Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4: Xám


Xám



Là sự kết hợp giữa trắng và đen. Xám dù nhạt nhưng vẫn luôn hiện hữu, vẫn luôn có thể được nhận ra dù cho có cố giấu mình.

Kim JongWoon lớn lên trong một gia đình đầm ấm như những gia đình hạnh phúc khác. Ba mẹ hoà thuận và luôn dành cho anh những điều tốt nhất trong cuộc sống, là một mái nhà ấm áp luôn tràn đầy tình thương và tiếng cười. Ba anh là một nhà chính khách hoạt động chính trị có tài năng và thực lực. Nhưng rồi trong những năm tháng anh dần lớn lên, đồng thời anh cũng cảm nhận được sự thay đổi theo thời gian khi công việc đã tách ba anh khỏi cuộc sống gia đình. Ông đã trở thành một trong những chính trị gia có thế lực lẫn địa vị rất lớn. Nhưng tiếc thay sự thành đạt nào cũng có một cái giá đánh đổi nhất định, càng lên cao thì càng nguy hiểm.

Ngày hôm đó, anh đã chứng kiến tận mắt khi ba bị quyền lực và danh vọng của chính mình đánh gục, và từ đỉnh cao ông trượt xuống vực thẳm không đáy. Mẹ anh – quá mệt mỏi khi những năm tháng qua đã bị bỏ quên và che lấp bởi ánh hào quang của quyền lực và tham vọng – đã không còn ở đó nữa. Đêm ấy, mẹ đã lặng lẽ dắt anh đi khỏi căn nhà đó. Và những kỉ niệm về một không gian nhỏ bé nhưng luôn tràn ngập tiếng cười ấm áp của yêu thương dần nhạt nhoà theo từng bước chân rời xa.

Ngày đó, lần đầu tiên anh thấy giọt nước mắt trên gương mặt cha... nước mắt của người đàn ông khi đã mất đi tất cả trong cuộc sống.

Kể từ ấy, ám ảnh về hình ảnh của người cha trong quá khứ luôn đeo đuổi anh. Anh vẫn đi theo nghề mà cha anh đã làm: một chính khách hoạt động chính trị. Chỉ khác là anh không có những tham vọng vươn cao hơn. Đơn giản là khi không muốn thì anh chỉ có thể đáp trả bằng sự thờ ơ. Nhưng một khi đã muốn, anh sẽ quyết tâm bằng mọi cách để đạt cho bằng được.

Và dù cho anh có thừa khả năng được một vị trí tốt hơn trong xã hội, với nhiều hơn những quyền lực lẫn danh vọng, anh chỉ vẫn chỉ muốn vị trí hiện nay – là ánh hào quang của riêng mình đã đạt được.

Nhưng chỉ là, khi anh chưa đạt được thứ anh muốn, khi chưa có, thì vô cùng khao khát vì nó nhưng khi có rồi thì anh lại không biết phải làm gì tiếp theo. Cuộc sống của anh cứ bình bình, nhàn nhạt như thế mà trôi. Không tham vọng, không hoài bão. Vị trí hiện tại là những gì anh muốn, và khi đã đạt được rồi thì anh lại rơi vào tình trạng chưa tìm ra được con đường tiếp theo cho mình. Không tìm được giấc mơ khao khát, cũng không có lí tưởng cho bản thân.

Có thể sẽ đơn giản hơn khi nghĩ rằng, tại đây, sẽ là điểm dừng của đoạn đường cho những ước vọng trong đời anh.

--

Có một chiều sau khi xong việc, anh đi tản bộ trong một khu công viên vắng người gần nhà. Không có gì đặc biệt cả. Đi dạo chỉ vì muốn đi dạo thế thôi. Bỗng chú chó nhỏ anh nuôi tự dưng chạy đến bên người đang ngồi trên ghế đá gần đó và dụi dụi đầu vào chân anh ta. JongWoon vội chạy đến bên và lên tiếng.

"Xin lỗi anh, Kkoming hôm nay lại hư rồi."

Chàng trai đó nhẹ nhàng bế chú chó nhỏ lên rồi xoa trên đầu nó và ngước nhìn anh mỉm cười, vô tình khẽ lộ lúm đồng tiền của mình.

"Không sao cả, chú cún rất dễ thương."

"Tôi không hiểu vì sao hôm nay nó lại hứng lên mà chạy đến bên anh như thế, bình thường nó lười lắm, ngủ suốt ngày thôi... aiishh, mới nói..."

Chú cún nhỏ giờ đây đã khép mắt ngủ ngon lành trong vòng tay của chàng trai kia, hơi thở đều đều cùng gương mặt quả thật rất đáng yêu và ngây thơ trông yên bình lạ.

"Anh có thể ngồi đây chờ khi Kkoming tỉnh dậy, giờ di chuyển sợ chú cún sẽ tỉnh mất"

"Đã phiền anh rồi, thật ngại quá"

JongWoon cười gượng và ngồi xuống bên cạnh, khẽ thở dài nhìn cún con nhỏ vẫn say giấc nồng trong vòng tay người kia. Đây hình như là lần đầu(,) Kkoming chịu tiếp xúc với người lạ, và còn có thể ngủ ngon lành như thế. Phải chăng, có gì đó từ chàng trai kia khiến người ta có cảm giác được an toàn và – được xoa dịu.

"Tôi là LeeTeuk, rất vui được làm quen"

"Cứ gọi tôi là JongWoon"

Và như thế, họ đã gặp gỡ, quen nhau một cách rất tình cờ. Những câu đối thoại dần thoải mái và không còn gượng gạo hay khách sáo như ban đầu.

"Tôi là bác sĩ khoa nhi ở bệnh viện S"

"Tôi là chính trị gia"

Ngày qua ngày, lại có những cuộc nói chuyện nho nhỏ. Những dịp cho họ trải lòng cùng nhau trong thế giới tưởng như đã quá chật chội cho những tâm sự giấu sâu trong lòng...

"Cậu có tham gia tranh cử gì không, hình như tôi đã từng có thấy cậu trên báo một vài lần"

"Không, tôi nghĩ chỉ như bây giờ là được rồi"

"..."

"Đúng hơn là có lẽ tôi vẫn chưa tìm được ước mơ kế tiếp cho mình"

Một JungSoo luôn nhìn thấy rõ được rằng mình muốn gì nhưng không cách nào làm được. Ngược lại với JongWoon, anh có thể làm mọi thứ nhưng chỉ là không biết mình muốn gì. Quay lại một vòng, họ nhận thấy điều mình thiếu trong người kia.

Rồi một ngày khi anh đến chỗ hẹn quen thuộc, bên cạnh JungSoo đã xuất hiện hai người nữa. Một người đội nón, đeo mắt kiếng che nửa khuôn mặt cùng cổ áo kéo cao, thứ duy nhất khiến anh chú ý là mái tóc đỏ khẽ ánh lên trong nắng chiều. Người còn lại thì đóng bộ trong áo sơ mi cùng cà vạt trông rất lịch thiệp.

Sau khi được JungSoo giới thiệu, vừa thấy chú cún trong tay anh, chàng trai tóc đỏ có tên HeeChul kia vội lấy tay nựng lấy nựng để khuôn mặt Kkoming, hết xoa rồi nghịch hai cái tai mềm khiến chú cứ trốn sâu vào lòng anh hơn.

"Dễ thương quá, Hannie ơi, hay chúng ta nuôi một con mèo đi."

"Cậu muốn nuôi con gì thì đem về nhà mà tự nuôi, tôi không rảnh"

"Nhưng dạo này tôi ở nhà cậu nhiều hơn mà."

"Từ bao giờ nhà tôi thành phòng trọ miễn phí thường trú của cậu thế hả? Cậu có biết từ ngày cậu đến thì đồ đạc đã bị quậy lung tung lộn xộn hết lên cả không? Cậu về giùm tôi đi chứ!"

"Nhưng mà... Hannie à... tôi ở nhà một mình thì buồn lắm."

Nhìn gương mặt HeeChul khẽ thoáng buồn và xa xăm, HanKyung thở dài, bất lực chịu thua. Anh quay qua JongWoon bên cạnh lúc này vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào hai người.

"Rất vui được gặp anh, nhưng mà tôi vẫn phải chia buồn cùng anh rằng cuộc đời anh từ nay sẽ không còn được yên ổn..."

"Hả?"

Chưa để JongWoon kịp nói gì, thì HeeChul bên cạnh lại nhảy vào.

"Nhà cậu ở đâu? Có ngăn nắp đến chán ngắt như nhà của Hanie không? Cần tôi đến quậy cho vui không?"

Và ngay lập tức anh nhận được cú cốc đầu đau điếng từ HanKyung bên cạnh.

"Về mà lo cái nhà của cậu đi, JongWoon cậu đừng có dại mà chỉ nhà cho tên quỷ quái này, thảm hoạ đó."

Và cuộc chiến không hồi kết của hai người lại tiếp tục. JongWoon chỉ biết nhìn qua cười trừ với một JungSoo dường như đã quá quen thuộc với chuyện này.

Có thể rằng, bây giờ anh vẫn chưa tìm được lý tưởng của mình. Có thể rằng giờ đây, anh chưa tìm được khao khát tham vọng thật sự của bản thân. Nhưng cuộc sống của anh lúc này đã có thêm những người bạn - những người sẽ dần tạo nên tiếng cười xung quanh anh – cho một thế giới tưởng chừng đã bị lãng quên mãi mãi.


Là cảm giác ấm áp về một sự yêu thương đã đánh mất từ rất lâu về trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro