Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Nguyên Thiếu

Chương 1: Nguyên Thiếu

Quán bar Neville là nơi tụ tập của các nam thanh nữ tú trong thành phố, các thế hệ phú nhị đại và quan nhị đại (1) đều thích tập trung ở đây tiêu tiền, giết thời gian.

(1) Phú nhị đại là các cậu ấm cô chiêu con nhà giàu đời thứ hai, quan nhị đại là con cháu làm quan đời thứ hai.

Tối hôm ấy, có bốn thanh niên mặc đồ đen xuất hiện trước cửa quán bar Neville, thu hút đủ mọi ánh mắt. Nhưng mà điều khiến mọi người bàn tán là bởi phía sau bốn người kia có một chàng thiếu niên đội mũ che khuất cả khuôn mặt.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, gần đây trong thành phố xuất hiện một thiếu niên bí ẩn, thắt lưng mảnh đẹp đến mức ngay cả đàn ông cũng đều xao động.

Cậu mặc một chiếc áo khoác trắng, quần jeans bó, đeo giày trắng, lúc nhảy cũng vẫn đội mũ, đôi khi gương mặt như ẩn như hiện làm người ta có cảm giác thật đẹp nhưng cũng vô cùng bướng bỉnh và kinh diễm.

Mỗi khi cậu đút hai tay túi quần chậm rãi đi vào sàn nhảy, đám người đông đúc bất giác sẽ đứng giãn ra tạo thành một khoảng trống ở giữa, dường như sàn nhảy này là nơi độc diễn của riêng mình cậu vậy.

Lắc hông, xua tay, nhún vai, từng động tác dù là nhỏ nhất cũng đều khiến người khác phải thán phục. Vương Nguyên lắc hông xoay người, hai tay vẫy vẫy rồi đi về phía bàn bên kia.

Người đứng đầu Tứ đại thiếu gia trong thành phố – La Thiếu đẩy một ly rượu vang qua rồi nói: “Roy, mừng cậu trở về.”

Vương Nguyên ngồi vắt chéo chân trên sô pha, một tay chống cằm, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm về phía sàn nhảy, con ngươi đen tròn phản chiếu những bóng người đang điên cuồng lắc lư. Cậu nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cười, một tay kia xõa xõa mái tóc, thờ ơ nói: “Đón tiếp người ở xa về mà lại ở quán bar của ba tôi, chẳng có thành ý gì cả.”

Lưu Chí Hoành, người thân thiết nhất với Vương Nguyên mỉm cười: “Chậc, thật khó hầu hạ.”

Vương Nguyên liếc nhìn y: “Ý kiến gì?”

Lưu Chí Hoành vội khoát tay.

“Vậy cậu trở về đã mấy ngày rồi mà cũng không thông báo với bạn bè, đây là có ý gì?” La Đình Tín nói.

“Oh, vì sao tôi phải thông báo với cậu?”

Lưu Chí Hoành xấu hổ gãi gãi mũi, đá chân La Đình Tín dưới gầm bàn, để cậu ta bớt đi vài lời. Làm gì có khi nào La Thiếu tâm cao khí ngạo bị người ta ghét bỏ như vậy đâu, thế nhưng trước mắt người này hắn lại không dám đắc tội, chỉ biết nén giận, kết quả người ta còn không xuôi theo, lại nghe Vương Nguyên cười nói tiếp: “Tôi với cậu rất thân quen sao?”

Lưu Chí Hoành thầm nghĩ, tính xấu đến chết cũng không đổi. Lưu Chí Hoành xem như cũng là bạn thân nhất của cậu, từ cấp hai Vương Nguyên đã đi Anh du học, hiện tại hai mươi tuổi, không biết vì sao mấy ngày trước đột nhiên trở về nói phải học ở trường trong nước. Vương Nguyên này từ nhỏ đến lớn luôn được nuông chiều, tuy rằng cũng không phải là loại người tùy hứng ngang ngược kiêu ngạo, bình thường khi ở cùng cậu cũng rất thoải mái, nhưng một khi cậu cảm thấy khó chịu thì đừng ai mong có thể thoải mái hơn cậu, hơn nữa chuyện tình yêu cũng không phân biệt giới tính.

Lưu Chí Hoành đang miên man suy nghĩ, Vương Nguyên ở bên kia đột nhiên bị một cô gái hắt cả cốc rượu vào mặt. Sự việc phát sinh trong nháy mắt, Vương Nguyên sửng sốt, chất lỏng rơi rớt từ đỉnh đầu xuống đến quần jeans tạo thành một mảng thâm sẫm trên quần, cậu lau mặt, giương đôi mắt về phía kẻ gây ra chuyện… thấy cô gái mới hơn hai mươi tuổi với lớp trang điểm dày đậm trông cũng khá xinh đẹp.

“Không biết xấu hổ!”

Vương Nguyên bị cô ta nói một câu làm cho cả người đều mơ hồ, La Thiếu phản ứng đầu tiên, đứng lên quát cô gái còn đang muốn tiếp tục cãi nhau kia.

“Lâm Sảnh, em đang làm cái gì vậy?!”

Vương Nguyên nhíu mi, hỏi: “Cô ta là ai?”

Lưu Chí Hoành rút khăn tay lau mặt cho cậu, nhỏ giọng trả lời lại: “Bạn gái của La Đình Tín!”

Lâm Sảnh chỉ vào Vương Nguyên tức giận nói: “Chính anh đã câu dẫn bạn trai tôi! Đường đường là một nam nhi mà lại tranh giành đàn ông với một người con gái khác, đúng là không biết xấu hổ!”

La Đình Tín cũng mơ hồ: “Cái gì…”

Vương Nguyên cười cười, đứng dậy nhìn cô gái, đôi đồng tử hơi mở rộng, lười nhác hỏi: “Tôi? Câu dẫn bạn trai cô?”

Lâm Sảnh trong lòng đầy căm phẫn: “Sao hả? Dám làm không dám chịu ư?!”

Vương Nguyên hơi nghiêng đầu, chăm chú đánh giá cô gái trước mặt, tiếp theo không hề báo trước mà ôm lấy cổ La Đình Tín, dáng vẻ như một cặp tình nhân, nói: “Với đức hạnh này của cậu mà cũng đáng để tôi câu dẫn sao?”

“Cậu nói thử xem?” Câu này là La Đình Tín nói.

La Đình Tín bị Vương Nguyên nháy mắt một cái làm cho hơi thất thần.

Cuối cùng Vương Nguyên còn chém thêm một đao nữa: “Huống hồ, bạn trai cô cái gì cũng thua kém tôi.”

La Đình Tín: “…”

Lưu Chí Hoành nghĩ thầm, chiêu này cũng thật tàn nhẫn.

Vương Nguyên không thể đợi được đến khi tan cuộc nên rút lui sớm, cả người bị hắt rượu cũng không còn tâm trạng đâu mà chơi đùa nữa. Lúc gần đi, Lưu Chí Hoành kéo cậu lại hỏi: “Cậu sao thế, ăn phải thuốc nổ hả?”

Vương Nguyên khoát tay, “Đừng nói nữa.” Dứt lời liền xoay người đi ra cửa.

Lúc này đã là nửa đêm, trên đường phố chỉ toàn những cậu ấm cô chiêu đang xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra đi vào các quán bar, trên bức tường vẽ bậy chằng chịt ngẫu nhiên hiện lên một bóng người, sâu trong những con hẻm nhỏ có một số người đang tiến hành những cuộc giao dịch bí mật.

Vương Nguyên đi một mình nên rất dễ dàng trở thành con cừu non trong mắt đám người nào đó, hơn nữa con cừu non này còn có vẻ hơi say cùng với vẻ mặt ngây thơ. Đôi mắt hạnh nheo lại, Vương Nguyên liếm môi, thầm nghĩ thật phiền phức.

Có người bám theo cậu.

Hai tay đút túi quần, thuận tay vuốt ve con dao nhỏ, nghĩ thầm trong lòng liệu nó có thể khiến kẻ khác mất đi ý thức hay không. Tuy rằng vừa mới về nước nhưng Vương Nguyên cũng biết khu vực này là nơi loạn lạc nhất trong những nơi ba cậu quản lý, đêm khuya đi một mình trên đường phố thưa thớt người không có vũ khí phòng thân sao được.

Tâm trạng không tốt đang muốn tìm cái gì đó để phát tiết, Vương Nguyên cười thầm, kẻ kia gặp xui xẻo rồi.

Liếc mắt thoáng nhìn qua, một bóng dáng vụt lóe trên bức tường, Vương Nguyên quay người lại, vung tay phải tung một quyền đánh vào gáy người vừa tới. Là một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi, hắn cảm thấy đánh lén thất bại, đau đớn đưa tay lên xoa gáy, sau đó khom người thấp xuống muốn kéo chân Vương Nguyên, bị cậu dùng khuỷu tay đánh lại, khiến cho xương sườn của hắn đau đớn như muốn vỡ vụn, Vương Nguyên giơ chân ra dẫm lên tay hắn. Gã đàn ông kia bị đau, gân xanh nổi lên trên trán, Vương Nguyên nghiêng đầu cười nhạo, bàn chân dùng sức day day.

Gã đàn ông phát ra tiếng kêu đau đớn, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Vương Nguyên vừa ngẩng đầu lên thì thấy có ba bốn người, xem ra là đồng bọn của gã kia, nhất thời trong lòng chùng xuống.

Vương Nguyên nhếch môi cười, xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Mấy người kia bị cậu làm cho sững sờ, khi phản ứng lại định đuổi theo thì đã bị bỏ rơi một quãng xa.

Vương Nguyên quay đầu lại nhìn, khi quay đầu về phía trước thì một thân ảnh chợt hiện lên kéo mạnh cậu vào một con ngõ nhỏ. Chàng trai đặt cậu dựa vào tường, bịt miệng cậu lại, nghiêng đầu đứng trước mặt cậu, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Vừa rồi điên cuồng chạy, giờ Vương Nguyên không ngừng thở dốc, hơi nóng bốc lên đến tận lòng bàn tay. Tiếng bước chân dừng ở gần đó chỉ vài giây rồi lại đi tiếp, chàng trai buông tay ra, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, trong con ngõ nhỏ tối tăm, thi thoảng có ánh đèn pha ô tô ở phía xa xa chiếu qua chớp nhoáng, chiếu lên đôi mắt mở to cực kỳ đẹp, lông mi dài rậm tựa như cánh quạt hương bồ (2), sống mũi cao thẳng thẳng tắp, tóc mái dày che khuất cái trán.

(2) Quạt hương bồ là quạt này, mặc dù mình chưa thấy ai so sánh lông mi với cái quạt này bao giờ =))))))))

Ngoại trừ cao hơn mình ra thì cái gì cũng ổn. Vương Nguyên bĩu môi nghĩ như vậy.

Gương mặt lạnh lùng nhìn Vương Nguyên vài giây rồi xoay người bước đi, liền bị người ở sau quát lên: “Này!”

Chàng trai xoay người, chiếc áo khoác màu xám bay trong không trung tạo thành một đường cong, chiếc cà vạt ôm chặt cổ áo sơ mi trắng, cũng giống như giọng nói đầy áp lực của anh: “Cái gì?”

Bị người kia tỉnh bơ nhìn chằm chằm, Vương Nguyên mỉm cười nói: “Anh tên gì?”

Ba ngày sau, trong bữa tiệc nhà họ Vương, cả người Vương Nguyên mặc âu phục màu trắng xuất hiện đầy kinh diễm trước mặt mọi người.

Vương lão gia ngồi ở vị trí chủ gia đình, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo cậu ngồi xuống. Vương Nguyên khẽ thở dài, nhận mệnh rồi thong thả bước qua.

Nhà họ Vương nằm ở khu vực giàu có nhất phía đông thành phố, ngôi biệt thự to lớn với lối kiến trúc Baroque (3), nhìn từ xa cơ hồ nóc nhà có thể chạm tới tận bầu trời. Nghe nói khi mua khu biệt thự độc lập này, Vương Nghĩa Lăng đặt tập catalog trước mặt Vương Nguyên khi ấy mới một tuổi để cho cậu lựa chọn, bàn tay mũm mĩm của đứa trẻ liền chọn ngay căn biệt thự xây cạnh bờ sông.

(3) Kiến trúc Baroque: Là một dạng của kiến trúc thời kỳ Phục Hưng. Xem hình bên dưới sẽ biết và hiểu được!

Từ khi Vương Nguyên đi Anh du học, trong nhà rất hiếm khi nào náo nhiệt thế này. Vương Nghĩa Lăng – Vương lão đại ra lệnh một tiếng, triệu tập đại ca của các khu trong bang phái tề tựu đông đủ tại nhà họ Vương, tiếng người ồn ào huyên náo hết sức náo nhiệt.

Vương Nguyên ngồi bên cạnh ba cậu, mông lung nhìn khung cảnh trước mặt, thỉnh thoảng có người đi lên chào hỏi. Cậu chỉ cảm thấy những bữa tiệc thế này thật phiền phức, có nhất thiết phải điều binh động mã nhiều thế này không?

Những người đến đây hôm nay đều được coi như là thân tín của Vương lão gia.

Đang định đi ra ngoài hóng gió lại nghe thấy Vương Nghĩa Lăng không biết nói với ai câu “Karry đâu?”, Vương Nguyên chợt sửng sốt, cái tên này hơi quen quen.

Vương Nguyên cúi đầu suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên có người chặn nguồn sáng, một cái bóng thật lớn bao phủ trên người cậu, Vương Nguyên lơ đãng ngẩng đầu, người bước đến toàn thân mặc âu phục cao cấp màu đen, dáng vẻ nghiêm túc chẳng phải rất giống với chàng trai tối đó đã giúp cậu sao?

Sao anh ấy lại ở trong này?

Vương Nghĩa Lăng vỗ bả vai Vương Nguyên nói với người kia: “Karry, đây là con trai ta. Vương Nguyên, chào hỏi đi con.”

Chàng trai nhìn từ trên cao xuống với ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt đào hoa không hề gợn sóng, vươn bàn tay sạch sẽ thon dài ra, thản nhiên nói: “Xin chào, tôi là Vương Tuấn Khải.”

Giọng nói trầm ấm dễ nghe, ngữ khí lại mang theo cảm giác ưu việt tài trí hơn người.

Vương Nguyên nhíu mi cười nói: “Xin chào, anh Karry.”

“Về sau xin chỉ bảo nhiều hơn.” Vương Tuấn Khải bị coi thường nhưng không giận mà còn cười cười, thật ra là ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp, “Nguyên Thiếu.”

Vốn dĩ khi nghe câu nói trước của anh còn cảm thấy chẳng hiểu gì, sau khi nghe câu xưng hô kia, Vương Nguyên đột nhiên nhớ ra ba cậu nói sẽ sắp xếp cho cậu một vệ sĩ, không phải là người trước mặt này đấy chứ?!

Câu nói tiếp theo của Vương Nghĩa Lăng đã xác minh suy nghĩ của cậu: “Tiểu Nguyên, cậu ấy chính là người ba đã nói với con, đứa con nuôi mà ba đã nhận. Bản lĩnh rất cao, kỹ năng bắn súng hạng nhất, con đi theo cậu ấy mà học hỏi cho tốt.”

Cái gì gọi là học hỏi cho tốt, ba cho con là học sinh tiểu học mỗi ngày cố gắng hướng về tương lai à? Trong lòng Vương Nguyên mỉa mai một câu, nói là vệ sĩ nhưng không phải thật ra là phái tới để giám sát cậu sao.

Vương Nguyên vừa định mở miệng phản kháng đã bị Vương Nghĩa Lăng nói một câu hoàn toàn cắt đứt mọi ý nghĩ.

“Chuyện này không cần bàn thêm nữa.”

Ba cậu giải quyết một cách dứt khoát khiến Vương Nguyên tức giận đến nội thương, vẻ mặt đặc biệt giống con mèo nhỏ nhe nanh múa vuốt. Khóe miệng Vương Tuấn Khải hơi nhếch lên thành một đường cong mờ nhạt, ý cười lần đầu tiên hiện lên trong đáy mắt.

__

Đôi lời: Huhu =)))) Chương 1 đã lên sàn rồi đó, khỏi giục nữa nhé. Rồi, xong, giờ tôi lặn =))))))))))))))) À, mọi người đọc vui vẻ nha :”>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro