Chap 10: Đen
Đen
Đen là một màu luôn mang lại sự huyền bí nhưng sang trọng. Trong cuộc sống, màuđen luôn có một sức hấp dẫn đầy lôi cuốn và vô cùng bí ẩn. Nó có khả năng chelấp mọi thứ - cái ác cũng như cái tốt của con người.
Sự giàu sang và quyền lực ẩn trong màu đen đầy lôi cuốn ấy tạo nên một ChoiSiWon lịch lãm đến hoàn hảo. Cha là chủ tịch của một trong những tập đoàn đứnghàng đầu của Seoul và anh là một trong những giám đốc quyền lực nhất của côngty. Cũng vì vậy, từ nhỏ anh đã luôn được dạy rằng không được biểu lộ cảm xúccũng như không để tình cảm chi phối trong hành động của mình, và nhất là... khôngđược tin tưởng bất cứ ai – trừ bản thân mình ra. Trong giới thương trường đầynhững thủ đoạn lẫn tranh đấu khốc liệt, "thà để ta phụ người, chứ không đểngười phụ ta." Đã mặc nhiên trở thành tư tưởng luôn đi theo anh từ ngay khi anhbắt đầu có ý thức về cuộc sống.
Cũng vì thế, anh luôn phải sống trong một cuộc sống không có chân tình, chỉ cónhững tính toán cùng những con số lạnh lùng vô cảm. Mọi người chỉ biết đòi hỏiở anh sự cầu toàn, đối với anh chỉ có kính nể và sợ sệt, tiếp cận anh chỉ vìtham vọng sẽ lợi dụng được gì đó với vị trí của anh. Anh vô thức khoác lên mìnhvẻ ngoài lịch lãm, hoàn hảo, lạnh lùng và vô cảm nhưng sâu trong lòng, anh luônmơ hồ tự cảm thấy bản thân có khiếm khuyết và anh không biết đó là gì. Dù choanh vẫn cố hoàn thiện công việc của mình một cách tốt nhất, cố trở nên hoàn hảonhằm che đi cảm giác thiếu hụt đó nhưng không thể.
Anh có một người bạn, HanKyung, đúng hơn là một luật sư luôn theo sát anh vàgiúp giải quyết khá nhiều rắc rối trong công việc khi vướng vào pháp luật.Trước kia có một lần nọ, một hợp đồng quan trọng do anh đảm nhiệm đã vướng sailầm nghiêm trọng và sau đó gặp khá nhiều trục trặc. Sự việc đó khiến anh bị mấtđi niềm tin vào cái tôi "hoàn hảo" của mình trầm trọng, hoang mang khi lần đầutrong đời phạm sai lầm, để giải tỏa những bế tắc ngổn ngang chồng chất tronglòng, anh đã cùng HanKyung uống rượu. Khi đó có lẽ vì say, anh đã nói ra nhữngtâm tư trong lòng mình, những lời chân thật của một con người "không hoàn hảo."Người luật sư bên cạnh chỉ im lặng mà nghe anh giãi bày tất cả, cho đến cuốicũng chỉ khẽ mỉm cười mà nói.
"Tôi hiểu."
Khi đó, anh cũng chỉ bật cười mà lắc đầu, nghĩ rằng đó cũng chỉ là một lời anủi mà thôi. Sau đó HanKyung đã cùng anh giải quyết mọi chuyện suôn sẻ, anh cũngvì vậy mà giữ vững tinh thần hơn rất nhiều. Từ đó HanKyung trở thành một trongnhững người bạn mà theo anh là gần gũi nhất với mình từ trước đến nay.
Một ngày kia, khi đang làm việc, anh bỗng nghe thấy tiếng HanKyung huýt sáo khekhẽ. SiWon chợt nhận ra rằng người luật sư kia bằng một cách nào đó hình như đãthay đổi. Lúc mới vào làm cho công ty, anh cảm nhận rằng HanKyung cũng nhưmình, có gì đó lạnh lùng lẫn cô độc. Điều đó khiến anh dù cảm thấy phần khiếmkhuyết trong mình cũng không thấy lo lắm, vì dù sao bên cạnh dường như cũng cóngười như mình. Nhưng dạo gần đây, ở HanKyung hình như có gì đó thay đổi rồi.
"Thật sự anh khác trước đây rất nhiều"
HanKyung đang chăm chú vào bản tài liệu trên tay mình bỗng dời mắt, ngước lênnhìn anh với vẻ khó hiểu.
"Giống như có gì đó trong anh đã thay đổi, có ai đã tạo nên điều gì chăng?"
Người đối diện chợt lắc đầu cười khổ, nheo mắt nhìn anh.
"Đó là một câu chuyện dài và tôi tin cậu chẳng muốn nghe đâu... nhưng mà... cậucó muốn thử gặp họ không?"
Đó là một chiều mùa hạ đầy rộn ràng với mười con người ồn ào dưới một mái nhà.Anh đã rất bất ngờ khi được gặp những người nổi tiếng như thế, là những ngôisao, những người có địa vị trong xã hội giờ đây đang cùng nhau chơi đùa và thânthiện quây quần, tán chuyện và đùa giỡn với nhau như những đứa trẻ.
"Xin lỗi, đáng lẽ chúng tôi đã định ra nhà hàng, nhưng mà cậu thấy đấy cả đámnày mà ra ngoài cùng một lúc thì sẽ gặp nhiều fan hâm mộ lẫn rắc rối kéo theolắm."
HanKyung vừa nói dứt câu thì trong nhà đã có bóng người với mái tóc đỏ quenthuộc chạy ào ra ôm anh cứng ngắc.
"Hannie!! Nhớ cậu quá, đã lâu không gặp rồi! Tôi đi lưu diễn lâu như vậy cậukhông thèm gọi hỏi thăm một tiếng là sao? Dạo này cậu thế nào rồi? Tôi nhớ cơmchiên Bắc Kinh! Mau vào làm cho tôi ăn đi! Ơ đây là....?"
Người kia nói một tràng rồi sau đó mới quay qua anh đang đứng bên cạnh mà hỏi.
"Đây là giám đốc công ty mà tôi đang làm."
Chỉ sau câu nói đó thôi là bao nhiêu cái đầu trong nhà đều tập trung chú ý vềphía anh đang đứng. Nén một tiếng thở dài vào lòng, SiWon khẽ lo lắng khi ýnghĩ mọi người đang dùng ánh mắt mà quan sát và thầm đánh giá anh.
"Giám đốc của anh đẹp trai quá vậy, đẹp hơn cả Minnie nữa đó!"
"Gì chứ, anh ta đẹp trai lịch lãm còn tớ là đáng yêu dễ thương, khác nhau nhá!"
"Thế cậu là giàu nhất trong đám từ nay rồi!"
"Hyukie, đồ keo kiệt lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền thôi, còn chưa đãi chúngtôi được bữa nào đó."
"Aiishh... Mọi người đang làm boss của tôi sợ đấy!!"
"Có Hannie hyung mới đáng sợ nhất trong đám thì có, người đâu lúc nào cũng lầmlầm lì lì lạnh như băng ấy!"
"Làm việc với Hannie hyung chắc cậu khổ lắm nhỉ!!"
"..."
Và anh ngạc nhiên tột độ khi chợt nhận ra mình cũng có thể tự nhiên bật cườikhi mọi người đang từ những câu nói đùa trở thành những cuộc tranh cãi đầy hứngthú vui vẻ mà không lâu sau đó anh cũng nhanh chóng bị lôi vào. Với họ, khôngai đòi hỏi anh phải như thế nào. Với họ, anh có thể được thoải mái là chínhmình, làm những gì mà bản thân thích và thật sự khao khát.
Lần đầu tiên, anh được sống với những cảm xúc thật mà không cần phải lo sợhay che giấu. Lần đầu tiên, anh cảm thấy biết ơn vì mình đã được sinh ra trênđời này và đã được sống.
Cảm giác thiếu hụt quen thuộc đến đáng sợ giờ đây đã không còn nữa, chỉ đơngiản là mọi thứ đã được thay thế bằng sự đầy ắp mà bản thân anh luôn tìm kiếmthật rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro