Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Tuấn - Hạn] Mãi Bên Nhau p14

Khoảng nữa tháng sau, Trương Triết Hạn được xuất viện, Cung Tuấn bảo anh chuyển đến nhà cậu ở nhưng anh không chịu, anh vẫn thích căn nhà đầy kỉ niệm đó hơn, sau khi trở về nhà Cung Tuấn  liền đến ở lì không chịu về, mỗi lần cậu xong việc là bay đến nhà Trương Triết Hạn nào là diện đủ thứ lí do để ở ké, anh cũng bất lực để cậu muốn làm gì làm.
Vài ngày sau khi xuất viện anh lại trở lại trường, tuy là bị mắng rất lâu, viết tờ tự kiểm, đủ thứ trên đời nhưng ông vẫn không dám đuổi anh đi, nếu anh mà đi chắc nữ sinh trường này sẽ nổi điên lên mất.
Thầy Bạch thấy Trương Triết Hạn đi dạy lại liền rất mừng rỡ.
"Thầy Trương cậu cuối cùng cũng chịu quay lại dạy rồi, tôi sắp bị học sinh của thầy hành chết mất, ngày nào chúng cũng chặng đường hỏi về tin tức của thầy, làm tôi tí nữa leo tường mà về nhà đấy"
"Haha xin lỗi đã phiền thầy rồi, trưa mai tôi mời thầy ăn trưa" Trương Triết Hạn vỗ vai thầy rồi cười đi về lớp.
Tin tức Trương Triết Hạn về trường đã lan rộng khắp trường, bọn nữ sinh lớp khác đều bu đông ở cửa sổ lớp mình để chào mừng anh, Trương Triết Hạn không nghĩ mình lại nổi tiếng đến mức thế này. Anh bước vào lớp cả lớp liền bắng pháo.
"Chào mừng thầy Trương đã trở lại..."
"Các em thật là ... Cảm ơn mấy đứa" Trương Triết Hạn vừa giật mình vừa cảm động, anh nhìn xung quanh một lượt, thấy Bạch Vũ ngồi một bên mỉm cười gật đầu nhìn anh, Trương Triết Hạn thấy vậy liền lên tiếng.
"Bạch Vũ cảm ơn em đã cứu thầy hôm trước, vết thương em đã lành chưa?"
"Em khỏi rồi cảm ơn thầy quan tâm.." Bạch Vũ cũng rất bất ngờ khi anh nói vậy có chút luống cuống.
Trương Triết Hạn mỉm cười dịu dàng rồi kêu tất cả trở về chỗ, anh nhờ lớp trưởng tổng hợp lại một lần những việc xảy ra trong lúc anh vắng mặt.
Sau khi lớp trưởng nói xong thì cũng đã gần hết giờ học.
"Các em chủ nhật này có bận gì không thầy mời các em đi ăn"
"Rảnh... Rảnh lắm thầy ơi..." cả lớp nháo lên.
"Bạch Vũ hôm đó em cũng phải đến đó, gặp ở cổng trường nhé?"
"Nhưng ..." Bạch Vũ chưa kịp nói gì thì cả lớp đã thay nhau nói.
"Đúng đấy, cậu cũng phải đi chứ"
"Đã nói thầy khao cả lớp mà thiếu cậu sao được"
Bạch Vũ lại một lần nữa bất ngờ với thái độ của cái lớp này, lúc trước chỉ hận không ném được cậu ra khỏi trường nhưng chỉ vì một câu nói của anh cả lớp liền trở mặt như lật bàn tay vậy.
"Cả lớp đã nói vậy rồi em đừng từ chối nữa, thế nhé hẹn gặp lại các em vào tiết chiều " Trương Triết Hạn mỉm cười đi ra khỏi lớp.
Cả lớp vừa thấy anh đi mất liền bu vào Bạch Vũ nào là cảm ơn nào là xin lỗi nào là hỏi thăm về vết thương đủ thứ trên đời, đúng là Trương Triết Hạn rất có quyền lực trong cái trường này.

Về phía Cung Tuấn, anh đang hí ha hí hững vì Trương Triết Hạn gần đây không đuổi cậu về nữa và còn làm bữa tối đợi cậu về ăn, thấy Cung Tuấn cứ cười nhìn chướng mắt vô cùng Chu Nhất Long chịu không nổi cái kiểu cứ cười tủm tỉm như vầy nghe khó chịu vô cùng, muốn cười cứ cười đi, nhìn cười kiểu này làm người khác tò mò chết được.
"Cậu thôi cười đi, làm cho xong việc kia kìa, tối nay ta phải dự một phiên đấu thầu mảnh đất ở khu vực Hồ Nam đấy" Chu Nhất along giọng thì  lạnh nhạt nhưng tay lại ném mạnh hồ sơ xuống bàn để kéo hồn Cung Tuấn về nói.
"Có hai cậu lo được rồi" Cung Tuấn vẫn cứ  vui vẻ vậy nói.
"Tiểu Long có hẹn với Giai Kỳ đi dự tiệc thời trang rồi, tôi thì bận chuyện giới ngầm rồi, cậu đi với bọn Tôn Nghi Luân đi" Chu Nhất Long thản nhiên đi về bàn sofa xem máy tính nói.
"Haizz chán thật, tưởng tối nay về sớm với anh Hạn chứ, được rồi tôi sẽ tự sắp xếp, mà chuyện giữa cậu và thằng nhóc kia thế nào rồi" Cung Tuấn chán nản trông thấy thuận miệng hỏi.
"Cha tôi tuy không chấp nhận nhưng cũng không ngăn cản, ông không tin chúng tôi có thể bên nhau nên ông không cản nữa" Chu Nhất Long thành thật nói.
"Thật là, tôi nói cậu này giờ thằng nhóc đó không còn gì cả, cũng ko có gì cả, nó chỉ còn có cậu làm chỗ dựa thôi đừng nhất thời đấy" Cung Tuấn đột nhiên nghiêm túc nói.
"Tôi biết rồi" Chu Nhất Long nói xong đứng dậy cằm sấp hồ sơ định ra ngoài.
"Cậu đi đâu thế?"
"Đi photo chúng, tự làm vẫn tốt hơn là nhờ người khác" nói xong anh bỏ đi một nước.
Cung Tuấn lắc đầu, đã có vợ rồi mà tính tình vẫn xấu như vậy, không thây cải thiện gì cả.
[Tối nay cậu có về không?] đó là tin nhắn của Trương Triết Hạn.
Cậu vừa thấy liền cười hì hì mà quăng việc Chu Nhất Long ra sau đầu bấm lại trả lời anh, mặc kệ thư kí đang sợ hãi với giám đốc của mình, một người lạnh lạnh nhạt nhạt ít nói ít cười vậy mà hôm nay chẳng những cãi tay đôi với Chu Nhất Long còn nhắn tin cười vui vẻ thế này đúng là việc đáng sợ nhất trên đời mà...
"Haizz hôm nay định nấu món ngon cho hắn ta vậy mà lại có việc mất rồi, chán thật" Trương Triết Hạn dựa người ra ghế nhỏ tiếng than vãn.
"Thầy đang nói gì vậy?" Thầy Bạch hiếm thấy anh như vậy hỏi.
"Chỉ là tí việc riêng thôi" Trương Triết Hạn nhìn thầy cười nói.
"Trong lúc thầy nghĩ trường ta có chuyện lớn đó" thầy Bạch kéo ghế sang chỗ cậu nói.
"Chuyện lớn sao?"
"Ừ, không biết từ đâu có tin đồn nói thầy cấu kết xã hội đen làm chuyện phi pháp, bọn fan của thầy lại không tin mà chống đối, thế là mới có hai tuần hơn vắng mặt thầy mà có đến 6 vụ đánh nhau, đó là chưa kể mấy băng nhóm trong trường nó hẹn nhau bên ngoài, tôi thật không ngờ thầy lại có sức ảnh hưởng như vậy đấy, thảo nào thầy hiệu trưởng lại có hiềm khích với thầy như vậy"
"Tôi cấu kết xã hội đen, haha thật là tin tức thật đáng sợ" Trương Triết Hạn cười haha nói.
"Thầy còn cười, thầy không định điều tra xem ai tung tin không tốt về thầy sao?" thầy Bạch đánh nhẹ vào tay anh nói.
"Không sao đâu mặc kệ đi, tôi không làm gì sai nên tôi không quan tâm đến nó đâu, thầy tin tôi không?"
"Tất nhiên tôi tin thầy rồi"
"Vậy được rồi, có thầy tin tôi, học sinh tin tôi vậy được rồi điều tra chi cho phiền phức"
"Tôi thật hết nói thầy" Thầy Bạch bó tay kéo ghế trở về bàn mình.
Cấu kết xã hội đen ư, tôi chỉ thông đồng thôi chứ không có cấu kết đâu, tung tin mà cũng sai. Anh tự nghĩ tự mỉm cười.
Nhưng nghĩ đến thì không thể quên được việc băng Bạch gia và Shikiku cấu kết lại để đối đầu với Cung gia và Chu gia, tuy biết thế lực của Cung Tuấn rất mạnh nhưng nghe Cung Tuấn nói người thân cận của Long ca đã phản bội anh ta, nghĩ đến đó anh lại sợ Cung Tuấn bị bán đứng, lúc đó cậu ấy rơi vào nguy hiểm là cái chắc, anh thì không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu ta được. Chuyện duy nhất hiện giờ anh có thể giúp họ là bảo vệ tốt Bạch Vũ và chính bản thân mình để họ có thể an tâm làm việc.

Tối nay Cung Tuấn  đi cùng thư kí và Tôn Nghi Luân đến dự buổi đấu giá, đấu giá lần này toàn là những doanh nhân bật nhất, nhìn thôi cũng đủ biết mảnh đất này có giá trị đến mức nào, thấy Cung Tuấn đến có rất nhiều các nhà đầu tư khác đến làm quen bắt chuyện mong có thể được lọt vào mắt hợp tác với cậu, những người có con gái xinh đẹp hoặc con trai tài hoa họ đều dẫn theo để giới thiệu cũng như thu hút đối phương hơn. Nhưng những nam thanh nữ tú ấy lại bị hạ vế với Cung Tuấn, từ lúc cậu bước vào tất cả ánh mắt hầu như đề giáng lên người cậu, nữ thì muốn làm quen với cậu, nam thì lại muốn hợp tác với cậu, những trung niên thì lại muốn tạo quan hệ với cậu, nên hết người này lại đến người khác đến mời rượu cậu.
Trong những lúc tham gia tiệc như vầy cậu luôn bật chế độ cười xã giao, nụ cười nhìn qua có vẽ rất tự nhiên nhưng trong đó anh đã diễn hết 99% rồi, 1% còn lại là do anh cười vì khinh thường bọn họ mà thôi.
Cuộc đấu giá bắt đầu và kết thúc y như những gì cậu đã định trước mảnh đất đã thuộc về tay của cậu, thế lực Cung gia mà đã muốn có rồi thì các gia tộc khác đừng mơ mà có thể giành được, có rất nhiều người ngưỡng mộ nhìn cậu khen cậu tài năng nhưng cũng có một số kẻ lại cho rằng cậu lợi dụng quyền thế của mình mà bức ép các nhà đầu tư khác nên mới có được mảnh đất nhưng cậu nào có quan tâm đến trong đầu cậu bây giờ chỉ có nhanh về nhà để gặp người mà cậu yêu mến thôi.

Về đến nhà Trương Triết Hạn cậu cũng đã ngà nga say rồi, cậu tự mở cửa nhẹ nhẹ đi vào sợ khuya quá phiền y thức giấc.
Cậu vào nhà thì bất ngờ thay Trương Triết Hạn đang ngủ gục trên bàn ăn, anh vẫn chưa động đũa chắc là chờ cậu về nên ngủ quên mất đây mà.
"Anh Hạn... Anh Hạn" Cung Tuấn lay cánh tay anh gọi.
Trương Triết Hạn mơ màng mở mắt, nhìn thấy Cung Tuấn anh cười dịu dàng
"Về rồi à, tắm rửa cho mát đi rồi ra ăn cơm"
"Sao không ăn trước đi, lỡ hôm nay em không về thì thế nào"
"Thì ngày hôm sao sẽ không có cửa vào nhà chứ sao" Trương Triết Hạn nhéo nhẹ tai Cung Tuấn cười nói.
"Sợ quá, anh đi tắm đây " Chu Nhất làm ra vẻ sợ hãi rùng mình một cái rồi cười híp mắt đi về hướng nhà tắm.
Trương Triết Hạn vào bếp rửa mặt lại cho tỉnh táo rồi bỏ thức ăn vào lò vi sóng để hâm nóng lại chúng .
Cung Tuấn từ nhà tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt người mặc bộ piama nhìn cuống hút vô cùng."chờ tí nhé! Gần ăn được rồi"
"Ừ, để em rót nước"
"Trong tủ có nước cam đấy, tí uống rồi hả ngủ"
"Ừm" Cung Tuấn rót xong nước uống một ngụm rồi đi vào bếp ôm Trương Triết Hạn từ phía sau "thật may mắn vì anh không sao, nếu hôm đó anh có chuyện gì thì không biết em sẽ làm gì nữa"
"Em say à?" lúc này Cung Tuấn đặt cằm trên vai anh nên anh mới có thể ngửi được chút mùi rượu hỏi.
"Em chỉ uống có tí thôi, không say nổi đâu" Cung Tuấn vẫn giữ tư thế ấy vùi đầu vào vai anh nói.
"Anh uống nước chanh không, anh pha cho"
"Không cần, ôm anh vậy là có thể giải được rượu rồi"  
"Thôi đi đừng có mà nịnh nữa, mà hôm nay em sao vậy? Sao lại nói mấy lời như vậy?"
"Anh Hạn! đừng bao giờ làm như vậy nữa có được không? Em không muốn anh bị thương tổn nhưng lúc nào người làm thương tổn anh cũng chính là em, em đau lòng lắm" Cung Tuấn nói ra hết những gì mình giấu trong lòng ra ôm chặt anh hơn  nói.
"Em ngốc quá, anh cũng không muốn ai làm thương tổn em mà, đừng nghĩ nhiều nữa, nếu lúc đó có người bắn anh em sẽ làm gì?" Trương Triết Hạn xoay đầu lại hỏi.
"Tất nhiên sẽ đỡ cho anh" Cung Tuấn không suy nghĩ gì lập tức trả lời ngay.
"Thì anh cũng vậy thôi, vậy nên đừng nghĩ nhiều nữa, ra ăn cơm thôi, anh đói rồi" Trương Triết Hạn tháo tay cậu ra khỏi eo mình xoay người lại mỉm cười hôn nhẹ lên má cậu nói .
Cung Tuấn gật đầu mang thức ăn ra bàn cả hai cùng nhau ăn uống, Cung Tuấn rất ngoan ngoãn, sau khi ăn xong giành dọn dẹp và rửa chén.
"Anh Hạn em còn đói" Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn vừa đánh răng bước ra cậu đã nhào đến ôm lấy anh thì thầm bên tai Trương Triết Hạn nói.
Trương Triết Hạn vòng tay qua cổ Cung Tuấn thều thào "đây là muốn ăn tráng miệng sao?"
Cung Tuấn không nói gì cuối đầu ngậm lấy môi anh, anh cũng rất phối hợp khiến nụ hôn càng lúc càng sâu.
Cậu vừa hôn vừa bế anh lên đặt lên giường, từ trên nhìn xuống gương mặt đang vị ngộp thở mà mặt đỏ cả lên thở dốc làm tim cậu bức rứt không thôi.
"Anh Hạn cho em đi" Cung Tuấn hôn lên vành tai Trương Triết Hạn hỏi.
"Chỉ cần là em, tất cả của anh đều cho em" Trương Triết Hạn lúc này chủ động cởi áo Cung Tuấn mỉm cười nói.
Hành động này của anh khiến cậu nóng lên, cậu cuối đầu hôn lên trái cổ tinh xảo của anh, tay không an phận cởi áo anh.
"Anh Hạn, thứ may mắn nhất của em là có được anh, cả đời này em cũng sẽ không buông tay anh..... Anh Hạn, em yêu anh..."

Từ sớm Trương Triết Hạn đã dậy để  làm thức ăn sáng cho cậu cũng như phải chuẩn bị cho buổi dạy. Nhưng vừa ngồi dậy eo đã đau đến lợi hại.
"Sớm vậy đã thức, ngủ thêm tí đi..." Cung Tuấn mơ màng thầy Trương Triết Hạn chuẩn bị xuống giường thì giơ tay kéo anh lại ngáy ngủ nói.
"Em ngủ thêm đi, anh còn phải đi làm nữa, mà trưa nay anh có hẹn đi ăn rồi em ăn ở ngoài đi nhé!" Trương Triết Hạn cười nuông chiều nhìn cậu, tay vuốt ve đầu cậu nói.
"Ồ... Thôi chờ em đi, tắm xong ta đi ăn ở ngoài luôn" Cung Tuấn uể oải ngồi dậy xoa xoa nguyệt thái dương nói.
"Ừ vậy em nằm chút nữa đi, anh tắm xong rồi gọi em" Trương Triết Hạn đứng dậy đi vào nhà tắm.
Cung Tuấn nhìn theo bóng lưng anh cười ngốc rồi nằm dài ra ngủ thêm chút..
Trương Triết Hạn tắm xong đi ra định gọi cậu nhưng lại thấy cậu ngủ say quá, với lại tối cậu có chút say nên không gọi cậu nữa trực tiếp đi ra ngoài mua đồ về làm thức ăn sáng cho cậu. Khi chuẩn bị xong mọi việc cũng đã 7h anh lên gọi cậu dậy.
"Hả sao anh không gọi em sớm" Cung Tuấn hơi trách móc chạy vào nhà tắm.
"Này ăn đi, hôm qua em say nên anh nấu cháo cho em đấy, ăn cho ấm bụng, rồi uống ít sữa cho khỏe" Trương Triết Hạn đặt cóc sữa trước mặt Cung Tuấn nói.
"Nhiều vậy sao em ăn hết đây" Cung Tuấn cười cười ngồi xuống bàn ăn nói.
"Không hết cũng phải hết đấy, em ăn đi anh đi chuẩn bị sách để đến trường" Trương Triết Hạn cười rồi đi vào phòng làm việc.
"Anh chuẩn bị đi, em ăn xong sẽ chở anh đến trường luôn" Cung Tuấn vừa ăn vừa nói với theo anh.
"Cũng được mà sao hôm nay lại có tâm thế" Trương Triết Hạn trong phòng nói vọng ra.
"Sắp tới có một vụ giao dịch lớn do Chu Nhất Long chỉ huy, em sợ có chuyện gì bất trắc thôi, Chu Nhất Long cũng sẽ đưa đón thằng nhóc khi nên em cũng phải lo cho anh chứ"
"Em nghĩ anh là ai chứ, em nói với Long ca cứ yên tâm Bạch Vũ để anh lo, hai người cứ làm việc của mình đi" Trương Triết Hạn  cằm một đống sách đi ra nói.
"Biết anh là cao thủ rồi nhưng như vậy vẫn chắc ăn hơn" Cung Tuấn sao lại không biết chiến tích của anh chứ cười nhìn anh nói.
Anh từng thấy cậu một cân một băng mà sao có thể không tin vào khả năng chiến đấu của người tưởng rằng yếu đuối này chứ.
"Đúng rồi A Tuấn, ngày chủ nhật này anh có hẹn đi ăn với lớp, em có thể giúp anh tìm phòng nào đủ cho 25 đến 26 người không? Các quán nhỏ mà anh biết họ không có rộng đến vậy" Trương Triết Hạn  nhìn cậu nói.
"Có! em có biết một quán, em sẽ giúp anh đặt phòng, nó cũng không xa trường anh lắm đâu, để xong em sẽ nhắn tin địa chỉ qua cho anh" Cung Tuấn ăn xong dọn lại đồ trên bàn bưng vào bếp nói.
"Vậy anh cảm ơn trước, em cứ để đó đi hôm nay anh về sớm hai tiết cuối anh sẽ dọn dẹp sau" Trương Triết Hạn nhìn cậu nói.
"À được, vậy ta đi thôi" Cung Tuấn lấy áo khoác nói.
Cả hai cùng nhau ra khỏi cửa, Cung Tuấn đưa Trương Triết Hạn đến trường vừa lúc thấy Chu Nhất Long đang nói gì đó với Bạch Vũ, anh xuống xe đi đến chỗ Chu Nhất Long và Bạch Vũ.
"Cậu yên tâm đi cứ giao tiểu Bạch của cậu cho tôi" Trương Triết Hạn khom người nhìn vào xe nói.
"Vậy thì tôi yên tâm rồi, cảm ơn cậu" Chu Nhất Long có chút ý cười nói.
"Không cần khách sáo vậy đâu, hai người đi đi, hai soái ca đậu xe trước cổng trường thế này sẽ làm mọi người chú ý đấy" Trương Triết Hạn cười nói.
Nghe thế Chu Nhất Long mới nhìn về phía sau bằng kính chiếu hậu, thấy Cung Tuấn vẫy tay với anh, anh thở dài rồi khởi động xe.
"Tạm biệt, anh đi trước" nói xong anh chạy đi.
Cung Tuấn cũng nối đuôi Chu Nhất Long rời đi
"Trong thời gian tới thầy sẽ bảo vệ em vì vậy có gì cứ gọi cho thầy, giờ thì vào lớp thôi" Trương Triết Hạn câu vai Bạch Vũ cười nói.
"Em thấy mình vô dụng quá" Bạch Vũ hơi rũ mắt nói.
"Đâu em rất giỏi mà, cũng có đầu óc kinh doanh, đến khi tốt nghiệp chỉ cần về đầu quân cho Long ca là được rồi"
"Thầy thấy vậy sao?"
"Ừ, em không tin thầy mình sao?"
"Dạ không..."
Bạch Vũ chưa nói xong thì có một nhóm học sinh cùng lớp gọi.
"Bạch Vũ, cậu đến rồi hả đi chơi bóng với bọn này không? A Thấy Trương chào buổi sáng"
"Chào các em, sáng năng động vậy là rất tốt đấy" Trương Triết Hạn nhìn bọn họ nói rồi dùng vai đẩy Bạch Vũ "đi đi giờ em đã có bạn ở trường rồi nên tận dụng thời gian học sinh mà chơi đùa đi"
"Dạ, cảm ơn thầy rất nhiều. Chờ tôi chút tôi đến ngay" nói xong Bạch Vũ gật đầu mỉm cười với Trương Triết Hạn chạy đi.
Trương Triết Hạn đi thêm đoạn thì nghe có tiếng nhóm nữ sinh bàn tán.
"Không ngờ Bạch Vũ khi cười lên lại đẹp đến vậy"
"Ừ đúng đấy, lúc trước không hiểu về cậu ấy mà chăm chọc cậu ấy, giờ tao thấy hối hận quá, không biết cậu ấy có còn muốn nói chuyện với mình không nữa"
"Đúng đó, lúc trước tao nghe tin đồn về cậu ấy liền thấy sợ mà giữ khoảng cách với cậu ấy, giờ nghĩ lại thật uổng mà"
"Cậu ấy có đáng sợ như những gì đồn đại đâu, còn cứu thầy Trương của chúng ta nữa kìa, thật muốn đánh cái tên đã tung ra tin đồn"
Cả nhóm bàn luận rất rôm rả, Trương Triết Hạn cũng không buồn nghe nữa mà đi thẳng về phòng giáo viên.
"Thầy Trương chào buổi sáng" các đồng nghiệp thấy cậu bước vào liền cười chào hỏi.
Trương Triết Hạn cũng gật đầu cười chào lại mọi người rồi về chỗ ngồi, vừa ngồi xuống thầy Bạch đã bay đến.
"Này sáng đi siêu xe đến trường luôn nhỉ"
"Đâu nào chỉ là đi nhờ thôi" Trương Triết Hạn cười nói.
"Đi nhờ cũng oai lắm rồi, tôi muốn đi thử một lần mà không được kia kìa" thầy Bạch ngồi xuống ghế nói.
"Haha khi nào tôi mua xe tôi sẽ cho thầy đi nhờ" Trương Triết Hạn cười nói.
"Thôi đi, thầy thích đi bộ như vậy đời nào thầy chịu mua xe ở đó mà nói"
"Thầy hiểu tôi, thôi đừng bàn nữa, trưa nay tôi mời thầy ăn trưa để cảm ơn thầy đã giúp tôi quản lớp"
"Ok vậy đi, trưa nay tôi phải ăn thật nhiều để bù đắp tin thần tôi mới được"
Trương Triết Hạn chỉ biết bất lực cười với thầy ấy, nhiều lúc Trương Triết Hạn thấy thầy Bạch còn giống học sinh hơn cả lớp cậu.

-End p14-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro