Chap 2: Đỏ
Đỏ
Đỏ rực rỡ. Đỏ tham vọng lớn lao. Đỏ đam mê.
Rực rỡ hào quang là những gì xoay quanh một ca sĩ đỉnh cao như Kim HeeChul - mệnh danh Ngôi Sao Vũ Trụ. Tỏa sáng, cao ngạo, và cũng đồng thời – cô đơn lẻ loi nhất thế gian.
Tham vọng. Một HeeChul không bao giờ chịu khuất phục. Dù là trong trường hợp nào, anh luôn tự đạt được những gì mình muốn và đều không quan tâm việc người khác nghĩ gì.
Con đường ca sĩ chưa bao giờ là dễ dàng, và để có thể tự mình đạt đến vị trí hiện tại, sự thật sau ánh hào quang nào có đơn giản.
Anh cũng có thời gian trainee ròng rã bảy năm vất vả. Như bất kỳ ai, anh đã từng có thời gian trainee ròng rã bảy năm vất vả, cũng đã từng có những hoài bão mơ ước rằng mình có thể tỏa sáng trong thế giới showbiz một cách chân thật, bằng tất cả tài năng thật sự của chính mình. Ngày debut, anh cũng tự hào và sung sướng đến rơi nước mắt. Mỗi ngày đi qua, anh những tưởng mình đang sống cuộc sống như trong giấc mơ. Được hát, được nhảy, được thể hiện những tài năng của bản thân trên sân khấu kia luôn là một niềm hạnh phúc.
Và rồi đến khi anh nhận được một giải thưởng lớn, cảm xúc trong anh như vỡ òa. Anh đã thật sự hạnh phúc đến mức anh nghĩ mình có thể chết đi được. Nhưng mấy ai hay, thường khi trên đỉnh cao của niềm vui, luôn hiện hữu một vực sâu thăm thẳm của sự thật phũ phàng đẩy ta xuống.
Giải thưởng anh nhận được hóa ra chỉ là một sự mua qua bán lại của đồng tiền không hơn không kém. Vì muốn đưa tên tuổi anh lên, công ty đã không ngại ngần mua giải. Sự thật... luôn là những gì con người không muốn nghe nhất. Và với Kim HeeChul, đó là một đòn đánh khá đau khi đã mang đến cho anh những vọng tưởng - về một tương lai không bao giờ lụi tàn của một ngôi sao những tưởng được sinh ra là để chiếu sáng...
Nụ cười nhếch môi giễu đời dần thường trực trên gương mặt của anh từ đó. Giải thưởng, sau khi biết sự thật đã được anh trao trả lại một cách công khai. Công ty và anh xảy ra tranh cãi, và rồi chấm dứt hợp đồng. Những chỉ trích dèm pha bắt đầu tấn công anh. Fans vẫn ở lại ủng hộ, nhưng cũng không ít người đã ra đi. Và với nụ cười nửa miệng, tự khi nào anh đã muốn buông lơi để ước mơ ca sĩ của mình lặng lẽ ra đi.
Cuộc sống cứ thế trôi cho đến khi bất chợt, một công ty liên lạc muốn đăng kí hợp đồng với anh. Họ bày tỏ rằng cảm kích hành động của anh và hứa hẹn sẽ mang anh trở lại đỉnh cao lần nữa. HeeChul chợt cười, có lẽ ông trời không muốn anh bỏ cuộc. Và với con người luôn đầy tham vọng, anh đồng ý.
Biến sự việc lần đó thành điểm mạnh, lần anh come back đã tạo một chấn động lớn trong giới showbiz. Không dựa dẫm, không tin tưởng, anh tự lực bằng chính khả năng của mình để vươn lên đỉnh cao một lần nữa. Để Trở thành ngôi sao vũ trụ tỏa sáng nhất.
Nhưng cũng là cô độc nhất. Anh lạnh lùng với tất cả nhân gian. Mất mọi hy vọng với xung quanh. Và khi đến được đỉnh cao. Anh lại cười tự giễu mình. Cảm giác lúc xưa đã không còn. Anh ở đỉnh cao là đã đạt được tham vọng lớn nhất của đời mình. Vậy, tiếp đến sẽ là gì? Sau thịnh vương luôn là điêu tàn. Con người sẽ không ở mãi ở vầng hào quang, rồi một ngày nào đó, tất cả cũng sẽ chìm vào lãng quên.
Máu từ từ nhỏ xuống, loang trên nền gạch trắng giá lạnh. Một đường cắt dài trên tay. Đạt được tất cả, có lẽ trên đời thật đã chẳng còn gì để anh lưu luyến nữa. Vậy ra đi bây giờ, là cách để người ta luôn nhớ đến anh, một con người ở đỉnh sáng cao nhất của vầng hào quang. Một ngôi sao vũ trụ cao ngạo nhất.
Nụ cười nửa miệng lại xuất hiện. Và ánh nhìn dần mơ hồ.
"Mọi vật đều dần chìm và tan biến trong sắc đỏ mà tôi yêu quý"
--
Tỉnh dậy, đập vào mắt là một màu trắng xóa của bệnh viện, và cũng là màu của dải băng quấn quanh tay mình. Nụ cười nửa miệng lại thường trực mà nhàn nhạt trên cánh môi kia. Đúng lúc đó, một giọng nói ấm áp bên cạnh nhẹ nhàng vang lên.
- Cậu khóc?
Đó là một người mặc khoác áo trắng của bác sĩ. Nụ cười hiền hậu đó sao lại nhìn ấm lòng đến thế. Ấm đến run người. Câu nói ấy, như một mảnh chân tình bé nhỏ chạm vào trái tim HeeChul. Và Một giọt nước mắt khẽ rơi trên khóe mi. Anh biết, đó là khi, anh đã lấy lại được cầu vồng.
Hi vọng trong anh không chết, chỉ là nó ngủ quên, và vì anh không phải người biết cách yêu thương mình, nên phải có người khác đánh thức nó giùm anh.
Một câu nói sẽ là chìa khóa cho cuộc đời anh từ đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro