Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Cứ quản

Chương 3: Cứ quản

Một cây búa to lớn nặng nề đánh vào mông khiến Vương Nguyên lập tức bừng tỉnh, nhìn thấy trần nhà quen thuộc cậu sửng sốt vài giây mới nhận ra vừa rồi chỉ là nằm mơ. Đều tại tên Vương Tuấn Khải thối tha không biết xấu hổ kia! Cư nhiên dám đánh cậu…

Vương Nguyên chợt ngồi thẳng dậy, không khỏi sửng sốt thêm lần nữa: “Sao anh lại ở đây?”

Vương Tuấn Khải mặc sơ mi ca rô đen trắng, hai tay đút túi quần nhìn cậu, ánh mắt nhìn chăm chú đỉnh đầu dựng tóc của người nào đó, rất lâu không rời mắt đi.

Vương Nguyên hoang mang dụi dụi mắt, sau đó không thèm để ý đến anh mà bước xuống giường đi rửa mặt. Sau khi tỉnh táo cậu mới phản ứng lại, Vương Nguyên chạy bành bạch ra ngoài, vừa tìm quần áo vừa nói: “Anh vào đây làm gì?!”

Vương Tuấn Khải nhíu mi: “Đến gọi em dậy ăn cơm, sắp 12 giờ rồi.”

Vương Nguyên: “…” Sao cậu lại ngủ lâu như vậy.

“Mông đau không ngủ được sao?” Vương Tuấn Khải còn đổ thêm dầu vào lửa.

Không nhắc tới thì thôi, nhắc đến lại khiến Vương Nguyên đỏ mặt, bảy phần là do tức giận còn lại ba phần là bởi xấu hổ.

“Anh còn dám nói nữa!” Vương Nguyên đang định cởi quần áo, quay đầu lại lườm anh một cái rồi nói tiếp, “Quay người sang chỗ khác!”

Vương Tuấn Khải khẽ nhếch môi, xoay người bước ra cửa đi xuống nhà.

Chờ Vương Nguyên thay quần áo xong xuôi hai người mới cùng đi đến phòng ăn ở tầng một, người giúp việc đã bắt đầu dọn đồ ăn lên, Vương Nghĩa Lăng không có nhà, bàn ăn chỉ có hai người bọn họ. Vương Nguyên kinh ngạc nói: “Đúng rồi, sao anh lại ở trong nhà em?”

“Tôi không chỉ ở trong nhà em.” Vương Tuấn Khải trải khăn ăn xong, nghiêng người về phía cậu, “Mà còn ở sát bên cạnh phòng em.”

Vương Nguyên trừng lớn mắt nói: “Cái… cái gì?!”

“Ngay bên cạnh.” Khóe môi Vương Tuấn Khải khẽ nhếch một bên lên nói, “Nhanh đến ngồi xuống đây, ăn xong còn phải đi kiểm tra tiếp.”

Vương Nguyên bước đến phía đối diện anh, cảm thấy không ổn lại di chuyển đến cách đó hai ghế mới ngồi xuống.

Vương Tuấn Khải nhắm mắt làm ngơ, cầm đũa lên bắt đầu ăn, trong lúc vô tình nhìn lên liền sửng sốt.

“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”

Vương Nguyên ngẩn ra: “Gần 20.”

“20 tuổi rồi còn kén ăn.” Vương Tuấn Khải buông đũa, tư thế lau miệng vô cùng tao nhã. Anh liếc cái đống cải xanh ở bên cạnh bát Vương Nguyên, nói: “Cho em hai sự lựa chọn.”

“Hả?”

“Lấy đống cải kia lên bỏ vào miệng ăn hoặc là tôi sẽ lại đánh em. Chọn một đi.”

Vương Nguyên: “…” Câu nói này làm mông cậu lại hơi hơi đau.

“Sao hả?”

“Nhưng mà, cái này đều đã bỏ ra bàn, bẩn rồi.” Vương Nguyên nghĩ nói như vậy sẽ có thể tránh được, có trời biết cậu ghét nhất là phải ăn rau cải với mấy cái loại rau xanh xanh này!

Tục ngữ đã nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn… Vương Tuấn Khải búng tay gọi người giúp việc đến nói: “Chuẩn bị cho Nguyên Thiếu một đĩa cải xanh.” Dừng lại một chút nói tiếp, “Thêm một bát cơm nữa.”

Khóe mắt Vương Nguyên co giật, chợt nhận ra là cậu đang bị ức hiếp.

“Anh có ý gì?”

“Giúp em ăn cơm ngon miệng hơn.”

“Anh là ba em hay là mẹ em? Ngay cả chuyện ăn cơm cũng quản!” Vương Nguyên trừng mắt, tay như muốn hất cả bàn ăn đi.

“Tôi quản đấy, em có thể làm gì?” Vương Tuấn Khải thản nhiên nói, ánh mắt di chuyển theo cái đĩa người giúp việc đang bưng, “Ăn không hết thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi bàn nửa bước.”

Vương Nguyên đang muốn nói là không cần đi kiểm tra nữa sao thì Vương Tuấn Khải đã nói tiếp: “Hoặc tôi có thể bón cho em ăn.”

“Hứ…” Vương Nguyên bĩu môi hừ một tiếng, ăn thì ăn, ai sợ ai chứ.

Nửa tiếng sau, Vương Nguyên chống hai tay lên bàn, cằm gối vào tay, cả người đầy vẻ bất mãn. Vì sao trên thế giới lại có mấy cái loại rau cải này chứ, ăn xong cảm giác cả người đều không ổn…

Vương Tuấn Khải đứng lên hai tay đút túi quần nói: “Ăn xong rồi thì đi thôi.”

“… Đang nạp năng lượng.” Vương Nguyên bật lại.

Vương Tuấn Khải: “…”

Sau khi lấy lại tinh thần, vẻ mặt Vương Nguyên thản nhiên như không đi ra ngoài, Vương Tuấn Khải nhếch khóe miệng lên, tay xoa xoa cằm vài giây rồi mới đuổi theo cậu.

Hôm nay phải đi kiểm tra nốt những chỗ hôm qua chưa đi, tới quán KTV đầu tiên, vì đang là ban ngày nên người làm cũng không có nhiều, lúc bọn họ đi vào trước quầy lễ tân, không ai biết cấp trên phái người xuống kiểm tra sổ sách, đúng lúc Giám đốc lại có việc nên đi vắng, Vương Nguyên nháy mắt ý bảo Vương Tuấn Khải làm sao bây giờ, Vương Tuấn Khải hỏi cô gái kia: “Cô mới tới?”

Cô gái nhỏ vừa nơm nớp lo sợ, ánh mắt lóe sáng lên một chút rồi gật đầu, “Vâng…”

“Gọi điện thoại cho Giám đốc của các cô đi, nói có Nguyên Thiếu đến, chờ ông ta còn có cả Karry.”

Cuối cùng nửa giờ sau Giám đốc cũng xuất hiện, ông ta vừa đi vào, vừa lau mồ hôi trán lại vừa cúi đầu chào đầy cung kính, sau đó dẫn hai người lên tầng trên. Quán KTV này chủ yếu tiếp đón tầng lớp quý tộc, nhưng bởi vì giá cả cũng không quá đắt nên thi thoảng cũng có sinh viên lui tới nơi này, giấy dán tường chỉ có một màu vàng và một màu đen, thảm hồng kéo dài suốt hành lang, các trang thiết bị nhìn qua cũng rất ấn tượng.

Có tiếng nhạc phát ra theo cánh cửa ngẫu nhiên mở, Vương Nguyên tiện đường đi đến nhà vệ sinh ở tầng hai, Vương Tuấn Khải đứng bên ngoài chờ cậu, kết quả đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy người ra. Vương Tuấn Khải đẩy đẩy cánh cửa bất động, sự cảnh giác lập tức ùa đến như gió bão, anh một cước đá văng cửa ra liền nhìn thấy Vương Nguyên bị hai gã đàn ông đẩy ngã trên mặt đất, thấy anh phá cửa đi vào, quần áo Vương Nguyên bị xé rách gần như một nửa, bị một gã chế trụ liền giãy dụa, một gã khác lẻn đến phía sau Vương Tuấn Khải.

Gã đàn ông kia cầm một cái khăn sực mùi gì đó đưa lên mũi cậu, chỉ vài giây sau Vương Nguyên đã mềm nhũn chân, quỳ không vững trên mặt đất, sau đó dùng đầu gối đè cậu dưới mặt đất.

“Bọn tao chỉ muốn dạy bảo cho tên nhóc này một chút thôi, sẽ không đánh nó đâu!” Gã đó nhìn có vẻ cao lớn hơn Vương Tuấn Khải, hung dữ nhìn chằm chằm vào anh.

Vương Tuấn Khải mặt lạnh lùng vặn vặn cánh tay, tiếng xương kêu răng rắc hòa với giọng nói trầm thấp quẩn quanh khắp nhà vệ sinh.

“Cậu ấy là người của tôi.”

Nói xong liền rút từ trong áo ra khẩu súng lục quay lại dí vào trán gã đứng phía sau, Vương Tuấn Khải nói: “Ai?”

Gã đàn ông mặc đồ đen thấy tình hình không ổn muốn đi lên đánh lén nhưng lại bị anh đá cho một cước ngã lăn trên mặt đất, nhìn thấy đồng bọn bị dí súng vào trán, gã cao to hơn liền ra vẻ trấn định nói: “Thứ cho chúng tôi có mắt như mù…”

“Ai.” Vương Tuấn Khải lặp lại đúng một từ, đồng thời di di khẩu súng trên trán gã kia.

“Là Lâm… Lâm Sảnh.”

Vương Nguyên giật nhẹ góc áo Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng nói gì đó, Vương Tuấn Khải thu súng lại, đỡ cậu đi ra ngoài, trước khi đi còn ném lại một câu: “Đừng để tôi nhìn thấy mấy người lần nữa.”

Lúc này trông Vương Nguyên có vẻ không được ổn lắm, Vương Tuấn Khải đưa một cánh tay cậu vòng qua vai, ôm thắt lưng cậu đi ra ngoài.

“Vẫn ổn chứ?”

“Không ổn lắm…” Vương Nguyên kẹp chặt hai chân, đang ngồi trên ghế sau xe lập tức co chân cuộn tròn cơ thể lại, run rẩy nói, “Anh cách xa em ra một chút…”

Vương Tuấn Khải sờ tay lên trán cậu thăm dò nhiệt độ: “Hơi nóng, giờ em cảm thấy thế nào?”

Vương Nguyên bị bàn tay kia chạm vào liền khẽ thở gấp, “Anh đừng chạm vào người em!”

Giọng nói cất cao xen lẫn một chút tư vị giãy dụa.

“Bọn chúng cho em ngửi cái gì!” VươngTuấn Khải nhìn thấy cái gì đó, mở hai chân cậu ra, giữa chỗ đó có một vật đang phình lớn lên, anh trầm giọng nói, “Nói.”

“Hình… hình như là…” Vương Nguyên bị hai bàn tay nóng bỏng của anh chạm vào lại càng thêm khó chịu mà vặn vẹo thân hình, nhắm mắt lại gian nan nói, “Hình như là rush…”

Vương Tuấn Khải nghe vậy cân nhắc nói: “Có thể chịu đựng được đến khi về nhà không?”

“Có thể.”

Vì thế anh buông tay ra không hề nhìn cậu thêm nữa, Vương Nguyên lui về ngồi ở một góc ghế, hô hấp càng ngày càng nóng rực, cho đến khi về nhà họ Vương thì đầu đã đổ đầy mồ hôi. Vương Tuấn Khải xuống xe, qua bên này mở cửa bế cậu xuống rồi cứ thế ôm cậu đi vào nhà bảo quản gia gọi bác sĩ.

Vương Tuấn Khải đặt cậu lên giường, kết quả Vương Nguyên vừa nằm xuống đã giơ tay ôm lấy anh, Vương Tuấn Khải do dự một chút đã bị cậu kéo lại ôm hẳn vào người.

Một giây do dự kia là bởi vì, trên người Vương Nguyên rất thơm. Nhìn qua đã có thể thấy được, hiện tại quần áo cậu dúm dó ướt mồ hôi càng khiến anh cảm nhận được một mùi thơm nhè nhẹ, mềm mại quấn lấy trái tim anh.

Vì muốn đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân, anh đành kiếm chuyện để nói, để anh có thể không quá chú ý đến dáng vẻ mê người của Vương Nguyên.

“Lâm Sảnh là ai?”

Vương Nguyên cắn răng lắc đầu, bất giác nũng nịu: “Thật khó chịu.”

Giọng nói mềm nhẹ với hai bàn tay quơ loạn như móng vuốt của chú mèo nhỏ hoang dại, Vương Tuấn Khải cố gắng kiềm chế, mạnh mẽ kéo hai bàn tay cậu đặt xuống giường, sau đó đứng thẳng người dậy, hắng giọng rồi mới nói tiếp: “Thân thủ của em quá kém nên mới có thể bị người ta đánh lén như vậy.”

Tiếng ùng ục như nước sôi vang lên trong đầu, Vương Nguyên sao còn có thể nghe rõ những gì anh nói nữa, cho dù nghe rõ cũng không biết là có ý nghĩa gì, cậu lại vặn vẹo theo bản năng, hai chân kẹp tấm chăn mỏng cọ xát, nhưng công hiệu của rush còn ở phía sau, độc dược như vậy khiến người ta càng ngày càng khao khát một cái gì đó, phía sau kia càng ngày càng ẩm ướt và ngứa ngáy.

“Sau này mỗi ngày tôi sẽ giúp em tập luyện.”

“A… Nóng quá.”

“Tôi từng học đánh quyền anh, đến lúc đó sẽ dạy cho em.”

“Ưm…”

“Từ sáng mai bắt đầu tập chạy.”

Vương Nguyên cựa mình một cái, con ngươi đen nhánh ướt át một mảnh, khóe mắt tràn ngập xuân tình, bởi vì ngửa đầu nên để lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Vương Tuấn Khải thở dài, quỳ một gối trên giường, chống nệm, cúi người hôn lên môi cậu.

Lúc bác sĩ đẩy cửa bước vào, Vương Tuấn Khải đang ở trên người Vương Nguyên hôn cậu đến quấn quýt si mê, quản gia ho nhẹ một tiếng mới khiến hai người bọn họ tỉnh lại, à không đúng, chỉ là khiến cho Vương Tuấn Khải tỉnh táo lại thôi.

Vương Nguyên được tiêm thuốc an thần, ánh mắt dần khép lại, cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh. Vương Tuấn Khải đứng cạnh cửa, có thể rõ ràng thưởng thức rèm mi đen nhánh đang run run, thật rung động lòng người biết bao, về phần đôi môi vừa mới nhấm nháp qua kia, đường cong tuyệt đẹp cười mà như không, bị anh hôn xong liền trở nên sưng đỏ ướt át, sự rung động khi môi lưỡi quấn lấy nhau khi ấy dường như vẫn còn quanh quẩn đâu đây.

Mà khi đem tất cả những tội lỗi này vu cho quán KTV kia, Vương Tuấn Khải hiển nhiên không ý thức được, bản thân anh đang vô thức nuốt nước miếng, nhớ lại hương vị đôi môi Vương Nguyên.

——

(*) Về việc rush là gì, bạn tác giả có nói rằng “Đừng hỏi tôi rush là gì, hãy tự mình đi tra baidu đi.” Cho nên tớ cũng không giải thích nữa, tự các bạn hỏi bác gúc thì biết ngay thôi :”>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro