Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

60. Lâu đài Ánh Sáng


Vua Lính đánh thuê sẽ không tìm hiểu được gì mà rời đi sớm thôi.

Và nhóm Cale bao gồm Eruhaben, Ron, Beacrox, Hannah, ba đứa trẻ sẽ đi tìm cha mẹ của Raon. Nơi cậu sắp đi sẽ là một trong Ba Cấm Địa của Đông lục địa.

“Xem ra chúng ta đã đến đúng chỗ rồi đấy."

Cậu nhìn quanh sau khi nghe thấy giọng của Rồng cổ đại.

“Nhân loại. Ở đây trắng quá!"

“Trông nó như một cái sa mạc ấy! Nhưng toàn bộ cát đều là màu trắng!"

“Cái cây đó cũng có màu trắng nữa! Mọi thứ đều trắng xóa! Nhưng cũng lạnh quá!"

Bộp. Bộp.

Cale ngẩng đầu lên.

Tuyết trắng đang rơi xuống và đáp lên má cậu.

Mặt đất xung quanh nơi họ đang đứng cũng được bao phủ trong màu đá trắng, những viên đá như cát sa mạc. Tuyết trắng đang rơi tại nơi như vậy.

Cảnh tượng lạ lẫm, dường như nơi này không có thật.

Như thế mọi quy luật tự nhiên đều đã biến mất khỏi chốn đây.

"Cale."

Cale nhìn về phía Eruhaben.

Rồng cổ đại chỉ vào phía sau cậu và nói.

“Đây chính là nơi mà Lâu đài Ánh sáng tọa lạc.”

Vùng đất chỉ mang độc một màu trắng xoá.

“Cũng là nơi lạnh nhất trên Đông lục địa.”

Lâu đài Ánh sáng, một trong Ba Cấm Địa.

Mặt khác.

- Nơi này.

Cale nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu cậu.

Chính là Đá cuội Khổng lồ Đáng sợ.

- Đứa trẻ đó.

Đứa trẻ mà Đá tảng Vĩ đại đang nói đến chính là đứa trẻ mà ông từng bảo vệ, Kẻ Diệt Rồng đầu tiên.

- Ta chắc rằng đứa trẻ đó đã xây ngôi làng của mình tại đây.

Kẻ Diệt Rồng đầu tiên.

Ngôi làng mà hẳn đã xây.

Ngay lúc ấy.

"Hự!"

Cơ thể Cale bỗng ngã gục về phía trước.

“Nhân loại!"

"Sao thế?"

Cậu nhấc tay về phía mọi người để thể hiện rằng mình không sao trước khi di chuyến cái tay còn lại.

Chợt.

Một chiếc vương miện trắng xuất hiện trong tay cậu.

Đó là chiếc vương miện từng thuộc về Kẻ Diệt Rồng.

Một vương miện thích uống máu Rồng.

Chiếc vương miện trắng sáng đó đang gào thét.

Vụttttt!

Một dải sáng màu trắng cắt ngang qua không gian.

Ánh sáng đó đến từ chính vương miện.

Dải ánh sáng hóa thành một đường kẻ, nó chỉ đến một hướng.

Ánh mắt Cale nhìn theo tia sáng một lúc trước khi dời đi. Cậu cất lời ngay khi chạm mắt với Rồng cổ đại.

"Đi thôi."

Kẻ Diệt Rồng.

Ngôi làng do chính hắn xây.

Cậu cảm thấy tia sáng này sẽ dẫn cậu tới ngôi làng đó.

Cale cùng những người khác đều tập trung tột độ vào tia sáng, không thể nghe thấy một tiếng làm bàm nho nhỏ.

"... Lạ quá. Có gì đó lạ lắm."

Raon đang nhìn xung quanh và nghiêng đầu bối rối.

Raon khẽ lầm nhấm, nhóc khịt mũi và vỗ về trái tim của mình bằng bản chân trước mũm mĩm.

Thịch. Thịch. Thịch.

Không biết vì cớ gì, nhưng tim Raon đột nhiên đập loạn lên.

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.

Trái tim cậu nhóc đập loạn xạ.

Nhưng nhóc không hề đau đớn.

Là do hồi hộp? Sợ hãi? Hay vui mừng?

Raon không thể hiểu nổi tại sao tim mình lại rộn ràng đến thế này.

“Nhóc đang làm gì vậy?"

Raon nhìn Cale. Cale đưa tay nắm lấy bàn chân trước đương siết chặt lồng ngực của nhóc.

“Em út, sao tự nhiên em cư xử lạ thế?"

Hong tiến đến và ngước nhìn cậu nhóc đang lơ lửng giữa không trung.

Raon mỉm cười.

“Không sao đâu! Chỉ là tự nhiên tim ta đập hăng hái hơn mọi khi mà thôi! Chắc cũng tại do ta là Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh đó."

Cale nhìn Raon với ánh mắt kì lạ rồi nhẹ nhàng xoa đầu nhóc.

"Không sao đâu."

Raon ngẩn ngơ.

"Hửm?"

Rồi cậu khựng người.

"... Ngài Eruhaben?"

Eruhaben đang đứng ngay cạnh cậu.

Nhưng, Eruhaben lại không nhìn sang Cale. Ông nhìn tới phía Raon với ánh mắt kỳ quặc trước khi chuyến hướng về Cale. Ông vô tình thốt lên.

“... Có gì đó rất lạ."

“Hả? Cái gì lạ cơ?"

Khi nãy Eruhaben đã nhìn về phía Raon, Cale biết điều đó nên cậu vội vàng hỏi.

“Ngài đang nói đến Raon ư?"

“Không. Cậu đấy."

"... Tôi á?"

Cale ngơ ngác hỏi lại, và cậu nhận được một câu trả lời chắc nịch từ Rồng cổ đại.

“Chính cái vương miện trên tay tên khốn nhà cậu đó."

"Ah?"

Cái này Cale cũng hơi bối rối, mấy chuyện này không xuất hiện trong Sự Ra Đời Của Anh Hùng.

"Ngươi biết nơi này là nơi sự sống không thể phát triển không?"

"Hm?"

"Không phải vì tử mana."

"Vậy vì cái gì?"

"Ta cũng không rõ."

Eruhaben đáp.

“Có một thứ khác cũng không tồn tại ở nơi đây."

Cale nhìn sang Rồng cổ đại, cậu trông về hướng mà ngón tay ông đang chỉ tới.

"Ò."

Cale ngay lập tức hiểu ý của Eruhaben.

Ngón tay của Rồng có đại hướng đến bầu trời. Biểu cảm của Cale thay đổi một cách kỳ lạ sau khi nhìn lên cao.

Trời đang đổ tuyết.

Mây che kín trời và làn sương mù dày đặc.

Vậy nên cậu không thế trông thấy mặt trời.

Giọng của Eruhaben lại vang lên bên tai cậu.

“Nơi này không tồn tại khái niệm ngày đêm."

Vùuuuu-

Tiếng gió vang lên, bao quanh tất cả. Ma thuật gió của Rồng cổ đại truyền đến từng người trong nhóm.

"Theo ta, ta biết rõ đường đi ở đây."

Nơi ông tiến đến trùng với hướng mà chiếc vương miện trắng đang chỉ. Ông nhìn quanh và thản nhiên nói.

“Chiếc vương miện đang dẫn chúng ta đến lăng mộ của Chúa tế Rồng cuối cùng."

Chúa tể Rồng cuối cùng.

Nghe thấy thế Ron, Hannah và Beacrox bèn đi theo phía sau Rồng có đại.

“Lâu đài Ánh Sáng. Ta sẽ cho các người biết sự thật về nơi đó.”

Eruhaben quay đầu, hướng thẳng về phía trước. Cale ra hiệu cho Raon và Hong nhanh chóng theo sau họ. Cả hai hăm hở chạy tới. Cậu cúi đầu xuống.

"On."

Cale bế On vào vòng tay, nhóc mèo đang treo biểu cảm phức tạp trên gương mặt.

“Có chuyện gì vậy?"

Khi nãy, lúc Raon và Hong đang hào hứng nô đùa thì On vẫn luôn lặng im. Cô nhóc chỉ mải nhìn lên bầu trời.

“... Không. Không có gì đâu ạ."

On lắc đầu, nhảy ra khỏi vòng tay của Cale và bắt đầu chạy. Cale chạy ngay bên cạnh cô nhóc. Cậu nghe thấy tiếng lẩm bẩm của On vang lên bên tai.

“... Có gì đó rất lạ."

Nghe thế, Cale chỉ tiếp tục chạy trong lặng lẽ.

Dẫu vậy, cậu vẫn nhớ rất rõ.

Raon và On.

Khi đặt chân tới đây, cả hai đứa đều nói rằng nơi này có điểm rất kỳ quái.

Cale rất tin tưởng vào lời nói của hai đứa trẻ. Đôi mắt nâu đỏ của cậu bắt đầu quan sát xung quanh.

Đồng thời, cậu chú ý đến một thứ dị hoặc.

Ùngggg-

Chiếc vương miện trắng vẫn rung lên dữ dội từ nãy đến giờ.

Quan sát chiếc vương miện, Cale trưng ra biểu cảm lạ thường.

Nó đang khóc.

-... Ta sẽ giết hắn.

Tiếng khóc và những tiếng gào thét vang lên trong đầu cậu.

- Ta nhất định sẽ... giết... tên khốn khiếp đã tước đoạt đi tất cả những thứ quý giá của ta. Ta nhất định sẽ... giết hắn.

Giọng nói thật quen thuộc.

Sao lại quen thuộc đến thế?

Hào quang Thống trị.

Giọng nói này giống hệt với giọng nói lúc trước từng chỉ Cale rằng Hào quang Thống trị là thứ sức mạnh bịp bợm, rất thích hợp để đem đi lừa đảo.

Cale khẽ đưa nó lại gần rồi thì thầm:

"Câm miệng lại hoặc ta sẽ đập nát ngươi."

Chiếc vương miện im bặt, và cả nhóm họ đã di chuyển như vậy cả tiếng đồng hồ.

Sau khi Eruhaben vừa dặm chân triển phép vừa giải thích về cái chết của loài Rồng cũng như câu chuyện về chúa tể Rồng đời cuối thì một tòa lâu đài trắng lấp lánh hiện ra trước mặt họ.

Đột nhiên.

"Ư-"

Tay trái của Cale đang run lên. Cậu cau mày trong khí cố gắng kiềm chế sự run rấy.

Cậu không thể ngăn nổi cơn tức giận.

“C-cái vương miện chết tiệt này!"

Cậu ghì chặt tay trái bằng cánh tay còn lại.

Bàn tay trái vốn cầm rất chắc chiếc vương miện, nhưng không may là nó đã thoát khỏi quyền kiểm soát của cậu.

Chiếc vương miện cố gắng điều khiến bàn tay đang giữ lấy nó.

Vào đúng thời khắc này.

Tâm trí Cale vang lên hai giọng nói.

Đó là Hào quang Thống trị cùng chiếc vương miện trắng.

– Mở cánh cống lâu đài ra. Ta cần thực hiện yêu cầu cuối cùng của người bạn thân nhất.

Hào quang Thống trị là kẻ lên tiếng đầu tiên.

Sau đó đến chiếc vương miện trắng.

- Mở cổng lâu đài ra đi.

"Em út!"

"Raon!"

Cale nghe thấy tiếng hét của Hong và On, cậu nhanh chóng quay đầu về sau.

Cậu trông thấy Raon.

“U... ư... ư..."

Cậu trông thấy Raon đang siết chặt ngực mình.

"Raon!"

Bốp!

Tay phải của Cale đập mạnh vào bàn tay trái. Sau đó cậu đi về phía Raon.

Bất chợt, tất cả mọi người đứng khựng lại.

Kétttttt-

Một âm thanh bất ngờ vang lên.

Một âm thanh không ai có thể ngờ tới.

Cánh cổng lớn đã mở.

Cale cũng nhìn thấy rõ ràng.

Một thực thể nửa trong suốt, một con rồng trắng bằng kích thuốc của Raon.

Con Rồng với đôi mắt xanh sẫm bắt đầu cất tiếng:

"Chào mừng, con của ta. Chào mừng, người thừa kế tâm nguyện của bạn thân ta."

Ánh mắt của con rồng trắng hướng về Raon và Cale.

'... Chà.'

Có vẻ sẽ được nghe những câu chuyện chi tiết hơn rồi.

...

Vào trong lâu đài, Cale đã biết có những chuyện phức tạp hơn cậu nghĩ.

Nào là con rồng trắng là ảo ảnh, trứng rồng đỏ - anh trai của Raon, Raon mất hơn 9000 năm để nở, hay White Star đã làm những gì.

'Dính dáng đến cả Rồng lai.'

Cậu biết về lời nguyền của White Star, nhưng quả thật mọi thứ đều không quá rõ ràng trong Sự Ra Đời Của Anh Hùng.

Cale vỗ về Raon đang khóc trong vòng tay mình.

Thật khó chịu.

Và khi cậu đối diện với ánh mắt của chúa tể Rồng khi hỏi cậu rằng White Star còn sống phải không...

Cale đã phẫn nộ.

'Tại sao mình lại không thể kéo tên khốn đó vào không gian ảo chứ?'

Cale đã muốn giết White Star.

"Thật đặc biệt."

Rồng trắng nhìn Cale.

"Đôi mắt của cậu rất đặc biệt, sự gian lận của cậu cũng rất đặc biệt."

"Cậu có muốn xem kí ức của ta không? Kẻ ghi nhớ."

Cale chậm chạp chớp mắt, rồi đáp lại.

"Nghe hay đấy."

Đó chắc chắn là những thông tin quý giá.

Cale nói thêm.

“Tôi sẽ nhớ hết tất cả và nói lại với Raon sau."

Nghe vậy, Bạch Long nở một nụ cười thật lòng. Bà nhìn vào đôi mắt đầy cảm xúc của Raon rồi đáp lời.

“Vậy sao? Thế thì ta sẽ rất biết ơn-"

Đột nhiên bà ngừng nói.

Bạch Long nhìn nhanh sang hướng khác.

"Nhân loại!"

"Chết tiệt!"

Giọng Eruhaben và Raon vang lên trong khi Hannah rút kiếm của mình ra.

Còn có ai đó la lên cùng lúc.

“Em biết là có chuyện gì đó kỳ lạ mà!"

Là On.

Cale nhíu mày quay đầu lại, một cấp độ mà Ron và Eruhaben không nhận ra?

Có ba kẻ đang ở trong sương mù, Eruhaben tạo lốc xoáy và đáp xuống giữa tường thành.

"Hẳn là tộc mèo."

Lời Eruhaben nói khiến Cale nhướng mày, cậu theo sau ông bằng Âm Thanh Của Gió, và Ron cũng theo sau cậu.

Khi ấy, cậu nghe thấy một giọng nói trong làn sương.

“Cửa mở này."

“Đúng vậy. Bất ngờ thật."

Họ không biết được ai đang nói vì lớp sương mù.

Một trong số chúng tiếp tục lên tiếng.

“Không ngờ sẽ được gặp Cale Henituse ở đây."

Hai giọng nói còn lại cũng phụ họa theo.

“Thật đấy nhỉ? Tuyệt ghê cơ!"

“Không ngờ được chuyện như này lại xảy đến đấy."

Giọng chúng nghe thật bình tĩnh. Tuy nhiên, phản ứng của nhóm Cale lại càng trở nên gay gắt.

Keng!

Thanh kiếm của Hannah chỉ thẳng vào ba kẻ đó.

Cale bỗng lên tiếng.

"Báo White Star đến đây chưa?"

"Hả? Đấy là điều ngươi tò mò à?"

"Ờ."

Cale mỉm cười:

"Cái thằng yếu nhớt bị ta đâm vào bụng lần trước ấy, méc nó đến chưa?"

"... Ôi trời, đúng là Cale Henituse, tự tin thật đấy."

Ùnggggg-

Sương mù tỏa ra từ cơ thể của mèo con lông bạc.

Rồi sương mù của On dần hướng về phía ba kẻ đang ấn trong lớp sương kia.

Tuy nhiên, Cale không có thời gian để tập trung vào đám sương ấy.

"Hức."

Bởi lẽ, cậu nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Hong đang run rẩy và nấp phía sau On.

Cơ thể của mèo con lông đỏ cuộn tròn.

Đùnggggg!

Sương mù của On va vào màn sương của ba tên Miêu tộc và tạo nên một tiếng động am î.

Ai mà biết được sương mù va chạm nhau lại có thể tạo ra âm thanh như vậy chứ?

Tuy nhiên, có gì đó đã cảnh báo Cale còn hơn cả vụ nổ từ phía ba tên Miêu tộc.

"... Dị biệt."

Lớp sương mù bao quanh nhóm ba Miêu tộc biến mất.

Tên Miêu tộc đứng tuổi ở giữa lên tiếng.

“Đám vô dụng đó đang ở đây."

"Gràoooo!"

On đáp trả bằng một tiếng gào.

Điều này khiến Cale nghĩ về tộc của On và Hong.

Tộc Mèo Sương.

On và Hong đã chạy trốn khỏi bộ tộc mang cái tên đó. Hai đứa nhóc vốn đến từ Đông lục địa.

Cũng là thế lực của Arm.

"Ồ? White Star sẽ đến đây sao? Hahaha!"

Là Bạch Long.

Vútttttt-

Cơn gió lớn mang theo những hòn sỏi trắng bao quanh bà, khi nó tách ra...

"Bảo tên khốn đó mau tới đây."

Một người phụ nữ bán trong suốt, vừa xinh đẹp lại có nét tinh quái ấy cầm một chiếc khiên lớn trên tay trái.

Đùngggg!

Tấm khiến lớn trên tay người phụ nữ đập xuống đất.

"Ta, chúa tể Sheritt sẽ tự tay xử lý hắn."

Người phụ nữ quay đầu nhìn thẳng vào mắt Cale.

"Đây là hình dạng sau khi biến đổi của ta, khi ta đã là một con Rồng trưởng thành."

Phong thái của bà còn thu hút hơn cả Eruhaben.

On vẫn đang gầm gừ.

“Thủ lĩnh!"

Ánh mắt của Cale hướng sang nơi khác.

Ba kẻ thuộc Miêu tộc đứng đây đang gọi một trong những Miêu tộc mới đến là thủ linh.

Cậu có thể nhìn thấy một kẻ có mái tóc màu bạc giống On. Gã Miêu tộc vừa mới gọi to Thủ lĩnh đến gần hắn và nói.

“Thưa thủ lĩnh, lũ dị biệt đó đang ở đây! Thứ rác rưởi đã bỏ trốn lúc trước!"

Gã đàn ông mang vẻ ngoài của người ba mươi tuổi nhìn sang Cale, không đúng, là nhìn sang On đang gầm gừ với một nửa cơ thể đang được che chắn bởi chiếc khiên.

On và Hong được cho là có cùng huyết thống với Thủ lĩnh.

Nghĩa là tên Thủ lĩnh này có họ hàng với On và Hong?

Trong lúc tâm trí Cale nhanh chóng hoạt động...

“Tao tường bọn mày chết rục ở đâu đó cả rồi, hóa ra vẫn còn sống nhăn răng."

Cậu nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của tên Thủ lĩnh. Tay pháp sư đứng cạnh Thủ lĩnh cũng lên tiếng.

“Bọn chúng là những kẻ cuối cùng mang dòng máu đó, ngoan cố là phải. Nhưng ta không hề hay biết là chúng ở bên cạnh Cale Henituse đấy. Có khi vì thế mà chúng ta không tìm thấy chúng?"

Tên Thủ lĩnh rút một con dao găm ra khỏi áo choàng.

“Thứ dòng máu bẩn thỉu ấy phải biến mất."

On quan sát thấy cặp mắt lạnh lẽo của gã đàn ông khi cô nhóc nhìn ra ngoài từ phía sau tấm khiên.

Hai chân trước của On trên mặt đất bắt đầu run rấy.

Tuy nhiên, On vẫn gồng mình hơn nữa.

Lúc ấy.

Bốppppppp!

Cale vung roi đánh nát đầu một tên tộc mèo kế bên tên thủ lĩnh khiến hắn sững sờ.

"Ôi trời trời, là mèo mà sủa hăng hơn cả chó thế?"

Cale nhếch môi, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo:

"Cẩn thận cái mồm mày trước mặt tao."

Có những tên mới đến, hình ảnh tên thủ lĩnh ra hiệu lọt vào mắt Cale.

- Cale, lợi dụng ta để nhốt tất cả bọn chúng vào không gian ảo không nào?

Khuyên tai tím đột ngột lên tiếng khiến cậu giật mình.

- Một mình cậu lôi bọn chúng vào thì tốn sức lắm đó...

'Nói cho ta biết cái giá ta phải trả đi rồi tính.'

- Ta đã nói là miễn phí mà?

Giọng nói ấy cười khúc khích rồi dụ dỗ:

- Cậu không muốn để On và Hong tra tấn chúng sao?

Bàn tay đang nghịch roi của cậu dừng lại.

- Bọn thấp hèn ấy đã dám khinh thường người của cậu đó Cale à...

- Sử dụng ta, ta sẽ quăng chúng vào không gian ảo để cậu tùy ý sử dụng.

- Nhé, Cale?

"..."

"Cale! Chúng ta phải rời đi ngay!"

Eruhaben gấp gáp nói.

"... Đương nhiên? Nhưng ngài đừng gấp."

Cale mỉm cười, Eruhaben vô thức rùng mình khi chạm mắt với cậu.

'Ánh mắt của tên khốn đó... Có phần thay đổi?'

Đôi mắt nâu sẫm của cậu đã thêm phần vô hồn.

"Ta chấp nhận."

'Chấp nhận? Chấp nhận cái gì?'

Khi Eruhaben thắc mắc thì ông đã phát hiện tất cả những tên tộc mèo đã biến mất.

"!!!"

"Hớ-"

"Chuyện gì vậy?!"

"Cậu chủ?"

Những người bên phe cậu cũng giật mình, họ quay qua nhìn cậu nhưng Cale chỉ mỉm cười giả ngu:

"Ôi trời! Chúng biến đâu mất rồi nhỉ?"

Giả một cách vô cùng trơ tráo.

_______________________

Cái giá của Cale mọi người nghĩ nó có thật sự miễn phí hăm? Nếu không thì mọi người nghĩ nó là gì?:3

Thêm nữa: Xin lỗi vì chương này copy novel hơi nhiều, nhưng tui cũng không biết sửa sao luôn 🛐

Vote và cmt ủng hộ tui nhoaa ❤️


































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro