Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: Xanh biển


Xanh Biển



Là màu xanh của bầu trời và đại dương bao la, thể hiện chiều sâu và trạng tháiổn định. Xanh biển tượng cho sự chân thành, trong sáng, đồng thời cũng là choniềm tin và hy vọng không ngừng.

Cũng như màu xanh của biển, Lee DongHae luôn tạo cảm giác êm đềm và sự thanhbình cho tất cả xung quanh mình. Với nụ cười trong sáng luôn hiện hữu trên môi,anh luôn cho mọi người cảm giác dễ chịu khi tiếp xúc. Anh luôn giữ một sự lạcquan và vui vẻ với không gian luôn bừng sáng quanh mình dù rằng cuộc sống từnhỏ đến lớn anh cho anh không ít khó khăn, nhưng chưa lúc nào anh đánh mất đitia hy vọng luôn hiện hữu trong mình vào nhân sinh. Anh luôn tin rằng mọi thứrồi cũng sẽ đều đi vào quỹ đạo của tự nhiên, ở hiền gặp lành, rằng Chúa trờikhông tạo nên sự thiên vị hay bất công với ai trên đời cả.

Hy vọng... hy vọng... vẫn cứ mãi hy vọng không ngừng như vậy...

Những tưởng anh có thể mãi giữ sự lạc quan của mình như thế, cho đến một ngàyvùng biển thanh bình nơi anh sinh sống bỗng dưng đứng trước nguy cơ bị khaithác và bán cho một công ty nào đó để xây dựng thành khu du lịch. Mảnh đất nơiđây – nơi anh sinh ra và lớn lên, gắn bó hơn 20 năm có thể không lâu sau dễdàng bị khai phá, bị trở thành một thứ để người ta mua qua bán lại như vậy haysao? Và hơn nữa, đây cũng là nơi mà người cha thân thương của anh đã yên nghỉ...

Anh cùng dân làng lên tiếng phản đối kịch liệt, làm mọi cách để ngăn chặn kếhoạch được tiến triển, để giành lại nơi mà mỗi người họ thuộc về. Dù vậy tiềnvà quyền vẫn có sức mạnh hơn cả, đủ để gạt đi tất cả nỗ lực của mỗi người dânnơi đây.

Ngày đó, lần đầu tiên DongHae đã cảm thấy rằng màu xanh hy vọng trong mình dầntan biến theo nỗi thất vọng cùng uất hận với cuộc sống đầy những cay nghiệt lẫnbất công.

May mắn thay, bỗng dưng Có một trận đấu đá banh giữa những cầu thủ nghiệp dưđược tổ chức tại Seoul, và tiền thưởng cho đội giành được giải nhất đã thu hútsự chú ý của anh, như một chiếc phao cứu anh đang chới với giữa đại dương baola. Một suy nghĩ chạy qua đầu anh rất nhanh... nếu có thế giành được số tiềnđó...sẽ có hy vọng dùng nó để giành lấy lại vùng biển nơi này. Và lập tức sau đó,ánh mắt DongHae đanh lại cùng với quyết tâm "bằng mọi giá cũng phải thắng"trong mình. Đó cũng là lúc, lần đầu tiên trong đời, Lee DongHae biết dùng đếnnhững thủ đoạn.

Anh cùng người trong làng thành lập một đội và lên Seoul tham dự cho trận đấu,anh cũng ra sức tìm hiểu mình phải đối đầu với đội nào để tính kế hoạch. Vìquyết tâm muốn thắng, anh đã làm đủ chuyện với những đội mà mình phải đối đầu,để họ thua cuộc và đội của anh tiếp tục thắng từ vòng này sang vòng khác. Đằngsau những lời tán dương, khen thưởng hay hâm mộ, không một ai có thể hiểu đượcsự thật của mọi chuyện.

Cho đến khi vào được vòng chung kết - cũng là vòng quyết định cho tất cả. Độianh đối đầu có nhóm trưởng kiêm tiền đạo – cũng là người anh phải kèm suốt cảtrận này. Suốt cả hiệp anh phải chạy theo cái đầu vàng hoe kia muốn tắt thở vàdù đã sử dụng đủ chiêu từ đá ngầm, ngáng chân, đạp hậu, đẩy lén... đến lầm bầmchửi rủa... thì tên kia vẫn khéo léo tránh né, còn khuyến mãi vô số nụ cười hởlợi đáng ghét nhìn cực kì ngây-ngô-ngu-ngốc khiến anh phát cáu.

Dù vậy, anh phải thừa nhận rằng tên đáng ghét ấy vô cùng nhanh nhẹn và giỏi đủđể tránh hết những trò chơi xấu của anh. Không cách nào khác hai đội phải dựavào chính thực lực của mình mà thi đấu, cho đến cuối cùng, khi mà cái tên đángghét ấy đưa bóng đi vào khung thành đội anh một cách ngoạn ngục thì cũng là lúctrận đấu đến hồi kết thúc.

Nhìn cả đội hắn lên nhận giải thưởng, anh không giận họ mà chỉ thấy đầy thấtvọng ở chính bản thân mình. Họ, dù sao cũng dựa vào chính thực lực cùng sự đammê nhiệt huyết để đạt được vị trí đó, còn anh, vào được chung kết đã là may mắnrồi. Dù vậy, dường như cơ hội cuối cùng để có thể giành lại được vùng biển nơiquê nhà cũng đã vuột mất. Thế từ nay nhà anh phải dọn đi nơi nào, ở đâu, làmgì, mọi chuyện rồi sẽ như thế nào đây. Càng nghĩ anh chỉ càng thấy mình đangrơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng.

"Yah!! Cậu kia! Chúng ta cần nói chuyện!!"

Tiếng hét vang lên sau lưng khiến anh giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ,quay ra đã thấy 5-6 người khoanh tay chống nạnh nhìn anh như tội phạm, nhất làngười có mái tóc đỏ, nước da trắng và đôi mắt hình viên đạn đang trước mặt anhđây.

"Cậu đừng tưởng chúng tôi không biết gì nhá, năm lần bảy lượt dùng đủ trò đểchơi xấu. Tôi quan sát cậu qua những trận đấu kia rồi nên đã bảo HyukJae phảicẩn thận mà, biết ngay cậu lại giở trò. Tinh thần thể thao của cậu bỏ đi đâuhết rồi hả...Hả?!...có biết..."

"HeeChul hyung, có gì thì từ từ nói... hyung đang làm cậu ta sợ đấy..."

Tên đáng ghét kia – bây giờ là HyukJae sau khi đã nhận giải, thấy ồn ào bênhướng này nên đã qua xem và lên tiếng cản HeeChul, trong khi đó DongHae vẫnchết trân tại chỗ, phần thì vì bất ngờ đồng thời chấn động bởi những lời nóilớn tiếng như đánh động vào tâm hồn anh.

Sự tủi thân trong lòng dâng cao khiến anh uất nghẹn lên tiếng.

"Anh thì hiểu cái gì chứ?!!! Anh có biết được vì sao tôi phải làm mọi cách đểlấy giải thưởng này không??? Tôi cần tiền để giành lại vùng biển quê hương tôisắp bị bán đi mất, tôi cần tiền để còn nếu có gì xảy ra có thể dành một chút locho gia đình ... Rằng thì tôi biết tôi sai nhưng anh hiểu được bao nhiêu để lêntiếng bảo tôi thế này thế kia chứ..."

Và những từ sau bị mất dần trong tiếng nấc cùng những giọt nước mắt đang kìmnén. HyukJae từ khi nào đã ở bên cạnh khẽ đẩy cậu dựa vào bờ vai mình rồi lặnglẽ nhìn HeeChul lúc này đang hối hận vì những lời mình đã nói.

"Vùng biển cậu nói đến có phải là khu ở Mokpo không?"

Giọng nói trầm của một người từ phía sau vang lên khiến DongHae ngẩng đầu lênkhỏi bờ vai của HyukJae.

"Sao anh biết?"

"Tôi có nghe nói đến chuyện đó gần đây, bản thân cũng không tán thành lắm vớidự án đó, có lẽ tôi sẽ giúp được cậu."

"Anh là...?"

"Tôi là Kim JongWoon, tôi sẽ giúp cậu nhưng sẽ rất khó nếu chỉ có một mìnhtôi..."

JongWoon bỗng ngừng lại giữa chừng và mắt nhìn sang người bên cạnh, lập tứcHeeChul vội hào hứng lên tiếng.

"Đúng rồi, Hannie... cậu là một trong những luật sư giỏi mà... cậu có thể giúpJongWoon và cậu bé này!!!"

"Nhưng... tôi chưa động vào chính trị bao giờ."

"Phá lệ một lần đi mà, Hannie... chẳng phải cậu cũng đã giúp tôi trước đây sao?"

"Cậu còn nhắc! Lần đó là sai lầm thê thảm nhất của tôi đó biết không!"

Và hai người lại tiếp tục cuộc cãi vã của riêng mình mà quên mất xung quanh chođến khi một người có vẻ là lớn nhất trong số họ lên tiếng.

"Hai người thôi đi, có gì về nhà mà cãi. Còn bây giờ... Hannie... em có thể cùngWoonie giúp cậu bé này không?"

HanKyung khẽ đăm chiêu suy nghĩ một lúc, không phải là anh không muốn giúp, chỉlà anh chưa từng tham gia vào những cuộc cãi vã của chính trị, anh không đủ tựtin rằng mình có thể giúp cậu được. Mắt anh chợt chạm vào đôi mắt buồn khẽ ánhlên những hy vọng về phía anh. Có lẽ anh sẽ phải phá luật của bản thân và mạohiểm một lần nữa rồi. Thở dài, Anh chậm rãi lên tiếng.

"Cậu cứ về cùng mọi người biểu quyết và vận động biểu tình tiếp tục, chúng tôisẽ cố gắng đến đó và giải quyết mọi chuyện một cách sớm nhất."

Và đôi mắt của DongHae lại một lần nữa nhoè đi sau làn nước, một lần nữa, cậucó thể hy vọng. Sau đó cậu đã cùng dân làng tiếp tục cuộc biểu tình chống lạidự án kia, một lòng vì vùng đất yêu thương của mình. JongWoon và HanKyung đồnghành với anh suốt cả một tháng cho đến cuối cùng, công lý cũng đã thắng. Vùngbiển lại được hoàn trả lại cho dân làng với thoả thuận sẽ luôn được bảo vệ gìngiữ.

Mọi việc lại trở nên êm đẹp, và DongHae bất ngờ nhận được lá thư mời tham dựvào đội tuyển bóng đá quốc giá để được đào tạo lên chuyên nghiệp. Anh nhận lờivà ngay lập tức lên Seoul, tiếp tục cố gắng, tiếp tục từng bước chạm đến ánhhào quang của cuộc đời mình.


Hy vọng là những giấc mơ khi mà chúng ta không nhắm mắt...

Hy vọng chưa bao giờ mất đi mà chỉ là đôi khi đã lạc mất trong những vô vọng màthôi...

Không ai có quyền đánh thuế ước mơ, vì thế cũng không ai có quyền ngừng hy vọngvà tin tưởng...
Vậy nên, hãy cứ hy vọng đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro