Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Tuấn - Hạn] Mãi Bên Nhau p32

"Cái gì? Cậu nói thật chứ? Không thể nào, sao có thể như vậy được chứ?" Giai Kỳ sau khi nghe Chu Nhất Long nói về việc của Trương Triết Hạn, cô thật sự không thể tin vào tai mình.
"Rất tiếc nó lại là sự thật, chính tôi và Cung Tuấn đều đã nghe chính miệng cậu ấy nói mình vào băng Shikiku" Chu Nhất Long nhìn lên phòng đã đóng chặt cửa kia nói.
"Không thể nào...." cô cũng nhìn theo ánh mắt của Chu Nhất Long ngồi phịch xuống ghế sofa.
Cung Tuấn ở trong phòng đập phá đồ, hết phá lại gào lên như một con thú hoang .
"Trương Triết Hạn anh là muốn em phải làm thế nào, phải làm thế nào đây" Cung Tuấn ngồi quỵ xuống đất thất thần mà lẫm bẫm.
Cậu chỉ không muốn anh rơi vào nguy hiểm nên mới giấu anh, chẳng phải mọi chuyện đã được ổn thỏa rồi sao? Anh đã nói là chờ em hay sao? Anh nói không rời xa em sao? Vậy thì tại sao? Anh Hạn hãy cho em biết đi, em nên làm gì? Làm gì để có thể giữ anh lại...

Trương Triết Hạn thất thần mà trở về bệnh viện, lúc này Sakura và Bạch Minh đều đã trở về giải quyết chuyện trong bang của mình. Triết Hàn thấy anh toàn thân ướt sũng, anh lo lắng bước xuống giường chạy đến bên Triết Hạn.
"Em sao lại thành ra dạng này, mau mau đi thay đồ đi không sẽ bị cảm mất" Triết Hàn vuốt vuốt mái tóc ướt của em trai lo lắng nói.
Trương Triết Hạn không buồn cử động "từ giờ không còn can hệ, không còn can hệ nữa rồi, anh...anh có thể cho em biết em phải làm gì không?"  Trương Triết Hạn từ từ ngồi quỵ xuống nhỏ giọng hỏi. Nhìn thấy Trương Triết Hạn suy sụp như vậy thì cũng đã hiểu được phần nào về chuyện này rồi, Trương Triết Hàn tuy là ghét Cung Tuấn đến thấu tâm can nhưng dù sao thì Trương Triết Hạn vẫn là người em trai duy nhất của anh, thấy em trai mình rơi vào tình cảnh như thế này người làm anh như anh sao có thể trơ mắt ra nhìn chứ. Anh ngồi xuống vỗ vỗ vào lưng Trương Triết Hạn.
"Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, ôn thôi"

"Sakura, thật sự cô định giúp Triết Hạn sao?" Bạch Minh ngồi trong phòng khách nhăm nhi ly rượu vang không nhìn cô hỏi.
Sakura tay lướt trên bàn phím không nhìn anh "có ý kiến gì sao?"
"Nào dám, chỉ thấy thắc mắc thôi, cô đã bao giờ chịu giúp ai không công đâu, lần này tôi chả thấy cô có lợi gì trong chuyện này cả" Bạch Minh nhún vai nói.
"Ai bảo không có lợi? Thứ nhất là địa bàn của Chu Nhất Long coi như trả thù, thứ hai tên họ Trương đó vào ba tháng trước đã cướp của tôi một lô hàng còn làm bị thương người của tôi, để Trương Triết Hạn ra tay tôi vừa đỡ tốn nhân lực vừa có thể nắm chắc phần thắng với tài của cậu ta, lời to quá còn gì!" cô thản nhiên nói.
"Này này này, dù sao tên ngốc đó cũng là em trai của A Hàn đấy, cậu ta mà biết cô lợi dụng em trai mình liệu có tha cho cô không?"
"Tên đó tự muốn làm tôi chỉ tiện tay giúp sao trách được tôi, có trách thì trách cậu ta kìa"
"Thôi tôi chịu thua cô rồi, tôi phải đi chuẩn bị một số thứ đây, có lẽ hai ngày nữa họ sẽ cần" Bạch Minh một hơi uống hết ly rượu rồi đứng dậy rời đi, cô không hỏi cũng chẳng buồn hỏi đến mà tiếp tục công việc của mình.

Một ngày trước khi hôn lễ được diễn ra, Cung Tuấn và Hàn Ni phải chạy tới chạy lui để cho mọi người thấy bọn họ gắn kết với nhau, Trương Triết Hạn và một người của Shikiku luôn theo dõi hai người họ, anh sao lại không nhìn ra cậu tiều tụy đi nhiều so với lúc trước chứ, nhưng anh lại nghĩ là cậu do quá bận lo đám cưới nên mới thế, anh thầm mắng mình sao lại đi theo cậu để tự lừa người lừa mình. Dù gì thì anh cũng là một giáo viên, đâu thể nói giết người là cầm súng đi giết người được, anh vẫn mong cậu hủy đi đám cưới này.
Cung Tuấn và Hàn Ni từ tiệm đồ cưới trở về nhà, trên đường về cậu bị một chiếc xe chặng đường, cậu bước xuống xe xem có chuyện gì, Hàn Ni cũng tò mò mà xuống theo, cậu rất bất ngờ khi thấy người chặn đường mình lại là Trương Triết Hạn.
"Anh Hạn, không Trương Triết Hạn  sao anh lại ở đây?" cậu rất xúc động khi thấy anh nhưng đây là ngoài đường cậu phải kìm chế không để thân thể mình nhào đến ôm lấy Trương Triết Hạn.
"Anh đến để hỏi em lần cuối, em vẫn sẽ tổ chức lễ cưới này?" Trương Triết Hạn cũng rất muốn kéo cậu bỏ chạy nhưng chân lại không thể di chuyển đành lạnh nhạt nhìn cậu.
"Nếu là chuyện này thì chúng ta không có gì để nói với nhau cả" cậu không nghĩ rằng Trương Triết Hạn lại phản ứng với việc này đến vậy, không biết cậu nên vui hay nên buồn đây.
"Nếu em đã quyết định thì anh sẽ tôn trọng quyết định của em, nhưng em nên nhớ những gì anh đã nói, và anh chưa bao giờ hối hận về việc này" dứt câu anh định vào xe thì Hàn Ni nắm cổ tay anh.
"Mọi việc không như anh nghĩ đâu, anh hãy tin anh ấy" cô nhìn anh với ánh mắt đầy chân thành nhỏ giọng bằng chất giọng chỉ đủ hai người nghe nói.
"Trương Hàn Ni, đừng nói gì nữa, để anh ấy muốn làm gì thì làm, chúng ta đi" cậu nói rồi mở cửa xe cho Hàn Ni, cậu lạnh nhạt nhìn anh "anh đừng xen vào chuyện của em, anh hơi quá phận rồi"
Cung Tuấn và Hàn Ni lên xe rời đi, từ lúc cậu dứt câu cậu không nhìn đến mặt anh dù chỉ một lần, ngay cả cái ánh nhìn chán ghét cũng không buồn nhìn anh, anh đứng đó một lúc rồi mới lên xe trở về.
Hôm nay Triết Hàn đã được xuất viện, hiện tại anh đang sống cùng với Bạch Minh tại dinh thự của anh ta, Triết Hạn trở về thì thấy Sakura, Bạch Minh đều đã có mặt, Triết Hàn nhìn thấy anh là biết anh không vui, Triết Hàn cũng biết lí do là vì ai nên không hỏi và vào thẳng vấn đề.
"Em có dự định gì chưa?" Triết Hàn hỏi.
"Luật thế giới ngầm, một ngươi chết, hai ta chết, chỉ vậy thôi" Trương Triết Hạn từ hôm cướp địa bàn của Chu Nhất Long về đã trở nên lạnh nhạt đến mức không còn nhận ra đó là Trương Triết Hạn nữa, anh hành động hoàn toàn trái ngược với anh trước đây, ban đầu Triết Hàn còn lo ngại nhưng giờ cũng đã hiểu nên tập làm quen với Triết Hạn này một Triết Hạn không có Cung Tuấn.
"Như đã hứa, cậu cần gì?" Sakura nhấp một ít rượu trong tay hỏi
"Hai khẩu một SVD và một Nagant M1895" Trương Triết Hạn nhìn cô nói.
"Rất biết cách chọn, được...tối nay chúng sẽ được giao cho cậu" Sakura cười hài lòng cong lên khóe môi nói.
"M1895? Em làm vậy chẳng khác nào nói chính là em làm?" Trương Triết Hàn đứng dậy nhìn anh nói.
"Em không muốn giấu nữa, chỉ có cách đó Cung Tuấn mới trở nên hận em" anh bỏ lại một câu rồi đi lên lầu.
Bạch Mình nhìn Triết Hàn rồi lắc đầu "lần này cậu ta làm thật rồi".

"Tất cả đã chuẩn bị xong hết chưa? Triết Hạn đâu?" Triết Hàn mặc âu phục chỉnh tề thấy Sakura và Bạch Minh cũng đã ăn mặc chỉnh chu nhưng lại không thấy Triết Hạn đâu liền hỏi.
"Cậu ta đi từ sớm rồi, mà có thật là cậu muốn đi dự lễ cưới đó không vậy?" Bạch Minh nhìn Triết Hàn nghi hoặc hỏi, lúc thiệp cưới được đưa đến cho Bạch Minh anh đã hứ lạnh còn muốn xé chúng đi may mà lấy lại kịp tự dưng đùng một cái lại đòi theo, đúng là rất kì lạ.
"Tôi thấy trong lòng rất bất an, tôi muốn đi xem thử, thử xem Cung Tuấn sẽ biểu hiện thế nào khi nhìn thấy tôi" Trương Triết Hàn nói xong thì đi lướt ngang Bạch Minh mà ra xe, Bạch Minh nhún vai rồi nối gót theo sau, Sakura cũng chỉ bỏ lại câu "họ Trương đúng là bọn phiền phức" rồi theo hai người họ lên xe.

Còn về phần Trương Triết Hạn  từ sớm ạn đã có mặt tại các tòa nhà cao tầng, để chọn cho mình một tầm ngắm tốt nhất, theo như anh suy đoán thì chắc chắn hắn sẽ tấn công Cung Tuấn lúc cha sứ đọc tuyên thề hoặc là lúc cô dâu định tung hoa, để cho chắc ăn nên anh đã đến sớm để phòng bất trách.
Đúng như anh nghĩ, bọn họ sẽ dùng bắn tỉa để có thể an toàn mà rút lui, còn muốn an toàn hơn thì chắc rằng họ sẽ thuê sát thủ như thế họ sẽ hoàn toàn bị loại bỏ hoài nghi. Tuy anh trước giờ không theo Cung Tuấn làm mấy việc này nhưng vì cậu nên anh đã tìm hiểu rất nhiều thủ đoạn của bọn chúng, anh muốn giúp cậu gì đó, nhưng trước giờ vẫn chưa có cơ hội sử dụng, không ngờ khi có thể sử dụng thì lại trong tình cảnh này.
Anh dù ống dòm quan sát những nơi được cho là thuận lợi trong việc ám sát, anh phát hiện ra được chúng gồm năm tên, trong đó có cả một tên lúc trước đã bị anh đánh bại ở bến cảng, anh cũng khá bất ngờ sao hắn lại có thể tiếp tục tham gia ám sát Cung Tuấn khi đã bị thất thủ, nhưng anh không rảnh mà quan tâm đến hắn nữa, anh lắp ống giảm thanh vào khẩu SVD rồi ngắm vào vai của từng đối phương mà nhắm đến, tuy đây chỉ là chuyện nhỏ đối với anh nhưng có hai trong số chúng thuộc dân chuyên nghiệp, dù đã làm chúng không thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng anh cũng đã lãnh phải hai viên đạn vào tay trái, may mắn chúng chỉ xước qua da nhưng vết thương khá sâu và chảy máu khá nhiều, anh không chịu thua, anh đã tính trước cả rồi nên đã lấy khăn cột lại vết thương để tạm thời cầm máu, anh nhanh chóng chạy đến khách sạn nơi diễn ra buổi lễ, anh phải nói chuyện rõ ràng với ông ta, anh mặc một áo khoác đen dài, đặt súng vào túi quần bên phải thận với tay mình rồi bước vào khách sạn, anh lẻn được vào bên trong phòng của giám đốc Trương liền thả nón áo xuống hai tay cho vào túi quần lạnh nhạt nhìn ông.
Ông thì rất thong thả thoải mái ngồi nhăm nhi ly rượu trong tay, trong phòng chỉ có hai người ông và người quản lí thân cận của mình, khi thấy anh bước vào, ban đầu ông và hắn có hơi bất ngờ sau đó ông lại trưng ra bộ mặt cười cười ghê tởm đó mà nhìn anh.
"Ồ thầy Trương, cậu đến chung vui với chúng tôi sao lại không ở dưới sảnh mà lên đến tận đây?"
"Ông đừng có nhiều lời nữa, tôi muốn hỏi ông, ông muốn sát hại A Tuấn?" Trương Triết Hạn vào thẳng vấn đề nói.
"Cậu đang nói gì vậy tôi..."
"Ông thôi vờ vịt đi, tôi biết tất cả rồi, kể cả năm sát thủ ông mời đến tôi đã hạ cả rồi, nếu ông dừng tay lại tôi sẽ tha cho ông một con đường sống bằng không thì đừng trách" Trương Triết Hạn rút súng ra hướng về phía ông nói.
Tay quản lí vừa thấy anh rút súng hắn cũng liền rút súng ra hướng về phía anh.
"Hahahaha..... Ngươi biết thì đã sao? Ta không dừng tay thì ngươi có thể làm gì ta? Giết ta à, người đừng quên giờ ta là cha vợ của Cung Tuấn, ngươi giết ta hắn sẽ để yên cho ngươi sao, nực cười hahaha" ông ta cười ngạo nghễ nói.
"Hahaha ông xem thường Trương Triết Hạn này quá rồi, ông vẫn chưa hiểu vì sao tôi lại đứng ở đây mà không một ai phát hiện sao?" anh dừng một chút xem biểu hiện của ông rồi tiếp tục lên tiếng "trước khi ông chết tôi sẽ cho ông biết một thứ thú vị, tôi sống là vì  Cung Tuấn, tôi sẽ loại bỏ tất cả những vật ngán đường em ấy, sát thủ, Bạch Sâm và cả ông" dứt câu anh nổ súng, viên đạn bắn trúng vào ngực trái của ông, ông ôm ngực ngã xuống, quản lí cũng không trơ mắt mà định bóp cò, nào ngờ phản xạ của anh quá nhanh đã ra tay trước khi hắn kịp hành động. Trương Triết Hạn hành động xong thì đi đến bàn lấy USB gắn vào laptop được đặt trên bàn sao chép lại toàn bộ dữ liệu vào đó rồi rời đi, nhưng thật không may anh lại bị người của Diệp Long phát hiện, anh nhanh chóng choàng nón áo lên rồi bỏ chạy, ba người họ chia nhau ra hai người vào phòng xem xét còn một người thì đuổi theo anh, hai tên đó vào trong thấy cả hai đều bị bắn liền gọi điện thông báo cho Cung Tuấn một mặt gọi cho xe cấp cứu.
Triết Hàn , Bạch Minh thấy Cung Tuấn đột nhiên bỏ vào trong thì lập tức đuổi theo để nghe ngóng, còn Sakura thì bận lườm Chu Nhất Long và Bạch Vũ ở bên kia nên hai người họ đi mất cô nào hay biết.
Cung Tuấn chạy đến cửa thoát hiểm nhìn thấy người chùm áo đen như lời bọn thuộc hạ nói, cậu liền giơ súng lên nhắm vào người đó mà nổ súng.
Phát súng vừa nổ lên Triết Hàn liền tái mặt mà chạy đến hốt hoảng hô lên "Triết Hạn.... "

- end p32-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro