chap 14: Huy Khánh.... Anh Đang Ở Đâu!!!
Đến tối, ông quản gia Thìn mời nó ở lại dùng bữa, nó một mực từ chối. Nhưng bắt gặp ánh mắt sắc nhọn như hăm dọa của hắn,
nó bắt buộc phải đồng ý ở lại ăn cơm! Nó sợ cái chiêu thức: “Bế lên giường” mà 3 tuần qua nó phải chịu đựng lắm rồi. ( hớ hớ có cái để dọa rồi nạ Biểu tượng cảm xúc pacman )
Dọn cơm ăn… Chỉ có hắn và nó ngồi ăn với nhau, quản gia và 2 cô hầu không được phép dùng bữa cùng hắn. Hắn ngồi im lặng mà gắp thức ăn, hắn chẳng nói gì cả. Cả bữa ăn, nó chỉ nhìn hành động của hắn, nó bỗng thấy hắn trở nên cô đơn lạ thường. Mỗi bữa ăn, hắn đều ăn một mình như vậy sao?
Hắn tiện tay gắp thức ăn thả vào bát nó, giọng lạnh lùng:
- "Đừng có ngồi đó mà nhìn."
Nó bỗng gật đầu, rồi lấy đũa gắp miếng thịt mà hắn vừa bỏ vào bát nó. Hắn thật sự rất quan tâm đến nó, trái tim nó có hơi rung động và thương hại hắn. Hắn chỉ có một mình, trong căn nhà to như lâu đài, không ai khác.
Cả bữa ăn, nó cũng chẳng nói câu nào, thật tẻ nhạt quá. Khác hẳn với nhà nó, anh trai nó với nó thì cứ cãi nhau trong giờ ăn cơm, ba mẹ thì bàn chuyện phiếm, lại còn nghe thấy tiếng ti vi. Còn bên nhà hắn thì không. Không một tiếng nói trong bữa cơm, chiếc tivi màn hình phẳng không hề bật.
Ăn xong, nó dọn bát, cô hầu bảo nó ra để cô ấy rửa bát, nó năn nỉ mãi, nhưng cuối cùng đành bó tay mà ra ngoài ngồi với hắn.
Hắn lại học rồi. CHăm quá nhỉ. Nó cũng lấy sách vở ra làm một số bài tập.
Rồi nó lại ra ngồi xem tivi 1 mình, để hắn học. Chuyển kênh, chuyển kênh, rồi lại chuyển kênh, chẳng có kênh nào hay hết. Nó bực mình ấn nút tắt rồi ngồi co mình trên ghế sô pha, nhìn đồng hồ, 9 rưỡi. Ngày mai nó được nghỉ sáng, lại đi học chiều nên nó vẫn ngồi nán lại nhà hắn. Nó đưa mắt nhìn, tay hắn vẫn cầm bút và đưa trên trang giấy, nhiều lúc, hắn cũng rất đáng thương, nhiều lúc cũng khiến nó rung động một phần, nhiều lúc làm nó bực, nhưng bây giờ, nó chẳng thấy gét hắn như trước kia. Giận hắn, lườm hắn, gắt với hắn, lơ hắn, chẳng qua là thói quen thôi! Nó cứ ngồi trên sô pha, cười một mình mà đôi mắt vẫn nhìn hắn. Dù gì, hắn cũng là ân nhân cứu mạng nó những 2 lần liền cơ mà. ( á á á yêu rồi kìa Biểu tượng cảm xúc pacman )
Nó hơi hơi mơ màng…
Nhưng vẫn cảm nhận có người nào đó ngồi cạnh mình, tiếng sáo vang lên êm như ru ngủ, tiếng sáo đó hay chưa từng, như hình như có chứa một nỗi niềm nào đó… nhưng nghe rất hay… tiếng sáo đó làm nó thiếp ngủ.
Hắn thấy nó ngủ, thổi nốt 2 nốt nhạc rồi bỏ cây sáo xuống bàn kính, đầu nó cứ đung đưa bên này rồi qua bên kia. Hắn nhẹ nhàng đẩy cái đầu nó vào vai hắn, nó cảm nhận được chỗ dựa vững chắc, ngủ ngon lành hơn. Hắn ngồi nhìn ngắm nó, nó đẹp vô cùng. Không thể tả nổi. Bên cạnh hắn lúc này đây là đứa con gái người Trung Quốc mà hắn căm gét nhất ( gét của nào trời trao của đó qá đúng nạ Biểu tượng cảm xúc pacman ) lại là người con gái làm hắn rung động, là người con gái có hôn ước với hắn từ bé… nhưng… đứa con gái không hề thích hắn, một cảm giác rung động cũng không… Hắn thấy tim mình đau nhói… Còn căn bệnh của nó nữa, nó sẽ phải làm sao? hắn biết nói gì với nó về căn bệnh ung thư máu đã đến giai đoạn 2, cần nhập viện? Hắn phải làm sao đây?
Lần đầu tiên, một giọt nước mắt trên khuôn mặt điển trai của hắn xuất hiện… ( Ơ khóc rồi kìa Biểu tượng cảm xúc cry )
Sáng sớm hôm sau… nó mơ màng tỉnh giấc…
Nhìn xung quanh… hóa ra là hôm qua nó vẫn chưa về nhà mà ở nhà hắn.
Và nó bắt đầu để ý đến cái nó “tựa” vào từ tối hôm qua…
Một thân hình to khỏe, rắn chắc của một người con trai đã cho nó bờ vai khi ngủ… CHính là Khánh… Nó rời khỏi vai hắn, rồi nhìn hắn…
Đôi tay hắn khẽ run run… có lẽ, cả đêm qua đã tê lắm khi đưa cái vai cho nó tựa… Nó đặt tay mình lên mu bàn tay hắn… khuôn mặt hắn như thoải mái hơn nhiều so với lúc trước, nó cười. Hihi… Hắn đâu phải ác quỷ gì đâu? Chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài khiến người ta tưởng chừg như vậy!^^ ( giờ mới biết ờ Biểu tượng cảm xúc tongue )
Cạch!
Nó giật mình nhìn ra cửa, kêu to lên:
- "Ba!!!!!!!!!!!!!!"
Tiếng của nó đánh thức hắn. Đôi mắt hắn nhìn xuống bàn tay, tay nó đang nắm trọn tay hắn, hắn bất giác cười. Nó ý thức lại được, liền quay đầu nhìn hắn:
- "Cậu tỉnh rồi à?"
Nó nhớ đến bàn tay của mình, liền thu lại ngay…
Ba nó cười:
- "Haha… ba tưởng con ở đâu qua đêm, lo lắng quá nên mới vào thử nhà con rể tương lai, thì thấy con với nó đang thân mật quá! Ba xin lỗi!" ( hớ hớ con rễ đó nha nha nha :v)
Mặt nó đỏ như quả gấc:
- "Thân mật gì chứ ạ?"
- "Con gái, chẳng phải, vừa rồi con nắm tay con rể của ta còn gì, lại còn cười với nó, trước đấy, con còn dựa vào vai nó ngủ ngon lành thế cơ mà! Ba xin lỗi!!!!"
- "BA À….."
Hắn lập tức ôm lấy nó, nó giật mình. Giọng hắn nói phả vào tai nó:
- "Ba vợ, ba làm chúng con mất tự nhiên quá!" ( Biểu tượng cảm xúc pacman lợi dụng dể sợ Biểu tượng cảm xúc pacman )
- "Aha… vậy ba đi ra, biết My an toàn là tốt rồi, các con cứ tiếp tục đi!^^" ( Biểu tượng cảm xúc pacman hớ hớ ba vợ tuyệt vời Biểu tượng cảm xúc pacman )
- "Con cảm ơn!"
Ba nó liền đi ra ngay….
Hắn ôm nó mà nó không hề phản kháng… đôi môi hắn chạm vào cổ nó… nó thấy ngưa ngưa, buồn buồn…
- "Ba đi rồi, tôi thả ra đi!"
Nó không nói gì, nó chết lặng ngay tức khắc vì hành động ôm của hắn và cái môi của hắn ta chạm vào cổ nó…
Hắn thấy nó không cử động, véo má nó:
- "CÔ giáo Khởi My, nếu cô đang ở trên trời mây vì hành động của chồng tương lai thì mong cô trở về thân ác của mình ngay lập tức!" ( hớ hớ chọc ngta đồ nữa Biểu tượng cảm xúc pacman )
Nó liền kêu lên:
- "Đau…tên kia…"
- "Haha…."
Rồi hắn về phòng làm VSCN.
Nó đến trường trước hắn, vì hôm nay có hẹn với anh Nam… Hắn thấy nó vội vàng đến trường thì cũng đi theo nó… và thấy nó với anh ta…
- "Anh Minh…."
- "Em tới rồi à?"
- "Vâng, em có bài tập muốn hỏi anh đây!"
- "Được, cứ đưa đây cho anh!"
Nó đưa bài tập ra cho anh coi, anh tận tình giảng giải, không ngờ, bài này nó lại dễ đến như thế, đúng là nó ngu thật.
- "Vậy mà em không nghĩ ra!"
- Haha… mẹo của bài, phải ai tinh ý mới thấy được! EM có thể thấy, chẳng qua, em không để ý chúng mà thôi!"
- "Vâng. E cảm ơn anh!"
Nó ôm lấy anh… rồi còn hôn phớt lên má anh ta…
Hắn lập tức bỏ đi… Hóa ra là như vậy… mọi công sức hắn bỏ ra chỉ là vô vị, đáp lại là cảnh thân mật này đây, đâu chỉ là một hai lần như thế? Đã nhiều lần lắm rồi, nhưng hắn luôn nhịn và luôn tin, một ngày, nó sẽ thay đổi, nhưng… Nó vẫn cứ cười thế kia, làm hắn như muốn nát lòng…
Hắn nghỉ học hôm đó, không về nhà…
Đến buổi chiều, nó nhận được tin nhắn của ông Thìn: “Thiếu Gia mất tích rồi, tiểu thư!”
Bộ phận cơ thế nó đột nhiên ngưng lại, tay nó run run… Hắn mất tích?????? MẤT TÍCH??????
Ngay lập tức, nó nói với Mun xin nó nghỉ học, nó thấy khó chịu trong người, rồi chạy ra khỏi trường….
Nó bắt đầu đi tìm khắp nơi…
Nó tìm mãi….tìm mãi… không thấy hắn đâu… kể cả quán Bar mà hắn đăt chân tới cũng không có bóng dáng của hắn ở đó…. Chiều tà lắm rồi mà cuộc đi tìm vẫn chưa có kết quả… Nó càng lo lắng hơn…. Tim nó bỗng nhiên đập nhanh… tay chân nó bắt đầu run hơn… Nó vẫn chưa tìm thấy hắn… chưa tìm thấy hắn ta…
Vừa mới sáng đó còn bình thường lắm, tại sao lại đột ngột mất tích cơ chứ????????
Nó lo lắng lại thêm lo hơn khi trời càng tối lại… ánh đèn đường đã bật hết mà nó vẫn chưa thấy hắn… Nó phát điên lên mất… Tim nó như muốn nổ tung ra đây… Hỏi chỗ nào cũng không… cũng không…không…không… tại sao chứ?????????????????? ( lo lắng qá nạ Biểu tượng cảm xúc heart )
HUY KHÁNH…. CẬU ĐANG Ở ĐÂU!!!!!!!!!!!!!!!
Đôi mắt nó đỏ hoe… nhưng vẫn ra sức tìm hắn… nhưng vẫn không thấy………..
‘’Giữa những con người với màu da khác nhau lướt qua trước mắt. Ngay cả hình dáng của a…e cũng không thấy. Và….. Bây giờ đây…. Em có thể nói rằng….EM NHỚ ANH…… Xin anh, hãy xuất hiện trước mặt em đi!!!” ( @@ em nhớ anh Biểu tượng cảm xúc heart )
Nó khụy xuống giữa đường…
Không thấy….
Không thấy…
Trời lại lần nữa đổ mưa… Nó ôm mặt khóc… nó không hiểu vì soa nó lại thành ra như vậy…
Cơn mưa đầu tiên, giọt nước mắt đầu tiên dành cho Huy Nam, và bây giờ, lại mưa và lại khóc vì Huy Khánh… Cảm xúc nó hỗn loạn…. Nó chỉ nghĩ đến hắn… nó sợ hắn xảy ra chuyện… nó sợ… và nó nhớ… NÓ NHỚ HẮN TA…. Nó muốn thấy hắn ngay bây giờ… nó muốn điều đó…
Nó không hiểu vì sao nó lại nhớ hắn ta… nhưng nó thấy hụt hẫng vô cùng khi hắn cứ mất tích, thấy lo lắng và khó chịu… đến nỗi nó cảm giác như tim ngừng đập…
Trời cứ mưa như vậy…. Còn nó thì cứ thẫn thờ đứng giữa vạch dành cho người đi bộ… nó chết mất… nó muốn thấy mặt Minh Vũ….
- "HÃY CHO CON ĐƯỢC THẤY CẬU ẤY ĐI MÀ!!!!!!!!!!!! CON NHỚ CẬU ẤY!!!!!!!!!!!!!" ( Biểu tượng cảm xúc crycho thấy đi mà )
Con nhớ…
Và con cần cậu ấy lúc này….
Điện thoại reo…
Là ông Thìn…. Nó lau nước mắt, nhấch máy nghe nhưng giọng vẫn hơi run:
- "Ông Thìn, thấy Khánh chưa?"
- "Tiểu thư, tiểu thư bắt taxi và tới khu C, đường cao tốc! Thiếu gia có ý định muốn đua xe với bọn tay chơi, hình như thiếu gia muốn tự tử!!!!!!!!!!!!!!! tiểu thư nhanh tới đây!!!!!!!!!!!"
- "Tự Tử???????????'' ( á trời ơi anh ưi có dì từ từ nói Biểu tượng cảm xúc colonthree )
Tay nó run bần bật… làm rơi luôn cả điện thoại…. nó tìm…tìm…tìm thấy liền bắt taxi đến Khu D đường cao tốc… Đó là đoạn đường nguy hiểm nhất ở đây!!!!!!! Huy Khánh, cậu đừng có dại dột gì…. Hãy chờ tôi…..
Nó ngồi trên e mà lòng thấp thỏm không yên… nhìn vào trong gương… là khuôn mặt của nó…. Khuôn mặt đó tái nhợt hẳn đi… đôi môi gần như thâm tím lại… khuôn mặt thì ướt đẫm nước mưa, mái tóc trở nên bết lại… Nó không quan tâm… bây giờ, nó chỉ quan tâm đến hắn…
Trên đài taxi nó ngồi, có đưa tin mới nhất:
“Tại khu C, đường cao tốc, đã có một vụ tai nạn xảy ra! Đó là một vụ va chạm mạnh với một chiếc xe ô tô con cùng với 4 chiếc xe đua!!!!!!!!! Mong các phương tiện xe khác nên tránh con đường này! Để công an làm nhiệm vụ!”
Nó giật mình…. TAI NẠN????? KHU C, ĐƯỜNG CAO TỐC????? Huy Khánh… cậu….. tim nó thắt lại… nó giục ông tài xế:
- "Bác tài, làm ơn đi nhanh giùm cháu!!!!!!!!"
- "Nhưng cô ơi… trên đài có nói, chỗ đó có vụ tai nạn va chạm mạnh, không cho phép các phương tiện khác tới đó! Cô nói tôi địa chỉ nhà, tôi sẽ chở cô về nhà, và cô hãy ngủ đi!"
Nó giận dữ…. nó nói trong nước mắt:
- "BẠN TÔI ĐANG Ở ĐÓ… HÃY ĐƯA TÔI TỚI ĐÓ…. BÁC CÓ NGHE THẤY KHÔNG HẢ???????????"
Bác tài bị nó mắng, liền ừ nhẹ rồi phóng nhanh đến Khu C, đường cao tốc…
Cuối cùng cũng đến nơi, nó vội vàng xuống xe… đứng đơ ở đó…. Nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt…
Một đám cháy…. Mọi người bao vây quanh đó….
Nó mặt vô cảm, tiến lại gần nơi xảy ra vụ va chạm….
Vũng máu loang lổ khắc nơi…. Những chiếc xe đua nằm lăn lóc lên nhau, chiếc xe ô tô kia thì phát nổ đến độ đen xì mà bốc khói…. Nó đơ người khi thấy chiếc xe màu xanh da trời kẻ trắng…. đó là chiếc xe mà nó thấy ở nhà hắn…. Hắn còn nói, đó là xe của hắn…….. Nó càng trở nên loạng choạng hơn…. Đầu óc quay cuồng… Đây đúng là xe của cậu ấy!!!!!!!!!!! cậu ấy đâu?????? Cậu ấy đã……..
Nó lùi lại vài bước…. nó bắt đầu bật khóc….
- "KHông…không..,không thể nào…. Không…không….
Nó ôm mặt khóc… nó khụy xuống đường… trời đã tạnh mưa từ nãy… chẳng ai để ý đến nó cả… nó đã mất hắn sao?????? Ông trời muốn đánh mạnh nó đến thế sao?????? Ông muốn nó nghĩ gì đây chứ????? ( Biểu tượng cảm xúc cry )
Trái tim nó như đang gào thét, cắn xé, và đau nhói đến từng cơn….
Nó chết mất… khuôn mặt đỏ hoe của nó cúi xuống lòng đường…đôi tay nó ôm trước ngực… khóc lớn lên…. Đến lúc này… nó mới nhận thức được…. Nó đã rung động trước hắn… thảo nào, tin nó cứ đập nhanh và ngưng lại khi hắn có cử chỉ thân mật và vui vô cùng khi hắn trên đùa nó…. Tại sao lại như vậy????? tại sao lại trớ trêu như thế???? Tại sao phải khiến con người ta khi đã mất đi người quan trọng nhất của cuộc đời thì mới hiểu ra???? Lúc đó chẳng phải đã quá muộn sao???? quá muộn để nói xin lỗi…. quá muộn để không được nói lời yêu sao??????
Nó khóc to hơn…. Khóc đến không thể thở… nó cố gắng thở từng hơi…..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro