Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Tuấn - Hạn] Mãi Bên Nhau p13

Một buổi tối yên tĩnh, gió lạnh thổi nhẹ, trăng thanh gió mát rất thích hợp để các cặp đôi ở bên nhau, và đang có một cặp cùng nhau trùm mền ngồi ở đầu lều cạnh ngọn lửa nhỏ ngắm sao trời...
"Phải chi thời gian ngừng lại ngay lúc này" Chu Nhất Long nhìn lên bầu trời suy tư nói.
"Sau này chúng ta có thể đến đây cùng nhau mà" Bạch Vũ không nhận ra tâm tư của anh vô tư mà cười nói.
"Ừ, nếu có cơ hội hai ta sẽ đến đây chơi. Sắp đến giờ rồi hãy im lặng nhìn đi nào" Chu Nhất Long mỉm cười nhìn cậu rồi nhìn lại trên bầu trời.
Cậu bất ngờ, không tưởng tượng được mình có thể nhìn thấy cảnh ấy, cậu quay sang cười vui mừng với anh rồi tiếp tục nhìn lên bầu trời.
Đó là mưa sao băng, trong lúc cậu ngủ, anh có lên mạng xem tin tức để giết thời gian, anh vô tình thấy được tin tức này liền kéo cậu đi cho kịp, quả nhiên công sức của anh đã được đền đáp, thấy cậu vui vậy là anh vui rồi. Mong rằng trận mưa sao này có thể làm quên đi kí ức không tốt đẹp của cậu mấy ngày nay.
Cả hai cùng nhau ngắm mưa sao xong rồi cùng nhau thức trắng để chờ ngắm mặt trời mọc, đúng là một ngày khó quên với cả hai...
"Chúng ta tranh thủ về thôi, 7h anh có lịch với gia đình" Chu Nhất Long đeo ba lô lên vai nhìn Bạch Vũ cười nói.
"Vâng...em tới đây" Bạch Vũ đeo ba lô lên chạy đến bên anh.
Cả hai xuống núi, anh đưa cậu về nhà mình rồi dặn dò cậu ăn tí gì rồi ngủ tí đi, còn mình thì trực tiếp lấy xe trong gha ra chạy đến dinh thự.
"Con xin lỗi con đến muộn" anh đến nơi mọi người đã có mặt đông đủ, anh bước xuống xe nhẹ nhàng xin lỗi một tiếng.
"Không đâu con còn 10p nữa mới đến giờ, do bọn ta tập trung sớm quá thôi, giờ đủ người rồi đi thôi" Chu phu nhân cười hiền dịu nói.
Tất cả mọi người lên xe, Diệp Long cằm lái, bình thường thì Nhất Long sẽ lái xe nhưng Diệp Long thấy sắc mặt anh không tốt lắm nên tự mình nhận lái xe, Chu Nhất Long ngồi ghế phụ lái, Chu lão gia, Chu phu nhân và Elizabeth ngồi hàng ghế phía sau. Xe bắt đầu lăn bánh không bao lâu thì Elizabeth đã ngủ mất, thấy cô ngủ lão gia mới lên tiếng.
"Đại Long, con và tên nhóc đó là quan hệ thế nào?"
"Em ấy là người con yêu" Chu Nhất Long vẫn giữ cái mặt lạnh thẳng thắn trả lời ông.
Diệp Long và phu nhân trong lòng nôn nóng vô cùng, lão gia là người nóng tính, Đại Long lại cứng đầu, cái kiểu này thế nào cũng có chuyện lớn. Xưa nay Đại Long và lão gia ít có xung đột nhưng đã xảy ra xung đột thì toàn là những trận lớn.
"Ta cho con nói lại lần nữa" lão gia nén lửa giận trong lòng cau mày nói.
"Em ấy là người con yêu, cho dù cha hỏi bao nhiêu thì câu trả lời con cũng vậy thôi" anh giọng không đổi trả lời.
"Hồ đồ, con biết nó là nam không vậy? Nó cũng là con trai của kẻ thù, chưa tính tới nó là đứa con ngoài giá thú" lão gia càng nói càng quá đáng khiến Chu Nhất Long không nhịn được.
"Cha đừng xúc phạm em ấy, em ấy là nam? Con biết, em ấy là con kẻ thù? Con biết, em ấy con ngoài giá thú? Thì đã sao con có quan tâm không?, con chỉ cần em ấy là Bạch Vũ thôi"
"Con còn dám nói, chỉ việc nó là nam nhân là đã không thể chấp nhận được rồi"
"Thế thì đã sao, chỉ cần bọn con thương yêu nhau thật lòng là được, quan tâm gì đến miệng lưỡi thiên hạ chứ"
"Nói thì hay lắm, hai đứa còn cả một thời gian dài phía trước, đến lúc đó tình cảm lu mờ rồi hai đứa sẽ hối hận vì giây phút bồng bột này của mình"
"Đế lúc đó hãy lo, con cần hiện tại, tương lai là do hiện tại gây dựng nên. Có thể tương lai con sẽ hối hận nhưng nếu con không được ở bên em ấy con chắc chắn sẽ hối hận hiện tại lẫn tương lai"
Nghe hai cha con cãi lí mà mồ hôi lạnh của hai mẹ con ướt cả trán, không thể xen vào, không biết bên ai? không biết nên khuyên ai? Thế là chọn im lặng nghe họ tranh luận. Diệp Long vừa lái vừa cầu cho nhanh đến một chút, ít nhất ở đó họ sẽ không dám làm lớn chuyện.
"Ta sẽ đưa con sang Anh để tiếp quản công ty và thế lực Chu gia ở đó" ông hạ giọng một chút đưa ra thông báo.
"Con không đi, nếu muốn con đi thì phải có tiểu Bạch đi cùng con" Chu Nhất Long vẫn kiên quyết như trước nói.
"Thằng nhóc nhà ngươi, đến bao giờ mới tỉnh ra hả, nó tiếp cận con cũng chỉ là vì mục đích nào đó mà thôi , tỉnh ra đi con"
"Con chấp nhận bị lừa, cha đừng khuyên con nữa, con đã lớn thế này rồi, con tự biết mình làm gì"
"Con...con..." ông tức đến không nói được câu nào.
"Ông à hay để cho con nó toại nguyện đi, biết đâu nó sẽ được hạnh phúc, nếu tên đó dám lừa gạt tình cảm của Đại Long thì lúc đó ông có thể ra tay, có được không?" phu nhân rất biết nắm bắt thời cơ nói chen vào.
Trong lòng Diệp Long  âm thầm giơ ngón cái cho bà.
"Nhưng..."
"Hãy cho con một cơ hội đi, hãy để con được ở bên người con yêu, giống như cha được ở bên mẹ vậy" Chu Nhất Long lúc này đột nhiên hạ giọng, một Chu Nhất Long chưa từng khuất phục nay lại hạ giọng cầu xin nói.
Đây dường như là lần đầu tiên ông nghe được Chu Nhất Long cầu xin như vậy, trước giờ anh cần gì đều tự mình làm ra, người khác cho thì nhận chứ không bao giờ mở miệng xin ai bất kì thứ gì, nay chỉ vì một tên kẻ thù mà anh là hạ giọng cầu xin, lòng ông tuy rất khó chịu nhưng đã đến nước này rồi, ông còn không hiểu con trai mình sao. Ông mà làm tới là anh cũng sẽ chơi tới cùng, cho dù bị ra khỏi Chu gia, anh cũng sẽ giữ vững ý chí của mình.
"Ta sẽ chóng mắt lên xen hai đứa được bao lâu" ông hận hực dựa người ra ghế nói.
Chu Nhất Long nhết mép lộ ra nụ cười hiếm có của mình "con cảm ơn"
Cuối cùng Diệp Long và phu nhân mới thật sự thở dài nhẹ nhõm, không ngờ sự việc lần này đơn giản hơn nhiều, phải lúc trước Chu Nhất Long dùng giọng điệu này nói chuyện với ông thì đâu có lúc bị ông đánh đến nhập viện chứ, thật tình.
Xe đến nơi, Diệp Long đưa bó hoa mà mình đã chuẩn bị đưa cho Nhất Long,  trên tay Diệp Long cũng cầm một bó hoa cùng một ít bánh trái. Gia đình 5 người tiến vào khu nghĩa trang của Chu gia, tất cả dừng lại trước một ngôi mộ đã cũ, Nhất Long và Diệp Long quỳ xuống, xắp bánh và đặt hoa xong Nhất Long nói trước.
"Mẹ bọn con đến thăm mẹ đây"
"Năm nay đều là do mẹ kế chuẩn bị không đấy, toàn những món mẹ thích, còn cái bánh hình con thỏ này là do Elizabeth đã làm tặng mẹ đó" Diệp Long tiếp lời.
"Mẹ hai, Eli ngoan lắm, Eli sẽ học thêm nhiều món để làm cho mẹ hai ăn" Elizabeth cũng bắt chước Nhất Long và Diệp Long quỳ xuống nói.
"Em cứ an tâm an nghĩ, bọn trẻ giờ đã lớn hết rồi, còn biết chống lại cả anh nữa" lão gia nói.
"Chị đừng nghe ảnh nó bậy, bọn trẻ ngoan lắm, em sẽ giúp chị trông chừng chúng, em sẽ thay chị yêu thương chúng chị đừng lo"
Cả 5 người,người đứng người quỳ tưởng niệm suốt mấy giờ đồng hồ, dường như quên mất thời gian

Bạch Vũ nghe lời Chu Nhất Long ăn chút gì đó sau đó định nằm xuống ngủ một chút nhưng cứ lăn lộn mãi vẫn không thể chợp mắt được thế là cậu xuống khỏi sofa đi thay đồ đến bệnh viện thăm Trương Triết Hạn.
Cậu bắt taxi từ nhà anh đến thẳng bệnh viện trung tâm, sau khi hỏi y tá xong cậu mang theo hoa quả mà mình đã chuẩn bị trên đường đi lên thăm Trương Triết Hạn.
"Ủa Bạch Vũ, vết thương em thế nào rồi?" Trương Triết Hạn thấy người đẩy cửa vào là Bạch Vũ liền cười hỏi hang.
"Em không sao hết, thầy đã khỏe chưa?" cậu đặt trái cây lên bàn rồi qua ghế cạnh giường ngồi nói.
"Thầy khỏe nhiều rồi, xin lỗi đã kéo em vào chuyện này" Triết Hạn cũng có chút ấy náy, cũng tại ông anh rảnh rỗi của anh mà ra.
"Không! thầy đâu có lỗi gì, tại em tự làm tự chịu thôi. Mà bác sĩ có nói khi nào thầy xuất viện không?"
"Trương thiếu gia, thức ăn sáng của ngài đây" một người bước từ ngoài vào trong tay cầm một hộp thức ăn, vừa thấy Bạch Vũ người đó liền trầm giọng "cậu là ai?"
"Đừng lo, đó là học sinh của tôi, đừng làm em ấy sợ, cậu cứ để thức ăn đó đi tí nữa tôi sẽ ăn" Trương Triết Hạn cười xua tay nói. Đấy là người Cung Tuấn phái đến để trông chừng anh, anh cũng rất mệt với tên này, đến y tá hắn cũng hỏi 'Ngươi là ai'.
"Xin lỗi đã thất lễ, tôi xin phép" người đó đặt thức ăn lên bàn rồi cúi người đi ra ngoài.
"Em đừng để ý, tất cả là tại A Tuấn sợ thầy bị tấn công lén nên mới hạ lệnh cho thuộc hạ như vậy"
"Dạ... Mà em có thể hỏi thầy được không?" cậu e dè hỏi.
"Em cứ hỏi đi"
"Thầy và Cung gia có quan hệ gì vậy ạ? Sao Cung nhị thiếu gia lại quan tâm đến thầy như vậy?"
"Là kẻ thù của nhau" Trương Triết Hạn cười với vẻ mặt đầy sự cưng chiều nói.
"Kẻ thù? Sao có thể, em nhìn quan hệ của hai người đâu giống như là có thù"
"Nói ra em cũng không hiểu đâu, chuyện dài lắm, nói chuyện của em với Long ca nhà họ Chu đi" Trương Triết Hạn đổi đề tài ma mãnh nhìn Bạch Vũ hỏi.
"Long ca? Bọn em có gì đâu mà nói ạ" Bạch Vũ không dám nhìn thẳng Trương Triết Hạn nói.
"Em đừng giấu thầy, thầy biết Long ca từ khi còn nhỏ, tên đó không phải là kiểu người thích nhiều lời, hôm đó chẳng những cậu ta nói nhiều mà còn tức giận, chứng tỏ quan hệ hai người có gì đó, nào nói thầy nghe đi" Trương Triết Hạn cười cười nói.
"Chỉ là..." Bạch Vũ kể lại chuyện từ lúc mình còn ở Nhật cho đến những chuyện gần đây. Trương Triết Hạn rất chăm chú nghe đôi lúc thì mỉm cười gật đầu.
"Long ca thật may mắn khi gặp em" Nghe xong Triết Hạn cười phán.
"Em mới là người thật may mắn khi gặp anh ấy, nếu không có anh ấy chắc đến giờ em vẫn chưa thể thoát khỏi nơi đó"
"Mà kệ việc ấy đi giờ việc quan trọng là của hai chúng ta đây này, không biết có bị đuổi việc hay không đây" Trương Triết Hạn  cười khổ nhìn Bạch Vũ.
"Thầy nói em mới nhớ, hiệu trưởng sẽ không tha cho hai ta đâu" Bạch Vũ cũng ảo não không kém nói.
"Thật phiền phức lúc nào va vào bọn họ cũng có chuyện" Trương Triết Hạn  chán nản tựa người ra đầu giường nói.
"Hì... Mà thầy này sáng nay là ngày gì mà em thấy Long ca có vẻ khẩn trương lắm" Bạch Vũ nhớ ra liền hỏi.
"Hôm nay hả? Để xem... Hình như là ngày giỗ của mẹ cậu ấy, đại phu nhân của Chu gia, bà ấy không thích náo nhiệt nên hàng năm chỉ tập hợp người trong gia đình đến thắp hương rồi cùng nhau ăn tối thôi, Cung gia cũng sẽ đến dùng cơm tối" Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút nói.
"Giỗ mẹ? Vậy người kia không phải mẹ anh ấy sao?"
"Ừ... Người đó là thứ phu nhân của Chu gia thôi, người sau này có con gái là Elizabeth, hai anh em Long ca là con vợ cả. Mà gia đình họ yêu thương nhau lắm, thật hiếm thấy" Trương Triết Hạn cảm thán.
Bạch Vũ hơi cúi đầu không biết nói gì hơn, có lẽ cậu có chút ganh tị với Elizabeth con bé cũng giống anh là con ngoài giá thú nhưng con bé lại được anh và cha yêu thương hết mực vậy mà cậu ngay cả mẹ ruột cũng không tin lời cậu huống hồ chi những người khác. Nghĩ đến đây Bạch Vũ lại nhớ đến Bạch Sâm khiến cơ thể bỗng nhiên run rẫy sợ hãi. Trương Triết Hạn thấy cậu có gì đó bất thường thì nhỏm người lại gần vỗ vai cậu "tiểu Bạch em sao vậy?"
Bạch Vũ giật mình, người bất giác né tránh tay anh, thấy mình phản ứng hơi quá nên cố lấy lại vẻ bình tĩnh lắc đầu "em không sao, xin lỗi thầy, chỉ là em nhớ lại một số việc không vui thôi"
Anh cũng không gượng ép cậu gật đầu mỉm cười nói không sao rồi lảng sang việc khác.
Hai thầy trò trò chuyện với nhau gần đến trưa mới nhớ trực ra anh vẫn chưa đụng đến thức ăn sáng, cậu nhanh chóng ép anh ăn cơm để còn uống thuốc. Cậu vừa đưa thuốc cho anh thì Trương Triết Hàn đi vào.
"Anh hai" Trương Triết Hạn mỉm cười gọi một tiếng.
Bạch Vũ cũng gật đầu chào rồi nhường ghế cho Triết Hàn ngồi, cậu biết điều mà tìm cớ gì đó để từ giả ra về trước.
"Anh hai sao đến giờ anh mới đến thăm em vậy? Định từ mặt thật à?" Trương Triết Hạn lườm anh nói như trách móc.
"Cậu đâu cần người anh này nữa vậy thì mắc gì phải đến thăm" Triết Hàn giận lẫy không kém.
"Anh nói nhăng nói cuội gì nữa rồi đấy, em mới là đứa giận nè nhé"
"Vì tên họ Cung đó mà định tự mặt anh em ai là người đáng giận hả"
"Tại anh sai mà, em từ nhỏ đã nói là bảo vệ cậu ấy rồi, em là đứa nói 1 là 1, 2 là 2" .
Trương Triết Hàn cươi với giọng mỉa mai.
"Anh... Anh đừng có như vậy nữa có được không?" Trương Triết Hạn xuống nước trước nói.
"Chuyện của hai người anh đây không quan tâm nữa rồi, chỉ là anh không thể tha thứ cho Cung gia được, nhưng anh cũng chỉ còn có mình em là người thân thôi" Triết Hàn thở dài một cái nghiêm túc nhìn Trương Triết Hạn.
"Anh à..."
"Anh sẽ trở về bên ấy, hôm nay anh đến để tạm biệt em, anh không muốn thấy Cung Tuấn nhưng anh lại không thể giết chết nó nên chỉ còn cách là lại bỏ trốn thôi"
"Anh định đi thật sao?" Triết Hạn nuối tiếc nhìn anh. "Không thể ở lại sao?"
"Ừ cuối tuần này anh bay, em ở lại giữ gìn sức khỏe, chịu khó ăn uống đúng bữa vào, đừng thức quá khuya, ngày nghỉ thì nên tận hưởng vào đừng có đâm đầu vào làm việc còn nữa hãy yêu quý bản thân mình một chút nhớ chưa" Trương Triết Hàn lắc đầu vỗ vỗ đầu em trai, hơn 10 mấy năm rồi anh chưa làm lại hành động này, năm đó khi bỏ lại Trương Triết Hạn anh cũng đã làm như vậy.
"Em nhớ rồi, anh đi cẩn thận" Trương Triết Hạn lại nhớ lại cái ngày hôm đó, anh bước xuống giường ôm chằm lấy anh trai.
Trương Triết Hàn lần này thật sự đi mà không về nữa rồi, anh đã giao Trương Triết Hạn mà anh yêu thương cho người đáng tin cậy mặc dù đó là kẻ thù, vậy nên anh không còn lưu luyến gì với cái đất nước đầy nỗi buồn này nữa, có lẽ việc rời đi là quyết định sáng suốt nhất của anh...

-end p13-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro