩ mua cho cậu lúc chiều đưa cho cậu.
"Cậu ăn cơm ở đây có chút không tiện, sẽ rất mất mặt, cậu có muốn lên trên phòng tôi ngồi một chút không?" Trương Triết Hạn nhìn xung quanh thấy có một số cô gái nhìn sang đây, họ cứ nhìn chằm chằm Cung Tuấn mà chỉ chỉ, anh vô cùng khó chịu nên nói không chịu suy nghĩ.
Cung Tuấn đang đói bụng, tâm tình cũng không tốt lắm nên đã khó chịu mấy cô ta lâu rồi, nghe Trương Triết Hạn nói vậy cậu rất hiếm khi gật đầu mà đi theo anh.
Trương Triết Hạn sợ cậu thấy nghi ngờ nên không đóng cửa phòng vẫn để mở, anh cũng không lại gần Cung Tuấn mà ngồi bên bàn làm việc nhìn cậu ăn cơm bên ghế sofa.
"Cậu muốn uống gì không? Tôi pha" Trương Triết Hạn hỏi.
"Anh có trà không? Tối nay tôi phải thức đêm, tôi muốn uống chút trà" Cung Tuấn nhàn nhạt nói.
"Được, cậu chờ một chút, tôi pha cho cậu" Trương Triết Hạn nhanh tay đi xuống bếp pha cho Cung Tuấn một ly trà ấm.
"Cho dù công việc có bận rộn cũng đừng quá sức, có việc cần giúp cậu cứ gọi cho tôi, tuy tôi chỉ là chủ quán Bar nhưng tôi ở gần công ty cậu, có gì cứ gọi tôi giúp cậu" Trương Triết Hạn đặt ly trà trên bàn cho Cung Tuấn nói.
"Anh cần gì?" Cung Tuấn ăn xong cơm để hộp qua một bên hỏi.
"Hả?" Trương Triết Hạn không hiểu kịp suy nghĩ của Cung Tuấn hỏi lại.
"Tôi hỏi anh muốn gì ở tôi, tiền tôi không thiếu, anh cần bao nhiêu cho một lần giúp đỡ? Cơm và trà này bao nhiêu đủ không?" Cung Tuấn lấy trong túi là 5ngàn tệ đặt lên bàn "Tôi biết anh tiếp cận tôi là có mục đích nên anh từ bỏ đi, rượu ở đây rất ngon nên tôi xem như hôm nay chưa nghe gì, nhận lấy tiền đi pha cho tôi một ly rượu khác"
Dứt câu Cung Tuấn xoay người rời khỏi phòng anh để lại anh một mình đứng đó nhìn số tiền đó mà cười khổ.
Trương Triết Hạn không trả lại tiền cũng không cất, cứ để đó mà đi xuống quầy Bar pha cho Cung Tuấn một ly rượu khác.
Trương Triết Hạn không trách Cung Tuấn mà anh tự trách mình hôm nay nói quá nhiều thứ vô bổ, anh sợ không biết Cung Tuấn còn quay lại đây hay không?.
Cung Tuấn rất theo bài bản, cậu uống xong ly rượu liền trở về, không nói gì cũng không nhìn lấy ai, đơn giản chỉ muốn uống chút rượu mà thôi. Thấy cậu đi rồi, Trương Triết Hạn giao lại quán cho quản lí rồi trực tiếp trở về phòng mình.
Ngụy Triết Minh nhìn ra Trương Triết Hạn không ổn nên tâm trạng uống rượu cũng mất hết, anh kéo Phạm Tân Vĩ lại hỏi "chiều nay ai mua cơm cho Tiểu Hạn vậy?"
"Dạ là em mua" Phạm Tân Vĩ chỉ bản thân nói.
"Em mua mấy hộp?" Ngụy Triết Minh hỏi.
"Dạ? Dạ một hộp, anh đói sao? Em vẫn chưa ăn cơm còn dưới bếp em lấy cho anh" Phạm Tân Vĩ không hiểu Ngụy Triết Minh muốn nói gì ngây thơ trả lời anh.
Sao mà đáng yêu thế "em vào trong ăn cơm đi, ở đây không thiếu người đừng để đói" Ngụy Triết Minh kéo Phạm Tân Vĩ vào sau quầy bảo cậu ăn cơm còn anh tìm một ly rượu uống cùng bồi cậu ăn cơm.
"Em thấy tội cho anh Trương quá" Phạm Tân Vĩ đang ăn đột nhiên không muốn ăn nữa nói.
"Tại sao lại tội cậu ta, quyền thế có, tiền bạc có, bạn bè có, cậu ta muốn gì lại không có cớ gì em tội cậu ta" Ngụy Triết Minh mỉm cười hỏi lại.
"Anh Trương rất tốt với Cung tổng, nhưng Cung tổng không để ý đến anh ấy"
"Cả thằng nhóc như em cũng nhìn ra, vậy mà giám đốc tài giỏi của anh lại không nhận ra điều đó." Ngụy Triết Minh mở to mắt nhìn cậu rồi lại dịu dàng mà xoa nhẹ đầu cậu "Em đừng nghĩ nhiều, đó là con đường mà bạn anh lựa chọn, cậu ta không hối hận chúng ta chỉ có thể đứng nhìn thôi".

Trương Triết Hạn trở về phòng đem số tiền Cung Tuấn để lại bỏ vào một cái rương nhỏ, trong đó có rất nhiều tiền, quán Bar mở ra bốn năm, Cung Tuấn đến đây cũng hơn ba năm, tiền cậu ấy trả tiền rượu Trương Triết Hạn chưa từng đụng đến tất cả đều để ở đây.
Cung Tuấn xem anh là một người có tiền sẽ đến nhưng Trương Triết Hạn lại xem Cung Tuấn là một nửa mạng sống của mình.
Thích thầm một người có thể thích được trong bao lâu? 1 năm, 5 năm hay 10 năm, Trương Triết Hạn anh đã thương thầm Cung Tuấn đến tận 14 năm, một thời thanh xuân của anh đều dành cho một người không nhìn lấy anh một cái, người nhà mắng anh ngu ngốc, bạn bè mắng anh lụy, em trai cũng không thèm nhìn mặt người anh thảm hại này nhưng anh chưa bao giờ hối hận về việc trao thanh xuân mình cho Cung Tuấn chỉ hối hận về vết thẹo năm xưa này mà thôi.
Ngày hôm sau thông báo tuyển nhân sự của công ty Đại Cung đã được tung ra, rất nhiều người nạp hồ sơ để ứng tuyển, dù biết nơi đây rất khắc nghiệt nhưng ai cũng hiểu rằng công ty này là nơi làm việc rất vinh dự, chỉ cần người có kinh nghiệm từ công ty này thì đến cả công ty nước ngoài cũng sẽ muốn chiêu mộ bạn.
Trương Triết Hạn cầm hồ sơ của mình đứng trước công ty rất lâu, anh phân vân không biết mình có nên vào hay không.
"Tiểu Hạn? Sao cậu còn ở đây?" Ngụy Triết Minh vừa bước ra từ hầm xe đã thấy bên ngoài công ty có một bóng dáng quen thuộc, do Trương Triết Hạn có gương mặt quá bắt mắt người đi đường lẫn người trong công ty đều không nhịn được mà nhìn anh nhiều hơn một chút, Ngụy Triết Minh thấy ánh mắt bọn họ kì lạ vừa nhìn theo liền thấy là thằng bạn ngu ngốc nhà mình, Ngụy Triết Minh biết tại sao Trương Triết Hạn vẫn đứng dưới ánh nắng xé da đó mà không dám vào nhưng anh không nói ra giả vờ không biết hỏi.
"Tôi đến đây thật sự là lựa chọn đúng sao? Nếu như cậu ta nghĩ tôi tiếp cận cậu ta chẳng những không nhận tôi mà đến cả quán Bar cũng không đến thì tôi phải làm sao?"
Ngụy Triết Minh không biết nói gì, từ lúc nào mà bạn của anh lại tự ti đến như thế, ở mọi thời điểm Trương Triết Hạn luôn là kẻ đứng đầu nhưng sao mỗi lần liên quan đến Cung Tuấn anh đều lùi một bước.
Ngụy Triết Minh không muốn nhiều lời trực tiếp kéo Trương Triết Hạn vào công ty, đưa hồ sơ cho nhân viên "Được ăn cả ngã về không, nếu cậu ta không đến quán Bar nữa thì cậu đổi sang bán vỉa hè trước công ty đảm bảo ngày nào cũng gặp, quyết vậy đi đừng nói nhiều chờ kêu tên phỏng vấn đi" Ngụy Triết Minh quăng cho Trương Triết Hạn một mã số rồi đi thẳng về phòng làm việc của mình.
Trương Triết Hạn thật sự rất may mắn khi còn có Ngụy Triết Minh là bạn, anh ta là con người hướng ngoại rất dễ hòa đồng, tuy tình trường của anh ta vô cùng bê bối nhưng cũng chưa làm hại ai chỉ là tự mình nhận về mấy cái tát thôi, có lần một cô tiểu thư gì đó bị Ngụy Triết Minh chia tay đã chạy đến quán Bar tìm anh ta, chẳng những đánh anh ta mà còn tán cho Trương Triết Hạn một bạt tay, từ lúc đó Ngụy Triết Minh muốn quen ai thì quen cấm mang đến quán anh làm loạn.
Trương Triết Hạn đang ngồi nhìn xung quanh chờ đến lượt của mình thì thấy Cung Tuấn phía xa, cậu ta dường như rất tức giận, một người đang cố giải thích gì đó nhưng Cung Tuấn hoàn toàn không để vào tai, trực tiếp lên xe rời đi. Bên đây mấy nhân viên bắt đầu bàn tán.
"Ông ta hình như làm bên bộ phận ngoại giao phải không?"
"Đúng đó, Cung tổng phát hiện ông ta nhận hối lộ từ các công ty khác để đề bạc dự án nên tức giận đuổi ông ta khỏi công ty ngay trong cuộc họp cổ đông"
"Sao tôi lại nghe nói Cung tổng đuổi ông ta là vì ông ta là người cũ của chủ tịch Cung"
Bọn họ càng bàn luận thì càng văn say nhưng Trương Triết Hạn chỉ quan tâm đến Cung Tuấn vừa rời đi trong lòng nửa mừng nửa lo. Thấy trong mắt ông ta rất hận Cung Tuấn không biết ông ta có làm gì hại đến cậu hay không.
Đang suy nghĩ bân quơ thì tên của anh được gọi đến.
Trương Triết Hạn vào phỏng vấn, bên trong khổng thể thiếu Ngụy Triết Minh, họ vờ như không biết nhau rất quy củ mà phỏng vấn.
Sau khi phỏng vấn một lược xong Ngụy Triết Minh và ba người khác trong phòng phỏng vấn lựa ra bốn người cho hai vị trí rồi đưa lên cho Cung Tuấn tự mình lựa chọn.
Xế chiều Cung Tuấn mới quay về công ty, do quá mệt mỏi nên sắc mặt vốn lạnh nhạt của cậu nay lại u ám hơn. Cậu bước vào phòng không bao lâu thì Ngụy Triết Minh gõ cửa bước vào đặt lên bàn làm việc của cậu bốn bộ hồ sơ.
Cung Tuấn một tay xoa nguyệt thái dương đau nhức một bên nhận lấy hồ sơ mà xem qua, cậu xem hai người bên thông tin quyết định chọn cô gái họ Châu này. Tiếp theo cậu lật qua xem hai người ở chức vụ trợ lý, khi nhìn thấy cái tên Trương Triết Hạn, cậu thấy khá quen tai dường như đã nghe qua rồi nhưng không mấy ấn tượng gì, nhưng câu trả lời phỏng vấn lẫn đợt đánh giá người này rất cao, cả bốn người đều thấy người này được việc vì vậy Cung Tuấn chọn cái tên này cho vị trí trợ lý.
"Thứ 2 tuần sau bảo bọn họ đến phòng tôi nhận việc, giờ thì kêu bọn trưởng phòng các mảng lên đây tôi có chuyện giao"
Tay Cung Tuấn vẫn không ngừng xoa thái dương, Ngụy Triết Minh thở dài gật đầu rồi rời khỏi phòng, tiện ghé bàn thư kí Lâm chuyển lời giúp Cung Tuấn.
Ngụy Triết Minh sau khi tan tầm thì bước thẳng đến quán Bar của Trương Triết Hạn, đó có lẽ là thói quen của anh rồi, nhưng lúc chờ đèn đỏ Ngụy Triết Minh có quay đầu nhìn về hướng công ty mình, quả nhiên phòng làm việc của Cung Tuấn vẫn chưa tắt đèn, cậu ta làm gì phải bán mạng cho công việc thế chứ.
"Tiểu Hạn Hạn... Ủa hôm nay không mở bán sao?" Ngụy Triết Minh đẩy cửa bước vào chỉ thấy nhóm nhân viên đang dọn dẹp mà không thấy Trương Triết Hạn đâu hỏi.
"A anh Ngụy, vừa rồi ở đây xảy ra đánh nhau nên anh Trương đóng cửa hôm nay không bán nữa, nhưng sợ anh đến nên để cửa cho anh" Phạm Tân Vĩ đang dọn đóng vỏ bia vỡ nhìn thấy Ngụy Triết Minh chạy đến nói.
"Ông chủ Trương bị người ta đánh một vỏ chai trên trán giờ đang trên phòng, anh lên xem ông chủ xem" một nhân viên khác đang lau quầy cũng lên tiếng nói.
Ngụy Triết Minh vừa nghe Trương Triết Hạn bị thương ánh mắt liền thay đổi lo lắng mà lướt ngang người Phạm Tân Vĩ chạy lên lầu.
"Tiểu Hạn, cậu có sao không? Tôi đưa cậu đi bệnh viện" Ngụy Triết Minh tông mạnh cửa bước vào thấy trên đất toàn là khăn giấy dính đầy máu, đầu mày Ngụy Triết Minh cau lại đi đến nâng mặt Trương Triết Hạn lên xem xét.
"Đến đúng lúc đấy, băng lại giúp tôi đi, tôi sát trùng rồi nhưng không thấy đường băng lại" Trương Triết Hạn đưa băng gạt qua cho Ngụy Triết Minh cười cười nói.
Ngụy Triết Minh nhận lấy băng gạt vừa băng dán miếng gạt lên tráng cho anh vừa oán thán "Người ta đánh nhau xông vô làm cái gì? Bị người ta đánh cho mất ngu luôn thì làm sao đây?"
"Là tôi đánh người ta, hắn ta bị đưa đi bệnh viện rồi, tôi mới bị bảo an mắng xong cậu đừng nói nữa" Trương Triết Hạn thấy Ngụy Triết Minh đã băng xong, liền tự mình dọn dẹp đống hỗn độn trên đất nói.
"Cậu? Thôi không muốn nói thì thôi, thứ 2 tuần sau đến công ty làm, cậu là trợ lí cho Cung tổng đấy"
Nhìn thấy Trương Triết Hạn vui đến mức có thể thấy được ánh sáng trong mắt anh Ngụy Triết Minh tuy không nỡ nhưng cũng phải cắt ngang niềm vui ấy.
"Ở bên cạnh cậu ta lâu như vậy, giờ có cơ hội tiếp cận cậu phải thật cẩn thận, Cung Tuấn rất ghét người khác động chạm hay xen vào việc của cậu ấy điều này chắc cậu rõ hơn tôi. Cậu nhớ lấy phải kìm chế"
Ngụy Triết Minh không biết mình là đang giúp Trương Triết Hạn hay đẩy Trương Triết Hạn vào nơi địa ngục nữa.
Trương Triết Hạn gật đầu nói mình đã biết, anh kéo Ngụy Triết Minh xuống dưới quầy tự tay mình pha chế rượu.
"Mọi người qua đây ngồi đi, hôm nay tôi đãi rượu chúc mừng tôi có việc làm, nào mọi người qua đây, đám hỗm loạn đó để tôi dọn" Trương Triết Hạn vừa pha rượu vừa lên tiếng gọi.
Tất cả mọi người trong quán Bar tổng cộng có 8 người, 1 quản lý, 2 pha chế và 5 người phục vụ. Bọn họ đi sang ngồi xung quanh quầy duy chỉ có chiếc ghế của Cung Tuấn ngồi là không ai dám ngồi cả.
Mọi người đang uống rượu nói chuyện say sưa thì tiếng mở cửa bước vào. Cung Tuấn nhìn thấy quán không có ai lên tiếng hỏi "hôm nay không bán?"
"Cung tổng anh qua đây ngồi đi, hôm nay ông chủ mời rượu, anh là khách quen ở đây vào uống cùng luôn đi, ghế của anh vẫn còn nguyên này" một nhân viên rất hòa nhã nói.
"Cung tổng qua uống chút đi, hôm nay tôi mời" Trương Triết Hạn nhìn cậu đang đứng đó không duy chuyển lên tiếng nói.
Cung Tuấn suy nghĩ một chút rồi cũng đi đến ngồi vào chỗ của mình, Ngụy Triết Minh ngồi bên cạnh Cung Tuấn quay sang cười với anh.
"Yên tâm đi có tôi ở đây nữa mà, say tôi đưa anh về"
Cung Tuấn không nói gì nhìn Ngụy Triết Minh một cái rồi nhìn Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn như rất hiểu ý Cung Tuấn đồng loạt đưa ly rượu sang cho cậu.
Cung Tuấn uống một chút rồi lại nhắm mắt trầm tư, tay cứ lâu lâu lại xoa nguyệt thái dương.
Trương Triết Hạn vẫn luôn để ý đến Cung Tuấn biết cậu đang bị đau đầu đành giành lại ly rượu của cậu, đổi cho cậu một loại nhẹ hơn.
"Cậu ăn gì chưa?" Trương Triết Hạn hỏi.
Cung Tuấn không trả lời vẫn như cũ nhắm mắt suy nghĩ như vậy.
Trương Triết Hạn cũng không gấp cứ đứng đó chờ Cung Tuấn trả lời, anh chờ cậu lâu như vậy có một câu trả lời thì đáng là gì.
Nhân viên trong quán lẫn Ngụy Triết Minh quá quen rồi nên đồng loạt giả vờ không nghe không thấy màng bàn chuyện của họ.
"Vẫn chưa" qua không biết bao lâu Cung Tuấn mới mở mắt nói "Tôi đi gặp khách hàng không có thời gian ăn"
"Cậu chờ ở đây, tôi đi mua chút cháo cho cậu" Trương Triết Hạn nghe được câu trả lời mắt không giấu được sự vui vẻ, anh vươn tay lấy chìa khóa xe trên tủ rượu rồi rời khỏi quán.
Những hành động này quá nhanh Ngụy Triết Minh chỉ kịp gào lên theo "nhớ mua thuốc"
Trương Triết Hạn nói biết rồi rồi đi mất.
Cung Tuấn vẫn xem như đó là việc hiển nhiên không có chút biểu tình gì nhấp một miếng rượu. Ngụy Triết Minh nhìn Cung Tuấn như vậy có chút giận nhưng mà giận cái gì thì anh cũng không rõ.
"Cung tông, cậu không nhớ ra cậu ta sao?"
Cung Tuấn nhìn Ngụy Triết Minh lại thản nhiên hỏi lại "anh ta là ai sao tôi phải nhớ"
Ngụy Triết Minh cau chặt mày nhưng lại không nói gì, anh biết mình không có quyền nói bất cứ điều gì hết.
Một lúc sau, Trương Triết Hạn trở về trên tay là cháo và bánh ngọt. Trương Triết Hạn đưa hộp cháo sang cho Cung Tuấn cùng thuốc giảm đau đầu, bên cạnh đó còn một phần bánh ngọt nhỏ.
"Cậu ăn đi rồi uống thuốc, sức khỏe vẫn quan trọng" nói xong anh lại đưa phần đồ ngọt khác cho nhóm Ngụy Triết Minh "hết bánh phô mai rồi ăn socola đi"
Ngụy Triết Minh trợn mắt nhìn cái bánh phô mai bên chỗ Cung Tuấn mà vô cùng tức giận, Ngụy Triết Minh dùng hết sức bình sinh mà lườm Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn hiểu Ngụy Triết Minh đang nghĩ gì cười như không cười đẩy cái mặt đang cáu kỉnh của anh ra xa mặt mình.
"Cậu có ăn không? Không ăn để Tiểu Vĩ ăn, cậu nhóc thích socola lắm"
Ngụy Triết Minh tạm tha cho Trương Triết Hạn rồi lại nhìn nhìn không thấy thuốc đâu hỏi "tôi bảo cậu mua thuốc rồi thuốc đâu?"
Trương Triết Hạn chỉ lên bàn Cung Tuấn "Tôi mua rồi kia kìa, thấy cậu ta đau đầu chắc là stress nên mua thuốc giảm đau"
Thái dương Ngụy Triết Minh giật giật chỉ chỉ vào giữa trán Trương Triết Hạn nghiến răng nghiến lợi mắng "Bố đây là kêu cậu mua thuốc giảm đau cho cậu đấy, để như vậy phát sốt thì thế nào"
"Đau" Trương Triết Hạn né ra tay ôm trán "nhà vẫn còn thuốc giảm đau tí sẽ uống, mà chung cư cậu gần đây không phải sao, cậu qua lo cho tôi"
"Tôi mang nợ cậu chắc? Không qua"
"Trả chìa khóa đây"
"Không trả"
Vậy là hai người lại trẻ con màng cãi nhau, Cung Tuấn ngồi một bên nhìn như vậy trong lòng lại cảm thấy chúng rất quen mắt nhưng lại không có chút ấn tượng gì. Lời Ngụy Triết Minh nơi vừa rồi là có ý gì? Họ đã từng quen biết hay sao?

- End p1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro