[Tuấn - Hạn] Mãi Bên Nhau p11
"Tỉnh rồi sao?" một giọng nữ lai lai chút phong cách Nhật Bản, thấy Bạch Vũ mơ hồ mở mắt liền lên tiếng.
"Đây là đâu?" Bạch Vũ thấy toàn thân đau nhức cố ép mình tỉnh táo nhìn cô hỏi.
"Đây là biệt thự của ta ở Thành phố này, yên tâm trong phòng này chỉ có ta và ngươi, anh trai ngươi ra ngoài rồi" Sakura không nhìn cậu, tay cằm li rượu vang chăm chú nhìn chuyển động của rượu nói
"Cô muốn gì?" do ấn tượng lần trước không tốt nên khi nhận ra được Sakura cậu liền ngồi bật dậy lui tựa người vào đầu giường hỏi.
"Yên tâm ta không giết ngươi đâu, nếu muốn ta đã một nhát xuyên tim rồi" cô thản nhiên đặt ly rượu trong ray lên bàn lạnh lùng nói.
"Tôi đâu có giá trị lợi dụng nào, cô thả tôi ra đi" Bạch Vũ lúc lùi lại mới phát hiện tay trái mình bị còng vào đầu giường, có chút bất an nói.
"Tôi chỉ muốn biết Chu Nhất Long vì cái gì lại không chấp nhận kết hôn với tôi, lúc ấy tôi cứ nghĩ anh ấy yêu Cung Giai Kỳ nên ta mới nhường một bước, đúng thật là không thể ngờ" lúc này ánh mắt của cô càng băng lãnh hơn cô muốn xem thử cuối cùng là người trước mặt có gì hơn mình.
"Tôi không hiểu ý của cô" Bạch Vũ mơ hồ, tuy là cậu cứu Chu Nhất Long nhiều lần lần, nhưng chuyện này đâu liên quan đến hôn sự của cô ấy.
"Hứ... Ngươi đừng giả nai trước mặt ta, lần này ta bắt ngươi vừa có thể xem Chu Nhất Long xem trọng ngươi đến đâu vừa có thể gây chiến, một công đôi chuyện quá lời rồi" cô nhún vai nói.
"Không lẽ cô định... Anh ấy sẽ không đến đâu, cô bỏ ý định đó đi" Bạch Vũ nghe vậy liền hiểu ra ý định của cô, cau mày nhìn cô nói.
"Không không không, anh ta chắc chắn sẽ đến cứu cậu, lúc đó vừa có thể khử anh ta vừa có thể gây chiến với Cung gia, thấy sao? kế hoạnh hoàn hảo chứ?" cô cười như không cười mà nhìn cậu hỏi.
"Chẳng phải cô nói cô yêu anh ấy sao, sao lại làm vậy" Bạch Vũ không hiểu nổi cô ta là đang nghĩ gì.
"Nếu ta không có được anh ta thì đừng mong bất kì ai có được anh ấy" Sakura nhìn Bạch Vũ như muốn giết chết cậu ngay lập tức, tay bóp chặt cằm cậu dữ tợn mà nói ra từng chữ.
"Cô có thấy mình quá ích kỷ rồi không? Không phải khi yêu người ta luôn muốn người mình yêu hạnh phúc sao?"
"Đúng vậy, nhưng là với người khác. Còn ta...thì khác, người ta yêu ta phải có được, nếu không được ta phải cho anh ta đau khổ gắp mấy lần ta. Kể cũng thật lạ anh ta không yêu ta lại yêu một kẻ vô dụng như ngươi đã vậy lại là một thằng con trai, mắt anh ta có vấn đề hay là đầu óc có vấn đề?" Cô cười khẩy đẩy Bạch Vũ một cái lắc đầu xoay người về chỗ cũ, ngồi xuống nghiêng đầu mà nhìn cậu.
"Cô.... Có phải có hiểu lầm gì không? Long ca sẽ không...." Bạch Vũ thấy sợ cô ta, khổ hổ là kẻ đứng đầu một băng nhóm, cô ta có một sự điên cuồng và uy nghiêm của một kẻ bề trên, lúc trước mặt cha và Bạch Minh cậu cũng có cảm giác sợ hãi như vậy.
"Im đi, không gì có thể qua được cặp mắt của ta, anh ta là kẻ lạnh lùng, băng lãnh nhưng khi ở cạnh người anh ấy đã cười, anh ấy nói chuyện rất nhiều, những thứ đó ta luôn mong muốn nhưng nhận lại là gì là cái ánh mắt lạnh nhạt" cô đập mạnh tay xuống bàn rồi như ngay lập tức cô nén lại, tỏ ra không việc gì ngồi xuống ghế.
"Thâm tâm ta bây giờ muốn giết chết ngươi, lúc đó Chu Nhất Long sẽ thuộc về ta nhưng ta biết cho dù ngươi chết ta cũng sẽ không có cơ hội nên chỉ còn cách giết chết anh ta để anh ta có thể mãi bên ta" cô cầm lấy ly rượu cười đến rất ư là vui vẻ mà lên tiếng, nhưng Bạch Vũ nhìn ra được trong mắt cô không phải là vui vẻ mà là sát tâm, người con gái này thật độc ác.
"Biến thái, cô điên rồi" đến lúc thốt ra từ ấy Bạch Vũ mới nhận ra mình vừa lỡ lời. Thấy ánh mắt cô thay đổi cậu thoáng lạnh cả sống lưng.
"Đúng ta điên rồi, ta điên nên mới yêu phải tên đó, ta điên nên mới dụng tâm với một kẻ xem ta là kẻ thù, ngươi thì hơn ta sao, cha ngươi ruồng bỏ, anh trai hất hủi, mẹ ngươi nào cần ngươi hahah xem ra ta vẫn hơn ngươi" cô lại dùng cái điệu cười như có như không đó mà xoáy vào tâm của người khác.
Mắt Bạch Vũ bổng tối sầm lại, những lời Sakura nói đều như những con dao đâm vào trái tim cậu, cha cậu là một tên sát nhân tàn nhẫn, hai người anh cậu lại là kẻ máu lạnh, mẹ lại không tin lời cậu, mẹ luôn cho rằng cậu nói điều để chia cắt gia đình. Đó luôn là nhưng thứ chí mạng mà cậu muốn che giấu.
"Sao? Bị ta nói trúng nên im lặng sao, ngươi là một kẻ vô dụng, nhu ngược không một ai muốn cạnh một tên yếu đuối như ngươi đâu, đã là người của thế giới ngầm thì không được có điểm yếu, giờ chính người là điểm yếu của Chu Nhất Long, ngươi có hiểu một kẻ vô dụng như ngươi sẽ hại chết anh ấy không, và trước mắt chính cha ngươi là người muốn loại bỏ Chu Nhất Long nhất, ngươi có thể làm gì ngoài ngồi đây trở thành con mồi để bọn này đi săn, chuyện ngươi hại chết anh ta chỉ là sớm hay muộn nên bây giờ ta giúp anh ta ra đi thanh thản chút, chứ ngươi biết không vào phải tay cha ngươi thì anh ta coi như sống không bằng chết" Về việc đâm xoáy vào nổi đau của người khác thì Sakura nhất định là nhất, cô ta thích nhất là ngồi đó nói về thứ người ta không thích nghe nhất, đâm sâu vết thương đến mức người ta không chịu nổi nữa cô ta mới im lặng mà thưởng thức tác phẩm do mình tạo nên.
Chí Hoành chau mày đau đớn con tim cậu bây giờ đau lắm, những vết thương ngoài da này không thấm vào đâu cả, những lời Sakura nói là hoàn toàn đúng, nếu không gặp cậu thì anh đâu đến bước hôm nay. Em hại chết anh rồi Long ca, em xin lỗi...
Trong lúc này Chu Nhất Long đang lên một kế hoạch chu toàn trong đầu, anh muốn cậu phải an toàn không được mất một sợi tóc nào, anh cũng đã nghĩ đến bước có lẽ người đó muốn dụ anh xuất hiện nhưng cho dù cố tình hay vô tình thì anh cũng sẽ đến. Tiểu Bạch đợi anh.
Sáng hôm sau, anh tập hợp người của Chu gia mà lúc trước anh huấn luyện ra, nói chi tiết về kế hoạch hành động tối nay, cùng với các kế hoạch dự phòng nếu thất bại. Nhóm người đi cùng anh chỉ hơn 15 người kể cả anh, trong nhóm lần này anh không cho Diệp Long tham gia. Anh cũng biết tính của Diệp Long hành động như vầy mà không có phần cậu ta chắc chắc cậu ta sẽ la âm lên, nhưng Chu Nhất Long giao cho Diệp Long nhiệm vụ quan trọng hơn là bảo vệ hai người Cung Tuấn và Trương Triết Hạn.
Sau khi nghe Chu Nhất Long tẩy não à không phân tích cắt nghĩa thì Diệp Long đã thành công bị mắc lừa, anh không muốn kéo Diệp Long vào trận chiến không rõ kết quả này.
Đêm đó Nhất Long đột nhập vào trong dinh thự của Sikiku tại Trung Quốc. Thật bất ngờ, nơi này không canh phòng nghiêm ngặt như anh tưởng, chỉ có vài người canh gác ở cửa chính và cửa sau, theo như quan sát thì cứ 15' sẽ có người tuần tra xung quanh dinh thự, tuy thấy có hơi kì lạ vì người Nhật rất tỉ mỉ sao lại lõng lẽo như vậy, nhưng rồi anh cũng bỏ sau đầu những ý nghĩ đó, thứ anh cần là cậu bình an, anh không muốn cứ trì hoảng vì những suy nghĩ của mình.
Anh leo vào cửa sổ tần hai, anh rất nhẹ nhàng không hề phát ra một tiếng động nào cả, anh kiểm tra từng phòng một của tầng hai nhưng vẫn không thấy có bất kì động tỉnh nào cả, phải nói đúng hơn là không một bóng người.
Anh thấy có gì đó không ổn lắm, anh rón rén đi đến cầu thang nhìn xuống bên dưới.
Không ngoài dự liệu Sa Tử Hiên đã phản bội anh, vì với khả năng của Sa Tử Hiên băng Bạch gia sẽ không thể dễ dàng đưa Bạch Vũ đi như vậy được, lòng anh vừa giận vừa ấy náy. Anh muốn xông ra đánh cho chúng một trận rồi bắt họ thả Bạch Vũ ra nhưng rồi anh cũng phải dằn lòng xuống mà quan sát.
"Ngươi nghĩ bao giờ hắn sẽ đến" Bạch Sâm ngồi dựa người ra ghế hút thuốc nhìn Sa Tử Hiên hỏi.
"Sớm thôi nhị thiếu gia, tính của anh ta luôn rất cẩn trọng nhưng cũng sống rất tình nghĩa, chắc chắc anh ấy sẽ đến sớm thôi" Sa Tử Hiên như không tình nguyện cũng cũng rất kính cẩn nói.
"Ừ... Còn cô nữa, tình hình A Vũ sao rồi" Bạch Sâm nhìn Sakura đang nhấp rượu hỏi.
"Vẫn vậy" Sakura lạnh nhạt trả lời.
"Để tôi vào xem" Bạch Sâm đứng dậy đi vào căn phòng phía bên trái phòng khách, trước khi vào hắn còn dặn dò cái gì đó rồi mới bước vào, Sakura không mấy quan tâm đứng dậy đi vào một căn phòng, Sa Tử Hiên vẫn đứng ngây ra đó không mấy phản ứng.
Tiểu Bạch ở đó, không được lộ liễu phải chờ thời cơ. Chu Nhất Long muốn lao xuống đó ngay nhưng anh còn phải chờ những người của Chu gia ra tay cái đã, anh phải kiềm chế.
"A Vũ, em sao không ăn chút gì đi, cứ như vậy thì vết thương lúc nào mới lành" Bạch Sâm ngồi xuống cạnh Bạch Vũ hạ giọng dụ dỗ.
Bạch Vũ không trả lời mà co người lại tay trái đã bị còng trên đầu giường tay phải ôm lấy hai đầu gối mắt vô hồn nhìn mông lung. Bạch Sâm thấy vậy thở dài.
"Thật là, em ngốc quá sao lại phải đối đầu với Bạch gia vì tên họ Chu đó chứ, em xem em đi, người gầy đi hẳn, trên người lại toàn vết bầm, vết xước" Bạch Sâm đau lòng mà nhìn Bạch Vũ.
Bạch Sâm sờ nhẹ lên vết thương của Bạch Vũ mà xót xa nói "phải chi em chịu an phận ở bên anh thì tốt rồi, sẽ không phải chịu đau như vầy" Bạch Sâm tiến lại gần hơn, tay vuốt ve gương mặt của Bạch Vũ dịu dàng, ánh mắt đầy ấp sự cưng chiều nói.
Bạch Vũ bất giác né tránh, cố lùi về sau nhưng cậu hoàng toàn đã vào ngỏ cục "anh đang làm gì vậy?"
"Ngoan, nghe lời anh, anh sẽ giúp em ra khỏi đây, em tốt hơn bất kì người nào anh nhìn thấy" Bạch Sâm ép cậu phải nhìn mình "từ lần đầu gặp em anh đã thích em rồi, nhưng do ta là anh em nên anh cố gắng kiềm chế, anh không thể chịu được khi em đi cạnh tên họ Chu đó, em phải là của anh"
"Em là em trai của anh đó, anh muốn làm gì? Anh bị điên à? " Bạch Vũ cố dùng sức đẩy hắn ra quát.
Bạch Sâm bắt lấy tay đang đẩy của cậu nhìn gương mặt sợ hãi của cậu khiến hắn càng muốn ăn cậu hơn.
"Ngoan, ngoan ngoãn nghe lời anh nếu không muốn bị đau" hắn áp sát lại gần cắn lên cổ cậu một cái.
"Không, tránh ra" Cậu sợ hãi dùng đủ mọi cách có thể để giãy giụa nhưng sức cậu được bao nhiêu. Mấy vết thương cũng vì vậy mà rách chỉ thấm đỏ cả chiếc áo.
Hắn chẳng những không hề gì mà còn cắn nhẹ lên vành tai của cậu ma mị "anh sẽ không làm đau em, anh yêu em mà, cho anh đi"
"Tránh ra, tránh ra... Long ca cứu em Long ca....." Bạch Vũ lúc này mắt đã tối sầm nhịn không được bật khóc gọi lớn.
Hắn đột nhiên khựng lại trừng mắt nhìn gương mặt sợ hãi của cậu, tay bóp chặt cằm cậu "em vừa gọi ai? Hả? Em vừa gọi ai? Hắn có gì hơn anh chứ" hắn hung hãn áp cậu vào đầu giường rồi cắn lên xương quai xanh của cậu.
"A... Long ca .... Không muốn" cậu lúc này không còn biết gì cả, cậu chỉ biết chỉ có Chu Nhất Long mới cứu được cậu, cậu khóc đến không thấy được gì, phía trước hoàn toàn mù mịch.
"Tiểu Bạch" một tiếng gọi khiến cậu sựt tỉnh trong cơn mơ hồ.
Chu Nhất Long tông từ cửa sổ vào nắm cổ áo Lưu Sâm ném xuống đất rồi chạy đến ôm lấy cậu.
"Tiểu Bạch anh đây là anh Nhất Long đây" Chu Nhất Long thấy cậu vẫn còn giẫy giụa liền lên tiếng trấn an.
Sau khi xác định đó chính xác là Chu Nhất Long cậu liền ôm lấy Chu Nhất Long khóc ngất lên.
Anh vuốt lưng trấn an cậu, trừng mắt nhìn Bạch Sâm.
"Mày dám động vào người của tao"
"Người của mày, tao khinh, nó là em tao, không phải người của mày" Bạch Sâm đứng dậy không cam lòng trừng lại.
Nghe thấy tiếng động, những người khác cũng mở cửa chạy vào, Sakura và Sa Tử Hiên hơi bất ngờ khi thấy Chu Nhất Long đang ôm Bạch Vũ. Anh không quan tâm đến họ, lấy súng từ trong túi áo ra, một tay bịt tai cậu tay còn lại bắn vào còng sắt, sau khi được thả tay kia của cậu liền ôm chằm lấy anh không chịu buông.
"Ngoan không sao rồi, anh đến cứu em đây" Chu Nhất Long mỉm cười dịu dàng vuốt đầu cậu mặc kệ cho bao nhiêu ánh mắt đang chằm chằm vào họ.
"Mày nghĩ mày sẽ có cơ hội thoát ra khỏi đây sao?" Bạch Sâm giận dữ nói.
Bạch Vũ leo xuống giường đứng núp phía sau lưng anh, anh lạnh lùng nhìn ba người họ "sao lại không, Chu Nhất Long tao không muốn thì thôi, muốn là phải được"
"Anh tự phụ quá rồi,trên đời này không phải lúc nào cũng như anh nghĩ đâu" Sakura đứng một bên cười khẩy lên tiếng.
"Cô nói đúng lắm, phải không SA TỬ HIÊN" Chu Nhất Long lạnh nhạt nhìn Sa Tử Hiên từng chữ mà nói ra.
Sa Tử Hiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi đầu không trả lời.
"Mày giờ đã bị bao vây rồi, bớt phí lời đi, tuy tao rất quý trọng nhân tài, nhưng mày nên chết ở đây rồi" Bạch Minh từ ngoài bước vào lên tiếng nói.
"Ồ đại thiếu gia Bạch gia cũng có mặt rồi sao, thật vinh hạnh cho tôi" Chu Nhất Long đẩy Bạch Vũ ra sau lưng mình giễu cợt nói. Anh biết Bạch Minh khó đối phó hơn Bạch Sâm rất mấy lần, người này xuất hiện ở đây anh đúng là lành ít dữ nhiều rồi.
"Không những đại thiếu gia nhà Bạch gia mà cả nhị thiếu gia nhà Cung gia cũng có mặt" Cung Tuấn từ ngoài cửa sổ nhảy vào cười lạnh nói.
"Cung Tuấn?" Chu Nhất Long lần này không giấu được sự bất ngờ nhìn Cung Tuấn.
"Cung gia cùng Chu gia đã đến Bạch gia tham quan bang rồi, Bạch lão gia đã đồng ý để Bạch Vũ đi, các người có ý kiến gì không?" Cung Tuấn điềm đạm đưa cho Bạch Sâm tờ giấy nói.
Sakura tức giận giật lấy "cái quái gì thế này, ông ta đã hứa là giao cho bọn này, sao lại can thiệp vào"
"Về mà lí sự với ông ấy, chúng tôi xin phép" Cung Tuấn chen vào phía vòng người của Bạch Sâm đi ra ngoài, Chu Nhất Long cũng cùng Bạch Vũ cũng theo sau mặt kệ cho phía sau đang đùng đùng lửa giận.
-end p11-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro