[Tuấn - Hạn] Mãi Bên Nhau p3
Chu Nhất Long sau khi sắp xếp mọi việc thì lái xe trở về biệt thự của Cung Tuấn để xem tình hình bên đó. Khi đang đợi đèn đỏ anh bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nào đó đang ở phía bên kia đường. Anh rất xúc động liền tìm một bãi đậu xe gần đó đi theo cậu ta.
Cậu ta có lẻ là một sinh viên đại học, tay ôm vài quyển sách, trên vai còn mang theo cặp.
Cậu ta đi rất chậm giống như là không muốn đi mà bị ép buộc phải đi vậy, Chu Nhất Long đi phía sau không nhịn được bước chân nhanh hơn đi song song với cậu.
"Sao khuya rồi còn không chịu về nhà, buổi tối đi lang thang thế này không tốt đâu"
Cậu ta ngẩn đầu nhìn Chu Nhất Long đánh giá một phen, một người đàn ông với gương mặt anh tuấn ,cả cơ thể đều toát ra một nguồn khí chất, cậu nhìn anh hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời " em đang về"
Giọng nói trầm tính rất dễ nghe đó, lúc này anh mới chắc chắn đó là người anh tìm.
"Nhà em ở đâu? Anh sẽ đưa em về" Chu Nhất Long dùng giọng điệu dịu dàng hỏi.
"Dạ không cần phiền anh đâu, em tự về được" cậu trai sợ hãi huơ huơ tay rồi bỏ chạy.
Chu Nhất Long mỉm cười rồi đi theo cậu. Khi thấy cậu vào nhà anh mới giật mình. Đó là băng Bạch gia sao?, không lẻ cậu ta là người của băng này sao, không thể nào. Chu Nhất Long đứng thẩn thờ ở đó một lúc mới thở dài một hơi có chút thất vọng mà quay trở về.
Chu Nhất Long trở về biệt thự mà trong lòng cứ lo nghĩ về việc đó.
"Anh về rồi , lúc nãy Giai Kỳ có điện đến đây hỏi tình hình" Chu Diệp Long ngồi ở ghế sofa phòng khách thấy Chu Nhất Long về liền lên tiếng nói về một số tình huống lúc anh không có ở đây.
"Em đã nói tất cả với cô ấy?"
"Dạ! Tất cả kể hết rồi"
"Anh biết rồi, tình hình của Hạn Hạn thế nào rồi?"
Không hiểu sao Chu Diệp Long lại thấy trong câu nói của anh cậu có chút gì đó mệt mỏi, nhưng dù sao có hỏi anh ấy cũng sẽ không trả lời vì vậy vờ như không biết mà trả lời anh.
"Bị thương rất nhiều nhưng đa phần chỉ ngoài da, do kiệt sức với bị nhiễm trùng vết thương mà ngất đi, giờ A Tuấn đang ở bên trong chăm sóc cho cậu ấy"
"Để anh lên xem, tối nay em ở đây đi, tránh A Tuấn lại nổi cơn thịnh nộ làm điều ngu ngốc" Chu Nhất Long dặn dò Diệp Long xong liền đi thẳng lên phòng xem tình hình.
"Cậu ấy tỉnh chưa?" Chu Nhất Long đi vào phòng thấy Cung Tuấn đang ngồi ghế cạnh giường nhìn Trương Triết Hạn không rời mắt, anh đi đến bên cạnh cậu hỏi.
"Tình trạng thì ổn rồi, sáng mai có thể sẽ tỉnh".
"Được vậy tốt rồi, tiểu Long sẽ ở đây vào tối nay, có gì cứ nói với em ấy, cậu nên giữ cái đầu lạnh đừng làm chuyện gì thiếu suy nghĩ."
"Long ca, mang hết bọn chúng về đây cho tôi" Cung Tuấn cúi đầu lạnh lùng ra lệnh.
"Được, tôi lập tức gọi người"
"Mang chúng đến giam ở khu nhà hoang ngoại ô, sau khi Hạn Hạn tốt lên tôi sẽ tự mình đến đó"
Chu Nhất Long gật đầu rồi quay người rời đi, anh xuống phòng khách dặn dò Diệp Long và thủ hạ thêm lần nữa mới an tâm mà rời khỏi.
"Tôn Nghi Luân tập trung 2 đội của cậu đến khu trung tâm ngay lập tức" Chu Nhất Long gọi điện cho Tôn Nghi Luân ra lệnh.
Trình độ làm việc của Chu Nhất Long thì khỏi phải nghi ngờ, chỉ trong vài giờ đồng hồ anh đã bắt đầy đủ không thiếu một tên, kể cả bà chủ, người đã mối để bắt Trương Triết Hạn anh cũng tóm gọn.
Cả nhóm khoảng hơn 20 tên tính luôn cả người phụ nữ ấy, bọn chúng ai cũng rất sợ hãi.
"Mấy người biết lí do vì sao mình được mời đến đây không?" Chu Nhất Long ung dung ngồi trên ghế tay lướt trên máy tính như bân quơ hỏi.
"Đại ca à sao các anh lại bắt chúng tôi chứ, chúng ta không quen biết, chúng tôi cũng không nhớ đã đắt tội đến ngài sao lại bắt chúng tôi tới đây" một tên trong số đó sợ đến giọng cũng run run trả lời anh.
"Sống trong lo sợ là một cách tra tấn hữu hiệu đấy chứ" Chu Nhất Long chỉ bỏ lại một câu rồi đứng dậy định đi ra ngoài nhưng đi đến cửa anh lại quay vào nhìn chúng một lượt.
"Thả tên kia ra, ta bắt dư hắn rồi, còn tất cả những người còn lại hãy tự nghĩ đi, vì sao mình lại bị tóm" Chu Nhất Long chỉ một tên trong số người bị trói kia nói rồi quay người cười khinh bỉ bỏ đi.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, giờ anh nên làm việc mình muốn làm thôi. Anh lái xe về nhà mình ở khu ngoại ô, nơi đây chỉ có mình anh biết, cũng chỉ có mình anh ở đây, không thủ hạ không người làm ngay cả Diệp Long cũng không biết đến nơi này.
Chu Nhất Long vừa vào nhà liền lấy máy tính của mình ra tra cứu, anh muốn điều tra về băng Bạch gia, không chỉ về Trương Triết Hạn mà còn là vì người kia.
"Không có? Sao lại không có, tất cả những thủ hạ từ cao đến thấp ngay cả trong dòng họ cũng không thấy, sao lại như thế được" Chu Nhất Long chau mày, anh trước giờ rất tự phụ vào khả năng của mình nhưng đã biết bao năm rồi ngay cả một chút tin tức cũng không tìm được, anh khó chịu trực tiếp đứng dậy ra ngoài.
Anh thật sự không cam tâm như thế, trên đời này không có gì mà Chu Nhất Long anh không điều tra được vậy mà người anh muốn tìm mà tìm suốt 5 măm trời vẫn không tìm được tung tích của cậu ta, giờ đã biết cậu ta người của băng Bạch gia nhưng vẫn chẵn có tin tức gì, anh lại chẳng phải người dễ dàn chịu thua như vậy. Anh đã muốn gì thì phải có cho bằng được.
7h sáng cậu ta ra khỏi cửa nhưng có vẻ rất sợ sệt bọn gác cổng, cậu đi rất nhanh, Chu Nhất Long từ sớm đã lái xe đậu gần đó theo dõi, thấy thế liền xuống xe đi cùng.
"Này, chúng ta lại gặp nhau rồi" Chu Nhất Long gọi cậu lại nói.
"A là anh hôm qua, nhà anh ở gần đây sao?" Cậu nhìn thấy anh liền vui vẻ cười hỏi.
"À không tôi chỉ tiện đường đi ngang thôi, gặp nhau là có duyên rồi có muốn đi ăn sáng với anh không?" Chu Nhất Long nở nụ cười hỏi.
"Dạ được chứ, ta qua quán hamburger bên kia đi" Cậu vui vẻ nhận lời rồi kéo anh đi sang đường, hướng quán ăn cậu thích mà đi vào.
Vào trong quán cả hai gọi thức ăn rồi bưng ra bàn ngồi.
"Em không sợ bị anh lừa sao?" Chu Nhất Long thấy cậu ta ăn ngon lành không chút phòng bị gì thì cười nhẹ hỏi.
"Nhìn anh không giống kẻ xấu" cậu cắn một miếng bánh vừa ăn vừa nói.
"Đừng có vừa nhai vừa nói chuyện chứ, sao em biết anh không phải người xấu" Chu Nhất Long cười cười, bộ dạng này cũng quá đáng yêu rồi.
"Anh đẹp trai như vậy lại còn tốt bụng nữa sao làm người xấu được" cậu giơ phần bánh của mình lên rồi cười ngây ngây ngô ngô trả lời anh.
"Tốt bụng?" Chu Nhất Long có chút buồn cười hỏi lại, hình như đây là lần đầu có người nói anh tốt bụng thì phải.
"Đúng rồi, hôm qua em do làm luận văn nên về trễ chính anh đã nhắc nhở em còn gì, sáng lại còn rủ em đi ăn sáng nữa" cậu ta cười cười gặm bánh nói.
"Như vậy là tốt à? Đúng là ngốc thật" Chu Nhất Long mỉm cười vò vò đầu cậu nói.
"Nè ai nói e ngốc hả, em thi đậu vào trường quản lí với số điểm cao nhất đấy" nghe người khác mắng mình ngốc, cậu ta bĩu môi nhỏ giọng nói.
"Ừ em không ngốc, là anh ngốc, được chưa? mà em tên gì?" Chu Nhất Long hỏi.
"Ấy chết nói chuyện lâu vậy mà em chưa tự giới thiệu, em tên là Bạch Vũ học sinh năm cuối của trường đại học kinh tế, thấy vậy thôi chứ em học trễ hơn người khác đến 3 năm đấy"
"Bạch? Không lẽ em là con trai của Bạch Hải Phong ông trùm băng Bạch gia?" Chu Nhất Long giật mình cau mày nhìn Bạch Vũ hỏi lại như muốn chắc chắn về thông tin của mình.
"Anh biết ông ấy sao, em xin lỗi" Bạch Vũ như đang sợ hãi việc gì đó, cậu đứng dậy gật đầu xin lỗi rồi lấy cặp lùi lại tìm đường bỏ chạy.
Chu Nhất Long không hiểu vì sao cậu lại bỏ chạy, lập tức đuổi theo. "Bạch Vũ... Em làm sao vậy?"
Bạch Vũ chạy vào trong công viên rồi dừng lại "lẽ ra mình không nên giới thiệu tên" Bạch Vũ tự trách lại có chút phiền muộn, lâu lắm rồi mới có người ngồi xuống nói chuyện với cậu vậy mà...
"Bạch Vũ, sao em lại bỏ chạy? Anh nói sai gì sao?" Chu Nhất Long chạy đến, thở ra một hơi hỏi.
"Vì anh biết cha em là ai" Bạch Vũ không quay đầu thành thật trả lời anh.
"Thì đã sao? chuyện ấy thì có liên quan gì?" Chu Nhất Long khó hiểu hỏi cậu.
"Ông ta là kẻ xấu, ông ta làm rất nhiều người khốn khổ, kẻ thù của ông ấy ở khắp nơi, em là con của một kẻ như vậy đấy" Bạch Vũ lại nhớ lại những câu nói mà bạn bè cùng lớp nói về cậu. Nói cha cậu là xã hội đen, tương lai cậu cũng như vậy, kẻ giết người, kẻ hại người.... Mỗi lúc lời bịa đặt về cậu càng nhiều khiến cậu vô cùng khổ sở.
"Em đang nói gì vậy? Ông ta là ông ta em là em, ông ta làm gì thì đâu can hệ gì đến em"
"Anh không quan tâm?" Chí Hoành quay lại nhìn anh hỏi.
"Anh không quan tâm đến nó đâu"
"Anh không quan tâm em là con kẻ giết người?"
Chu Nhất Long gật đầu.
"Anh không quan tâm em là kẻ xấu?"
Chu Nhất Long lại một lần nữa gật đầu "ừ, anh không quan tâm" vì chưa chắc tay anh đã sạch sẽ hơn cha em đâu, nhưng những lời sau này anh chỉ biết nói trong lòng.
"Em không tin đâu" Bạch Vũ một lần nữa quay lưng bỏ chạy. Cậu chạy thẳng đến trường không quay đầu dù chỉ một lần, cậu đang hoang mang, cậu không dám đặt hi vọng, cậu sợ phải thất vọng.
Khi Chu Nhất Long đuổi đến mới bất ngờ cong lên khóe miệng, tay đẩy đẩy gọng kính "Đúng là trái đất rất tròn" đây không phải là trường của Trương Triết Hạn đang làm việc sao.
Anh xoay người chuẩn bị rời đi thì bỗng nghe thấy một nhóm đang tụm lại bàn tán.
"Là nó sao? Nhìn nó cũng hiền quá mà".
"Mày đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá, nó là con của xã hội đen đó"
"Trời! Thật sao? vậy là chết tao rồi, hôm qua tao lỡ đi động phải nó làm đống luận văn của nó rớt xuống nước" một tên trong đám bày ra vẻ hốt hoảng kể.
"Mày chết chắc rồi, tao nghe nói hôm qua nó bị giáo viên phạt phải làm lại đến nữa đêm luôn đấy"
"Tao phải làm sao bây giờ, có khi nào nó kêu cha nó tới xử tao không?"
"Đợi đến cha nó sao? Nó có khi đẩy mày xuống cầu thang khử mày luôn đấy"
"Mấy đứa nhóc bọn mày ngậm cái miệng lại là được rồi đây" Chu Nhất Long thấy Bạch Vũ đứng cách đó không xa có lẽ đã nghe hết cuộc hội thoại đó nhịn không được nữa anh lạnh nhạt lên tiếng. Ánh mắt của anh rét lạnh nhìn chúng.
"Anh là ai mà xen vào chuyện của bọn tôi"
"Đúng, liên quan quái gì đến anh?"
Bọn chúng không nghĩ mình đã sai lập tức lườm Chu Nhất Long xua đuổi.
"Bọn mày không cần biết tao là ai, nếu để tao nghe thấy bọn mày nói về việc này thêm một lần nữa thì đừng trách sao anh đây không cảnh cáo trước"
Cả đám thấy trong mắt anh đầy sát khí chắc không phải nói đùa rồi, bọn chúng liền gật đầu lia lịa rồi bỏ chạy mất. Chu Nhất Long nhìn khinh thường rồi cũng quay lưng ra về. Tâm trạng tốt của anh hôm nay hỏng cả rồi.
Thật ra anh cũng không muốn về nhưng chuyện nào ra chuyện đó, anh phải trở về phục mệnh với Cung Tuấn, còn phải thay phiên cho Diệp Long trở về nhà.
Anh đón một chiếc taxi đi thẳng về chỗ anh giữ xe lúc nãy rồi trực tiếp lái xe đến nhà Cung Tuấn.
"Hạn Hạn đã tỉnh chưa?" Chu Nhất Long đưa cho Chu Diệp Long thức ăn sáng anh mua trên đường tiện miệng hỏi.
"Vẫn chưa, bác sĩ vừa mới đến thoa thuốc thay băng, nói cậu ấy sẽ nhanh tỉnh lại thôi, bảo chúng ta an tâm" Diệp Long nhận lấy thức ăn đánh một cái ngáp nói.
"Em ăn rồi về nhà ngủ một chút đi, ở đây để anh lo" nói xong Chu Nhất Long đi lên lầu, hỏi thì hỏi nhưng chính mắt thấy vẫn tốt hơn.
"A Tuấn, mọi chuyện đã ổn thỏa hết rồi, cậu có thể đến bất cứ lúc nào" Chu Nhất Long đứng bên cạnh nhìn nhìn Trương Triết Hạn vẫn đang ngủ say nói.
"Vậy tốt rồi, vất vả cho cậu rồi" Cung Tuấn không có mấy sức sống lên tiếng.
Từ lúc anh rời đi đến giờ Cung Tuấn dường như vẫn chưa di chuyển dù chỉ một chút, anh nhìn Cung Tuấn như vậy cũng có chút không đành lòng.
"Không có gì, vậy tôi xuống dưới, có việc gì cứ gọi tôi" Chu Nhất Long kính đáo thở dài, lắc đầu rời đi.
Cung Tuấn lúc này mới đứng dậy lại gần ngồi cạnh đầu giường dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh, cậu nhìn anh ra nông nổi này cậu cảm thấy tội lỗi của 10 năm trước lại một lần nữa ập đến. Sự việc đó như một tản đá đè nặng trên ngực cậu vậy, hết năm này đến năm khác dày vò cậu.
"A Tuấn..." như cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu, Trương Triết Hạn giọng nói yếu ớt có chút khàn khàn gọi.
Nghe tiếng gọi đó của Trương Triết Hạn làm cho nước mắt ngỡ rằng sẽ không bao giờ rơi lại rơi rất nhiều mà không thể dừng lại.
Anh cúi người để trán mình chạm vào trán Trương Triết Hạn khóc như một đứa trẻ vừa tìm lại thứ quan trọng đã suýt mất đi.
Cung Tuấn ngồi trở lại ghế lau đi nước mắt cố gắng giữ bình tĩnh, cậu nhất định sẽ bắt bọn chúng trả giá gấp ngàn lần những gì chúng đã gây ra cho anh.
Trương Triết Hạn mở mắt ra nhìn xung quanh thấy Cung Tuấn ngồi bên cạnh, cậu liền cười yếu ớt vươn tay muốn xoa đầu Cung Tuấn yếu ớt nói.
"Tôi biết là cậu sẽ đến mà"
Cung Tuấn thấy anh đã tỉnh định ôm lấy anh thì hành động sợ hãi mà bật dậy của anh khiến cậu không khỏi bất ngờ mà sựng lại.
"Xin lỗi..." Trương Triết Hạn như phát giác ra mình vừa hành động khác thường liền né tránh ánh mắt Cung Tuấn nhỏ giọng xin lỗi.
"Không sao, tôi xin lỗi làm cậu sợ.." Cung Tuấn thu tay về ngồi lại chỗ cũ cố vẽ ra một nụ cười xem như hết thảy vừa rồi không có chuyện gì nói.
Cậu định nói gì đó nhưng thấy anh nhíu mày liền trở nên lo lắng.
"Cậu đau sao, có cần gọi bác sĩ không?"
"Không cần đâu, chỉ hơi đau tí thôi, sẽ khỏi ngay thôi mà, nhưng mà tôi đói rồi" Trương Triết Hạn chỉ chỉ bụng mình cười cười nhìn cậu.
"Cậu nằm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ gọi người làm gì đó cho cậu ăn" Cung Tuấn mỉm cười dịu dàng nắm lấy bàn tay cậu gật đầu. Vừa đứng lên bước được vài bước thì Giai Kỳ đã từ ngoài chạy vào.
"Tiểu Hạn~"
Cô vừa định chạy đến ôm lấy Trương Triết Hạn thì lại bị Cung Tuấn nắm cổ áo len của cô cản cô lại.
"Bà chị đến đây làm gì?" Cung Tuấn vẻ mặt không mấy thân thiện hỏi.
"Chị đây đến chăm sóc tiểu Hạn, liên quan gì đến nhóc, tránh ra, buông chị mày ra" Giai Kỳ cao cũng đến 1m7 nhưng đứng cùng với Cung Tuấn cô lại nhỏ bé đến lạ kì, cô giãy giụa muốn thoát khỏi móng vuốt cậu nhưng bất thành đành trẻ con mà la hét.
"Không có mượn, Hạn nhi đã có em đây lo, về đi"
"Thằng nhóc chết tiệt nhà mày, chị đây chưa hỏi han gì hết mà, này thả tao xuống nhanh, A... Tiểu Hạn Hạn"
Cô chưa kịp nói chuyện với Trương Triết Hạn thì đã bị Cung Tuấn vác ra ngoài như vác bao cát, cô cố vùng vẫy gọi Trương Triết Hạn cầu cứu nhưng vô dụng, cô đời nào đánh lại Cung Tuấn chứ.
Trương Triết Hạn thấy hai chị em họ vẫn thích đấu khẩu với nhau như thế cũng nhịn không được bật cười thành tiếng.
Cung Tuấn vác cô xuống đến dưới lầu thì thả cô xuống, giọng nói nghiêm túc lại có chút buồn buồn nhìn cô rũ mắt nói
"Giờ cậu ấy rất sợ bị người khác chạm vào, lát nữa lên thăm cậu ấy chị hãy cẩn thận kẻo cậu ấy bị động đến vết thương" Cung Tuấn nói rồi thì cũng đi thẳng vào bếp dặn dò nhà bếp nấu cho anh ít cháo loãng.
Giai Kỳ giờ mới hiểu được hành động vô duyên lúc nãy của Cung Tuấn, nếu cậu nói ra cho cô nghe sợ Trương Triết Hạn sẽ suy nghĩ nhiều, nên đành dùng hành động trẻ con đó mà mang cô đi nơi khác, vừa có thể chọc Trương Triết Hạn cười vừa có thể nói cho cô tình hình của cậu ấy, không hổ danh người kế thừa Cung gia...
Giai Kỳ đi lên lầu thấy Trương Triết Hạn đang ngồi tựa người vào đầu giường nhìn ra ngoài, cô đi lại gần vừa kéo ghế đến, anh nghe thấy tiếng động mà giật mình lùi về sau một chút.
"Chị xin lỗi làm em giật mình" Giai Kỳ tuy đã biết trước nhưng không nghĩ anh lại nhạy cảm với âm thanh như vậy.
"Không em chỉ hơi giật mình thôi" Trương Triết Hạn giả vờ như không có chuyện gì cười cười nói.
"Em thấy trong người thế nào rồi"
"Dạ không sao hết, phiền chị lo lắng rồi"
"Em khách sáo làm gì, chúng ta là một gia đình mà"
"Hai gia đình ta thuộc hai thế giới khác nhau" Trương Triết Hạn khi nói đến câu này không tự chủ mà nhìn đi nơi khác rủ mắt nói.
Cô thật sự không biết phải nên nói gì nữa, gia đình cô nợ anh quá nhiều, thật sự là rất nhiều....
Đã được một tuần sau cái ngày ấy, Trương Triết Hạn cũng đã bình phục rất nhiều, vết thương cũng đã khép miệng, chỉ còn lại những vết sẹo mờ. Chỉ vừa bước xuống giường được anh đã nhất quyết trở về nhà không nán lại nhà Cung Tuấn dù chỉ một chút, cậu và cả Giai Kỳ đã cố gắng khuyên nhủ nhưng đời nào nói được anh ấy chứ nên cậu đành không cam tâm mà để anh rời đi, tuy vậy nhưng cậu vẫn phái Tôn Nghi Luân âm thầm theo bảo vệ anh.
"Có Tôn Nghi Luân bảo vệ cậu an tâm đi" Cung Tuấn thấy được sự lo âu của cậu, Chu Nhất Long liền vỗ vai cậu nói.
"Không hiểu sao mỗi tối tôi đều mơ thấy Hạn nhi lại bị bắt đi, nó làm tôi trằn trọc suốt" Cung Tuấn ảo não chống tay xoa xoa nguyệt thái dương, dạo gần đây cậu bị mất ngủ thường xuyên, vừa ngủ được lại gặp phải ác mộng khiến cậu gầy đi trông thấy.
"Do cậu lo cho cậu ấy quá thôi, cậu nên chú ý sức khỏe của mình một chút."
"Sếp! xe đã chuẩn bị xong" Diệp Long mở cửa chạy vào lên tiếng thông báo.
Vì đây là công ty nên Diệp Long rất ít khi được đến đây. Hai anh em họ phụ trách hai khoảng khác nhau.
Chu Nhất Long phụ trách việc mưu, Chu Diệp Long thì phụ trách võ, vậy nên những việc ở công ty đều do Long ca quản lý, còn về thế giới ngầm thì do Tiểu Long lo liệu.
"Long ca cậu giúp tôi kiểm tra lại lịch trình hôm nay, tiểu Long chúng ta đi" Cung Tuấn đứng dậy đi theo Diệp Long nói.
"Lại đi gây họa" thấy cả hai đi mất Chu Nhất Long mới lắc đầu thở ra một hơi nói.
Cung Tuấn và Diệp Long đi đến khu nhà hoang ở ngoại ô để thanh lý bọn đã dám động vào Hạn nhi của cậu.
Cung Tuấn vừa bước vào, một vài người trong đám đó đã nhận ra Cung Tuấn ngay lập tức run rẩy cả người.
"Cung....Cung nhị thiếu gia Cung Tuấn?"
"Ồ vậy là các ngươi cũng có người biết ta à, vậy ta không cần phải giới thiệu rồi" Cung Tuấn ngồi xuống ghế tháo mắt kính đen ra lãnh đạm nhìn từng người bọn chúng.
"Sao... Sao ngài là bắt bọn tôi đến đây" một trong số chúng lớn gan lên tiếng hỏi.
"Vậy là cả tuần nay bọn mày vẫn chưa biết mình vì sao lại đắt tội tao sao, Diệp Long cho chúng ân huệ trước khi chết đi" Cung Tuấn cười lạnh nhạt tựa người ra ghế nói.
"Nhị thiếu gia xin tha mạng, tôi nguyện làm trâu bò cho ngài, xin ngài tha mạng" bọn nữ nhân trong đó bắt đầu khóc nháo lên cầu xin.
"Để tao nói cho bọn mày nghe lí do sau đó bọn mày sẽ biết có nên tha hay không"
Chu Diệp Long đi đến ngồi xổm trước mặt một tên cười gian manh lên tiếng.
"Nghe nói tuần trước bọn mày có bắt được một tên xinh đẹp liền đem bán đấu giá thì phải? Ngươi là kẻ nhìn trúng người đó, tất cả các người đã bao vây bắt người đó, còn 6 người các ngươi là người đã đả thương người đó" Chu Diệp Long chủ mặt từng người từng người một nói.
"Người đó, chẳng lẽ vì bọn tôi làm hư món hàng của ngài nên ngài mới tức giận như vậy..." tên đó chưa nói hết câu đã bị Cung Tuấn ném ly nước trên bàn trúng ngay đầu hắn, thấy máu chảy nhiều như vậy đám còn lại cũng không dám lên tiếng nữa.
"Câm miệng cho tao" Cung Tuấn quát "Tao cho bọn mày biết, cậu ấy là một người rất quan trọng đối với tao, bọn mày chẳng những đã thương cậu ấy còn dám cả gan mang cậu ấy ra bán đấu giá, chỉ cần bao nhiêu đó thôi là đủ để bọn mày chết cả trăm lần rồi"
Bọn chúng lúc này mới vỡ lẽ, giờ biết đã muộn, ở thế giới ngầm ai cũng đã nghe danh Cung Tuấn chỉ cần chạm một ngón tay vào người thân hắn, hắn sẽ tự tay mình xử lí, giờ Cung Tuấn đã có mặt ở đây coi như mạng họ khó mà gửi được rồi.
Cung Tuấn vừa định ra lệnh cho Chu Diệp Long thì điện thoại của cậu vang lên.
"Alo A Tuấn, cậu đang ở đâu vậy?" đó là giọng của Trương Triết Hạn, cậu vừa bắt máy anh liền hỏi
"Tôi đang xử lý bọn đã làm hại cậu, cậu yên tâm đi rất nhanh sẽ xử lý xong thôi" Cung Tuấn không bao giờ nói dối Trương Triết Hạn vì vậy chỉ cần anh hỏi cho dù là chuyện bí mật nhất cậu cũng sẽ nói cho anh biết.
"Cậu đừng ra tay, tha cho họ một con đường sống đi"
"Cậu nói gì, cậu kêu tôi tha họ? Cậu bị sao vậy? Họ đã..."
"Cung Tuấn ...." anh nhẹ nhàng gọi tên cậu "cậu tha cho họ đi, tối nay tôi khao cậu ăn một bữa, có được không?"
"Được được, nghe cậu, tất cả nghe cậu, cậu ở nhà đi tối tôi sẽ qua đón cậu đi" Cung Tuấn không cam tâm nói.
Sau khi nghe điện thoại của Trương Triết Hạn xong Cung Tuấn liền trở lại vẻ băng lãnh lườm bọn họ.
"Thả chúng ra hết đi, Hạn nhi không muốn ta ra tay"
"Không phải chứ sếp" Chu Diệp Long thật sự không cam lòng nhưng vẫn cởi trói cho chúng.
"Bọn mày nghe cho kĩ đây, lần này là cậu ta bảo bọn ta tha cho bọn mày, nhưng nếu tao biết có thêm một lần nào nữa cho dù là cậu ấy mất một cọng tóc tao cũng sẽ tiễn hết bọn mày đi đoàn tụ với ông bà nghe rõ chưa" Chu Diệp Long nắm cổ áo một tên gần đó ném đi lên tiếng cảnh cáo.
"Cảm ơn ngài đã rộng lượng, ơn này nhất định bọn tôi sẽ trả" nói xong bọn chúng liền tranh nhau mà bỏ chạy, bọn chúng sợ chỉ cần chậm một chút thì cậu sẽ đổi ý.
"Hạn nhi làm tôi tức chết mà" Cung Tuấn lúc này mới bộc phát, tay đấm mạnh xuống mặt bàn.
"Đành chịu, tính cậu ta từ nhỏ đã vậy rồi" Chu Diệp Long nhún vai bất đắc dĩ.
"Biết vậy tôi không nói cho cậu ấy biết tôi ở đây" Cung Tuấn nắm chặt nắm đấm đứng dậy nói.
"Thôi đi, cậu làm không được đâu, sếp bỏ ý định đó đi" Chu Diệp Long không nể mặt mà tạt một gáo nước lạnh vào mặt Cung Tuấn phán.
"Phiền phức, về"
Cung Tuấn bị nói trúng tim đen liền chau mày lườm Chu Diệp Long rồi quay lưng bỏ đi trước. Chu Diệp Long cười hì hì rồi chạy theo sau.
-End p3-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro