Never Leave Fanfiction Ling Around (3)
Tiếp tục series hài nha. Mà mình sẽ đổi xưng hô giữa các nhân vật.
Chương 21: Một Chiếc Thìa Cùn
"Chào mừng, các vị lãnh chúa, các quý cô, đến Isengard!" Merry bật dậy khỏi chỗ ngồi và cúi chào thật thấp.
Gimli và các hobbit trêu đùa qua lại, còn Starr thì ngáp dài. 'Thật là những sinh vật đơn giản.'
"Và cho phép tôi nói rằng, tiểu thư Starr, tiểu thư Celeste, thật là một niềm vinh hạnh khi lại được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hai người," Pippin nói.
"Pippin, từ bao giờ cậu lại có tài ăn nói ngọt ngào như vậy?" Celeste khúc khích cười. Mọi người bật cười ầm lên.
"Và còn khiếu hài hước tuyệt vời nữa!" Pippin lau nước mắt vì cười.
"Ai cảm thấy câu đó chẳng buồn cười chút nào thì giơ tay lên." Elladan đột nhiên nói. Mười hai cánh tay đồng loạt giơ lên. "Tôi không cần nói thêm gì nữa."
"Anh chỉ đang chứng minh điều mà tất cả chúng ta đều đã RẤT rõ ràng mà thôi," Elrohir nhẹ nhàng chỉ ra.
Aragorn nghiêng người về phía Glorfindel. "Glorfindel," anh thì thầm. "Anh có thể cảnh báo tôi nếu có bất kỳ cảnh... đáng ngờ nào nữa giữa tôi và thứ gọi là Celeste không? Khi đến lúc, tôi muốn giữ khoảng cách ít nhất một dặm với Arwen..."
"Tôi hoàn toàn hiểu." Glorfindel gật đầu.
"Chúng ta đang làm theo lệnh của Treemustache-"
"TREEMUSTACHE?" Mọi người trong phòng đồng loạt gầm lên.
"Chúng ta có thể ném bọn họ cho một con warg ăn được không?" Éomer lắc đầu.
"Ta không có ý kiến gì đâu, chàng trai!" Gimli cộc cằn nói.
"...người đang tiếp quản Isengard," Merry thông báo.
Mắt Starr mở to. "Một cái cây khổng lồ biết đi! &!"
Glorfindel ngừng đọc và nhìn chằm chằm vào trang giấy. "Nhân danh Varda, cái quái gì vậy?"
Éowyn tái mặt. "Tôi đã tự hỏi bao giờ chuyện này mới xảy ra. Để làm cho mình trông có vẻ ngầu hơn, các Sues có xu hướng nói mấy câu thề thốt kỳ quặc..."
Các hobbit, cặp song sinh, và Arwen cố gắng nhịn cười khi nghe một vị tiên tộc cao quý và lịch thiệp thốt ra những lời như vậy.
"Young Master Gandalf. Ta rất vui vì ngài đã đến. Cây cối và nước, blah blah,"
Starr đảo mắt. Cái thứ ngốc nghếch này nói lâu đến mức khi nó kết thúc câu, mọi chuyện đã xong từ đời nào rồi!
Celeste bật cười. "Trẻ! TRẺ! Ngươi đã NHÌN thấy ông ấy chưa?"
"So với TreeBEARD thì Gandalf đúng là trẻ thật," Merry nói, vẻ mặt bàng hoàng.
Starr và Celeste nhìn chán chường khi những người khác nói chuyện với tên thua cuộc già cỗi Saruman, rồi Grima đâm hắn, sau đó Legolas bắn Grima hạ gục hắn.
"YAY, LEGGIE!" Starr reo lên. Còn Celeste thì đang mải mê ngắm nghía, ừm... "tài sản" của Aragorn...
"Ta cảm thấy bị xúc phạm..." Aragorn lẩm bẩm, trong khi Arwen tưởng tượng cảnh dùng thìa-một cái thìa cùn-để moi ruột Celeste.
"Ta có thể mượn nó khi nàng xong việc không?" Legolas hỏi một cách mỉa mai, đoán được suy nghĩ của nàng. "Ta có người mà ta muốn giới thiệu cho."
"Nhất định rồi!"
Rồi hắn rơi xuống... ngay trên một cái gai nhọn hoắt. Starr câm lặng hét lên kinh hoàng, vội lùi lại. Cô nhắm chặt mắt để tránh nhìn thấy cảnh tượng đó, và cảm nhận được một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy mình. "Tôi ghét nhìn thấy máu!" cô thì thầm yếu ớt.
"Vậy mà cô CÓ MẶT ở Helm's Deep à?" Faramir hỏi đầy hoài nghi.
"Ờ thì, về mặt kỹ thuật là không, nhưng mà vẫn thế!"
Ngay lúc đó, đầu gối cô mềm nhũn, và Legolas phải nhanh chóng đỡ lấy cô để ngăn cô chìm xuống làn nước bẩn.
"Wow, Legolas trong cuốn sách này thật sự rất ngốc!" Pippin nhận xét.
"Và điều này khác gì Legolas bình thường à?" Gimli nhếch mép cười. Legolas trừng mắt nhìn hắn. "Đùa thôi mà!"
"Nếu muốn tống khứ ả, ta sẽ ĐÍCH THÂN cầm gậy đập gãy đầu gối ả, để, biết đấy, đẩy nhanh quá trình," Eowyn cười đầy hiểm độc.
"Nhắc ta đừng bao giờ chọc giận nàng ấy nhé," Faramir nói nhỏ với Eomer.
"Nhớ rồi,"
"Melamin!" (người yêu của ta) anh kêu lên hoảng hốt.
Celeste vội chạy đến. "Cô ấy sẽ ổn thôi, chỉ là ngất xỉu. Trời ạ! Hôm nay đúng là ngày tồi tệ! Đầu tiên là tôi mất... mái tóc của tôi..." Cô nén một tiếng nức nở, và Aragorn nắm nhẹ lấy tay cô. "...Và giờ là tội nghiệp Starr! Ngay cả khi thương hại một gã đàn ông kinh khủng như vậy!"
Celeste lang thang để than khóc cho mái tóc óng mượt tuyệt đẹp của mình. Đột nhiên, cô nhìn thấy thứ gì đó trong nước. Cô nhặt nó lên và nhận ra đó là Palantír.
Một giọng nói thì thầm trầm thấp phát ra từ quả cầu, cám dỗ cô. Cô nhún vai, không cảm thấy ảnh hưởng gì. "Im đi, quả cầu ngốc nghếch, không là tôi đập vỡ ngươi đấy!"
"Ooo, lời đe dọa suông!" Elladan lầm bầm.
Gandalf nhận thấy thứ cô đang cầm trên tay và thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không bị ảnh hưởng. Nếu họ phải đối đầu với Celeste, không chỉ đau lòng mà còn không thể nào thắng được.
Ông cầm quả cầu lên và nói nghiêm khắc với con mắt bên trong. "Người mà ngươi đang cố dụ dỗ vào bóng tối thực chất chính là hiện thân của ánh sáng."
"Cô ta đúng là tự luyến hết chỗ nói," Legolas lầm bầm. Với Starr đang hôn mê một cách tuyệt vời, anh cuối cùng cũng được tự do... ít nhất là trong chốc lát. Nhưng chắc chắn sẽ có một cảnh sến súa kiểu Ooo, tôi đang tỉnh dậy-mí mắt khẽ lay động-tôi đang ở đâu thế này?
Quả nhiên...
Trong khi đó, với Starr và Legolas...
Hàng mi dài của Starr khẽ rung, đôi mắt trong vắt phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh trên mặt nước. "Tôi... đang ở đâu?"
"Isengard. Nàng vừa có một cơn hoảng loạn," Legolas thì thầm âu yếm, vuốt nhẹ bàn tay cô. "Nhưng giờ mọi thứ đã ổn rồi..."
"Thật sao? Vì tôi thấy mọi thứ đang rối tung hết lên đấy!" Aragorn kêu lên, hai tay giơ lên đầy bực bội.
"Ooo, đầu tôi đau quá," Starr nhăn mặt, ôm trán. "Mà vai tôi dạo này cũng đau nữa..."
"Sao lại là vai?" Glorfindel hỏi.
"Ồ, chẳng phải cô ta từng bị bắn tên vào vai, rồi chết, rồi sống lại à?" Faramir lẩm bẩm.
"Ừ, chắc là vậy." Elrohir gật đầu.
"Ồ, được thôi! Nghe CỰC KỲ hợp lý luôn!" Eomer nói đầy mỉa mai.
"Ôi, Tinueth (ngôi sao nhỏ), thấy nàng đau đớn thế này khiến ta đau lòng vô cùng!" Legolas nói đầy bi thương. "Giá mà ta có thể gánh bớt nỗi đau này cho nàng!"
"Không, Legolas, ta sẽ không sống nổi nếu cảm thấy tội lỗi vì đã khiến chàng đau đớn," Starr cười buồn.
"Giá mà cô ta biết..."
Chương 22: Một Thứ Quái Gở
Glorfindel thở dài. "Ta bắt đầu thấy mệt mỏi vì phải đọc cái thứ quái đản này rồi. Có ai muốn thay ta không?"
Không ai dám nhìn thẳng vào mắt ông.
"Ai đó?"
Vẫn không có phản hồi.
"Nguyện xin các Valar thương xót linh hồn các ngươi," Glorfindel lẩm bẩm đầy u ám.
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên dội khắp căn phòng. Mọi ánh mắt đều hướng về cánh cửa, nơi một đoàn người kỳ lạ đang tiến vào. Rất nhiều Elf, cả nam lẫn nữ, bước vào, khoác trên mình những chiếc áo choàng với mũ trùm đã được kéo xuống. Mỗi người đều mang một cây cung chạm khắc tinh xảo và một ống tên đeo sau lưng.
"Mae govannen," Một nữ Elf bước lên trước và cúi đầu chào, mái tóc vàng dài của cô xõa xuống hai vai.
Nhận ra cô, Legolas reo lên vui sướng rồi lao đến. Anh nắm lấy tay cô. "Raenel! Sao nàng lại ở đây? Nàng đến cứu ta thoát khỏi cực hình này sao? Ta mãi mãi mang ơn nàng!" Hoàng tử xứ Mirkwood luyên thuyên, trong khi những người mới đến nhìn nhau khó hiểu, thầm thắc mắc liệu vị hoàng tử của họ có thực sự mất trí hay không.
"À... không..." Raenel nhìn anh đầy kỳ lạ. "Hôm nay chúng ta đến để hộ tống một người,"
"Cái gì?"
Một bóng dáng khác bước vào phòng một cách đầy uy nghi. Những người đang đọc sách lập tức há hốc miệng kinh ngạc.
"Ada!" Legolas sững sờ.
Thranduil mỉm cười. "Ta nghe Haldir kể về 'tình huống con tin' ở đây, nên đành phải đích thân đến kiểm tra."
Legolas nhận ra trong mắt phụ vương ánh lên nét cười thích thú. "Người đang chế giễu con!"
"Không đâu, con trai, sao con lại nghĩ vậy chứ?"
Raenel cúi đầu thật thấp. "Chà, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Chúng thần sẽ chờ người bên ngoài, thưa Bệ hạ, khi nào ngài muốn quay về," Cô dẫn các Elf rời đi.
"Vậy," Thranduil mỉm cười nhìn quanh phòng. "Dựa vào những lời than vãn của Haldir và vẻ mặt như mất hết hy vọng của các ngươi, ta đoán câu chuyện này thực sự là một thứ quái gở."
"Ngài không tưởng tượng được đâu," Pippin đáp với vẻ mặt trống rỗng.
"Thôi nào, ngài Hobbit! Chẳng lẽ nó tệ đến vậy sao? Ta cảm giác các ngươi đang phóng đại rồi."
Bỗng nhiên, đôi mắt Merry ánh lên vẻ tinh quái. "Vậy, thưa Bệ hạ, thần có một đề nghị..."
"Đề nghị gì?" Thranduil hỏi, hoàn toàn không để ý vẻ kinh hoàng trên mặt Legolas và sự hiểu ra của mọi người khác.
"Thần thách thức ngài-"
"Khoan đã, cái gì?" Thranduil ngắt lời, bối rối.
"Nghĩa là thần đưa ra một thử thách cho ngài," Pippin giải thích.
"Dù sao thì, thần thách thức ngài ở lại đây và nghe đọc... khoảng hai chương," Merry bốc một con số ngẫu nhiên.
Glorfindel, thấy thời cơ của mình, lập tức nhảy dựng lên và vui sướng vỗ tay. "Phải đấy! Và ngài phải ĐỌC to nó lên cho tất cả chúng ta nghe!"
"Tuyệt chiêu!" Pippin cười toe toét.
Eowyn bật cười. "Thế là đủ để thuyết phục ngài rồi!"
"Ta nghĩ chỉ cần hai câu thôi cũng đủ," Arwen nhận xét khô khan.
"Ôi, thôi nào, có gì đáng sợ đâu?" Thranduil mỉm cười. "Ta chấp nhận thử thách, ngài Meriadoc."
Legolas than vãn đầy tuyệt vọng. "Người đáng lẽ phải đến đón con về nhà!"
"Sao thế, Legolas? Con có hai chân tốt, có thể tự rời đi mà."
"Nhưng bọn họ không cho con đi!"
"À, và con quá cao thượng để đánh nhau với bạn bè."
"Chính xác!"
"Cao thượng hay là nhát gan? Con nghĩ mình không thể đánh bại họ sao?"
"Cái gì! KHÔNG! Con có thể hạ gục họ!"
"Ồ, thế thì XONG rồi, Elf boy ạ !" Aragorn đứng lên, cười nhếch mép.
"Havo dad!" Legolas quát. Aragorn giật mình, ngồi phịch xuống ghế. "Phải đấy, ta cũng biết chơi trò này! 'Havo dad, Legolas', thật đấy! Ta đã bảo vệ danh dự của anh!"
"Ta có thể tự lo liệu!"
"Rõ ràng là không!"
"Có thể!"
"Không thể!"
Thranduil đứng cạnh Elrohir, cười vui vẻ. "Thật tuyệt."
Elrohir liếc nhìn ông, trên mặt lộ rõ vẻ 'Ta biết thứ gì đó mà ngài không biết!'
"Gì nữa đây? Không lẽ cả ngươi cũng vậy?" Thranduil thở dài ngao ngán.
Aragorn vẫn tiếp tục tranh cãi. "Ta có bao giờ xen vào những lần anh cãi nhau với Gimli không? Không hề!"
"Đừng kéo ta vào vụ này," Gimli lầm bầm.
Faramir đảo mắt. "Đây là niềm tự hào của Trung Địa sao?"
Elladan gật đầu. "Cãi nhau như lũ trẻ con."
Sam trông vô cùng bối rối khi thấy Legolas và Aragorn hành xử như hai đứa bé ba tuổi. "Chuyện này thật không tự nhiên chút nào," anh lắc đầu buồn bã.
"Ngài đúng là kẻ gây rối, có biết không?" Arwen bắn ánh mắt giận dữ về phía Thranduil, người rõ ràng đang vui sướng quá mức.
"Ôi Eru, ta nên ghé thăm thường xuyên hơn!" Thranduil cười lớn, thích thú theo dõi trận cãi vã.
"Ta biết cách dừng bọn họ lại," Eowyn tuyên bố. Cô hắng giọng và nháy mắt với những người khác. "ÔI TRỜI ƠI! ĐÓ CÓ PHẢI LÀ STARR VÀ CELESTE KHÔNG?"
Legolas và Aragorn giật mình thét lên khe khẽ rồi lập tức tản ra góc phòng như thể vừa bị bỏng.
"Thật đáng tự hào," Thranduil nói đầy mỉa mai khi nhìn con trai mình co rúm trong góc.
"Ta mong ngài có quỹ riêng dành cho trị liệu tâm lý," Pippin cười nhạt. "Vì Legolas chắc chắn sẽ CẦN đến nó."
"Ác thật đấy, Eowyn," Faramir bật cười không ngớt.
"Ôi trời, tuyệt quá! Ta nghĩ thứ duy nhất có thể làm Aragorn sợ hơn là cơn thịnh nộ của Arwen," Eomer cười phá lên.
Arwen rít lên đầy giận dữ. "Nếu ngươi ám chỉ rằng ta đáng sợ, ta sẽ chặt tất cả các bộ phận của ngươi, bắt đầu từ cái nhỏ nhất!"
Eomer chớp mắt, nhìn xuống rồi rùng mình. "Không cần nói thêm," anh thì thầm với các Hobbit.
"Ta nghĩ nàng chỉ có quá nhiều sự giận dữ dồn nén vì tình cảnh trớ trêu trong câu chuyện này," Sam suy đoán.
"Chắc vậy," Elrohir gật gù.
"Dù sao thì," Merry sốt ruột giậm chân. "Ngài có chấp nhận thử thách không?"
"Tất nhiên! Sao lại không chứ?"
"Tại sao? Tại sao! TẠI SAO!" Legolas gào lên. "TẠI SAO, VALAR, TẠI SAO! TẠI SAO CÁC NGƯỜI PHẢI TRA TẤN TA NHƯ VẬY!"
"Im lặng đi, con đang làm náo loạn cả nơi này." Thranduil nói khi ngồi xuống ghế.
Glorfindel thả quyển sách vào lòng Thranduil, thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng nghìn cân. Ông vội vàng rời đi, miệng lẩm bẩm như thể đang cầu nguyện: "Cuối cùng cũng tự do!"
"Tập trung lại đây nào, my children" Thranduil phóng khoáng ra hiệu về phía những chiếc ghế xung quanh. Những người khác trao nhau ánh nhìn nghi ngờ.
"Tôi không chắc về chuyện này đâu..." Pippin thì thầm lo lắng với Merry. "Ngài ấy có vẻ sắp phát điên đến nơi rồi. Không phải cây bút chì sáng nhất trong hộp. Không phải công cụ sắc bén nhất trong kho. Một bữa dã ngoại thiếu mất vài cái bánh sandwich. Đèn sáng nhưng không có ai ở nhà. Một cốc bia bị rót thiếu vài giọt-"
"Đủ rồi," Merry và Sam đồng thanh, khiến những người khác, những người không nghe thấy đoạn đầu cuộc trò chuyện, nhìn họ với vẻ kỳ lạ.
"Ta đã bỏ lỡ chuyện gì à?" Faramir thắc mắc.
"Nếu ngài bỏ lỡ thì tôi cũng thế..." Aragorn đáp, đã hoàn toàn phục hồi sau sự kiện trước đó và thậm chí đã quên mất cuộc tranh cãi vô nghĩa khi nãy.
"Ta sẽ mất cả thiên niên kỷ để đọc hết hai chương này, đúng không?" Thranduil tự hỏi với giọng đầy mệt mỏi.
"Còn tùy. Nếu có nhân vật nào chết trong đó, tốt nhất nên tính thành ba thiên niên kỷ, cho chắc ăn..." Elladan đáp tỉnh bơ.
Thranduil nhướn mày, thích thú. "Ngươi là một kẻ kỳ lạ, đúng không?"
"TẠI SAO ai cũng cứ hỏi ta câu đó vậy?" Elladan cười khẽ, giả vờ chơi cùng. "Nhưng nói thật đấy, ta không đùa đâu."
"Được thôi, nếu ta thấy câu chuyện này thực sự tệ như các ngươi nói, ta không chỉ sẽ chi trả cho tất cả liệu pháp trị liệu tâm lý của các ngươi, mà còn mời tất cả đến Mirkwood nghỉ dưỡng xa hoa."
Legolas xoa hai tay lại với nhau và thì thầm với cha mình, "Ồ, đó có phải là mật mã cho 'nhốt họ vào ngục tối và bắt họ đọc thêm thứ kinh khủng này' không?"
"Không, đó là mật mã cho 'mời họ về nhà và đối đãi như khách quý,'" Thranduil đáp khẽ.
"Cha làm mất hết niềm vui của việc tra tấn rồi, biết không?"
"Con không phải người đầu tiên nói với ta điều đó."
"Con cũng không muốn biết đâu." Legolas lẩm bẩm, nhăn mặt.
"Chết tiệt, giá mà ta có tai của Elf để nghe họ đang nói gì!" Merry làu bàu. "Ta chán đến phát điên rồi."
"Ta chán đến phát khóc đây." Pippin gật gù.
"Ta chán đến cứng đờ cả người." Sam ỉu xìu.
"Nhưng dù sao thì vẫn đỡ hơn là phải đọc cái... cái thứ đó!" Gimli chen vào cuộc hội thoại.
"Ta không biết điều nào tệ hơn: việc câu chuyện này biến chúng ta thành một đám kẻ lập dị giận dữ, hay việc dù trải qua tất cả điều này, chúng ta vẫn cứ cố đọc tiếp nó." Eowyn chép miệng.
"Chúng ta đúng là một nhóm kỳ quặc thật." Faramir bật cười.
Thranduil vỗ tay một cách hào hứng. "Được rồi, bắt đầu nào!" Ông nhấc cuốn sách lên.
Legolas lắc đầu. "Cha tự chuốc lấy thôi."
Chương 23: Nhảy Ra Ngoài Tường Thành?
Thranduil hắng giọng và bắt đầu...
"Tối nay chúng ta nhớ đến những người đã đổ máu để bảo vệ đất nước này. Vinh danh những người đã chiến thắng trong cái chết!"
"Vinh danh!" mọi người cùng hô.
Starr quay sang Celeste và thì thầm, "Làm sao chúng ta có thể nói họ chiến thắng, nếu họ đã chết? Không phải điều đó có nghĩa là họ đã thua sao?"
Gandalf nhìn qua cô. "Đó là một ý kiến rất hay, tiểu thư. Sự khôn ngoan của bạn vượt xa tất cả."
Thranduil dừng lại và mắt ông lướt qua trang sách, như thể đang kiểm tra xem cô ta thật sự dám viết câu đó.
"Họ chiến thắng vì họ đã hy sinh bản thân để bảo vệ mảnh đất nơi họ sống, và cô, cô gái mà ngay cả một chiếc móng tay cũng không chịu hy sinh để cứu một người, (khụ)Haldir(khụ), sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa của lòng dũng cảm như vậy," Merry nói một cách nóng nảy.
Thranduil liếc nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên.
"Giờ thì ngài thấy rõ bản chất của mấy cô nàng này rồi," Eowyn nói.
Thranduil gật đầu.
"Tại sao cha không nói gì vậy?" Legolas hỏi, có chút khó chịu.
Thranduil nhìn anh trân trối.
"Ta nghĩ ngài ấy đã bị sốc đến mức im lặng rồi," Arwen nói một cách khô khan.
"Hiện tượng hiếm thấy," Legolas lẩm bẩm.
"No pauses. No spills (Không dừng lại. Không tràn)" Eomer nói, đưa cho Legolas một chiếc cốc. Starr đứng gần đó với chiếc pom-pom, sẵn sàng cổ vũ cho người mình yêu.
"Chắc chắn cậu sẽ đánh bại gã Lùn này (không, thật sự là một ý nghĩ tởm), Legolas! Cho họ thấy cách cậu uống rượu!"
"Cô ta thật sự là thế à!" Thranduil hỏi, ngạc nhiên.
"Không, không hoàn toàn (cảm ơn các Valar) nhưng người tạo ra cô ta gần như giống hệt vậy," Elladan nói, lắc đầu.
"Thật đáng tiếc," Aragorn thở dài.
"Và không có ói mửa," Gimli nói, phun nước bọt lên bàn. Celeste, người đang tựa vào bàn, thốt lên một tiếng thét im lặng đầy kinh hoàng và chạy vội qua đám đông để đi đốt chiếc áo len của mình.
"Và tốt riddance," Gimli nói quyết đoán.
"Còn nếu Gimli nhổ vào CÔ TA thì sao? Liệu cô ta có tự đốt mình không?" Pippin thắc mắc, hơi quá háo hức...
"Chắc chắn là chống cháy." Glorfindel thở dài.
"Chắc là chống não cháy thì đúng hơn," Eomer lẩm bẩm.
Im lặng.
"Xin lỗi, câu đó thật ngu ngốc," anh ta xin lỗi.
"Vậy là một trò chơi uống rượu à?" Legolas hỏi, trông thật dễ thương trong hình dáng của một Elven. Các chàng trai hô "ai!" và nâng cốc lên.
"Ồ, thôi thì. Tôi tham gia!" Starr nói vui vẻ.
"Em chắc chắn chứ, melamin?" Legolas hỏi, lo lắng.
"Đừng lo, em đã làm việc này rồi!"
"Cô ta khoảng 14 tuổi, phải không?" Elrohir hỏi, nhăn mặt. "Và cô ta là chuyên gia trong việc uống rượu mạnh..."
"Có vẻ như nó đang đuổi kịp cô ta và phân hủy bộ não của cô ta rồi." Eowyn cười.
Eowyn tiến lại gần Aragorn, tay cầm cốc. Cô vừa sắp đến chỗ anh, thì Celeste chen vào, trông có vẻ như muốn giết người. "Không."
"Nhưng tôi-"
"Không!"
"Nghe này, tôi-"
"KHÔNG!" Celeste dậm chân. "Anh ấy là người của TÔI, sao anh ấy lại muốn một cô gái như cô chứ? Đi đi, tìm một thằng khác mà ở cùng đi!" Và Celeste quay ngoắt người và bước đi về phía Aragorn, bỏ lại Eowyn bối rối (và xấu xí!) phía sau (để buồn rầu vì không đẹp và không đáng mong muốn như Celeste).
Cô ấy kéo Aragorn và mỉm cười quyến rũ với anh khi dẫn anh ra khỏi đại sảnh đông đúc, trở về phòng mình...
"BỎ QUA CẢ CẢNH NÀY." Mọi người đồng loạt nói.
Thranduil bối rối. "Nhưng đó chỉ là trò chơi uống rượu của các ngươi thôi mà..."
"Không có cảnh đáng ngờ nào sao?" Faramir hỏi, sửng sốt.
"Cô ta đang mềm lòng rồi," Sam lầm bầm.
"Hoặc có thể là cái gì đó khác đang..."
"ELLADAN ANH LÀ KẺ DÂM DỤ!"
:ĐẬP:
"OUCH, ARWEN, ĐAU QUÁ!"
"Anh đáng nhận mà."
Gimli càng uống càng say. "Đây, đây. Là những người Lùn mới bơi cùng mấy cô nàng nhỏ nhắn, lông lá." Anh ta ợ một cái to.
Starr bịt mũi lại khi Legolas thì thầm, "Vì không ai khác muốn làm điều đó..."
Tất nhiên, Legolas cũng đã có một đống ly rỗng chất đầy trước mặt, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy anh ta say. Starr hơi say xỉn, còn Gimli thì sắp ngã.
Và rồi anh ta ngã. Với một tiếng "thịch" lớn, Gimli gục xuống.
Starr cười khúc khích khi cô bắt gặp một phần trong bài hát của Merry và Pippin. Legolas, đầy lo lắng, quyết định đã đến lúc đưa cô về phòng trước khi cô uống quá nhiều và bị thương, hoặc có một trong những người đàn ông lợi dụng cô...
"Giống như họ sẽ làm vậy," Eomer nói, tức giận.
"Ồ, có một ý tưởng hay đấy! Hãy làm cho cô ta say thật say, rồi bảo cô ta có thể bay, và mang cô ta lên tường thành cao nhất. Để đảm bảo thành công, hãy để Legolas đứng ở dưới mà không mặc áo." Elrohir nói, một âm mưu xấu xa bắt đầu hình thành trong đầu anh ta.
"Phần lớn phụ nữ, ngay cả khi không say, cũng sẽ nhảy xuống tường thành vì điều đó..." Eowyn nói.
"HEY!" Faramir kêu lên. "Các người phải trung thành chứ!"
"Ta chỉ chỉ ra điều hiển nhiên, và đừng giả vờ như các người không liếc mắt nhìn mấy cô gái xinh đẹp chúng ta gặp trên đường phố!"
"Nhưng ta không đi khắp nơi mà công khai điều đó!"
"Này, mấy cặp tình nhân, kiếm một cái lồng đi," Thranduil đột ngột chen vào. "Mặc dù ta đang rất hối tiếc vì điều này, ta vẫn còn..." ông lật qua các trang sách, đếm. "...còn bốn mươi trang nữa... thật là..."
"Rất tốt, tiếp tục đi," Elladan thở dài.
Chapter 24: Silly Wench, Elves Hate You
Starr cuộn mình vào áo của Legolas khi anh bế cô, hít thở hương đất mà hầu hết các Elves đều mang theo.
Elladan ngửi chiếc áo của mình. "Thật sao? Chúng ta có thật sự thế à? Ta không biết..."
Legolas nhẹ nhàng mở cửa với sự duyên dáng của một Elf trong khi giữ cô gái xinh đẹp trong vòng tay vững chắc của mình.
Merry đảo mắt. "Chỉ mới hai câu mà đã nghe như một cuốn tiểu thuyết tình cảm sến súa."
"Tôi có thể tưởng tượng ra ngay," Pippin lên tiếng. "Nó sẽ có tên là 'Nàng Đồ Ngốc và Chàng Elf Không Bao Giờ Muốn Làm Gì Với Cô Ta.'"
Anh đặt cô nhẹ nhàng lên giường. Anh không lo lắng vì những tiếng lò xo kêu có thể vang lên, vì Starr nhẹ như một chiếc lông vũ. Tóc vàng dâu tây của cô xõa ra trên gối, tỏa ra quanh khuôn mặt cô như một vầng hào quang. Má cô ửng hồng dễ thương và những hàng mi dài, đen tương phản với làn da sáng của cô.
"Chẳng phải cô ta là người hoàn hảo nhất mà anh từng thấy sao?" Eowyn nói qua kẽ răng. "Không thể nào anh chỉ muốn... giết cô ấy sao?"
"À, t phải thừa nhận là nó khá hấp dẫn!" Faramir đùa.
"Một chút thôi," Aragorn lầm bầm, giọng đầy ám chỉ.
Legolas cảm thấy trái tim mình xoay vòng lạ thường trong lồng ngực, rồi đập mạnh mẽ khiến anh cảm thấy đau nhói. Cô ấy thật đẹp, và anh yêu cô ấy rất nhiều. Trước mặt không ai khác anh sẽ không bao giờ mất đi sự điềm tĩnh như thế này. Anh cảm nhận được một sự rạo rực trong cơ thể-
"Khoan đã, cái gì?" Thranduil ngừng lại, nhìn lại hai lần. "Cô ta thật sự viết cái này sao?"
"Thật ra, đó là một trong những miêu tả tinh tế hơn của cô ta..." Arwen mỉm cười mỉa mai.
"Ta không chắc ta thích câu chuyện này đang đi đâu..." Thranduil nói chậm rãi.
"Đã xảy ra nhiều lần rồi." Eomer chỉ ra. "RẤT NHIỀU lần."
"Nhưng cái này...?"
"Đã trải qua rồi," Legolas nói với giọng u sầu.
"Chữ đen," Gimli cười.
:POW:
Gimli ngồi ôm mũi tức giận, trong khi Legolas lầm bầm trong ghế, xoa nắm tay.
"Các quý ông! Đừng có đánh nhau! Đây chính là điều mà bọn họ muốn! Họ đang cố chia rẽ nhóm chúng ta!" Glorfindel nói một cách kịch tính, ôm lấy ngực. Tuy nhiên, nó cũng có tác dụng.
Elrohir lên tiếng. "Thế thì, ngài Thranduil, chúng ta có một quy tắc. Người đọc không được đọc những... cảnh như thế này, chỉ cần lướt qua chúng để tìm chỗ kết thúc. Vậy... tiếp tục đi,"
Thranduil trừng mắt nhìn anh ta. "Được rồi. Những người Greenleaf không phải là những kẻ hèn nhát,"
"Cha nói cho chính mình đi!" Legolas thì thầm.
"Chuyện gì đã xảy ra với con vậy?" Thranduil hỏi, vẻ sửng sốt.
"Ta nghĩ là anh ấy chỉ sợ câu chuyện thôi," Aragorn gợi ý. Legolas gật đầu mạnh mẽ. Thranduil lắc đầu và lầm bầm điều gì đó nghe như "hoạn quan."
Ông quay lại trang sách và họ có thể thấy mắt ông lướt qua các trang. Và rồi màn trình diễn màu sắc bắt đầu. Khuôn mặt ông thay đổi nhanh chóng từ hồng sang đỏ, rồi xanh, tím, xanh lại, và lại xanh.
"Thật là một sắc chartreuse thú vị..." Arwen suy nghĩ.
Ngài Elf lịch thiệp chạy vội ra khỏi phòng và thẳng vào nhà tắm.
"Chà, ta hy vọng các người hài lòng," Legolas nói, vẻ khó chịu.
"Thực sự rất vui," Elladan cười tươi.
Hai mươi phút sau, Thranduil vẫn chưa ra khỏi nhà tắm. Sam tình nguyện đi kiểm tra xem ngài ấy có ổn không.
Chàng Hobbit mở cửa phòng tắm và một làn gió thổi vào mặt. Anh ngẩng lên thấy cửa sổ mở và không còn Elf Lord đâu nữa.
Một cách bất thường, vừa lầm bầm những lời nguyền, anh chạy vội ra ngoài phòng. "Ngài ấy đã trốn qua cửa sổ!"
Legolas quỳ xuống và giơ nắm tay lên trời. "Khôngoooo! Ada là hy vọng cuối cùng của ta!"
"Vậy giờ ai sẽ đọc?" Pippin hỏi một cách nhỏ nhẹ.
Cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường khi mỗi người trong nhóm nhìn nhau với sự quyết tâm im lặng không đọc.
Chương 25: Không có liệu pháp nào có thể làm cho chuyện này đúng lại
Legolas ngồi ủ rũ và cảm thấy bị bỏ rơi.
"Đừng giận vì anh không nghĩ đến việc lén trốn qua cửa sổ trước khi cha anh làm vậy," Eowyn cười mỉa khi Elladan và Elrohir tạm thời gắn những thanh chắn lên cửa sổ.
Aragorn trầm ngâm. "Thực ra thì Thranduil đã đọc xong chương đó. Ngài ấy đã đọc hết chương trước khi kéo ra khỏi đây,"
"Yếu đuối." Merry lẩm bẩm. Pippin cười toe toét.
"Vậy thì giờ chúng ta phải chọn người khác để đọc." Arwen bắt đầu. "Nếu chúng ta trì hoãn, chúng ta sẽ không bao giờ có thể quên câu chuyện này và tiếp tục cuộc sống của mình,"
"Hoặc là liệu pháp." Glorfindel thở dài.
"Haha. May cho anh là anh đã đọc rồi," Legolas quát.
"Ừ, nhưng anh thì không."
"Tôi đã phải chịu đủ đau khổ rồi. Nếu ép ta đọc, tôi thề với các Valar rằng tôi sẽ tự sát."
Faramir lên tiếng. "Cách tốt nhất là để một trong những người mới đọc..."
Glorfindel ngước mắt lên trần như thể cảm ơn Eru vì mình đã vượt qua rồi. Eomer nhìn Faramir với ánh mắt như muốn nói: "Đừng có đề xuất cái đó, nếu không anh sẽ phải hối hận."
"Vậy thì là Sam!" Faramir nói, có chút lo lắng.
Chàng Hobbit tội nghiệp tái mặt. Merry và Pippin nhìn cậu với ánh mắt thông cảm.
Elrohir cảm thấy không vui. "Tôi không đồng ý việc làm hỏng một Hobbit trong sáng như vậy."
"Anh ấy đã đi cùng Frodo đến Mordor. Tôi nghĩ anh ấy có thể chịu được." Elladan chỉ ra, không nhận thấy Sam đang lắc đầu dữ dội và ra hiệu 'Tôi không thể! Tôi không thể!' liên tục.
Eowyn, lúc nào cũng là tiếng nói lý trí, nói: "Chỉ một chương thôi. Sau đó là Merry, rồi Pippin, rồi Arwen (Elbereth cứu giúp chúng ta), rồi Aragorn, rồi Eomer (đúng, tôi nói thế đấy, đối phó đi anh em), rồi Gimli."
"Và rồi đến lượt anh..." Gimli nói khô khan.
"Được rồi, vậy thì chúng ta chia các chương ra." Eowyn sửa lại nhanh chóng.
Mọi người đồng ý, thầm vui mừng vì lượt của họ đã bị hoãn lại.
Sam nuốt nước bọt và ngồi vào ghế Tử thần, cầm cuốn Sách Tử thần, lật qua một trong nhiều Trang Tử thần, và bắt đầu đọc lời của Con Cái của Morgoth... và Tử thần.
Aragorn đi vào hành lang vắng. Trước mặt anh là một hình ảnh đẹp đẽ.
"Đây là lúc tôi có giấc mơ của mình, nhưng không đời nào cô ta lại đang nói về tôi," Eowyn nửa cười.
Celeste nằm dài trên chiếc giường giống ghế sofa. Mái tóc dài màu vàng của cô đã thành sóng vì vừa mới gội. Phải giữ cho tóc đẹp, đúng không? Dù sao thì, tóc cô rơi xuống vai như một dòng thác vàng đổ lên giường và gối, xoăn thành những lọn tóc nhẹ ở vài chỗ. Làn da của cô, rám nắng vì nhiều giờ dưới ánh mặt trời ở quê nhà, tắm nắng trên ghế biển bên hồ bơi trong vắt, trông có vẻ nhợt nhạt và gần như trắng như sữa trong ánh sáng mờ ảo, đôi mi dài của cô khẽ chớp trong giấc ngủ. Má cô đỏ hồng và gần như sốt khi cô vật lộn với một kẻ thù vô hình. Cô thở ra nhẹ nhàng và bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Aragorn cảm thấy đau đớn hơn cả những gì anh có thể hiểu khi thấy cô yếu ớt và bất lực như vậy, khi Celeste mà anh biết vào ban ngày lại mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với mọi thứ. Có lẽ sự mất mát của mái tóc đẹp của cô vẫn còn làm cô đau đớn. Anh đã hy vọng cô sẽ có được sự an ủi khi họ thiêu hủy chiếc yên ngựa và chôn tóc mượt mà của cô trong một chiếc quan tài lót nhung dưới cánh đồng đầy hoa.
Đó là một ngày buồn hơn cả tang lễ của Theodrem.
Và cô ta hoàn toàn bỏ qua," Eomer nói qua hàm răng nghiến chặt. "Không một lời nào."
Sam, không biết phải nói gì, chỉ tiếp tục đọc. Cậu có thể cảm nhận được sự ngu ngốc tỏa ra từ đôi mắt hồng ghét bỏ mà cậu đang cầm trong tay một cách thận trọng.
Aragorn bước chậm đến bên cô, hình bóng cô cuộn mình như một đứa trẻ yếu ớt dưới chiếc chăn mỏng. Anh khuấy lửa, hy vọng mang lại màu sắc cho làn da cô bằng cách đưa lại sự ấm áp. Anh cũng phủ thêm một chiếc chăn, không thích cái vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt cô. Anh đặt tay lên má cô và thở ra chậm rãi. Cô đang sốt cao!
"Cô ta có chết không?" Pippin hỏi, vô tình lặp lại câu hỏi mà cậu đã hỏi trước đó, chỉ có điều... cậu nghe có vẻ phấn khích, chứ không phải lo lắng...
Cô tỉnh dậy đột ngột. "Mấy giờ rồi?" cô thì thầm.
"Chưa phải bình minh. Xin nghỉ ngơi, nàng đang bệnh."
"Tôi mơ thấy một con sóng lớn, cuộn lên trên những cánh đồng xanh và trên những ngọn đồi. Tôi đứng trên bờ vực. Trước chân tôi là một vực thẳm tối tăm. Một ánh sáng chiếu từ phía sau tôi, nhưng tôi không thể quay lại. Tôi chỉ có thể đứng đó, đợi."
Eowyn không cần phải nói gì. Pippin cũng không cần phải nói gì. Không ai cần nói gì, vì ai cũng đang nghĩ điều đó.
KẺ CƯỚP GIẤC MƠ!
"Aragorn... có lẽ đây là lần duy nhất tôi nói thế này... nhưng tôi... sợ... tôi cảm thấy yếu đuối... tôi không thể cử động tay chân... tôi đau đớn khắp người... mọi thứ đang trở nên tối tăm..." hơi thở của cô nghẹn lại và cô nhắm mắt để tránh cơn chóng mặt.
Không nói một lời, Aragorn vội vã chạy ra khỏi phòng, nhanh như chớp.
"Có lẽ anh ấy không muốn bị lây bệnh nữa..." Pippin cười toe toét.
Theodem ngẩng lên khi cửa phòng làm việc của ông bị đập mạnh. "Có chuyện gì vậy?" ông hỏi một cách cáu kỉnh.
"Cô Celeste sắp chết! Tôi cần một người chữa bệnh!"
Lâu đài rối loạn trong vài giờ tiếp theo. Dù họ đã làm gì, không ai có thể giúp cô. Cuối cùng, Aragorn đuổi mọi người đi để có thể ở bên cô cho đến khi cô ra đi.
"Tôi nghĩ là bệnh sốt thương hàn..." Celeste thì thầm, nước mắt lấp lánh trong mắt. Tất cả ánh sáng đã rời khỏi mắt cô, và Aragorn nhận ra mình không còn có thể nhìn sâu vào đôi mắt xanh thẳm của cô nữa. Chúng giờ đây mờ đục và thiếu tiêu điểm. "Tôi xin lỗi... Aragorn... tôi lẽ ra phải chuẩn bị cho... giai đoạn tiếp theo của... trận chiến..." cô thều thào, hơi thở giờ trở nên khó nhọc.
Aragorn nhẹ nhàng vén tóc cô ra khỏi mặt.
"Và tôi thực sự hy vọng là anh ấy đang nói đến vết thương trên mặt cô ta..." Faramir nói một cách nghiêm túc.
"Đừng làm phiền đầu óc mệt mỏi của em với những thông tin như vậy. Nghỉ ngơi đi và để chúng ta thưởng thức nhau một... lần cuối..." anh kết thúc trong tiếng thì thầm.
Celeste tựa vào tay anh, cảm nhận sự dịu mát giúp làm dịu làn da đang nóng bừng của cô. "Em yêu anh..."
"Anh cũng yêu em, melamin."
(Kệ mịa xưng hô đi. Mợt mỏi 😫)
"Aragorn..." mắt cô mở lớn khi cảm thấy thời gian của mình đang gần kề. "Làm ơn... đừng để em đi...tiên nữ ở đâu, cô ấy có thể giúp em..."
"Tôi không biết. Nhưng nếu cô ấy đã bỏ chúng ta trong lúc cần thiết này, cô ấy sẽ bị săn lùng và tiêu diệt." Aragorn siết chặt tay lại một cách đầy đam mê.
"Xin hãy nói chuyện với em... về bất cứ điều gì..."
"Em có nhớ, ngày chúng ta gặp nhau không? Tôi cảm thấy như mình đã lạc vào một giấc mơ."
"Wow, cô ấy có bất kỳ chất liệu riêng nào không!" Arwen thắc mắc, bối rối hơn là tức giận.
Merry và Pippin giờ đã nhận ra rằng mặc dù chương này có thể kết thúc và lượt của họ đang đến gần, nhưng họ sẽ được giải thoát khỏi một trong những Sues.
Elrohir, như thể đọc được suy nghĩ của họ, lắc đầu trước sự ngây thơ của họ. "Nếu các người đang hy vọng quá mức, tôi muốn chỉ ra rằng Starr đã chết và CÔ TA đã trở lại..."
Merry và Pippin trông thất vọng.
"Em giống một nữ thần, đẹp nhất trong số những người đẹp, với mái tóc màu sáng như mặt trời và đôi mắt như ngọc lục bảo, lấp lánh như thể em đang tham gia vào một trò đùa nào đó. Đôi môi em đỏ mọng và hoàn toàn đáng yêu, là một cám dỗ mà tôi khó lòng cưỡng lại." Như để nhấn mạnh điều đó, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô. "Làn da của em như của một người đã tắm nắng và tận hưởng thiên nhiên, sống thực sự. Em gần như khiến tôi nghĩ đến một Ranger mạnh mẽ, tinh tế và nữ tính như một nữ Elven,"
"Chỉ là một mớ mâu thuẫn không hồi kết," Elladan suy nghĩ.
"Tôi đã yêu em từ lúc đầu tiên tôi gặp em. Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu không có em. Nếu không có em, có lẽ tôi vẫn còn lang thang vô định, thay vì trưởng thành và nhận lấy trách nhiệm làm vua."
Celeste chỉ mỉm cười, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài từ dưới mí mắt đóng chặt.
Aragorn thấy làn da cô tái nhợt và biết cô đang rời xa. Anh đặt môi mình lên môi cô trong một nụ hôn cuối cùng, nước mắt của anh hòa vào nước mắt cô trong một điệu vũ mặn mà.
Sam đột ngột dừng lại, không thể tin vào những gì mình đang đọc!
"Tôi không phải người duy nhất đâu," Aragorn thở dài, ngượng ngùng dưới ánh mắt đầy giận dữ của Arwen. Cuối cùng, CÔ ấy mới là người mà nước mắt anh phải hòa vào trong một điệu vũ mặn mà!
Bàn tay của Celeste vươn lên và chạm vào mặt anh lần cuối.
Aragorn nắm lấy tay cô một cách tuyệt vọng, như thể đó là cách duy nhất để giữ cô lại bên mình.
Cô mấp máy môi với câu nói "Hẹn gặp anh ở Gondor" và đôi mắt cô cuối cùng cũng khép lại, không bao giờ mở ra nữa.
Aragorn đặt đầu mình lên chiếc chăn bên cạnh cô, nước mắt làm ướt chăn khi anh khóc để xóa đi nỗi đau
Tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là hy vọng vào một phép màu để xóa tan nỗi đau.
"Cuối cùng thì cũng xong!" là tiếng reo vang khắp căn phòng khi Sam đóng sập cuốn sách lại, thở phào nhẹ nhõm vì nhiệm vụ đã hoàn thành.
"Mang rượu ra đi!" Gimli reo lên.
"Tôi sẽ báo cho đầu bếp để mang đồ ăn lên đây!" Pippin nói, đúng kiểu của một Hobbit.
Và buổi tiệc tiếp tục kéo dài đến tận đêm, tất cả những người đọc bỏ qua ý nghĩ về những chương tiếp theo, tận hưởng niềm vui hiện tại.
Chương 26: Luôn là tiếng nói lý trí
"Đến Gondor gặp tôi, tôi không thích cái âm thanh đó..." Merry đột ngột lên tiếng.
Bầu không khí ăn mừng lập tức ngừng lại, mọi người đều đứng im lặng và một sự yên tĩnh bao trùm cả căn phòng. Ly champagne mà Elrohir đang rót bắt đầu tràn ra ngoài.
"Ý cậu là sao...?" Eowyn hỏi một cách chậm rãi.
"Đó là những gì cô ta nói."
"Bạn không nghĩ cô ta sẽ quay lại, đúng không?" Pippin hỏi với vẻ lo lắng.
"Các người không nghĩ cô ấy sẽ không quay lại sao?"
"Tôi có thể hy vọng chứ?"
"Khi nói đến câu chuyện này... không đâu."
Elladan trông có vẻ thất vọng. Anh đã đoán ra điều này, nhưng không sẵn sàng thừa nhận. "Ah, Merry, luôn là tiếng nói lý trí... CÁI GÌ CƠ!" anh nắm chặt tay. "Không thể để chúng tôi có chút ảo tưởng sao? Đương nhiên là không."
Aragorn, nhận thấy Merry có dấu hiệu tái phát Hội Chứng Hobbit Điên Cuồng (SCHS), quyết định can thiệp và chấm dứt trò hề này.
Arwen, nhận thấy Aragorn không thể làm được gì nếu cứ tiếp tục như vậy, đã nhảy vào và cho hai người cãi nhau một trận.
Hai phút sau, Merry đáng yêu đã bình tĩnh lại, và Elladan có một cái u mới trên đầu để thêm vào bộ sưu tập của mình. Dù sao thì Arwen cũng là chị gái của anh mà.
"Nếu Ada không ở Cõi Bất Tử, tôi đã đi méc rồi..." Elladan lẩm bẩm.
"Chà Merry, tôi không muốn làm phiền, nhưng đến lượt cậu đọc rồi..." Eowyn nói một cách nhẹ nhàng và ngọt ngào. Cô ấy rất nhanh nhạy.
Eomer liếc nhìn cô khi Merry miễn cưỡng ngồi vào chiếc ghế bị nguyền rủa. "Đôi khi cô thật sự làm tôi sợ đấy..."
"Ừ, cậu sẽ nghĩ cô ấy đang học những bài học từ những cô gái lẳng lơ!" Faramir bắt đầu cười, rồi dừng lại ngay khi nhìn thấy ánh mắt giết người trên mặt Eowyn.
Glorfindel lắc đầu. "Trời ơi, với một cặp trời định như các bạn, các bạn cãi nhau nhiều thật."
"Câu chuyện này làm bộc lộ mặt xấu của mọi người," Legolas nói như một cách an ủi, vỗ vai Faramir khi anh ta trông có vẻ chán nản.
"Đúng vậy," Gimli nói, trầm tư. "Chúng ta phát hiện rằng Sam thật sự ngây thơ đến mức nào-"
"Ê!"
"Merry thì khá đáng sợ-"
"Chính xác." Anh nói, trông hài lòng đến mức có thể với con mắt hồng đáng ghét đang ngồi đáng sợ trên đùi anh.
"Vậy Eowyn và Arwen cũng vậy-"
Hai cô gái đều bắt tay nhau.
"Thranduil là một kẻ hèn nhát-"
(Ada Thranduil của con trong đây mất hình tượng quá🙂)
"(Thở dài) Đúng vậy..." Legolas thở dài.
"Pippin sẽ rất tức giận khi bạn lấy trộm bài hát của cậu ấy..."
"Chà, tôi đã làm rất chăm chỉ đấy!" Pippin quả quyết.
Hai cô gái có mặt đều xuýt xoa vì sự dễ thương quá mức và khẳng định rằng họ thích bài hát của anh ấy (mặc dù họ chưa bao giờ nghe từ anh ấy) và rằng Starr không đủ thông minh để nghĩ ra nó (mặc dù cô ấy không làm vậy) và khiến nó nghe tệ đi (mặc dù họ đọc nó, không phải nghe).
Gimli tiếp tục. "Aragorn bị đổ lỗi cho rất nhiều chuyện mà anh ấy không làm..."
Arwen siết tay Aragorn. "Đúng vậy! ...(ngừng)...Ê! CÁI ĐÓ CÓ Ý GÌ!"
Aragorn rên rỉ một chút khi bàn tay của anh bị siết chặt, và cô đe dọa sẽ cắt đứt tuần hoàn máu của anh.
"Eowyn và Faramir có rất nhiều vấn đề cần giải quyết..."
"Anh thật sự không giúp gì cả, ngài Dwarf " Faramir tức giận nói.
"Glorfindel và Eomer thật sự nên nghe chúng tôi khi chúng tôi cảnh báo họ về điều gì đó-"
"Tôi xin chứng thực điều này." Glorfindel nói một cách kịch tính.
"Chưa bao giờ tôi hối hận về điều gì hơn thế này," Eomer thêm vào.
"Elrohir dễ bị ốm..."
"ẾT DỄ?" Elrohir hét lên. "BẠN KHÔNG ĐỌC CÁI...CÁI...ĐỒ ĐỒNG DÊM ĐÓ CHỨ!"
"Legolas có tiềm năng bị tổn thương suốt đời."
Im lặng.
"Elladan có một khiếu hài hước rất đáng lo ngại,"
Arwen nhìn chằm chằm vào người anh trai và lẩm bẩm câu "Nhẹ như lông vũ, cứng như cây chổi."
Anh mỉm cười ngượng ngùng. "Nói gì thì nói? Tôi lúc đó còn trẻ, còn ngây thơ, tôi chẳng biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì. Ah, những ngày xưa!"
Aragorn nhìn với vẻ thích thú khi anh xoa tay mình (cuối cùng đã thoát khỏi tay Arwen). "Đúng vậy, vì ba ngày có thể cảm thấy như một thiên niên kỷ."
"Ha ha. Tôi có nói là tôi ghét cái phòng này và sẽ không bao giờ quay lại đây nữa không?"
Gimli lắc đầu. "Có vẻ tôi là người duy nhất bình thường ở đây."
"Chà, nếu bỏ qua việc bạn chưa bao giờ 'bình thường' ngay từ đầu, chúng ta hãy xem bạn phản ứng thế nào khi tác giả này viết một câu chuyện slash về bạn và một người đàn ông nào đó trong câu chuyện này?" Eowyn nói sắc bén.
Legolas rùng mình. "Ôi, tôi thương người nào phải làm bạn. Không phải Gimli, mà là người sẽ phải ở cùng anh ta."
Gimli gửi ánh mắt giận dữ như lửa Mordor về phía Elf, nhưng anh ấy vẫn không hề nao núng.
Pippin nhún vai. "Các bạn được trêu đùa hết rồi, giờ đến lượt chúng tôi... Tôi sẽ bắt đầu bằng cách nhắc lại chuyện thua trong trò chơi uống rượu với một (và tôi trích dẫn) 'công tử Elvish tai nhọn'..."
Glorfindel cười lớn. "Xứng đáng với anh ta! Tại sao, có lần-"
Một lần nữa, Merry can thiệp, để tránh ai đó bị tổn thương (lần này là vì giận dữ chứ không phải rượu). "Cái này có thể kết thúc được không? Tôi nghĩ cuốn sách đang cháy một lỗ vào đùi tôi rồi..."
"Được rồi. Tiếp đi." Eomer nói, với tất cả sự vui vẻ của người sắp bị xử treo cổ vào sáng hôm sau.
Chương 27: Gián đoạn GIẢ MẠO Legolas Mềm Mỏng
Merry nhướn mày. "Chương tiếp theo là một gián đoạn từ Legolas. Tôi nghĩ là hợp lý khi chính ANH ấy đọc nó..."
Legolas liếc nhìn Merry. "Thử giỏi đi."
Eowyn suy nghĩ một chút. "Thực ra, tôi đồng ý..."
Khi mọi người còn lại cũng đồng ý, Legolas thay thế vị trí của Merry, lầm bầm cái gì đó nghe như "Tôi sẽ thiêu cháy tất cả các người..."
Gián đoạn của Legolas
Làm sao tôi yêu Starr? Hãy để tôi đếm cách...
"Thật là sáng tạo," Aragorn nói một cách khô khan.
"Chúng ta có thể nghĩ ra bất kỳ cách nào để yêu Starr... hoặc thậm chí chỉ là thích cô ta, nói chung không?" Pippin tự hỏi một cách lớn tiếng.
Im lặng.
"Đúng rồi, tôi cũng không nghĩ vậy."
Kể từ khi tôi gặp cô ấy và ôm cô ấy vào vòng tay-dù cô ấy chỉ mới xuất hiện chút ít-tôi biết rằng chúng tôi là định mệnh.
Elladan phải cố gắng ngừng tiếng cười man rợ. Arwen nhìn anh với ánh mắt như thể đang nói, "Đừng nghĩ đến từ 'lông vũ' hay 'bảng'!"
Đôi mắt cô ấy lấp lánh với sự vui tươi của bầu trời mùa hè nắng, nhưng cũng có thể mang sắc xanh sâu thẳm của đại dương. Đó là chìa khóa để hiểu cảm xúc của cô ấy, và tôi có thể lạc vào đó suốt một thiên niên kỷ và thêm một ngày nữa.
"Chắc cũng phải hơn một nghìn năm nữa," Faramir cười.
"Đôi mắt cô t không phải là màu tím sao?" Arwen lẩm bẩm.
Tóc cô ấy xõa dài như thác nước màu nâu đỏ.
"Miêu tả đẹp thật đấy. Một thác nước MÀU NÂU? Làm sao mà hấp dẫn được? Tôi chỉ nghĩ đến nước bẩn thôi." Elrohir đảo mắt, rồi dừng lại. "...Thực ra, cũng không quá xa đâu..."
Tôi yêu thích cảm giác luồn tay qua những lọn tóc mượt mà của cô ấy. Tôi mong muốn được ở bên cô ấy mỗi phút giây trong cuộc sống.
"Mỗi phút giây? Nếu thực sự yêu cô ta, anh sẽ muốn dành cả những giây phút khi ngủ (hoặc là những gì mấy cái Tiên các anh làm) với cô ấy nữa chứ!" Gimli cười.
Legolas thậm chí còn không liếc mắt. Anh ấy có vẻ sắp bỏ cuộc.
(Poor bé lá😂)
Sam là người duy nhất dường như quan tâm.
Khi tôi không ở gần cô ấy, cuộc sống tôi như trống rỗng.
"Và khi cô ấy có mặt, cô ấy lấp đầy nó với một mối quan hệ tình yêu thù ghét ngọt ngào (cô ấy yêu tôi, tôi ghét cô ấy)-và tôi thà chọn sự trống rỗng hơn..." Legolas thêm vào.
(Đây là biểu hiện của sự quá tuyệt vọng :)))
Arwen đâm anh ấy. "Trở lại với câu chuyện thật đi, Cậu Elf."
Cô ấy tốt bụng với tất cả mọi người xung quanh. Các hobbit rất quý cô ấy.
"PHẢI RỒI!" cả ba hobbit đồng thanh hét lên. Nếu bạn nghe thật kỹ, có thể nghe thấy Frodo đang hét lên điều tương tự từ Cõi Bất Tử.
Boromir yêu quý cô ấy đến mức đã hy sinh tính mạng vì cô ấy.
Faramir thốt ra một tràng lời nguyền.
Điều này thường sẽ khiến tôi ghen tị, nhưng trong trường hợp này, có đủ cô gái tuyệt vời, đẹp đẽ này cho tất cả mọi người.
"Có ai muốn thử không?" Glorfindel cười. "Không ai à? Đếm một lần..."
"KHÔNG!"
Thật ngạc nhiên làm sao khi một người có thể quan tâm đến mọi thứ như vậy. Cô ấy dường như thực sự bị ảnh hưởng bởi tất cả những gì xảy ra với chúng ta-
"'Dường như' mới là từ quan trọng," Eomer nhếch mép.
Mặc dù cô ấy chỉ mới biết hầu hết chúng tôi một thời gian ngắn. Cô ấy hòa nhập rất tốt.
Tôi sẽ không nói về cái chết của cô ấy, vì may mắn là cô ấy đã trở lại. Cảm giác chỉ nghĩ đến điều đó đã làm tôi đau lòng. Có vẻ như cô ấy sẽ ở bên chúng tôi rất lâu, điều này tôi rất biết ơn.
"Cô ấy giống như một vết phát ban khó chịu không bao giờ hết," Eowyn nói, nhấn mạnh vào từ "không bao giờ."
Trung Địa sẽ không bao giờ giống như trước khi cô ấy đến. Cô ấy đã thay đổi chúng tôi rất nhiều ("Và không phải theo cách tốt đâu," Elladan càu nhàu.) và chúng tôi coi cô ấy là một món quà từ các Valar.
"Mà bạn có thể nghe gần như là ngửi thấy sự khó chịu từ họ ngay lúc này," Aragorn thở dài, lắc đầu.
Chúng tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến tiên nữ GwenethCamilleScarlettRuby (A/N: Mình đã đổi tên cô ấy, cười cười khúc khích), người đã khiến mọi chuyện trở nên khả thi. Và cũng cảm ơn tác giả tuyệt vời của câu chuyện này, Prettyprettyprincesssweet16.
"CHẾT CHO TIÊN NỮ VÀ TÁC GIẢ TỰ SÁP NHẬP SUE!" là tiếng hô vang dội khắp lâu đài. Các người hầu ngẩng đầu lên khỏi công việc, sửng sốt.
Tóm lại...
Mọi người rên rỉ.
Tôi yêu Starr vì cô ấy khiến tôi hạnh phúc. Cô ấy thật xinh đẹp khi nhìn vào. Cô ấy tốt bụng với tất cả những người xung quanh, và vì vậy, mỗi người trong vũ trụ này đều yêu cô ấy. Cô ấy có thể chiến đấu giỏi như những người giỏi nhất trong chúng ta (nếu không phải là giỏi hơn). Cô ấy rất giỏi với trẻ con. Cô ấy xoa lưng cực kỳ tuyệt vời. Cô ấy tuyệt vời trên giường-ôi, bỏ qua cái đó, đó là bí mật!
(Muốn xuyên vào fic này rồi đập con Starr cho ra bã ghê 🙂😇🙏)
Cô ấy khiến tôi cảm thấy tốt và được yêu. Cô ấy nấu ăn giỏi hơn Sam. ("NÈ!") Cô ấy tuyệt vời với trẻ con (mắt liếc liếc, nháy nháy). Cô ấy thông minh nhất có thể, và là một chiến lược gia xuất sắc. Nhiều trận chiến đã thành công nhờ vào kế hoạch của cô ấy. Cô ấy tài giỏi trong nghệ thuật thuyết phục. Cô ấy là một diễn viên, nghệ sĩ, và nhà văn tuyệt vời. Cô ấy thật sự là một món quà từ trên trời.
Tôi yêu cách cô ấy nhìn, cách cô ấy nói, cách cô ấy thở, cách cô ấy đi. Tôi yêu cách cô ấy viết tên mình với hai chữ "r".
Starr...
Tôi yêu em.
"Ôi, thật ngọt ngào... PHẢI KHÔNG!" Elrohir nói một cách mỉa mai khi nhìn Legolas đóng sập cuốn sách lại và bị Aragorn, Faramir, và Eomer kìm lại không để ném nó vào lửa.
Chương 28: Một Thế Giới Đầy Đau Khổ
Merry miễn cưỡng ngồi vào chiếc ghế kinh hoàng. "Nếu chuyện này ám ảnh tôi suốt đời, tôi sẽ đổ lỗi cho bạn đấy."
Starr nằm trên chiếc giường mềm mại (được chuẩn bị cho cô, vì cô là nữ duy nhất trong nhóm). Cô không thể xua đi cảm giác rằng có điều gì đó không ổn. Tâm trí vốn sáng suốt của cô giờ đang rối bời vì sự mất mát của người bạn thân yêu. Cô cảm thấy mọi thứ xoay cuồng.
"Tôi hiểu cảm giác đó," Eowyn nói với giọng vui vẻ giả tạo.
Rồi cô nghe thấy những lời thì thầm:
"Tôi chỉ muốn nhìn nó. Một lần nữa thôi."
"Đặt nó lại đi!"
Starr ngồi thẳng dậy, mặt đầy hoảng sợ, mắt mở lớn khi cô nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Pippin.
"Thật sự rất đau đớn. Và tôi không chắc là tôi thích việc sự ngây thơ trước kia của mình bị vứt vào mặt như vậy," Pippin bình luận.
Aragorn và Legolas xông vào phòng khi Gandalf bất ngờ tỉnh dậy. "Mấy người chậm quá vậy!" Starr nói một cách dí dỏm khi cô nhanh tay giật lấy Palantir khỏi tay Pippin.
Legolas nhìn rất lo lắng, không muốn mất Starr như Aragorn đã mất Celeste.
"Anh ấy có thể không hiểu, nhưng CHÚNG TA đều hiểu..." Elrohir lẩm bẩm một cách vô tâm.
Tuy nhiên, những câu hỏi của Sauron ngay lập tức biến thành tiếng rên rỉ đau đớn. Con mắt biến mất ngay lập tức, sợ hãi trước sức mạnh kinh ngạc của Starr.
"Nói về nỗi đau, nếu tôi tìm thấy cái cô tiểu thư Prettyprettyprincesssweet16 này, cô ấy sẽ phải đối mặt với một thế giới đau đớn," Arwen nói với giọng cực kỳ thấp và đầy nguy hiểm.
Merry vung tay lên vui sướng khi Geezer kiểm tra những hobbit ngớ ngẩn còn lại. "Sức mạnh của Starr lại cứu chúng ta lần nữa!"
Starr đỏ mặt đáng yêu và chớp mắt mấy cái. Legolas mong muốn được ôm chặt cô và không bao giờ buông ra, anh yêu cô rất nhiều!
"Ừ, đúng rồi! Cô t là cô gái xinh đẹp nhất thế giới!" Legolas cười khúc khích. Mọi người khác phá lên cười.
"Anh giỏi thật đấy!" Glorfindel lau nước mắt vì cười.
Đó là lúc cả nhóm tụ họp ở đại sảnh vàng (mà thật sự chẳng vàng và đẹp đẽ như trang sức của Starr!) với Theoden lại nói lảm nhảm. Rồi Gandalf lại nói lảm nhảm một chút, và trước khi họ kịp nhận ra, Pippin và Gandalf đã ra đi, và cuối cùng họ cũng được rời khỏi cái đại sảnh nhàm chán đó. Eowyn đi lang thang, có lẽ là để theo dõi Aragorn, và Starr đi theo, sẵn sàng đá cho cô nàng nào dám làm phiền người đàn ông đang đau buồn. Cô biết chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi Celeste trở lại, và cô sẽ giữ Aragorn khỏi móng vuốt dơ bẩn của Eowyn.
"Chậc, ai cần Aragorn khi tôi có Faramir?" Eowyn nói ngọt ngào.
"Cẩn thận đấy..." Aragorn cảnh báo.
Cô ấy vòng qua một góc và nghe thấy Eowyn đang thuyết phục Gornie.
"Gornie? Ơ, KHÔNG."
"Cô ấy đã chết rồi! Cậu phải tiến lên và không dành cả đời để tiếc thương!"
"Cô ấy sẽ trở lại," Starr đột ngột nói, bước ra ngoài. Eowyn giật mình và Aragorn ngẩng đầu lên, hy vọng rõ ràng trên khuôn mặt anh.
"Với trí tuệ rộng lớn của tôi, tôi biết chắc chắn rằng cô ấy sẽ quay lại cùng với pháp sư."
Aragorn trông thật hạnh phúc. "Nếu Lady Starr nói vậy, thì chắc chắn là sự thật!"
Eowyn bực bội lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Aragorn phớt lờ và cùng Starr bỏ đi.
"Tôi thật sự không bất ngờ nếu cô ta cướp Aragorn khỏi Celeste và có một cuộc ba người nồng nhiệt với-" Elladan bắt đầu.
"Tôi sẽ dừng anh lại ngay tại đây" Faramir cười.
Chương 29: Chỉ Khi Bạn Nghĩ Những Biệt Danh Không Thể Tồi Tệ Hơn...
"Đến lượt Pippin!" Merry nói, trông quá vui mừng khi ném cuốn sách cho Hobbit còn lại như thể nó đang cháy vì phải cầm lâu quá. Có lẽ là vậy, nhưng đó không phải là vấn đề.
Aragorn bỗng nảy ra một suy nghĩ. "Celeste đã nói 'gặp tôi ở Gondor' trước khi cô ấy qua đời..."
Starr mỉm cười đầy tự hào. "Cô gái của tôi đó! Có lẽ đang đi tìm hiểu vùng đất mà cô ấy sẽ trở thành nữ hoàng sau khi cưới anh, Gorniekins."
Aragorn cười, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích.
Arwen cắn răng tạo một nụ cười gượng gạo. "Mình sẽ không để chuyện này ảnh hưởng... mình sẽ không để chuyện này ảnh hưởng..." cô thì thầm qua hàm răng nghiến chặt.
Aragorn nghĩ đến việc bỏ chạy trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, nhưng anh quyết định kiên nhẫn chịu đựng. Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo...
"Và tôi chỉ phải chờ một chút nữa để gặp lại cô ấy," Starr tự nhủ. "Ôi, cô ấy sẽ gặp Fary trước tôi mất!"
Legolas bật cười trước biệt danh 'Gorniekins.' "Ôi, chuyện này hay quá! Tôi không thể chờ đợi được nữa!"
Faramir trông khá mệt mỏi và giả vờ không nghe thấy điều này. Eowyn trông khá cáu kỉnh khi nhớ lại rằng người đàn ông của cô vẫn đang gặp nguy hiểm.
Vài ngày sau, Gandalf và Pippin đến Gondor.
"Đó không chỉ là một lỗ hổng trong câu chuyện đâu!" Elladan đột ngột lên tiếng.
"Đó là một vực thẳm!" Elrohir thêm vào.
Pippin quá bận rộn để bất ngờ vì ai đó có thể viết sai tên của cậu để nghe được câu đó.
"Đó là cây!" Pippin reo lên, nhún nhảy trên yên ngựa.
"Vâng-ai đó?" Gandalf tự hỏi.
Một bóng dáng đứng cạnh cây, một tay chống lên vỏ cây, mặc bộ đồ trắng bay bổng.
"Xin hãy là Saruman, xin hãy là Saruman!" Eomer nói, bắt chéo ngón tay.
Mái tóc vàng bay trong ánh nắng khi họ nhận ra khuôn mặt.
"Celeste!" Pippin kêu lên, nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt anh. Nước mắt của niềm vui.
"Thực ra là nước mắt của sự tuyệt vọng," Một Hobbit lẩm bẩm, gần như không thể nghe thấy.
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, chiếu sáng cả khu vực như ánh mặt trời mùa hè. Những người lính gần đó cảm thấy tâm trạng u ám của họ như tan biến.
Gandalf mỉm cười nhẹ. Những nụ cười rộng lớn không phải là phong cách của ông, hiểu chứ?
Sau khi câu đó được đọc, có rất nhiều ánh mắt nghi ngờ và vẻ mặt không tin.
"Bạn đã trở lại với chúng tôi, và mang lại hy vọng cùng bạn."
Tối hôm đó...
"Được rồi, cô ấy thực sự là một nửa..." Glorfindel bắt đầu, nhưng bị Arwen tát.
"Không được chửi bậy! Tôi không muốn làm tổn hại thêm sự trong sáng của Sam."
"TRONG SÁNG của anh ấy!" Legolas đột ngột bùng lên, rồi che miệng lại. "Xin lỗi, nó chỉ thoát ra thôi!" anh nói khi bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt của Arwen.
"Mordor không có ác quái như sự giận dữ của một phụ nữ," Gimli lẩm bẩm với Aragorn một cách vô thức.
"Im lặng thật kỳ lạ," Celeste nói, tựa người vào ban công. Cơn gió nhẹ buổi chiều làm xao động chiếc váy màu tím đậm của cô và mái tóc vàng óng ả.
"Thật kỳ lạ, tôi đã nửa mong đợi chiếc váy của cô ấy là màu hồng fluorescent..." Merry nói, cười thích thú.
"Đó là hơi thở sâu trước khi lao vào," Gandalf nói nhỏ.
Celeste rùng mình, ôm chặt mình lại, ao ước thay vào đó là vòng tay vững chãi của Aragorn.
Arwen phát ra một âm thanh phản đối nho nhỏ nhưng không nói gì.
Làn da mịn màng của cô lạnh lẽo khi chạm vào, có lẽ là một dấu hiệu của cái chết. Cô hy vọng sẽ sớm ấm lên. Cô sẽ phải hỏi Starr xem cô ấy làm gì.
Một lát sau, Celeste giúp nâng Pippin lên đỉnh ngọn đuốc và thắp sáng nó. Cô thổi một nụ hôn về phía các lính canh (vì cô là bậc thầy trong việc này :cười:) và họ ngã xuống, choáng váng và chảy máu mũi.
Trong khi đó, ở Rohan...
Starr ngồi thẳng dậy khi ngọn đuốc nhỏ xuất hiện trên đỉnh núi. Cô và Aragorn chạy vào Hall.
"Những ngọn đuốc!" cô kêu lên.
"Những ngọn đuốc đã được thắp sáng! Gondor kêu gọi sự trợ giúp!" Aragorn thêm vào.
Thoden có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó trong đầu. Eowyn và Eomer đứng gần đó, chờ đợi.
Starr nhìn vị vua và nở một nụ cười như mắt cún con, ngay lập tức khiến ông ta nhượng bộ như ngôi nhà làm từ spaghetti. "Và Rohan sẽ trả lời!"
"Spaghetti là gì vậy?" Sam hỏi.
"Tôi không chắc, mặc dù tôi biết đó là một thứ không hay khi bị so sánh," Eomer nói.
"Và tôi không thích việc ông chú đã mất của chúng ta bị xúc phạm như vậy," Eowyn nói lạnh lùng với không ai cụ thể.
"Yay! Tôi sẽ được gặp lại Celeste!" Aragorn reo lên.
Im lặng tuyệt đối.
"'Yay'?" Cả nhóm đồng thanh kêu lên.
"Có phải thật sự có từ đó không?" Elrohir hỏi.
"Huống chi Vua Gondor lại nói thế!" Glorfindel nói, mệt mỏi.
"Tôi hơi thích nó," Pippin nói, trầm ngâm. "Yay. Yay. Yay. Yay. Nó có một chất nhạc gì đó. Yay. Yay. Yay."
Arwen chôn mặt vào hai bàn tay.
"Họ đã bắt đầu cái gì vậy?" Gimli lắc đầu.
"Tôi sẽ phải nghe cái đó suốt từ đây về Shire," Merry nói với vẻ mặt giả tạo.
Theoden bắt đầu lải nhải về việc triệu tập ai đó, và Gamling con chó nhỏ của ông ta chạy đi làm việc đó. Starr vung tóc và đi ra để đóng gói, vẫy tay quyến rũ Legolas lại để tận hưởng chút niềm vui cuối cùng trước khi mọi thứ tồi tệ bắt đầu.
Có một tiếng rên đau đớn đồng loạt và Legolas ngã khỏi ghế trong hoảng sợ.
Nhưng đó là chuyện riêng tư, vì vậy đừng có tò mò::cười cười::
"Từ khi nào họ lại khiêm tốn thế!" Eowyn nói, giơ tay lên trời.
"Tôi sẽ không phàn nàn," Legolas nói, khuôn mặt anh tràn đầy sự nhẹ nhõm.
"Đúng, đúng."
"Thực sự là một phép màu," Legolas tiếp tục.
"Thật kỳ lạ."
"Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ thấy điều này."
"Tôi cũng vậy."
"Thật là nhẹ nhõm."
"Chắc chắn rồi."
"Các bạn xong chưa?" Pippin nói, giọng giận dữ. Mọi người nhìn anh. "Xin lỗi. Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện này, biết không?"
Và thế là, rèm đỏ nhung khép lại chương này, và tôi cá là bạn không thể chờ đợi chương sau! Yêu thương, prettyprettyprincesssweet16 XOXOXOXO
Pippin gần như ném cuốn sách về phía Arwen như trút được cơn thở phào, kêu lên một tiếng "Yay!" cuối cùng.
Chương 30: Bắt Đầu Thu Thập Tiền Cho Chữa Trị Của Pippin...
Arwen bắt đầu khá miễn cưỡng. "Cảm giác Sue-NC-17 của tôi đang rung lên."
"Vậy, Celeste, cô thế nào rồi?" Gandalf hỏi. Celeste thở dài một cách du dương.
"Tôi nhớ Ary-kins của tôi. Tại sao anh ấy không đến? Tôi đã nói với anh ấy... anh ấy đã nghe, tôi biết là anh ấy đã nghe từng lời của tôi trong những phút cuối đó-"
"Thử mấy giờ đi." Gimli càu nhàu.
"-tôi không hiểu tại sao anh ấy không..." cô ấy ngừng lại, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt sáng.
"Anh ấy có nghĩa vụ với Hội đồng-"
"Ông nói với cô ấy đi, Gandalf!" Sam cổ vũ.
"-dù tôi không hiểu tại sao anh ấy lại bỏ rơi một người phụ nữ xinh đẹp như cô."
"Thôi, bỏ đi..." Sam lẩm bẩm.
" 'Phụ nữ'? Pssh, cô ta chỉ là một đứa trẻ thôi!" Glorfindel nói với vẻ khinh bỉ.
"Chà, cô ấy được điểm Sue vì làm Gandalf trông như một ông già dâm đãng," Eowyn nói trong một câu thì thầm.
Celeste thẳng người lên cao 5'4" (khoảng 1m63) và trừng mắt. "Ary đã KHÔNG bỏ rơi tôi, sao các bạn DÁM gợi ý như vậy! Và lại còn tán tỉnh một người phụ nữ đang đau buồn, dễ bị tổn thương như tôi! Thật là vô liêm sỉ!"
Gandalf co rúm vào góc phòng.
"Gandalf KHÔNG bao giờ co rúm!" Legolas nói đầy tức giận. Anh đang được nghỉ ngơi khỏi sự tra tấn, ít nhất là tạm thời.
"Giờ tôi đã cảm thấy bực bội rồi..." cô thở dài lần nữa. "Tôi càng mong Aragorny có mặt ở đây hơn..." cô liếc nhìn Pippin, người vẫn còn ngơ ngác với cả vẻ đẹp của cô và niềm vui khi cô quay lại. "Aragorn sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi không chung thủy trong lúc cần thiết. Và cái gì anh ấy không biết sẽ không làm hại anh ấy." Cô cười khúc khích đáng yêu và quay sang Pippin, quyết tâm sẽ đánh thức anh ta khỏi cơn mê bằng cách tốt nhất mà cô biết.
Nếu có thể khiến một Elven chuyển sang màu xanh lục sáng, thì Arwen đang tiến gần tới điều đó khi cô dừng lại và lướt qua đoạn tiếp theo. Cô không cần phải nói một lời-những hình ảnh, những hình ảnh kinh hoàng trong đầu họ đã kể câu chuyện thay cho họ.
Pippin có chút chậm hiểu. "Chờ đã... bạn không có ý là cô ta..." rồi thì điều đó đã rõ ràng. "AAAUUUGH! KHÔNGOOO! TÔI ĐÃ BỊ TỔN THƯƠNG SUỐT ĐỜI! TÔI ĐÃ BỊ HỦY HOẠI!! GAAAAAAHHHH!"
"Tôi cảm thấy nỗi đau của cậu," Legolas nói như một lời an ủi, dù không thành công lắm.
"Tôi không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay buồn nôn..." Aragorn nói, trông hoàn toàn kinh hoàng.
Merry, cảm thấy mình có thể là người tiếp theo, trong một cơn bộc phát adrenaline, nắm chặt ghế với ý định đưa nó đến cuốn sách và phá hủy nó một cách không thể thay đổi. Cậu phải được giữ lại bởi Gimli và Elladan. "Xin lỗi," cậu nói ngượng ngùng, hạ nhiệt. "Tôi PHẢI làm việc với phản xạ chiến đấu hoặc chạy trốn của mình khi bị dồn vào chân tường..."
Arwen, quyết định rằng cô không nên đối mặt với chuyện này một mình, đọc to một vài câu để kể cho những người khác nghe về sự kinh hoàng của một cảnh sex Mary Sue:
"Đưa Gandalf ra khỏi phòng, vì cô ta KHÔNG thích ba người... đóng lại màn che một cách quyến rũ... chú lùn tóc xoăn quyến rũ... chiều cao được bù đắp bằng cách khác... Ôi Eru kính yêu... âm thanh của giường và tiếng cười vang lên khắp phòng... Gandalf nghe qua cửa... Chấm dứt!" Arwen gầm lên, ném cuốn sách ra ngoài cửa sổ. Không may cho cô, đó là một chiếc kính rất chắc và nó chỉ nảy lại, suýt nữa trúng mặt Elladan.
Im lặng bao trùm cả căn phòng, chỉ có tiếng rên rỉ của Pippin, người giờ đây cần trị liệu, và hơi thở nặng nề của Arwen, khuôn mặt cô giờ là sự pha trộn đẹp đẽ giữa màu xanh và đỏ.
Eomer trông như muốn nôn. "Câu chuyện này nên có một nhãn cảnh báo: Để đọc, người ta phải... có tiền để chi trả cho việc trị liệu dài hạn sau khi đọc xong... đủ sức chịu đựng để vượt qua những cảnh bẩn thỉu mà không ai nên bị ép đọc... và có tâm hồn tốt để chịu đựng sự lạm dụng lời nói về bản thân và bạn bè trừ khi bạn là một trong những nhân vật 'hot'..."
"Chưa kể đến khả năng chịu đựng những lời nhảm nhí dài dòng và những tình cảm yêu đương vô nghĩa hoàn toàn không có cốt truyện vì tác giả ngu ngốc kia không có một cái đầu sáng tạo nào và phải dùng (và làm méo mó) những câu chuyện của người khác thay vì tự nghĩ ra một câu chuyện cho mình." Elrohir thêm vào tất cả trong một hơi thở.
Faramir đang kiểm tra cửa sổ. "Các bạn biết không, tôi không phải là chuyên gia kính, nhưng tôi khá chắc là không nên xảy ra chuyện này."
"Cảm ơn về điều đó." Elladan nói. Anh vẫn còn tức vì gần như bị cuốn sách đập vào mặt. Việc bị choáng từ một món đồ mắt kính phủ hình dán Lisa-Frank màu hồng sẽ rất khó giải thích với các thầy thuốc. Thực sự rất khó.
Về sau...
"Đó là Mithrandir! Kỵ sĩ Trắng!" Những người Gondor reo lên. Họ ngừng lại, nheo mắt nhìn con ngựa thứ hai bên cạnh ông. Nếu có thể, con ngựa ấy còn trắng hơn cả Shadowfax.
"Giờ thì ngay cả NGỰA của cô ấy cũng tốt hơn tất cả mọi người." Glorfindel chỉ ra.
Trên lưng nó là một thiếu nữ mặc một chiếc váy hồng nhạt bay phấp phới cùng với mái tóc vàng óng. Họ nhìn với ánh mắt tham lam, khi ông giơ cây gậy lên và cô giơ chỉ một cánh tay. Ánh sáng trắng tỏa ra từ cây gậy của Gandalf, nhưng ánh sáng thuần khiết của sự thiện lương hoàn toàn là thứ tỏa ra từ tay Celeste, đẩy lùi các Nazguls mạnh mẽ hơn cả phép thuật của phù thủy.
"Đáng lẽ phải đoán ra điều này." Aragorn nói.
"Ừ, nhưng thực sự là rất tuyệt khi Gandalf làm vậy." Faramir khăng khăng.
"Ôi, tôi chắc chắn rồi, đó là lý do tôi tin rằng sẽ không có cách nào mà cái đó có thể 'cool' hơn được."
"Điểm hay. Cô gái ngu ngốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro