Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Đại kết cục - END

Chương 31: Đại kết cục - END

Sáng sớm Giản Toàn đến đưa bản đề án hợp tác chính thức với bang phái lớn nhất Nhật Bản, ấn định ngày gặp gỡ với đối phương là ba ngày sau, địa điểm là trên du thuyền của Giản Toàn.

Đêm đó trước khi xuất phát, Vương Tuấn Khải vừa giúp cậu chỉnh cà vạt vừa nói: "Cẩn thận mọi việc."

Vương Nguyên gật đầu, hôn lên môi anh một cái. Vương Tuấn Khải không được phép công khai lộ diện trước mặt mọi người, cho dù đã bốn năm, mọi việc đều đã lắng xuống, nhưng lệnh truy nã vẫn còn đó.

Khẩu M19 giấu trong ngăn kéo đã lâu không động đến nay được gặp ánh mặt trời, sau khi nhét băng đạn vào túi áo khoác, cuối cùng Vương Nguyên nhìn toàn thân trong trang phục chỉnh tề qua gương, giơ tay ra hiệu high five rồi đi.

Lần thứ hai bước lên chiếc du thuyền này là trong trạng trái tỉnh táo, lúc này bên người cậu mang theo ba tên vệ sĩ, lấy thân phận Lão đại của bang Nghĩa Lăng để lên thuyền. Giản Toàn cùng một người đàn ông mặc âu phục đen đang ngồi cầm ly rượu hồng trò chuyện với nhau, thấy cậu đi đến, Giản Toàn nâng chén gọi một tiếng: "Nguyên Thiếu."

Người này đại diện cho phía Nhật Bản, tên là Yamazaki, vẻ bề ngoài khá nhã nhặn, nhưng Vương Nguyên cũng không dám coi khinh gã. Bên cạnh vị Lão đại của bang phái lớn nhất Nhật Bản là một người đàn ông mặc đồ đỏ thẫm, lời đồn về gã đã sớm lan truyền khắp giới hắc đạo châu Á. Một người đàn ông với mái tóc ngắn màu nâu thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, gã nâng gọng kính vuông trên mắt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tỏ vẻ lịch sự.

"Xin chào Nguyên Thiếu, tôi là Yamazaki." Tiếng Trung khá rõ ràng, tuy rằng nghe có hơi kỳ quái, nhưng âm sắc thuần chính, giọng nhẹ nhàng truyền cảm.

"Xin chào, tuổi tác mọi người đều không khác biệt lắm, đừng dùng kính ngữ." - Vương Nguyên nhận cái chén Giản Toàn đưa qua, buông ánh mắt xuống, quét nhanh về hai bên, lúc này còi trên du thuyền kêu lên một tiếng, con thuyền tiến về phía trước, cậu lạnh giọng hỏi, "Sao lại thế này?"

"Hôm nay thời tiết khá đẹp, chi bằng ra biển câu cá." - Giản Toàn giải thích, nhìn sắc mặt không vui của Vương Nguyên nói tiếp, "Bàn chuyện làm ăn thôi mà, không cần nghiêm túc quá như vậy đâu. Mọi người nói chuyện vui vẻ, về sau có thể thành bạn bè."

Vương Nguyên nghĩ thầm tôi với anh thì có tình cảm gì mà nói, nhưng bởi vì còn một người nữa ở đây nên cũng không nói gì thêm.

Yamazaki quay người, chăm chú nhìn một mảnh biển rộng tối đen, thoạt nhìn không có nửa điểm muốn nói chuyện hợp tác, Giản Toàn và gã dùng tiếng Nhật nói chuyện với nhau, Vương Nguyên đứng bên cạnh có nghe cũng không hiểu. Thuộc hạ ở bên kia vừa trò chuyện vừa đánh mạt chược, cậu nghiêng đầu nhìn, trong lòng có cảm giác khác thường. Từng thương lượng với Vương Tuấn Khải, bề ngoài cậu đến bàn chuyện hợp tác làm ăn với Giản Toàn, nhưng thực tế là muốn buộc hắn nói ra sự thật chuyện năm đó, trên người cậu còn mang theo bút ghi âm, mà Vương Tuấn Khải sớm lén lút lên thuyền, không biết trốn ở chỗ nào. Vương Nguyên giả vờ như đánh giá bố trí du thuyền, âm thầm quan sát vị trí địa lý cùng lựa chọn đường có thể chạy trốn. Cậu lo không thể tránh được chuyện ngoài ý muốn.

Hơn mười giờ tối, trời bỗng nhiên đổ mưa to, mưa gió không ngừng còn ảnh hưởng đến hướng tàu. Giản Toàn mắng thuộc hạ vô dụng, bảo chúng khẩn trương liên hệ với đất liền, quay đầu bảo bọn họ có thể về phòng nghỉ ngơi trước, có lẽ hôm nay phải ở trên thuyền một đêm.

Yamazaki giơ tay ý mời Vương Nguyên đi trước, sau đó tự mình đi theo phía sau cậu lên tầng hai, Giản Toàn ở lại giải quyết sự tình, Vương Nguyên đang bước về phía trước chợt nghe người đàn ông phía sau nói: "Tôi e là hợp tác này phải thất bại mà về rồi."

Vương Nguyên dừng bước, quay đầu lại nhìn gã hỏi: "Yamazaki tiên sinh, vì sao đột nhiên lại nói như vậy?"

"Bởi tôi cảm thấy gặp được Nguyên Thiếu, thẩm mỹ cũng sẽ nâng lên một tầm cao mới, hỏi tôi làm sao có thể tiếp tục nhìn những người khác trong xã hội?" Đôi môi nhợt nhạt của Yamazaki kéo thành một nụ cười ca ngợi.

"Ha ha, Yamazaki tiên sinh quá khen." - Vương Nguyên xoay người tiếp tục đi, "Đó là vì ngài còn chưa nhìn thấy vợ tôi thôi, còn đẹp hơn tôi nhiều."

"Hả?" Yamazaki đi theo sau cậu.

"Ừm, anh ấy là người đẹp nhất với tôi." Nhớ tới Vương Tuấn Khải, giọng nói của cậu không khỏi mang theo vài phần khoe khoang, trên mặt cũng tràn đầy kiêu ngạo.

"Có cơ hội để tôi được mở rộng tầm mắt một chút."

"Cái này thì không thể rồi, anh ấy sẽ xấu hổ đó." Vương Nguyên kèm một lời nói dối nho nhỏ, không nguyện ý để người khác nhìn thấy bảo bối của cậu.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện loáng cái đã đến phòng nghỉ, Yamazaki cùng cậu gật đầu chào nhau rồi đi vào phòng. Vương Nguyên đứng trước cửa phòng, nhìn đoạn hành lang dài, cuối cùng vẫn mở cửa. Lấy điện thoại di động ra, bởi vì cơn bão đến bất ngờ, không có tín hiệu, muốn liên hệ với Vương Tuấn Khải cũng không có cách nào. Vương Nguyên ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò, một mảnh tối đen, chỉ có thể nhìn thấy hạt mưa bị gió to thổi chao nghiêng. Tiếng gió vù vù nghe càng thêm vô cùng thê lương, Vương Nguyên thở dài, mọi kế hoạch đều bị thời tiết quái gở này làm xáo trộn.

Ngay khi vừa lơ mơ chìm vào giấc ngủ, thân thuyền bỗng nhiên chấn động, Vương Nguyên lập tức tỉnh táo, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vội vàng sải bước tới trước cửa, mở cửa ra, Giản Toàn nâng tay đang muốn gõ cửa, Yamazaki đứng bên cạnh hắn, thấy cậu tự mình ra mở cửa, Giản Toàn không nhiều lời liền kéo cậu đi lên trên.

"Chờ một chút! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Giữa cơn mưa to gió lớn, cậu gần như phải hét lên thì đối phương mới có thể nghe được. Giản Toàn không nói chuyện, chỉ có Yamazaki trả lời lại cậu.

Không hiểu sao động cơ của du thuyền bị nổ, tầng dưới cùng bắt đầu cháy lớn lan tràn, hơn nữa lỗ thủng khi nổ còn làm cho nước biển tràn vào, phỏng chừng thân thuyền chỉ có thể chống đỡ được nhiều nhất khoảng một giờ.

Tình huống khá cấp bách, trên du thuyền chỉ có hai chiếc xuồng cứu nạn, Vương Nguyên mặc áo phao cứu hộ, đi theo sau Yamazaki chuẩn bị nhảy xuống xuồng. Đột nhiên nhớ tới Vương Tuấn Khải buổi sáng còn ở trên thuyền, thuyền này sắp chìm rồi, vậy giờ anh đang ở đâu?! Giản Toàn nhảy xuống đầu tiên, thấy cậu vẫn chần chừ trên đất liền rống lên một câu.

"Mau xuống đi! Em đang làm gì vậy?!"

Vương Nguyên đứng giữa cơn mưa gió, toàn thân đã ướt đẫm, cả người lâm vào một loại cảm giác sợ hãi, không ngừng run rẩy. Cậu không để ý đến người đứng trên xuồng cứu nạn đang tức giận vừa mắng vừa gọi, mà dứt khoát quay người lại, ngược gió bước quay trở về một cách gian nan.

"Vương Nguyên! Em đang làm gì thế?! Mau quay lại...!"

Giản Toàn và Yamazaki cùng gọi mà cậu hoàn toàn không nghe, cắn chặt hai hàm răng đi trong làn mưa gào thét cùng thân tàu không ngừng lắc lư, đi từng bước từng bước xuống dưới, đang muốn bước xuống bậc cầu thang thì cánh tay bị một người kéo mạnh lại, Vương Nguyên kinh hỉ quay đầu lại, phát hiện ra là tên vệ sĩ A Trung.

"Cậu chủ, mau đi thôi! Còn ở đây làm gì?!"

"Tôi đang tìm Vương Tuấn Khải!" Vương Nguyên hét lên một câu.

"Karry sao có thể còn ở trên thuyền! Cậu chủ đừng vờ ngớ ngẩn nữa, mau chạy đi!"

Vương Nguyên ngây người bị kéo lên trên, tới tầng cao nhất, nhảy xuống chiếc xuồng cứu nạn thứ hai. Chưa đến mười người chen chúc nhau trên một chiếc xuồng cứu nạn nho nhỏ màu cam, Vương Nguyên ngồi ôm đầu gối, trái tim co giật từng hồi.

Vương Tuấn Khải ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì. Mẫn cảm với nguy hiểm nhạy bén như thế, nhất định anh đã trốn thoát trước rồi. Đúng thế, chắc chắn là đi trước rồi. Vương Nguyên cắn môi dưới, nheo đôi mắt hạnh đang phản chiếu một mảnh biển u tối rộng mênh mông, cả con tàu đang dần chìm vào bóng đêm.

Không bao lâu sau bước lên bờ, Giản Toàn tiến lại gần túm lấy áo cậu.

"Em thật có bản lĩnh! Một mình mà cũng dám quay lại, hắn quan trọng với em đến vậy sao?!"

Vương Nguyên di chuyển ánh mắt không thể tin đến mặt hắn, trái tim nảy lên một cái, nói bằng lạnh lùng: "Anh nói gì?"

"Đáng tiếc, hắn và chiếc thuyền kia đã vĩnh viễn chìm vào đáy biển." Giản Toàn không trả lời cậu, ngược lại nói ra một câu kinh ngạc.

Đôi đồng tử của Vương Nguyên bỗng nhiên tan ra rồi lại như ngưng đọng trong đáy mắt, đột nhiên chiếu lên gương mặt hắn còn đang cười to. Cú đấm đầu tiên tung qua khiến hắn lui về phía sau vài bước, hoa mắt, cú thứ hai nối tiếp, đồng thời còn vung chân đá vào bụng hắn, quyền cước không ngừng rơi trên người hắn, Vương Nguyên giận dữ căm hận nói: "Con mẹ nó, Giản Toàn! Anh thần kinh à! Tôi phải giết anh!"

Dáng vẻ sụp đổ điên cuồng khiến kẻ khác không dám nhúng tay can ngăn, Giản Toàn lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất, Vương Nguyên thò tay rút súng chĩa vào hắn.

"Em dám giết tôi, phải trả giá bằng tính mạng mình, có đáng không?" Hắn nhẹ giọng nói, khóe miệng chảy máu tươi, nhanh chóng bị mưa hòa tan.

Lúc này trời đã hơn hai giờ sáng, mưa bão nhỏ đi một chút. Mọi người đi từ xuồng cứu nạn đứng dưới mái hiên một kho hàng bỏ trống tránh mưa, chỉ có hai người đứng bên bến tàu, ai cũng không dám tiến lại gần, trên mặt Vương Nguyên chỉ có tàn nhẫn cùng hung dữ độc ác. Gương mặt bị mưa hắt ướt nhẹp, không nhìn thấy cũng không nghe thấy, trong ánh mắt chỉ toàn màu máu đỏ tươi. Cậu thở dốc bóp cò súng, pằng một tiếng rơi vào trên đùi Giản Toàn.

"Phát súng này, là khoản nợ năm đó anh nợ tôi."

"Tôi còn nợ em rất nhiều."

"Ví dụ?"

"Ví như Vương lão đại."

Vương Nguyên gật đầu ừ một tiếng.

"Xem ra A Hâm đã nói tất cả cho em biết rồi."

Vương Nguyên thu súng lại, hai tay kéo áo hắn đi về gần bờ biển hơn, mà hắn vẫn còn nhẹ giọng nói: "Cho tôi một cơ hội trả lại em." Nhưng tốc độ của cậu vẫn không chậm lại, một tay ném hắn xuống biển.

Người đàn ông đùi bị trúng đạn nhanh chóng bị sóng biển và gió đẩy ra xa, Vương Nguyên đứng ở bờ biển, cúi đầu nhếch lên một nụ cười sầu thảm.

Cậu cứ đứng bất động tại chỗ như vậy, không hề nhúc nhích, mãi đến khi mưa gió ngừng, ánh mặt trời từ xa xa đường chân trời nhô lên tỏa ra những tia sáng rực rỡ, chiếu sáng một mảnh biển rộng tối đen, cũng chiếu sáng cả gương mặt ủ rũ hốt hoảng của cậu.

A Trung đi tới vỗ vai cậu, nói: "Cậu chủ..."

"Im miệng." Âm thanh vang lên khàn khàn, dường như đã rất lâu rồi không nói gì, cũng tựa như muốn liều mạng kiềm chế điều gì đó.

"Cậu chủ, tay cậu bị thương rồi."

Lúc này mới phát hiện áo khoác trên tay phải bị rách một mảng, vết thương lộ ra trong không khí, trong cơn mưa gió gào thét khiến vết máu trở nên mơ hồ. Nhưng cậu đã chẳng còn cảm nhận thấy đau đớn gì nữa, tính cả trong lòng cũng chẳng có cảm giác gì.

Vương Tuấn Khải... Vương Tuấn Khải, anh đang ở đâu.

Cuối cùng không chống đỡ được nữa ngồi xổm lên mặt đất, cậu dùng hai tay che mặt, nhưng nước mắt không cách nào rơi ra. Đau đớn cực hạn mà khóc không ra nước mắt. Nhưng đang đắm chìm trong thống khổ tuyệt vọng, A Trung bên cạnh lại lần nữa vỗ vai cậu, Vương Nguyên không buồn bận tâm. Một lát sau, có người ôm lấy cậu từ phía sau, Vương Nguyên kinh ngạc kéo tay xuống, chợt nghe người phía sau nói: "Ngốc ạ, anh ở đây, em khóc gì chứ!"

Mặt trời đã hoàn toàn lên cao, không giống với tăm tối khốn cùng đêm qua, lúc này phát ra độ ấm cùng muôn vạn hào quang.

Vương Nguyên quay đầu lại, nói: "Em không khóc."

Trong nắng sớm, hai đôi môi tiếp xúc, dần đem đôi môi mềm mại của mình tiến vào trong miệng đối phương.

- KẾT THÚC -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro