THẤU GIẢI 2: BEGIN - Jungkook (Phần 2)
Jungkook luôn luôn dành cho bản thân những thử thách mới không ngừng nghỉ. Cho đến khi biết cơ hội debut cùng các anh sắp tới, Jungkook vẫn tự tạo ra chúng - mà vô tình không biết rằng thử thách mà em đặt ra lại vô tình làm đau em.
Debut - đó là một niềm vui lớn, sáng cả công ty lúc đó.
Một sự giao kèo của vị lãnh đạo, là một chiếc vé giúp 7 người bước ra ngoài công chúng.
Jungkook năm đó tự nhận bản thân mình còn thiếu sót rất nhiều, là một thử thách cực lớn cho em khi cùng debut với những tiền bối rapper và các hyung mà em ngưỡng mộ từ lâu.
Điều đó hình thành nên một áp lực vô hình trong em, dẫu cho mọi người đều mong em đừng lo lắng về điều đó.
Nhưng em vẫn cảm thấy như vậy, cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ tài năng để giữ lấy cơ hội ấy. Trong em xuất hiện nhiều những mối lo vô hình, em không thể cản được tâm trí em.
Jungkook không biết, em đã cố gắng rất nhiều, và đây là phần thưởng xứng đáng dành cho em.
Jungkook không biết, tài năng em thật sự vẫn còn rất nhiều mà em chưa bộc lộ hết, em làm được tất cả mọi thứ, em có thể hát, nhảy, và thậm chí là rap.
"Tại sao em vẫn tự trách mình như vậy"
Một lần nữa, các anh đã đến bên em.
Trong căn phòng ấy, bờ vai nhỏ bé tìm được chỗ dựa yên bình, không còn cô đơn nữa.
"Jungkook của chúng ta, em đã làm rất tốt. Đừng tự hạ thấp khả năng mình nữa, hãy vui vẻ đón nhận và xem lần debut này sẽ là cơ hội để em tìm thấy nhiều khả năng khác trong con người em."
Họ đã ở bên em, kéo em ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Họ đã ở đó cả đêm với em, chia sẻ nỗi lo cùng em, dẫu trong thâm tâm họ vẫn có nhiều nỗi lo tương tự như vậy.
Đêm trước ngày debut là một đêm đáng nhớ. Em cùng 6 người anh đã thức trọn một đêm dài, mọi người căn dặn nhau, trấn an nhau, cùng nhau nói về những lo sợ. Có tiếng cười, tiếng khóc. Sau đêm đó, ai cũng dần lấy lại được cái tôi của mình, cả Jungkook cũng thế, em đã bình tĩnh hơn và cho mình một cơ hội chứng minh bản thân.
"Nhờ các anh, em có thể đứng lên...Và trở thành con người mới"
Jungkook đã thay đổi như vậy. Từ ngày debut hôm ấy. Em luôn mang trong mình một sự tôn trọng dành cho các anh, chính họ, trong Seoul rộng lớn đầy rẫy những cám dỗ, họ đã cứu rỗi em, trở thành người bạn đồng hành của em mà không đòi hỏi điều gì.
Họ cứu sống em, cứu cả một quan niệm về một thế giới tươi đẹp rộng lớn mà em vô tình bỏ quên.
Những ngày tháng tân binh là những ngày tháng vô cùng cực khổ cho cả 7 người. Ai cũng cần phải cố lấy hết sức, trau dồi khả năng của mình hằng ngày. Cả những vị lãnh đạo, quản lí và staff, phải chiến đấu để lấp đầy lổ hổng mang tên "món nợ 2.8 tỷ won". Cả BTS và một công ty, đều gánh vác một trọng trách như nhau.
Họ thức dậy sớm và về thật trễ. Họ hát thật lớn và luyện giọng thật thường xuyên. Họ nhảy và biên đạo, tăng cường đi show và fanmeeting, làm mọi thứ thật hoàn hảo.
Kì lạ thay, không một ai than trách về điều đó. Jungkook ngày đó còn phải hoàn thành việc học trên trường, mỗi ngày em chỉ dành vài tiếng ngắn ngủi để ngủ một giấc chập chờn khó khăn. Em lại không một lời than vãn với các anh, dù cho tuổi của em ngày đó theo lẽ thường nên có một cuộc sống thoải mái hơn.
Vì em biết các anh đều phải chịu những áp lực tương tự như em. Nên thay vì ngồi một chỗ để than vãn, em chọn cách cố gắng bước đi. Em muốn mình thật mạnh mẽ, để các anh không cần lo lắng nhiều cho em.
"Cuộc sống của một Idol là không cho phép mình đứng yên một chỗ, nếu không muốn mãi mãi bị chôn vùi trong sự lãng quên"
Và họ đã làm được, bằng việc giành chiến thắng đầu tiên trên sân khấu của I NEED U.
Chiến thắng đó chứng minh cho sự cố gắng bấy lâu nay đã được đền đáp, mọi người dần công nhận sự cố gắng đó, nhiều người biết đến nhóm, số lượng fan đông hơn.
BTS không lấy sự chiến thắng đầu tiên đó để cho phép bản thân chủ quan. Họ ngày càng cố gắng, ngày debut 100%, sau này là 120% công sức, thậm chí là chạm đến giới hạn bản thân vẫn không được từ bỏ.
"Dẫu là Idol, họ vẫn là một con người, hiểu theo nghĩa trần thế nhất, biết mệt mỏi, áp lực và khóc"
Các anh - những người luôn xuất hiện mỗi khi em cần, nhưng khi các anh trở nên yếu đuối, các anh lại tìm cách ở một mình, không cho em tìm thấy, không cho em biết, các anh lo cho đứa em nhỏ bé bỏng sẽ thêm áp lực khi nhìn thấy anh mình như vậy.
"Vì em luôn tự đổ lỗi cho bản thân, anh không muốn như vậy, hãy tha thứ cho anh. Anh không muốn em nhìn thấy sự yếu đuối trong đôi mắt anh. Em đã quá vất vả rồi"
Các anh vẫn hằng ngày lo lắng và khuyên bảo em, vực em đứng dậy. Nhưng lại giấu cho bản thân những khó khăn và chịu đựng nó một mình.
Nhưng...
Jungkook vẫn là một đứa trẻ nhạy cảm. Em nhận ra được sự thay đổi đang diễn ra xunh quanh em.
Nhanh nhất có thể - cách mà em nhận ra chúng.
Em không trốn tránh, em không bất an lo sợ như các anh vẫn nghĩ, em bình tĩnh nhìn nhận vấn đề. Em âm thầm dang rộng vòng tay ôm các anh vào lòng.
"Hyung...anh đã làm rất tốt"
Giống như cách mà các anh đã an ủi em ngày đó.
Ấm áp và điềm đạm.
Nhìn thấy những giọt mồ hôi lăn trên những gương mặt thanh tú kia, những chấn thương sau những buổi tập, những tiếng khóc thầm trong đêm, những tiếng than vãn vô định.
Thu vào mắt Jungkook như một thước phim buồn trải dài, chậm rãi, nặng nề...
Ám ảnh.
Em vẫn luôn cố gắng, em biết những nỗi đau đớn đó ảnh hưởng rất nhiều đến các anh. Vì em đã từng rơi vào tình cảnh đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro