Chương 26
Rầm!!!
Giữa lúc Nghiêm Hạo đang vô cùng đắc ý chờ nhóm Lưu Diệu Văn đến thì một chiếc xe ô tô màu đỏ xông thẳng ra từ đường rừng, hạ cánh một cách thô bạo trên nóc của nhà máy, khiến cho cả người tâm vững như Nghiêm Hạo cũng phải giật mình một phen. Ngao Tử Dật vừa bị đập đầu vào ghế trước, tức giận nói:
- Không thể cho người ta tín hiệu chuẩn bị sao? Em muốn giết người à Lưu Diệu Văn?
Lưu Diệu Văn xin lỗi nhưng lại dùng thái độ cợt nhả mà nói:
- Em sai. Nhưng nếu có trách thì trách anh phản ứng chậm chứ, rõ ràng em đã bảo moi người nhớ cắn chặt răng rồi mà.
- Em...
- Được rồi đừng cãi nữa!
Một cái khiên chống đạn loại lớn được ném ra phía trước họ, tiếp đến là hàng loạt những tiếng nổ to nhỏ nghe đến ù tai. Nghiêm Hạo Tường cầm chắc khiên chắn, nói:
- Mọi người tản ra đi, chúng chuẩn bị nạp đạn.
- Ờm... Chúng ta có 3 địa điểm cần công phá, em muốn chọn cái nào?
Ngao Tử Dật nhìn Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nhún vai nói:
- Mọi người thông thạo chỗ này chứ em có thông đâu. Em đi theo Nghiêm Hạo Tường.
Quả thật khu vực của Nghiêm Hạo Tường cần 2 người tác chiến. Mỗi người một việc, tình trạng cấp bách, tất cả gật đầu với nhau rồi nhanh chóng tách ra. Ngao Tử Dật trực tiếp nhảy từ mái nhà xuống, Lý Thiên Trạch cũng xuống từ đường ống thông gió. Tiếng súng cũng ngừng dần theo sự biến mất của họ. Lưu Diệu Văn lục lọi lấy ra một khẩu súng với kiểu dáng đặc biệt, trông giống như một khẩu đại bác cỡ nhỏ. Nghiêm Hạo Tường nói:
- Quy tắc cũ, cậu không được phép giết người trước...
- Không giết người, nhớ rồi.
Lưu Diệu Văn ôm ngang eo Nghiêm Hạo Tường một cách bất ngờ và cả hai đồng loạt nhảy xuống giữa vòng vây. Nghiêm Hạo lập tức ra lệnh cho đội quân:
- Bắn!
Lưu Diệu Văn cười khẩy, vác khẩu đại bác trên vai bắn lên một quả pháo. Lập tức làn khói màu tím phun ra làm tất cả bị nhấn chìm trong biển sương. Tất cả phòng bị liền đeo mặt nạ phòng độc lên. Nghiêm Hạo đứng giữa làn khói. Cảnh giác nhìn xung quanh khiến hắn ta có chút sợ hãi, vết thương ẩn giấu sau cổ áo sơ mi đột ngột nhói đau. Lão cảm giác có ai đang đứng sau lưng mình thì vội quay lại. Nhưng rốt cuộc lại chẳng thấy ai.
Cảm giác này hệt như 8 năm trước, bị tên họ Ngao đó cứa một đường ngay động mạch. Dù không bị nặng nhưng đó chính là nỗi ám ảnh của lão.
Xoẹt!
Một thanh katana không biết từ đâu phòng đến. Nghiêm Hạo phản ứng nhanh nên vẫn né được. Nhưng nó đã khiến ông ta hoảng sợ trong chốc lát. Ông ta quay đầu, cười khẩy với chàng trai đang bước ra từ đám sương mù:
- Đúng là cha nào con nấy. Xem ra tất cả đều được cố thống soái truyền dạy lại hết cho cậu rồi.
- Tôi không cần lời khen của ông._ Ngao Tử Dật đại khai sát giới từ bao giờ, ánh mắt hiện lên tia tà ác vô cùng đáng sợ_ Chuẩn bị đền mạng đi!
- Cậu nghĩ vì đang ở trong điểm mù nên tôi không dám bắn cậu sao?_ Nghiêm Hạo cười khẩy_ Nói cho cậu biết, tôi liều hơn cậu tưởng đấy!
Bịch!
Tiếng da thịt va chạm mạnh với nền đất khiến đầu óc Nghiêm Hạo như đang vang lên hồi chuông cảnh báo.
- Thật đáng tiếc thưa cha._ Nghiêm Hạo Tường xuất hiện sau lưng ông ta với một khuôn mặt và cơ thể vương đầy mùi máu tanh tưởi, mặt không cảm xúc mà nói_ Cha đã không thể thấy khung cảnh 5 phút mà cha luôn trông đợi.
...
- 5 phút hạ được gần 50 tên thủ hạ súng ống sẵn sàng chỉ bằng nắm đấm? Sao Mã Gia Kỳ cậu lại đào tạo ra được một con quái vật thế này?
Trong căn phòng bên bãi biển, ánh trăng rọi vào chiếc máy tính đang phát cảnh quay mặt Nghiêm Hạo. Đây là camera trên cổ áo Ngao Tử Dật mà Hạ Tuấn Lâm đặc biệt gắn vào để theo dõi tình hình. Đinh Trình Hâm ngồi trên bàn, hơi nghiêng đầu nhìn Mã Gia Kỳ đang ung dung ngồi ghế đối diện. Mã Gia Kỳ dù xem rất tập trung nhưng cũng không lơ là Đinh Trình Hâm:
- Tôi không đào tạo. Em ấy vốn dĩ là như vậy.
- Thật bất ngờ. Mã Gia Kỳ, cậu đã có một con quái vật với tư chất sát thủ đầy mình. Nhưng cái làm cậu ta trở nên đặc biệt lại chính là cậu ta không giết người.
- Không._ Mã Gia Kỳ đan tay chống trước cằm, ánh mắt thâm sâu không rời màn hình mà nói_ Em ấy đã từng giết người.
...
- Con đang nói gì vậy?_ Nghiêm Hạo nở một nụ cười lịch sự đến giả dối_ Một bài kiểm tra đã từ lúc nhỏ. Hạ 50 tên trong 5 phút có gì đáng khoe khoang khi con trưởng thành chứ?
Nghiêm Hạo Tường nhìn cha mình, trầm mặc một lúc mới nói:
- Tham vọng của cha không có đáy. Cha sẽ không cho con điểm dừng.
- Chẳng phải nhờ sự thúc đẩy ấy của ta, con mới được đào tạo đầy đủ thế sao?_ Nghiêm Hạo rút trong người ra một khẩu súng ra, chĩa về phía Nghiêm Hạo Tường, ánh mắt ông đột nhiên thay đổi_ Đứa con trai ta đã tốn biết bao công sức đào tạo, lại chạy theo cái truyền thống chết tiệt của nhà ngoại nó, đáng lẽ ra tao không nên để mày ra đời. Để bây giờ chính đứa con ruột của tao lại quay lại cắn ngược lại tao!
Pằng!
Phát súng nổ ra. Nghiêm Hạo Tường vì đã lường trước nên né đòn rất nhanh. Nghiêm Hạo trợn mắt, cười như điên dại mà nói:
- Đừng tưởng tao sẽ chịu thua ở đây. Bọn mày đến đây để lấy bằng chứng vụ tẩy não đúng không?! Tao đã đặt thuốc nổ dưới lòng đất rất nhiều. Chúng mày sẽ phải chôn xác ở đây!!!
- Cha à, người điên rồi.
Nghiêm Hạo Tường bình tĩnh đến lạ, mặc dù đây là thái độ Nghiêm Hạo hay thể hiện, nhưng khi đối mặt với Nghiêm Hạo Tường lại khiến ông ta có một cảm giác khó thở vô hình.
Hệt như ánh mắt của mẹ hắn!
Nghiêm Hạo bị hai loại khí thế bức phát điên, bắt đầu không thể kiểm soát mình. Thời cơ đã đến, Ngao Tử Dật và Nghiêm Hạo Tường đồng loạt xông lên. Nghiêm Hạo quả đúng là gừng càng già càng cay. Luận về thể lực không thể qua hai người trẻ. Nhưng luận về mưu mẹo và thủ đoạn lại vô cùng khó đối phó. Tuy vậy Nghiêm Hạo Tường và Ngao Tử Dật chẳng hề sợ hãi, trái lại càng đánh càng hăng. Cú chốt hạ, Ngao Tử Dật phóng kiếm từ phía sau đến, ông ta xoay người tránh đi. Khi họng súng vừa chạm vào trán Ngao Tử Dật thì...
Phập!
Pằng!
Trong 1 giây ngắn ngủ ấy, Nghiêm Hạo Tường đã bắt lấy lưỡi kiếm ném trả về. Ngao Tử Dật phản ứng nhanh nhẹn lập tức lấy thanh kiếm đâm vào bụng ông ta. Cũng vì thế mà viên đạn bị trượt qua đầu anh. Ngao Tử Dật nắm chắc thanh kiếm không bỏ, bật ra một tiếng cười ác độc quái dị:
- Thế nào? Cảm giác đau đớn này, chỉ bằng một phần mười loại cảm giác mà cha tôi phải chịu khi bị ông hành quyết công khai mà thôi!
Pằng!
Nghiêm Hạo vẫn cố chấp buông súng bắn về phía vai Ngao Tử Dật khiến anh không kịp phòng bị mà bị trúng đạn. Nghiêm Hạo Tường lập tức kéo anh ra, bỏ lại Nghiêm Hạo cùng thanh kiếm vẫn đang treo trên bụng.
- Anh không sao chứ?
- Tôi ổn._ Ngao Tử Dật ôm bả vai, nhưng nét mặt chỉ có giảm đi sự vui mừng chứ không hề có sự đau đớn_ Thấy tôi ngầu chứ hả? Chém được tất cả các đường gân của hắn ta!
Năm xưa cố thống soái cũng bị quân đội của Nghiêm Hạo bắn vào gân như vậy. So với chết còn đau đớn hơn gấp trăm lần.
Nghiêm Hạo Tường trầm mặc một lúc, sau đó đột ngột lên tiếng:
- Kiếm pháp của anh rất tuyệt vời. Đều nhắm vào điểm yếu của ông ấy. Anh rất giống cố thống soái, là một thiên tài về đao kiếm.
"Sẽ có một ngày tài năng của con sẽ được mọi người công nhận."
- Nghiêm Hạo Tường. Tôi có một thỉnh cầu.
Ngao Tử Dật nhìn đăm đăm về phía Nghiêm Hạo đang tự mình rút thanh kiếm dài ra khỏi bụng một cách lạnh lùng, chậm chạp và đau đớn nhưng lại đầy dứt khoát như thể đấy không phải cơ thể của ông ta. Nghiêm Hạo Tường nhìn anh, anh nói:
- Đoạn video hôm nay, cậu nhất định phải phát hành! Nhất định phải cho cả thế giới biết rằng cha của tôi, ông ấy vô tội!!! Ngao Tử Dật tôi chính là vì công lý này nên mới sống đến tận ngày hôm nay!
- Được.
...
- Hm, vậy ra Nghiêm Hạo Tường có nhiều anh chị em lắm sao?
Đinh Trình Hâm nhìn ra biển, đăm chiêu. Mã Gia Kỳ thì gật đầu. Tay đang bấm máy tắt đoạn video và mở một đoạn khác lên:
- Đối với Nghiêm Hạo, phế thải đều phải tiêu hủy.
- Số thật là khổ. Sống trong gia tộc khắc nghiệt như vậy, vậy mà cậu ta vẫn còn giữ được cái tâm của một cảnh sát sao?
Mã Gia Kỳ không nói gì nữa. Bàn tay vẫn chuyên tâm ấn máy tính. Nhưng trên môi dường như đang lẩm bẩm:
- Đến cả em ấy... cậu cũng không nhớ nữa rồi.
Một thông tin ngoài lề do toi cung cấp: Mã Gia Kỳ bí ẩn hơn chúng ta tưởng. Thậm chí quá khứ và xuất thân của anh còn bí ẩn hơn chuyện Đinh Trình Hâm từ bỏ ngành cảnh sát. Anh có thể là người nắm hết tất cả các câu chuyện một cách thần bí. Đặc biệt, tài thao túng của anh rất đáng sợ, không có một con mồi nào thoát được. Chính nhờ bộ óc siêu phàm và tài thao túng đã làm INTERPOL phải kính nể anh 3 phần. Thậm chí Mafia cũng không dám tùy tiện đối phó với anh
#Mix
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro