Chap 11: Tím
Tím
Tím là sự kết hợp hài hòa giữa dữ dội và dịu êm, giữa lớn lao và bé nhỏ. Tím cũng tượng trưng cho sự chờ đợi chân thành – dù nhỏ nhoi và mong manh.
Như những thanh âm trong veo và dễ vỡ, Kim RyeoWook luôn dùng những nốt nhạc cho nỗi buồn chất chứa ẩn giấu sâu trong tâm hồn. Với công chúng, anh hay được biết đến như là một nghệ sĩ dương cầm với giai điệu buồn bã nhưng luôn lắng đọng trong lòng người nghe.
Trong quá khứ của anh luôn là hồi ức đầy ám ảnh về sự rời bỏ và dối gạt chân tình của những người thân xung quan, nên sau này dù anh luôn khao khát được yêu thương thì nỗi sợ hãi vô hình đã tạo nên một rào cản bảo vệ nơi trái tim nhạy cảm kia. Vì quá khứ quá rõ ràng, quá phũ phàng đến lạnh lùng khiến anh dù không muốn đối mặt cũng chẳng thể chối bỏ hay tự lừa gạt huyễn hoặc bản thân. Vậy nên – anh chỉ có thể giấu mình âm thầm qua những tiếng đàn lặng lẽ và lẻ loi đến đau lòng.
Anh vẫn luôn khao khát một mái nhà, vẫn luôn chờ đợi chân tình trong tình yêu thương thật sự. Nhưng thời gian dần đi qua cùng biết bao câu chuyện, đến cuối vật còn lại với anh giờ đây chỉ có cây đàn cùng những thanh âm buồn bã. Anh dần khép lòng mình lại bằng cách cư xử hoà nhã lẫn thân thiện với xung quanh vì sợ cảm giác bị người ta ghét bỏ. Có nhiều khi anh cũng muốn thử tin tưởng, thử yêu thương nhưng nỗi ám ảnh cùng sợ hãi khiến anh không thể thật sự mở cửa trái tim lần nữa.
Những nốt nhạc cô đơn lại lặng lẽ mà khẽ ngân lên trong màn đêm mãi không có lối thoát...
--
Có lẽ vì luôn là một người khát khao yêu thương và chú ý đến xung quanh mình nên cũng không khó cho anh khi nhận ra trong những buổi hoà nhạc của mình, luôn có một người cứ đúng giờ đó, đúng chỗ ngồi đó sẽ xuất hiện và nghe anh đàn. Dù vậy anh vẫn không có cơ hội được bắt chuyện vì ngay sau khi buổi biểu diễn kết thúc, người nọ cũng lẩn khuất sau đám đông.
Cho đến một hôm, anh rất ngạc nhiên khi người kia không ra về mà cứ mãi ở đó cho đến khi người trong khán phòng đi hết mới chầm chậm bước đến bên anh, dùng chất trọng trầm ấm của mình lên tiếng.
"Hôm nay là sinh nhật tôi, cảm ơn cậu vì bài nhạc rất hay."
Anh nhớ rằng ngày hôm đó mình đã mở to mắt nhìn đến ngây ngốc. Cho đến khi người nọ mỉm cười, gật nhẹ đầu và rời đi anh mới cảm nhận được dường như có một chút ấm áp khẽ len lỏi trong lòng mình. Từ đó như có một mặc định ngầm, khi thấy người kia nán lại dưới khán đài, anh cũng sẽ nán lại trên sân khấu, dù chỉ là nói với nhau một câu hay là những mẩu đối thoại nho nhỏ, nhưng đều để lại sự ấm áp đến dịu dàng trong anh rất lâu.
"Tiếng đàn vì sao luôn buồn như đang khóc như thế?"
"Còn anh vì sao luôn hỏi những điều khó trả lời như thế?"
"..."
"Có lẽ nghe qua những nốt nhạc sẽ hay hơn khi phải nhìn thấy nước mắt"
"Muốn khóc thì có thể khóc mà"
"Tôi muốn cười..."
Sau câu nói đó, anh cảm nhận được một tay khoác qua vai và đẩy anh khẽ tựa vào bờ vai bên cạnh, và giọng nói trầm ấm thoáng qua bên tai.
"Vậy hãy cười thật chân thành."
Anh không biết mình có đã mở lòng hay không, cũng không rõ rằng bản thân đã đón nhận sự quan tâm của người đó hay chưa. Anh chỉ cảm nhận được rằng những nốt nhạc giờ đây đã không còn trĩu nặng những buồn đau của quá khứ nữa mà thay vào đó là giai điệu của đoạn đường nơi ánh bình minh đang dần hé mở. Có gì đó đã dần len lỏi, nghe như là một chút ấm áp và bình yên.
Thời gian dần trôi cho đến một ngày nọ là sinh nhật của anh, nhưng buổi hoà nhạc hôm đó lại không thấy người kia xuất hiện nơi hàng ghế quen thuộc. Nhưng không phải là người đã không đến, chỉ là gần cuối của màn biểu diễn mới xuất hiện cùng với cả dãy người phía sau mình.
"Sinh nhật vui vẻ RyeoWookie, xin lỗi đã đến trễ vì thật khó khăn để có thể rủ đông đủ mọi người cùng đi."
Ngày hôm đó, món quà mà anh được nhận là một gia đình yêu thương, là một nơi đầy ắp chân tình, một nơi cho anh sự dựa dẫm những khi yếu lòng lẫn niềm tin vững chắc những khi chợt quay đầu lại phía sau. Anh hạnh phúc khi luôn có một đội quân hùng hậu luôn dõi theo anh dưới khán đài và nán lại cho những cuộc nói chuyện hay buổi đi ăn đầy ắp những tiếng cười và sự quan tâm chân thành.
Những tiếng đàn của anh cũng tự bao giờ đã không còn rướm lệ, dù chúng vẫn trong veo và dễ vỡ như vốn dĩ là thế.
Chỉ là, khi cơn mưa đi qua và ánh mặt trời ở lại, những giọt mưa sẽ là những giọt sương – phản chiếu những ánh sáng rạng rỡ và tươi vui...
Không có màn đêm nào quá dài, vì đơn giản, mặt trời luôn ngự trị ngay bên trong mỗi người.
2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro