Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Trắng



Trắng


Trắng, thuần khiết. Sạch trong không vấy bẩn. Trắng, thuần túy tinh khôi.

Trắng cũng như chiếc áo mà LeeTeuk khoác lên mình mỗi ngày. Trắng như không gian bao quanh anh suốt những năm tháng qua. Trắng như một vầng hào quang nhẹ tỏa xung quanh khi anh nở nụ cười mỉm hiền hậu với các bé trong khu khoa nhi của mình. Là một bác sĩ cho những tâm hồn bé bỏng thơ ngây nơi đây, anh như một thiên thần hiền từ nhất.

LeeTeuk là một bác sĩ giỏi. Có kiến thức rộng cũng như tài năng, và hơn hết là tấm lòng luôn hết mực vì những bệnh nhân của mình; nhưng anh lại chọn khoa nhi - ở nơi anh được vây quanh bởi những tâm hồn bé nhỏ cùng tiếng cười của thơ ngây.

Bảy năm trước, cả gia đình anh gặp một giai nạn giao thông trên đường cao tốc trong một đêm mưa. Định mệnh đó đã rẽ cuộc đời anh sang một bước ngoặt. Những người thân đều không thể qua khỏi và anh, với một phần nghìn hy vọng, đã giữ được mạng sống của mình. Viện trưởng nơi đây ngày đó đã cứu anh khỏi bàn tay của tử thần.

Sau khi biết anh là một sinh viên khoa y, ông đã lưu anh lại, giúp anh tiếp tục việc học cho đến khi ra trường và quay lại làm ở bệnh viện này. Ơn cứu mạng lẫn món nợ nuôi dưỡng quá lớn để anh có thể rời đi. Và như một sợi dây vô hình, nó trói chặt anh với định mệnh của mình.

Bệnh viên lúc đầu chỉ là một phòng khám tư nhân nhỏ của viện trưởng. Ngày đó đạo đức y nhân luôn để lên hàng đầu, một lòng vì bệnh nhân. Anh những tưởng có thể mãi bình yên và yêu thích công việc mình làm như thế. Nhưng từ từ cuộc sống đổi thay. Khi tiền và quyền lên ngôi, viện trưởng cũng dần mang phòng khám của mình đi lên. Và hiện nay đã trở thành một trong những bệnh viện lớn nhất Seoul. Theo đó, viện trưởng tìm được quyền lực và anh cũng có một chỗ đứng vững chắc trong xã hội này.

Tiếc thay, tấm huy chương nào cũng có mặt trái của nó, và điều đó không phải là ngoại lệ cả khi ở nơi đây.

Đi qua những tội lỗi, dẫm đạp lên nhân cách, vứt bỏ phẩm chất đạo đức của một y nhân.

Buôn bán nội tạng, phân biệt đối xử giữa giàu và nghèo. Những chuyển biến nhanh đến không ngờ xảy ra dồn dập như bão lũ hòng chỉ để đưa bệnh viện lên cao. Hằng ngày anh phải nhìn thấy cảnh những bệnh nhân được đưa vào phòng mổ và bị lấy mất một nội tạng nào đó mà hoàn toàn không hề hay biết. Hay những người không còn đủ tiền chi trả chỉ có thể chờ tử thần ngày một đến gần.

Nhưng anh chỉ có thể nhìn, và lặng lẽ quay lưng đi. Anh không thể làm gì cả, không làm được gì cả...!

Toàn bộ tệ nạn trong bệnh viện đều được che lấp hoàn hảo bởi ánh hào quang. Ánh hào quang của những người được gọi là thiên thần.

Nơi trắng trong tinh khiết kia, chiếc áo anh khoác lên người. Cánh thiên thần khi đã vấy bẩn sẽ mãi không thể thanh khiết thuần túy lại như xưa.


Đến khi nào, cuộc đời anh mới thoát khỏi vòng định mệnh này... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro