[Tuấn - Hạn] Mãi Bên Nhau p30
Hành động đó của Trương Triết Hạn làm cho cả căn phòng trở nên yên lặng đến lạ thường, họ chưa từng thấy Trương Triết Hạn chau mày huống hồ chi tức giận mà đập bàn như vậy, cả phòng như nín thở nhìn anh bóp hộp quà đến biến dạng.
"Thầy Bạch, tôi có việc phải đi, thầy giúp tôi đứng lớp nhé! " Trương Triết Hạn đen mặt bước đến bàn lấy điện thoại rồi nhìn thầy Bạch nói.
Trương Triết Hạn vẫn giữ vẻ mặt giết người đó mà rời khỏi trường, thầy Bạch đứng từ trên phòng giáo viên nhìn thấy Trương Triết Hạn lên một chiếc xe khẽ lắc đầu.
Trương Triết Hạn được đưa đến một căn biệt thự bỏ hoang ở một khu ngoại ô, cậu bước xuống xe đi thẳng vào trong. Bên trong chỉ đặt một bộ ghế ở giữa, ngoài ra chẳng còn gì nữa, trống trải đến đáng sợ. Vật thì thiếu nhưng người lại không, bên trong có một người ngồi ở giữ ghế, tựa người ra sau, đeo một mắt kính đen, cơ thể mập mạp nhỏ người, chắc dứng lên cũng chỉ đến cổ anh mà thôi.
Ông ta thấy Trương Triết Hạn đến liền nhếch mép lên cười mà tháo kính xuống.
"Thầy Trương, thầy chịu đến thật quý hóa quá, mời thầy ngồi"
Cách nói chuyện của ông ấy ngay từ lần đầu gặp anh đã cảm thấy không thích giờ càng làm anh không chấp nhận được.
"Vào thẳng vấn đề đi, giám đốc Trương hôm nay gọi tôi đến là có việc gì? " Trương Triết Hạn khó chịu nói.
"Tôi muốn cậu tránh xa Cung Tuấn ra, càng xa càng tốt" ông nhìn Trương Triết Hạn thu lại vẻ mặt niềm nở lúc nãy thay vào đó là một bộ mặt đe dọa nói.
"Nếu tôi nói 'không' thì sao"
"Cậu không có lựa chọn khác" ông vỗ tay hai cái, một người mặt vest đen sang trọng mang ra một chiếc laptop, người đó thao tác gì đó trên máy rồi xoay màng hình lại cho anh xem. Anh liền tức giận mà lao tới túm cổ áo ông, nhưng chưa được hai bước những khẩu súng đã hướng về anh.
"Đồ đê tiện, ngươi là có mục đích gì hả" anh đành phải tức giận đứng nơi đó.
"Dù sao thì ngươi cũng sắp phải rời nơi này nên ta cũng không có gì phải giấu ngươi, thật ra cái kế hoạch mà Cung thị đang cố gắng giúp ta cũng chỉ là một cái bẫy để Hàn Ni và Cung Tuấn có thể kết hôn, nhưng ngươi lại là người xuất hiện ngoài dự tính của ta, lúc ta điều tra không hề thấy thông tin về ngươi, nhưng gần đây họ lại báo Cung Tuấn luôn ở bên ngươi vào mỗi buổi tối, sáng lại rời đi rất sớm, ta thấy không ổn nên đã điều tra về ngươi, thật không ngờ ta lại tìm ra thêm một số việc khác" ông ta cười lớn rồi ra hiệu cho người đưa cho Trương Triết Hạn một sấp hình.
"Ta đã có bằng chứng cho thấy ngươi là người gián tiếp giết chết Bạch Sâm vào ngày hôm đó, còn có ảnh lúc ngươi bắn người của bọn buôn người ở trên núi, ta không ngờ một người như ngươi lại có thể gián tiếp giết nhiều người đến vậy"
Bàn tay anh run rẩy, không phải run vì sợ mà anh run vì tức giận, hắn dám điều tra về anh, hắn dám làm hại đến người thân anh.
"Ông định làm gì với A Tuấn" Trương Triết Hạn nắm chặt những bức ảnh trong tay hỏi.
"Ta chỉ muốn cậu ta là con rể của mình mà thôi" ông cười nói.
"Thả Trương Triết Hàn ra.... Tôi sẽ rời đi" Trương Triết Hạn lúc này không còn cách nào khác, Triết Hàn là anh trai duy nhất cũng là người thân cuối cùng của anh, nhưng A Tuấn.....
"Hả? Ngươi vừa nói gì? " hắn cố tình không nghe mà hỏi lại.
"Ta sẽ rời đi, tránh xa Cung Tuấn, ngươi mau thả Trương Triết Hàn ra" Trương Triết Hạn lớn tiếng nói.
Không sai hình ảnh trong chiếc laptop lúc nãy chính là hình ảnh Trương Triết Hàn trên người đầy máu me bị trói treo lên trên một thánh giá, còn thứ trong hộp quà mà Trương Triết Hạn nhận được chính là mặt dây chuyền thánh giá dính máu, nó là cùng một loại với anh, nói đúng hơn chính là di vật mà cha mẹ để lại cho hai anh em. Nhìn thấy nó anh liền biết anh ấy đã gặp chuyện nhưng không ngờ kẻ làm ra chuyện này lại là Trương thị, còn đáng giận hơn là một phần tại anh mà Trương Triết Hàn mới ra nông nỗi thế này.
"Được lắm, mau mang Trương Triết Hàn ra nào, mong rằng cậu sẽ giữ lời hứa của mình" ông ta cười như một con cáo già nhìn anh.
"Anh hai! " Trương Triết Hàn được bọn chúng đưa ra xô ngã nằm xuống mặt đất, Trương Triết Hạn chạy đến cởi trói cho Trương Triết Hàn lo lắng gọi một tiếng.
"Hạn Hạn ! Sao em lại ở đây?" Trương Triết Hàn yếu ớt nghe được tiếng gọi của Trương Triết Hạn anh ấy mở mắt ra nhìn anh hỏi.
"Đó không quan trọng, chúng ta đi thôi" Trương Triết Hạn đỡ Trương Triết Hàn đứng dậy, Trương Triết Hàn thấy đó là Trương Triết Hạn thì cũng yên tâm mà ngất đi, anh nhìn anh trai yếu ớt mà ngất đi, anh lòng đầy câm phẫn nhìn ông "ông nhắm vào tôi thì được nhưng nên nhớ, nếu ông còn ra tay với người thân của tôi thì kêu gia đình ông chuẩn bị tang sự đi là vừa" dứt câu anh đưa Trương Triết Hàn rời đi.
"Chủ tịch nếu hắn biết kế hoạch của chúng ta thì sao? " một tên áo đen đứng phía sau ông hỏi.
"Hắn không dám giết người đâu, ngươi nghĩ xem một tay súng như hắn lại không thể nhắm trúng tử nguyệt của đối thủ sao, hắn đơn giản không thể giết người" ông cười nói.
"Chủ tịnh nói phải" tên đó cũng hùa theo mà cười nói.
Trương Triết Hạn đưa Triết Hàn đến bệnh viện lớn của thành phố, bệnh viện này không có người của Cung Tuấn nên anh mới đưa Trương Triết Hàn đến đây, anh ra ngoài làm thủ tục xong rồi trở về lấy một số thứ như thẻ ngân hàng cùng một số tiền mặt để đóng viện phí các thứ, anh nhìn sợ lại căn nhà một lận nữa "có lẽ đây là lần cuối tao nhìn thấy mày rồi, tạm biệt A Tuấn.... Anh xin lỗi" câu nói vừa dứt nước mắt anh cũng không kìm được mà tuông ra, anh không muốn xa cậu, nhớ đến cái cảm giác không có cậu bên cạnh nữa anh thật sự đau, tim anh đau lắm...
Trương Triết Hạn mang những thứ cần thiết đến bệnh viện,anh ngồi cạnh bên giường của Triết Hàn mà nhìn anh,có lẽ anh đã sai khi chọn ở bên cạnh Cung Tuấn, mất gia đình, mất đi một cơ thể khỏe mạnh giờ còn hại Triết Hàn ra nông nỗi thế này. Bác sĩ nói cũng tùy vào thể trạng của Triết Hàn mà tỉnh lại, có lẽ hôn mê ít nhất cũng khoảng 1,2 ngày. Anh chỉ biết vô lực mà gật đầu đã hiểu.
"Anh hai! Không lẽ em đã sai khi thích một người? Thích người đó phải trả giá đắt như vậy sao?" anh nắm lấy bàn tay đầy những vết xước của anh,cúi đầu hỏi...
Mỗi ngày của anh lại bắt đầu trôi qua trong sự nhàm chán, sáng anh đến trường,tan anh ghé ngang nhà thu gom đồ đạc từ từ rồi chạy vào bệnh viện để chăm sóc cho Triết Hàn , đến giờ lại đến trường, A Trung,Bạch Vũ ngay cả thầy Bạch anh cũng không buồn để ý đến, mỗi lần họ cố bắt chuyện với anh, anh đều tìm cách bỏ trốn, hay nói cách khác không muốn liền quan đến bắt kì ai, có thể nói là cũng may mắn khi dạo gần đây Cung Tuấn phải đến thành phố Z để làm việc nên không đến chỗ anh. Khi nghe Bạch Vũ nói qua về sự khác thường của Trương Triết Hạn ,Chu Nhất Long có hơi chau mày.
"Em nói cậu ấy tránh mặt bọn em sao?"
"Ùm... Ngoại trừ nói về việc học ra thì những chuyện riêng khác thầy ấy đều cắt ngang rồi bỏ đi, không những em, bọn A Trung mà ngay cả thầy Bạch thầy ấy cũng vậy luôn ấy" Bạch Vũ bĩu môi kể tội.
"Quái lạ, theo như lời Cung Tuấn nói thì sau đêm hôm đó họ đã làm lành rồi,sao lại có việc Trương Triết Hạn cư xử như vậy? Được rồi mai anh sẽ đi nói chuyện với cậu ấy,giờ ngủ sớm đi" Chu Nhất Long vỗ đầu Bạch Vũ rồi ôm cậu vào lòng mà nhắm mắt .
"Này em đang nói chuyện nghiêm túc anh làm gì thế..."
Sáng hôm sau,Chu Nhất Long sau khi đưa Bạch Vũ đến trường thì đậu xe ở gần đó để chờ Trương Triết Hạn, chờ không quá lâu thì Trương Triết Hạn đi đến, thấy Chu Nhất Long anh liền bước nhanh hơn, tưởng rằng thoát được nào ngờ chân Chu Nhất Long dài hơi đã bắt lấy được cánh tay của anh.
"Nói chuyện một chút đi" Chu Nhất Long nói.
"Tôi bận rồi" Trương Triết Hạn không nhìn anh nói.
"Tiết thứ 3 mới có giờ của cậu, tôi chỉ cần vài phút không tốn quá nhiều thời gian của cậu" Chu Nhất Long không chờ anh trả lời mà lập tức lôi anh vào trong xe.
"Dạo này đã xảy ra chuyện gì? Cậu không giống như trước đây" Chu Nhất Long không nhìn Trương Triết Hạn ngồi ghế phụ lái nói.
"Không có gì cả,tôi vẫn là tôi thôi" Trương Triết Hạn cũng không nhìn anh trả lời.
"Cậu là loại người không giỏi nói dối, nói đi, ai đã bắt nạt cậu?" Chu Nhất Long quay đầu nhìn anh hỏi.
"Tôi đã nói là không có gì rồi, các người có thể tha cho tôi không?"
Nghe những lời cay nghiệt này của Trương Triết Hạn thật sự Chu Nhất Long như không tin vào tai mình,anh im lặng nhìn Triết Hạn, Triết Hạn lúc này lại nhìn thẳng vào mắt Chu Nhất Long.
"Tôi chịu đựng gia tộc các người đủ rồi, tôi không phải trò chơi để mua vui cho sếp các người, lúc không có người yêu bên cạnh thì đến tìm tôi, lúc cô ta gọi thì rời đi, trêu chọc tôi như thế vui lắm sao?" những lời nói thốt ra như từng nhát dao cắm vào tim anh, anh thừa biết Cung Tuấn không phải loại người như vậy, anh cũng thừa biết Cung Tuấn chỉ có mình anh, nhưng giờ anh phải làm cách này mới có thể để họ ghét anh, chỉ còn cách này thôi.
"Ăn nói hàm hồ, Cung Tuấn là người như thế nào không lẽ cậu không rõ" quả nhiên khi tấn công vào Cung Tuấn anh em nhà họ Chu đều sẽ phản ứng rất mãnh liệt, anh coi như đã thành công chọc giận được Chu Nhất Long, anh nắm chặt tay vô lăng xe nhìn Trương Triết Hạn.
"Do tôi quá hiểu cậu ta nên tôi mới thấy sợ cậu ta, trước giờ cậu ta chỉ cười với người cậu ta thích, chỉ động chạm với người cậu ta cho là thân thiết, vậy cậu nói xem tôi tin cậu ta được nữa không? Cái gì nói cũng đã nói rồi, tôi chỉ xin các người kể cả cậu Bạch nữa tránh xa tôi ra đi,càng xa càng tốt, thú thật là tôi muốn rời khỏi cái thành phố này nhưng nghĩ lại sao tôi phải rời đi,để tôi xem các người vui vẻ như thế nào" Triết Hạn ra khỏi xe rồi cúi đầu xuống nhìn vào trong xe "nói với họ giúp tôi, nếu còn tìm tôi nữa thì chuẩn bị làm tang lễ cho gia đình họ Trương kia đi" dứt câu anh đóng sầm cửa lại rồi trở về trường, anh cố tỏ vẻ bình ổn nhưng mấy ai biết được khi khuất bóng Chu Nhất Long rồi cậu đã như sắp đổ quỵ, anh đã mắng người anh yêu, anh đã chán ghét những người bạn thân, anh còn xúc phạm cả học sinh của mình, anh có thật đã đi đúng đường? rời xa cậu có thật là anh sẽ tốt hay không?
Chiều đến anh không về nhà mà đến thẳng bệnh viện, gần cả tuần nay hầu như anh đều ở bệnh viện không có về nhà. Anh uể oải bước vào phòng bệnh
"Hạn Hạn"
Nghe tiếng gọi anh mở to mắt nhìn về phía giường, Triết Hàn đã tỉnh còn đang ngồi tựa vào đầu giường, nhìn kĩ hơn thì thấy người đang nói chuyện với anh lại là Bạch Minh, anh không tin vào mắt mình chạy đến chỗ Triết Hàn.
"Anh đến đây làm gì?" anh nhìn Bạch Minh nói
"Đến để thăm bệnh, không lẽ đi ăn tiệc à?" Bạch Mình vẫn ung dung dựa người vào ghế vừa nhai táo vừa trả lời.
Triết Hàn hơi có ý cười vỗ vỗ vào cánh tay Triết Hạn "cậu ấy là bạn của anh, cậu ấy không có đến đây hại anh, em đừng căng thẳng" nói rồi anh quay sang nhìn Bạch Minh "đúng rồi sao cậu biết tôi ở đây?"
"Vô tình người của tôi cũng bị thương nên đến đây, nó nói thấy hai anh em mấy người ở đây nên tôi tiện thể ghé qua" Bạch Minh nhún vai trả lời, thật sự có sự trùng hợp vậy à? có trời mới tin á.
Triết Hạn thấy cách nói chuyện của họ vô cùng thân thiết nên cũng thả lỏng mà ngồi xuống . thấy tâm trạng Triết Hạn không ổn Bạch Minh cười cười "thế nào rồi, bị Cung Tuấn đá rồi à"
"Anh im miệng đi" trước giờ Triết Hạn chưa bao giờ nói những lời khó nghe, nhưng không hiểu thế nào cậu lại thốt ra những lời như thế.
-end p30-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro