Chap 7: Hồng
Hồng
Bất cứ thứ gì mang màu hồng đều rất đẹp đến ngọt ngào lẫn hoàn hảo. Màu hồng luôn mang lại sự bồng bềnh, huyền ảo, đẹp đẽ và cả không thật.
Xoay quanh Lee SungMin luôn là một sự cầu toàn đến hoàn mỹ, có người đã từng nói anh là kết tinh của những gì đẹp đẽ nhất. Anh luôn muốn sống trong những lí tưởng của bản thân nhưng rồi lại để chính mình cô đơn trong những lí tưởng đó. Anh tạo cho mình hình ảnh một cuộc sống mà nhiều người tưởng là trong mơ, nhưng sự thật rằng mấy ai hiểu tất cả chỉ là một sự trá hình đến hoàn hảo.
Là người mẫu thời trang cho những thương hiệu nổi tiếng nhất nhì thế giới, mỗi ngày anh phải mang một lớp mặt nạ khác nhau, theo chỉ đạo mà đứng trước ống kính tạo nên những hình ảnh đẹp nhất luôn làm hài lòng người xem. Dễ thương, thân thiện, lạnh lùng, bí ẩn... từng ngày trôi qua, anh được người ta khoác lên đủ thứ trang phục, đủ thứ phong cách, đủ thứ nhân vật và mỗi khi nhìn vào gương, nghe xunh quanh những câu khen ngợi quen thuộc đến nhàm tai, anh vô thức lại nghĩ trong đầu, dù thật mơ hồ rằng:
"Tôi là ai?"
Quá khứ là một thứ mập mờ trong tâm trí anh, không khái quát cũng không chi tiết rõ ràng. Anh chỉ biết mình lớn lên trong cô nhi viện và không ai rõ vì sao anh đã ở đó. Là cha mẹ đã bỏ rơi anh lại hay đã có chuyện gì xảy ra, lí do là gì... anh không hề biết. Anh rời khỏi cô nhi viện, bắt đầu đi làm thêm ở một quán thức ăn nhanh nào đó và một ngày có người mời anh làm người mẫu cho tạp chí. Sự nghiệp của anh bắt đầu từ đó và anh ngày càng trở nên nổi tiếng hơn qua những bức hình gây thu hút người đọc. Từ nhỏ anh đã luôn vô thức muốn trở nên thật nổi tiếng với niềm hi vọng nhỏ nhoi trong lòng rằng khi mình nổi tiếngbiết đâu cha mẹ sẽ nhìn thấy mình, nhận ra mình và tìm lại mình. Anh luôn không chấp nhận được suy nghĩ mình là người bị vứt bỏ. Và vì anh chưa bao giờ được yêu thương nên cũng sợ yêu thương. Anh sợ rằng một khi cho đi quá nhiều sẽ chỉ nhận lại thất vọng hoặc tổn thương.
Đối với người xung quanh, anh luôn lịch thiệp một cách hoàn hảo. Anh luôn biết xunh quanh muốn gì, cần gì để luôn có thể đáp ứng họ. Nụ cười hoàn hảo luôn ngự trị trên đôi môi kia nhưng có mấy ai thấy được rằng đôi mắt anh luôn hiện hữu sự cô đơn và trống trải. Cứ như vậy, anh dần trở thành búp bê vô cảm, để người ta khoác lên không chỉ những trang phục mà còn là cảm xúc của chính mình.
Anh có một người bạn thân duy nhất – ShinDong. Hai người gặp được nhau qua một sự tình cờ và khi bên nơi ShinDong toàn màu xám thì anh là người duy nhất đã bên cạnh giúp đỡ cậu. Sau này anh thỉnh thoảng có nghe thấy cậu huyên thuyên về một nhóm bạn nào đó vừa quen được, không lâu sau đó anh được giới thiệu với mọi người. Nhưng khi tiếp xúc, anh vẫn luôn giữ một sự khách sáo lịch thiệp nhất định mà không biết rằng họ đã sớm nhìn xuyên thấu vỏ bọc mà anh đang cố tạo nên. Và vì luôn là một người cực kì ghét sự khách sáo, một ngày nọ HeeChul đã giận dữ mà hét lên rằng:
"Đã là bạn thì phải tin nhau, thật lòng mà tin nhau"
Anh chỉ cười nụ cười lịch thiệp đến lãnh đạm thường trực sau khi nghe câu ấy, và điều đó chỉ càng khiến HeeChul thêm nổi giận. Sau cuộc cãi vã đó anh cũng không còn đi với nhóm nữa. Ngày vẫn cứ thế trôi, nhưng trong vô thức anh dần cảm thấy tiếc nuối và buồn bã, dù vậy anh vẫn cố lờ đi, vẫn sống như trước...
--
Một đêm kia, như thường lệ, sau khi anh chụp hình xong cho một tạp chí nào đó và chào các đồng nghiệp để đi ra xe mình, bất ngờ có một ai đó kéo mạnh anh vào xe rồi nhấn ga cho chiếc xe lao vút đi trong đêm tối. Theo anh đoán có lẽ là một crazy fan nào đó đang chơi trò bắt cóc mình khi anh bắt gặp những tấm hình của mình rơi rải dưới sàn.
Thừa lúc hắn sơ hở, anh liều mạng tông cửa từ chiếc xe đang chạy như điên mà lao ra, và trước khi mất đi mọi ý thức, những gì còn sót lại trong tâm trí anh là ánh đèn pha sáng chói đến lóa mắt cùng tiếng kèn inh ỏi của ô tô đang lao thẳng về phía mình.
Anh tưởng rằng mình đã chết, vì xung quanh chỉ toàn một màu trắng, nhưng rồi thoảng nghe trong không khí có mùi ê te và lờ mờ nhận ra đây là bệnh viện. Đập vào mắt anh đầu tiên là khuôn mặt xinh đẹp của HeeChul bấy giờ đã tèm lem nước mắt, và HanKyung dịu dàng mỉm cười, có cả ShinDong, cả LeeTeuk, JongWoon cùng YoungWoon nữa, mặt họ đều đã hơi tái đi nhưng mắt họ đều lấp lánh nước, và họ nhìn anh mà mỉm cười trìu mến lẫn nhẹ nhõm. Bình an.
Đó là khi anh được nghe từ LeeTeuk kể lại rằng khi nghe tin anh vào bệnh viện cấp cứu, mọi người đều lập tức tập trung tại đây. Anh mất quá nhiều máu và cần tiếp một lượng máu ngay. Lần đầu tiên mà một người luôn tự hào thậm chí đôi lúc kiêu ngạo về nhóm máu của mình như HeeChul đã khóc lóc nức nở giữa bệnh viện rằng vì sao mà bản thân lại là nhóm máu AB. LeeTeuk tuy cùng là nhóm máu A nhưng một lúc anh không thể cho quá nhiều. Sau đó HanKyung, YoungWoon cùng ShinDong có nhóm máu O đã không ngần ngại thay phiên tiếp máu cho anh. Mọi người đã đều rất sợ nhưng cũng đều cầu nguyện cho anh trước cửa phòng cấp cứu, và giờ đây, khi anh mở mắt ra cũng là lúc phép màu đã thành hiện thực...
Sau khi nghe xong câu chuyện, SungMin im lặng nhìn mọi người xung quanh thật lâu và rồi anh chợt bật khóc như một đứa trẻ khiến mọi người cuống cả lên. Nhưng càng dỗ thì tiếng nấc càng to và nước mắt cứ vô thức mà rơi không kiểm soát. Lâu lắm rồi, anh mới cảm thấy mình được bảo bọc trong vòng tay của yêu thương một cách ấm áp thân tình nhất – chính là nơi những người vừa đoạt lại anh từ tay tử thần đang đứng trước mặt và vỗ về anh đây.
Anh biết, anh đã không cần phải tìm đâu là nhà mình nữa... vì giờ đây... họ đã trở thành gia đình của anh rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro