Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 24

Từng ngày trôi qua, ngoại trừ lên triều thì Nguyệt Ẩn cung là nơi hắn lưu lại lâu nhất, thậm chí hắn còn ra lệnh đem tấu chương đến đây phê duyệt.

Căn phòng nhỏ hẹp được ngăn bởi bình phong mỏng manh, y nằm phía sau bình phong, mọi thứ xung quanh đều được sắp xếp chu toàn, bên ngoài được kê thêm bàn, trên đặt tấu chương cần xem cùng với ít điểm tâm nhỏ cho hoàng đế.

Cửa phòng "chi nha.." mở ra, bóng dáng hoàng y xẹt qua nhanh chóng khuất sau tấm màng mỏng.

Đại cung nữ Tiểu Liên đang sàng gạo, cần lựa chọn những hạt gạo tốt nhất,  các cung nữ khác đều mang khăn che mắt, mỗi người một việc từ giã thuốc cho đến mài thành bột, đều không dám lơ là một chút. Tất cả đều vì nam tử tóc bạc đang nằm trên một tấm nệm được làm riêng cho y kia.

Trung Quân hoàng đế tiến đến gần cũng ra lệnh không cần hành lễ, hắn nhẹ nhàng nâng người trên đất lên, tự tay cầm cọ dặm phấn lại cho y, tô thêm son che đi chút tái nhợt nơi mềm mại đã từng hôn hắn kia.

Thế nhưng hôm nay, số phấn hắn tô thêm kia lại không thể che được phần da thịt dần phân hủy lộ ra ngoài. Hắn lo lắng nhìn gương mặt y, lại điên cuồng mà tô thêm phấn, đến cuối cùng cũng thành công che lấp vị trí kia.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, trong mắt tràn ngập nhớ nhung cùng đau khổ, sau đó lại miễn cưỡng đặt y xuống nệm, thì thầm bên tai y:

"Tiểu Bạch, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đi xem tấu chương. Tới ngọ thiện sẽ cùng ngươi ăn."

Nói rồi hắn lưu luyến ra bên ngoài bình phong mà phê duyệt tấu sớ.

Một bộ khung gỗ dùng để nâng đỡ người tàn tật được đưa đến, là hắn đặt làm riêng cho y, muốn cho y như người bình thường mà ngồi ghế uống trà.

Sắc trời dần sang ngọ, thức ăn được dọn lên bàn chỉ chờ hoàng đế đến thưởng thức. Khung gỗ được hắn tự tay đeo vào giúp y, dẫn y cùng đến dùng ngọ thiện. Nhìn chỗ ngồi bên cạnh lại xuất hiện bóng dáng y, tâm hắn len lỏi chút vui vẻ, liền ra lệnh cho cung nhân mang rượu đến.

Vị công công trẻ tuổi bị ép mang rượu cho đế vương mắt không dám nhìn thẳng chỉ một bộ cúi thấp đầu mà đi, càng đến gần hoàng đế gã càng run rẩy, nghĩ lại tin đồn trong cung về người đã chết được giữ lại bên cạnh hoàng đế, đến hôm nay người đó lại có mặt trên bàn ăn, vị công công gan nhỏ lại sợ hãi thêm, bàn tay không khống chế được mà đánh đổ mỹ tửu.

Hoàng đế nổi trận lôi đình cho ngươi mang công công ra đánh năm mươi đại bản.

"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng..."

Công công nghe thấy liền quỳ xuống xin tha, một đại bản rộng khoản 3 tấc, người khỏe mạnh còn chưa thể chịu được mười lần huống hồ chi gã chỉ là một công công nhỏ yếu, năm mươi đại bản kia mà giáng xuống thì chỉ có con đường chết.

Mặc kệ người bên dưới khóc lóc van xin, hắn vẫn cương quyết mà gọi người lôi gã ra đánh. Các cung nữ, nô tài xung quanh đều thầm kinh sợ trong lòng, vì một người đã chết mà hoàng đế trở nên ác liệt như vậy, thật khiến lòng người hoang mang, cũng không ai dám đứng ra cầu tình giúp.

Liền sau đó, hoàng đế ngồi xuống cạnh nam tử tóc bạc, cầm đũa thay y gắp thêm đồ ăn, vừa ăn vừa trò chuyện cứ như người kia đều đáp lại hắn. Mọi người xung quanh sợ đến cả sắc mặt cũng biến xanh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, hoàng đế điên rồi.

Không lâu sau đó, tin tức này liền ngầm lan tỏa khắp trong cung, các đại thần đều nhận được tin báo từ tai mắt trong cung mà thầm hoảng sợ, có người lại thở dài, xem như đất nước sắp đến hồi suy thoái.

Mặc kệ lời đồn bên ngoài, hắn vẫn ngày ngày bên cạnh y, cùng y ăn, cùng y ngủ, giúp y trang điểm che đi những chỗ phân hủy ngày một nhiều.

Hắn liền có thêm một suy nghĩ, muốn cùng y đại hôn, muốn lập y làm hậu. Trước đây hắn không có cơ hội cho y một danh phận, chính vì vậy bây giờ hắn lại muốn phong hậu cho y, nghĩ lại chính bản thân hắn còn cười tự giễu.

Tin tức hoàng đế muốn lập một nam tử làm hậu, người đó thế nhưng lại là một cái xác. Toàn thể đại thần đều sợ hãi, tin tức nhanh chóng bị phong tỏa, nếu để truyền ra ngoài có thể sẽ làm lòng dân hoang mang mà dẫn đến tai họa. Số tấu chương vì chuyện này dâng lên ngày càng nhiều, nhưng đều bị xem nhẹ hoặc là bị răn đe đến hoảng loạn.

Hoàng đế trên long ỷ kia như không thèm quan tâm đến những chuyện này, vẫn vui vẻ chuẩn bị hỷ sự.

Giá y, mũ phượng được đặt may theo cỡ của y. Võng cưới cũng được trang hoàng thật tốt, vải may phải chọn loại gấm thượng hạng dành cho vua. Trong thời gian ngắn, hoàng cung đã được trang hoàng lộng lẫy, khắp nơi giăng đầy vải đỏ, chữ hỷ được dán ở mỗi cánh cửa, không khí phút chốc đều trở nên vui vẻ.

Ngày lành tháng tốt, hắn vui mừng mặc áo tân lang đứng trước đại điện chờ đội ngũ đưa dâu đem y tới. Chiếc võng gấm đỏ thẫm nhanh chóng hướng Nguyệt Ẩn cung mà đi, nam tử được mặc vào một thân giá y lộng lẫy, đội vào mũ phượng được làm đơn giản hơn vì y là nam nhân, trên người gắn vào khung gỗ để cố định dáng ngồi, giúp y ngồi vững trên võng. Tiếng nhạc vang lên làm náo nhiệt một mảnh hoàng cung, cung nữ được lệnh đem cánh hoa hồng rải khắp đường đi, cảnh tượng một phen náo nhiệt chỉ trừ mỗi đôi mắt tân nương vẫn một mực nhắm chặt.

Đội ngũ nhanh chóng đưa người đến trước đại điện, hoàng đế đích thân bế người kia vào làm lễ. Nhạc mừng vẫn vang lên bên tai, hoa rơi làm tăng bầu không khí, phút chốc hắn lâm vào mê ảo, người trong lòng đang mỉm cười nhìn hắn.

Chiếu chỉ ban ra phong y làm hoàng hậu, các đại thần lo lắng lại không dám lên tiếng phản đối. Tiệc tối vừa bắt đầu, ai ngồi chỗ nấy, đại điện yên lặng không ai mở miệng. Nam tử mặc giá y được đặt ngồi cạnh hoàng đế, đôi mắt nhắm chặt chứng tỏ lời đồn không hề sai, quả thật y đã chết.

Chút không khí vui mừng sau khi nhạc kết thúc cũng lụi tắt theo. Mọi người cười gượng mà nâng rượu chúc hoàng thượng bách niên giai lão.

Hoàng đế vui vẻ nhận rượu mà không hề để ý đến sự khác thường xung quanh. Ngay sau khi hắn ngồi xuống cạnh y, vốn muốn nhìn y một chút lại tình cờ nhìn đến một vật thể rơi ra từ tay áo y, là...một ngón tay.

Hoàng đế kinh hoảng vội vàng vén tay áo y lên xem, da thịt dưới lớp áo kia đã nhanh chóng không còn hình dáng ban đầu, ngay cả ruồi cũng nhanh chóng xuất hiện rồi.

Mọi người đều tập trung chú ý về phía hoàng đế, cho nên sự việc xảy ra ai ai cũng đều thu vào tầm mắt. Trên mặt những người ở đây đều nhanh biến sắc, có người gan lớn không nhịn được liền lên tiếng:

"Hoàng thượng, người đã chết rồi mong hoàng thượng nén đau xót mà cho y an nghỉ. Người làm như vậy y cũng không thể trở lại..."

Chưa nói hết câu, hoàng đế đã gầm lên:

"Ngươi im miệng, y chưa chết, y vẫn còn ở bên ta...y chưa chết...."

Nửa câu sau đã trở thành lời thì thầm, không biết là nói cho người khác nghe hay nói cho bản thân nghe.

Các vị đại thần nhìn hoàng đế dần lâm vào điên dại mà đồng thanh lên tiếng.

"Mong hoàng thượng xem xét lại, hãy để cho người chết được an nghỉ."

Hắn thẫn thờ nhìn thân xác y dần trầm xuống, phá vỡ  khung gỗ nâng đỡ y kia, lòng đau nhói mà nhắm mắt lại ra lệnh:

"Chuẩn bị quan tài, ta muốn mang y an táng."

Các vị đại thần thầm thở phào nhẹ nhõm, đất nước xem như tìm lại chút hy vọng. Ai cũng thầm cầu mong cho hoàng đế tỉnh táo lại.

Ngày cưới hóa ngày tang, một giọt lệ khẽ rơi xuống đất, nhanh chóng thấm vào ghế ngồi dưới thân. Hắn run rẩy đưa tay đỡ y vào lòng, quang tài nhanh chóng được đưa đến, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi một chỉ lệnh mà thôi.

Hoàng đế một thân đỏ thẫm, trên tay nâng một người đồng dạng giá y, tiến đến gần quang tài đã đặt sẵn. Lồng ngực nhói đau, chút hơi thở cũng ngưng đọng lại, hắn nhẹ nhàng đặt y vào thật ngay ngắn. "Vĩnh biệt, ái nhân của ta, kiếp này là ta nợ ngươi một sự tin tưởng, kiếp sau vẫn nguyện gặp lại, ta sẽ cùng ngươi bạc đầu giai lão."

Gạo cùng ngọc một lần nữa được đặt vào miệng y. Vải đỏ khắp hoàng cung nhanh chóng thay bằng vải trắng. Bốn người khiêng bốn phía, hoàng đế một thân hỷ phục cũng không thèm thay ra mà đi phía sau đội ngũ, ánh mắt không rời người bên trong, nắp quang tài chưa hề đậy lại.

Y là nam nhân, lúc còn sống cũng không có công trạng với triều đình, không có chức tước danh hiệu, chính vì vậy không được tiến vào hoàng lăng, mà chỉ được chôn bên ngoài.

Huyệt đạo đã được đào sẵn, chỉ chờ hạ táng mà thôi.

Không khí tang thương làm màn đêm thêm đáng sợ. Gió nhẹ thổi qua làm bay lên vài chiếc lá khô, tiếng bước chân đi trong đêm vọng lại từ phía sau, bốn người khiêng quang tài lòng đầy sợ hãi mà đi. Hoàng đế đi phía sau lại im lặng nhìn y.

Gần đến nơi hạ táng, ánh trăng rải rác xung quanh như tụ lại, luồng ánh sáng chiếu thẳng vào nam nhân nằm yên trong quang tài kia, thân thể y phút chốc bay lên lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng chói mắt.

Người xung quanh trở nên hoảng sợ vội vàng để lại quang tài mà bỏ chạy.

Hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh y, như muốn xin một kỳ tích. Nhưng kỳ tích không hề xuất hiện, thay vào đó là thân ảnh y dần hòa vào hư không, còn chút tàn ảnh cuối cùng y đến gần bên hắn nhẹ vuốt dọc cánh mũi hắn nở một nụ cười nhẹ rồi dần tan biến.

Làn sương đêm thổi qua lạnh lẽo, ánh trăng mang thân ảnh y dần tan vào hư không, ngay cả thân xác cũng không để lại. Hắn ngẩn ngơ nhìn ánh sáng dần lụi tắt, bóng đêm một lần nữa bao trùm, mọi ký ức đã qua hiện lên trong tâm trí, giọt nước mắt một lần nữa lại rơi.

~~~~~~~

Ây dà, mất tích cũng non nửa tháng, hôm nay ta đền cho mọi người chương này nhé. Dài hơn bình thường rồi ấy!! Rất mong vẫn nhận được góp ý của mn nghen!! ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro