Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vĩ thanh


Vĩ thanh

Tôi tên là LeeTeuk, năm nay 30 tuổi và hiện đang là một bác sĩ.

Hiện giờ tôi đang đứng trước cánh cửa nhà mình và lưỡng lự có nên bước vào hay không. Có lẽ là hơi kì lạ khi đây là nhà mình mà sao tôi lại có suy nghĩ như thế, nhưng nhìn một đống giày dép ngổn ngang nơi trước cửa thì tôi chỉ còn biết nén một tiếng thở dài vào trong lòng.

Vừa khẽ đẩy nhẹ cánh cửa ra, đấy tôi biết ngay mà... căn nhà ngăn nắp của mình giờ đây không khác gì bãi chiến trường với 12 con người ngồi hay nằm la liệt với đủ loại tư thế mà bày bừa lung tung. Vừa nhìn thấy tôi thì cùng lúc hơn mười cái miệng nhao nhao cả lên.

"Teukie hyung... em nhớ hyung quá đi"

"Lâu không gặp hyung rồi"

"Hyung có mua gì về cho em ăn không, lúc nãy đói quá đã ăn hết snack trong nhà bếp rồi."

"...."

Sau đó tôi gần như chết ngộp giữa màn ôm ấp đầy tình thương mến thương mà những đứa em yêu dấu dành cho hyung của mình. Mãi đến một hồi lâu sau thì chúng mới tản ra chơi cùng nhau khi đã đẩy tôi ra sau bếp. Làm hyung lớn nhất khổ vậy đấy. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, chợt nhận ra từ khi nào mà nó trở nên chật chội như thế này, nếu lúc trước tôi luôn cảm thấy không gian luôn rộng rãi thì giờ đây chẳng còn có thể tìm thấy một khoảng trống nào cả. Nếu là lúc trước, khi đi làm về cũng sẽ chỉ có một mình, có nấu ăn thì cũng chỉ là phần dành cho một người, còn giờ đây phải tất tả cơm nước cho đến 12 đứa nhóc ồn ào ngoài kia. Chúng luôn tụ tập ở nhà tôi dù đứa nào cũng có căn hộ riêng mà thậm chí còn rộng và đẹp hơn nhà tôi nhiều. Thế thì cớ gì phải chen chúc nơi chật hẹp này cơ chứ.

"Teukie hyung, để em phụ hyung."

Giọng nói trong veo của RyeoWookie vang lên khiến tôi chợt rời đi suy nghĩ của mình. Em ấy luôn chu đáo và dịu dàng như vậy. Nhìn cái dáng bé nhỏ chạy qua chạy lại quanh phòng bếp cùng nụ cười như ánh ban mai luôn làm cho mọi người cảm thấy vui hơn và tôi cũng cảm ơn vì đã có một người như em ấy trong nhóm để thay tôi lo lắng cho cả đám nhóc ngoài kia.

"Để tôi cùng giúp hai người"

Giọng nói tiếng Hàn với âm điệu không chuẩn lắm của HanKyung vang lên và cậu ấy cũng bắt đầu nhanh chóng bắt tay vào làm món ăn quen thuộc mà tôi biết là Cơm chiên Bắc Kinh. Tôi khẽ mỉm cười, chắc là HeeChul lại đòi ăn rồi, và dù có cằn nhằn cau có như thế nào thì sau đó HanKyung cũng sẽ đi làm một đĩa đầy cho anh.

Khi thức ăn được dọn ra bàn, bữa tối bắt đầu cũng là lúc mọi người quyết đấu kịch liệt cho khẩu phần của mình. Tôi sẽ lại phải than thở rằng có phải chúng thiếu tiền đâu, có gì thì dắt nhau ra nhà hàng ngoài kia tha hồ cho một bữa sang trọng, tội gì phải ở đây giành giựt cho khổ thế này. Rồi mọi người sẽ quay lại nhìn tôi và đồng thanh.

"Nhưng tụi em thích đồ ăn của hyung nấu lắm."

Và rồi lại quay lại tiếp tục trận chiến của mình, còn tôi khẽ lắc đầu mỉm cười, cảm nhận rằng mình đang cùng quây quần bên một gia đình thật sự.

Sau bữa tối, là lúc chúng tôi có một cuộc họp cuối tuần. Mọi người sẽ ngồi thành một vòng tròn ở phòng khách và bắt đầu lên lịch trình. Bắt đầu là HeeChul lên tiếng trước.

"Yah! Hai ngày nữa là concert của hyung, có sẵn 12 vé đây, ngày đó ai dám không đến...."

"Tôi không đi được, bữa đó có cuộc họp quan trọng của công ty rồi, phải không SiWon?" _HanKyung không đợi HeeChul nói hết câu đã ngắt lời lạnh lùng.

"Neh hyung, xin lỗi Chulie hyung nhưng chắc là không thể đi được..." _ Wonie có vẻ áy náy.

"Em rảnh" _ Woonie vừa nói vừa lấy một tấm vé trên bàn.

"Bữa đó em còn phải luyện tập cho trận đấu tiếp theo hyung à" _ YoungWoonie cũng lưỡng lự lên tiếng.

"Bữa đó trùng buổi diễn của em rồi hyung ơi"_ ShinDong vừa ăn tráng miệng vừa nói.

"Em phải chụp hình cho tạp chí" _ Minnie chống cằm suy nghĩ.

"Em là dancer chính cho hyung, đương nhiên là phải có mặt rồi thì đâu cần vé ạ" _ Hyukie cười toe toét như muốn chọc tức.

"Hôm đó em phải luyện tập cho giải đấu tiếp theo..." _ Haenie nói rồi e dè nhìn qua HeeChul.

"Em là khách mời chơi dương cầm cho ngày hôm đó mà hyung không nhớ sao, nên em cũng không cần vé..." _ Wookie cười nhẹ.

"Em vừa nhận kịch bản mới rồi" _ Bummie trầm giọng bình thản.

"Bữa đó game có event mới!!!"

Mọi người đồng loạt quay qua cậu nhóc magnae vừa lên tiếng một cách ngây thơ vô tội với gương mặt vô cùng nghiêm túc. Thấy vậy KyuHyunie khẳng định lại lần nữa.

"Em nói thật mà, event này hiếm lắm nên em phải ở nhà chơi game thôi..."

Vừa dứt câu thì cậu nhóc đã bị HeeChul chồm qua cốc một phát lên đầu, nghiến răng ken két và giận dữ lên tiếng.

"TÔI KHÔNG CẦN BIẾT! Họp công việc, luyện tập, đóng phim... gì gì đó thì cũng hoãn lại hết đi, concert ngày đó tôi phải thấy đủ mặt 12 người! RÕ KHÔNG!!!!"

Và thế là tôi lại thấy mọi người đăm chiêu suy nghĩ, rồi đồng loạt rút di động ra, bấm số điện thoại, sau đó thì mỗi người ôm một góc nhà mà thủ thỉ thù thì. Dù vậy tôi vẫn có thể nghe loáng thoáng được ...

"Lịch ngày hôm đó có thể dời sang hôm khác không?..."

"Huấn luyện viên ơi... ngày hôm đó ...."

"Tôi xin lỗi nhưng có thể sắp xếp được không...?"

"..."

Tôi khẽ mỉm cười nhìn mọi người và nhớ lại những chuyện xảy ra không lâu về trước. Dù tôi đã không tiết lộ bất cứ chuyện gì, nhưng bằng cách nào đó HanKyung cùng Woonie đã phát hiện ra những sự thật đen tối về bệnh viện nơi tôi đang làm. Và họ làm mọi cách để đưa tất cả ra ánh sáng của pháp luật. Với những bằng chứng xác thật nhất, viện trưởng không còn cách nào chối cãi và cả nhóm những bác sĩ nhúng tay vào đã lãnh hình phạt thích đáng cho hành động của mình.

Sau vụ việc đó, bệnh viện đã bị phong toả và tôi cũng thoát khỏi sợi dây ràng buộc của mình ấy. Tôi giờ đây chỉ đơn giản là một bác sĩ khoa nhi tại một phòng mạch nhỏ trong thành phố nhưng xung quanh luôn tràn ngập tiếng cười thơ ngây ở nơi dành cho chính mỗi đứa trẻ. Tôi hạnh phúc khi nhận ra đã dần cảm thấy mình tìm lại được sự tôn trọng cho bản thân cùng việc mà mình đang làm.

HeeChul vẫn luôn làm phiền HanKyung mọi lúc mọi nơi, quậy tung căn nhà của cậu ấy, luôn thật sôi động và nhộn nhịp khuấy động cuộc sống đời thường của HanKyung nhưng cũng có những khi HeeChul bỗng dưng khép kín bản thân lại. Và dường như HanKyung luôn ở đó để xoa dịu những nỗi đau...

YoungWoonie sau nhiều khó khăn cũng đã có thể quay trở lại trên sàn đấu, cậu đã dần tìm lại được niềm đam mê vẫn cháy bỏng sâu trong trái tim mình cho quyền anh. Tôi thích khi thấy sự tự tin của cậu trong những trận đấu và niềm tự hào ánh lên trong đáy mắt khi thắng. Và sau mỗi trận, tôi nghiễm nhiên trở thành bác sĩ chăm sóc riêng kiêm đầu bếp cá nhân cho cậu.

Hyukie và Haenie do cùng tuổi nhau nên cũng ngẫu nhiên mà trở nên thân thiết nhất trong nhóm, khi có đứa này thì y như rằng sẽ thấy đứa kia. Haenie khi mới lên Seoul đã ở nhờ nhà của Hyukie một thời gian. Nhưng dù vậy cũng hay cãi nhau ỏm tỏi suốt ngày vì những chuyện không đâu vào đâu và rồi sẽ lại làm lành rất nhanh ngay sau đó vì người này luôn thấy thiếu khi vắng người còn lại.

KyuHyunie và SungMinnie ban đầu cứ chạm mặt là y như rằng chiến tranh xảy ra mà không ai chịu nhường ai. Người này nói một câu thì người kia cũng phải đá lại một câu. Tôi đã lo lắng khi hai người luôn xung đột như vậy, nhưng sau Noel vừa rồi thì mọi chuyện dần thay đổi, khi cả hai tình cờ phát hiện ra sở thích cùng đam mê rượu vang của mình. Từ đó họ thường xuyên đánh lẻ tíu tít cùng nhau thưởng thức một loại rượu nào đó vừa mới phát hiện ra và đôi khi là những tâm sự kéo dài thâu đêm...

Nếu có một chỗ tôi thường xuyên bắt gặp Woonie và Wookie ngồi cùng với nhau, thì luôn là bên cạnh những phím dương cầm. Cậu maknae bé nhỏ sẽ chăm chú đàn một đoạn nhạc nào đó và Woonie sẽ bảo là nó rất hay. Có một lần vô tình đi ngang qua, tôi đã nghe được giọng trầm của Woonie bảo rằng "Những nốt nhạc nghe như tiếng cười vui tươi vậy."

Tôi đã bất ngờ khi thấy ShinDong giới thiệu một cô gái xinh đẹp với cả nhóm và nụ cười ngại ngùng khi em ấy bảo rằng "cô ấy là bạn gái của em." Và mỗi khi em ấy nhắc đến cô bé kia, tôi có thể cảm nhận được những yêu thương trong giọng nói cùng đôi mắt luôn bừng sáng thật hạnh phúc.

Wonie và Bummie thật không hiền lành hay ôn hoà lịch lãm như ấn tượng bên ngoài lần đầu mà tôi gặp hai đứa. Hai người thật sự là rất láu cá và luôn cùng nhau đi nghịch ngợm các hyung của mình rồi ôm bụng cười nắc nẻ. Dù có đôi lúc tôi rất giận nhưng khi nghe thấy tiếng cười từ hai đứa, tôi đã chợt nghĩ rằng nụ cười đó rất đẹp và tôi luôn muốn họ có thể luôn cười như thế nhiều hơn.

"Teukie hyung~~~"

Tôi dứt khỏi dòng suy nghĩ để quay qua nhìn KyuHyun lúc này đang rất khổ sở cắm đầu vào cái máy tính mà than thở.

"Mọi người đều có thể sắp xếp lại lịch của mình... nhưng mà riêng em thì game đã tuyên bố lạnh lùng rằng event chỉ có một lần duy nhất tối hôm đó thôi..."

Tôi vừa muốn cười nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của KyuHyun bây giờ, cậu nhóc đăm chiêu có vẻ đắn đo lắm và rồi lại nở một nụ cười.

"Nhưng mà... em vẫn sẽ tới concert của HeeChul hyung... hihi... game bỏ cũng không sao mà... em phải đến để cổ vũ hyung ấy chứ."

Và khoảnh khắc đó, tôi bắt gặp được ánh mắt của HeeChul tràn đầy ấm áp và yêu thương nhìn những đứa em trước mặt mình. Tôi khẽ lên tiếng bên cạnh và bảo rằng.

"Chúng ta có những đứa em thật tuyệt vời phải không?"

Và cậu ấy cũng gật đầu khe khẽ

"Là một gia đình tuyệt nhất."


Đằng sau ánh hào quang, là những câu chuyện ẩn sau những câu chuyện.

Đằng sau ánh hào quang, là những ngẫu nhiên đan xen vào nhau được gọi là "định mệnh"

Đằng sau ánh hào quang, là 13 người bạn vĩnh cửu luôn đồng hành cùng nhau đi qua những giọt nước mắt và nụ cười của cuộc đời...


Và vì cuộc hành trình của 13 người không chỉ dừng lại ở đây

Vẫn còn là một quãng đường dài mà họ sẽ cùng nhau bước tiếp

Cùng nhau tạo nên những kỉ niệm mới mỗi ngày đi qua trong cuộc sống...

Nên tôi chỉ có thể nói rằng ...

h

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro