Chương 6
Follow page Tiêu Dao Sơn Trang để xem chap mới nhất.
❤️💙❤️💙❤️💙❤️
CHƯƠNG 6 – Máu ghen của Ôn Khách Hành
Ôn Khách Hành mệt lả, hai tay rả rời vì làm thêm đá bào cho Diệp Bạch Y ăn, hắn lết về phòng, Chu Tử Thư ăn xong đã về phòng nghỉ ngơi, Thành Lĩnh cũng quay về Tứ Quý Sơn Trang. Ôn Khách Hành nhìn thấy Chu Tử Thư, bèn sử dụng mè nheo đại pháp, nhõng nhẽo với Chu Tử Thư: A Tự, giúp ta xoa xoa tay, hai tay ta rả ra rồi.
Hắn ngồi phịch xuống ghế, dùng gương mặt đáng thương nhìn Chu Tử Thư, y thấy hắn lại giở tính trẻ con, khóe môi nhếch lên, đứng dậy lấy chai rượu xoa bóp trong hòm thuốc trị thương rồi đi về phía hắn. Y ngồi xuống cạnh Ôn Khách Hành, vừa vén tay áo hắn lên vừa nói: Diệp tiền bối khi xuống núi có biệt hiệu là thùng cơm, đệ không nhớ sao?
Ôn Khách Hành méo mặt, rầu rĩ nói: Ta lúc đó nhất thời quên mất.
Chu Tử Thư đổ một ít rượu thuốc lên chỗ bị đau trên cánh tay của Ôn Khách Hành, rồi nói: Giờ thì chắc nhớ ra rồi, Diệp tiền bối đâu rồi?
Ôn Khách Hành nói: Tiền bối ăn xong thì đi rồi.
Chu Tử Thư đang xoa xoa rượu thuốc để nó thấm vào trong thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục động tác: Ta vẫn hi vọng tiền bối có thể ở lại đây.
Ôn Khách Hành nghe vậy liền cau mày: Tại sao? Tuy ta kính ông ta, gọi một tiếng tiền bối nhưng không muốn cuộc sống của chúng ta bị quấy rầy nha. Với lại, huynh cũng biết mà, Diệp tiền bối không có ý định muốn sống tiếp cuộc sống bất lão bất tử vô vị này nữa.
Chu Tử Thư buồn cười trước sự độc chiếm của Ôn Khách Hành với y, trong lòng thì ngọt ngào nhưng vẻ ngoài thì vẫn bình thường. Chu Tử Thư vừa xoa thuốc vừa gật đầu, y biết đó là nguyện vọng của tiền bối, bản thân cũng hiểu được sự cô đơn khi một mình cô độc trên đỉnh núi tuyết, y ngước lên nhìn Ôn Khách Hành một lúc rồi mới bồi hồi thốt lên: Thật may.
Ôn Khách Hành không hiểu bèn hỏi lại: May gì?
Chu Tử Thư nói: May là đệ không chết.
Ôn Khách Hành nghe y nói, trong lòng bồi hồi, vươn tay ôm lấy Chu Tử Thư vào lòng, chậm rãi nói: Ừ, thật may, cho nên chúng ta phải trân trọng thời gian sống khó có được này. Huynh phải vui vẻ sống hết đời này bên cạnh ta.
Chu Tử Thư ở trong lòng Ôn Khách Hành vươn tay nắm lấy tay của hắn, gật đầu: Ừ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Tứ Quý Sơn Trang mới sau hơn một năm cuối cùng cũng xây dựng xong, mười tám đệ tử lúc trước Hàn Anh nhờ cậy Ôn Khách Hành đã cùng Thành Lĩnh ở đây hàng ngày luyện võ. Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cách 10 ngày sẽ xuống núi, đến Tứ Quý Sơn Trang một lần để chỉ dạy cho đám đệ tử. Chu Tử Thư vẫn phong cách sư phụ nghiêm khắc khiến chúng đệ tử tập luyện đến khóc cha gọi mẹ, lần nào cũng phải kịch liệt ra ám hiệu với Ôn Khách Hành nhờ hắn cứu giúp. Vì thế, hắn trở thành cứu tinh của đám trẻ này, thường nói đỡ giúp chúng vài câu nhưng luôn nhận được cái lườm sắt lạnh từ Chu Tử Thư. Hai người cứ như vậy nổ cãi cọ qua lại, có lúc hăng quá lại xông vào đánh nhau. Ôn Khách Hành lại thuộc tuýp người thích chọc ổ kiến lửa, đánh nhau lại không dùng nội lực, khiến Chu Tử Thư bực mình thêm, trận đánh cứ kéo dài thời gian, chúng đệ tử nhân lúc như vậy được nghỉ ngơi sẵn tiện xem hai đại cao thủ đánh nhau.
Cuộc sống hàng ngày ở Tứ Quý Sơn Trang cứ náo nhiệt như vậy trôi qua, vài năm sau đó, Thành Lĩnh không phụ sự kỳ vọng của sư phụ, chăm chỉ luyện tập khinh công và kiếm pháp, thời gian còn lại nghiên cứu cơ quan thuật của Long sư phụ để lại. Một mình thằng bé mà thừa kế bí kíp võ công của ba bốn đại cao thủ lừng danh. Khỏi nói cũng biết thành tựu rực rỡ như thế nào, ở trên giang hồ lúc bấy giờ tất nhiên là không có đối thủ. Đến năm mười tám tuổi đã học thành tài, được Chu Tử Thư truyền lại chức vụ trang chủ, trở thành trang chủ đời tiếp theo của Tứ Quý Sơn Trang.
Cao Tiểu Liên và Đặng Khoan sau chuyện năm đó đã kết hôn và sinh ra một bé trai, đặt tên Đặng Ninh. Thời điểm tiệc đầy tháng của nhóc con này, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư có đến dự. Chu Tử Thư ôm nhóc con lên, nhìn thấy trên tay trái nó có vết đỏ, bèn chỉ cho Ôn Khách Hành, hắn nghĩ đến tên tiểu tử khờ Tào Úy Ninh, năm đó, bọn họ thành thân, hắn đã tặng y dây đỏ may mắn của Nam Cương. Lúc sau, nghe Đặng Khoa nói muốn nhờ hai người đặt tên cho con trai của họ, Ôn Khách Hành bèn nói: Vậy gọi là Đặng Ninh đi.
Cao Tiểu Liên nghe thấy danh tự này liền hiểu ý tứ của Ôn sư thúc, cười vui vẻ nói: Đa ta Ôn sư thúc đã đặt tên đẹp như vậy cho nhi tử.
Đăng Khoan bước đến bên cạnh thê tử, chấp tay hành bán lễ với hai người Ôn Chu, trịnh trọng nói: Vãn bối hi vọng Ninh nhi có thể nhận được sự chỉ giáo của Ôn sư thúc và Chu trang chủ.
Chu Tử Thư nhìn đứa trẻ trong tay, liền gật đầu: Được. Đợi Ninh nhi được ba tuổi thì mỗi ngày dẫn nó đến Trường Minh Sơn gặp bọn ta.
Đặng Khoan gật đầu: Vâng, vãn bối xin đa tạ.
Qua tiệc đầy tháng của Đặng Ninh, Thành Lĩnh xuống núi lịch luyện và thằng bé cũng tìm được ý trung nhân của đời mình, là đệ tử nhỏ nhất của Thẩm Thận sư thúc, Mộc Doanh. Thành Lĩnh dẫn Mộc Doanh về ra mắt sư phụ sư thúc, được hai người chấp thuận, sau đó liền tổ chức hôn lễ. Dịp này, Ô Khê và Thất Gia nhận thiếp mời, đến tham gia hôn lễ của bọn trẻ, sẵn tiện thăm lại lão bạn hữu. Thời điểm nhận được tin đoàn người của Thất Gia đã gần đến nơi, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đích thân ra trước cửa Tứ Quý Sơn Trang đón tiếp. Lần này Thất Gia đến đem theo khá nhiều đồ cho nên trước mặt Chu Tử Thư có đến 3 chiếc xe ngựa dừng lại. Từ chiếc xe ngựa đầu tiên, Ô Khê vén màn đi xuống trước, sau đó mới đỡ Thất Gia. Cách biệt vài năm, thời gian vẫn không để lại dấu vết gì trên dung mạo của họ, vẫn giống như mấy năm trước. Chu Tử Thư đi nhanh đến vui vẻ gọi: Thất gia, Ô Khê. Cách biệt nhiều năm, hai người vẫn không khác gì trước kia.
Thất Gia thấy Tử Thư khỏe mạnh đầy sức sống đứng trước mặt mình, vui vẻ đáp lời: Tử Thư, Khách Hành. Huynh quá khen, đều nhờ thuật dưỡng nhan của Ô Khê thôi, muốn già cũng không được.
Lời nói của Thất Gia khiến cả bốn người đều bật cười, thời điểm Thành Lĩnh chạy đến đón, chấp tay hành lễ một lượt, Thất Gia và Ô Khê khách khí một phen, sau đó tất cả cùng nhau đi vào trong trang. Lần này đến đây, ngoài trừ tham dự hôn lễ của Thành Lĩnh, Thất Gia nói sẽ ở lại chơi một thời gian, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành vui vẻ đồng ý, vì không muốn làm phiền thời điểm trăng mật của đôi trẻ, cho nên hai người Ôn Chu mời Thất Gia và Ô Khê lên Tuyết Viên ở.
Chu Tử Thư rất vui vẻ khi gặp lại cố nhân, Thất Gia và y hàn quyên với nhau không ngừng, nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Ôn Khách Hành làm món ăn mới đãi khách, Thất Gia nghĩ rằng bọn họ cũng không thể ngồi không mà hưởng, bèn kêu Ô Khê đi phụ giúp Ôn Khách Hành. Ban đầu Ôn Khách Hành và Ô Khê vẫn bình thường nhưng càng về sau thì hai người họ cảm thấy không ổn chút nào. Cả hai người đều có tính chiếm hữu ái nhân cực cao, mặc định chỉ có họ mới được chạm vào hai người kia. Chu Tử Thư và Thất Gia lần một lần hai còn giữ lễ, về sau có lẽ do nói hăng say nhập tâm quá, hai người từ ngồi cách nhau một khoảng, thế mà không biết từ lúc nào thành hai người ngồi cạnh nhau rồi, khi Ôn Khách Hành và Ô Khê đem đồ ăn lên cho bọn họ, thấy Chu Tự Thư và Thất Gia kề vai bá cổ, chén chú chén anh, đầu mày của hai người nheo lại càng chặt. Vì thế sau đó, hai người họ đánh mắt ra hiệu với nhau, ngồi vào giữa Chu Tử Thư và Thất Gia, Ô Khê ôm lấy Thất Gia, còn Ôn Khách Hành ôm lấy Chu Tử Thư, nói thì ít phụ họa thì nhiều. Đến tối, sau khi tắm rửa xong xuôi, Chu Tử Thư vừa từ ngọa thất đi ra, liền bị Ôn Khách Hành ôm chầm lấy, hít lấy hít để hương thơm trên người của y, miệng còn khen ngợi: A Tự, huynh thơm quá, người cũng mềm nữa.
Câu nói này được thốt ra cùng lúc khi hai bàn tay của Ôn Khách Hành đang chạy loạn trên người của Chu Tử Thư, y cau mày, đánh hắn mấy cái vào lưng, mắng: Bỏ cái tay chết tiệt của đệ ra khỏi người ta ngay, Lão Ôn, tên hổn đản này, muốn bị ta cho một chưởng mười thành công lực à.
Ôn Khách Hành không bị lời mắng chửi của Chu Tử Thư dọa chút nào. Tuy nhiên hắn vẫn thu tay lại, bế ngang người của y đi về phía giường, ném y vào đống chăn đệm ấm áp, sau đó lập tức bay lên, đè lên người của y. Một loạt động tác mây trôi nước chảy làm Chu Tử Thư phản ứng không kịp, đến khi thấy hắn xà xuống muốn hôn, y mới vội chặn hắn lại, sau đó hỏi: Lão Ôn, hôm nay đệ làm sao vậy?
Ôn Khách Hành bị ngăn cản, trong người dục hỏa đang bốc cháy, hắn bĩu môi, giọng chua chua nói: A Tự huynh hôm nay gặp được Thất Gia thì không thèm để ý tới ta nữa.
Chu Tử Thư nhìn hắn cười khẩy, nói: Lâu ngày không gặp Thất gia cho nên mới nói nhiều một chút, đệ ghen à?
Ôn Khách Hành nằm cả lên người của Chu Tử Thư, dùng hai tay ôm lấy mặt của y, hôn mạnh một cái lên đôi môn hồng nhuận, mạnh mẽ khẳng định: Đúng, ta ghen đấy, thì sao? Nói chuyện thì cũng thôi đi, còn bá vai bá cổ, ngồi sát rạt như vậy làm gì. A Tự là của ta, chỉ có ta mới được chạm vào huynh.
Chu Tử Thư dùng hai tay gỡ mấy cái móng vuốt bấu trên mặt của y ra, miệng nhỏ lại mắng: Đệ đừng có ấu trĩ như vậy? Đó là Thất gia. Xuống khỏi người ta mau.
Ôn Khách Hành nắm lấy hai bàn tay của Chu Tử Thư, lần lượt kề lên môi vừa hôn vừa nói: Ta mặc kệ, ta ấu trĩ vậy đấy, những chỗ nào trên người huynh đụng với Thất Gia ta sẽ hôn hết, hôn hết.
Máu ghen của Ôn Khách Hành chạy thẳng lên não, bất chấp sự phản kháng của Chu Tử Thư, hắn nắm chặt mu bàn tay, hôn lên từng ngón tay của Chu Tử Thư, y bị hắn đè bên dưới, hạ thân hai người chồng lên nhau, hai chân của hắn đè lên hai chân của y khiến y không nhút nhích được một chút nào. Lão Ôn hôn tay xong thì kéo kéo vạt áo ở vai phải của Chu Tử Thư xuống, bờ vai trắng nõn nà lộ ra, đôi môi của Ôn Khách Hành hạ xuống, hôn xong thì cắn cắn, cắn xong lại liếm liếm làm cho Chu Tử Thư rất nhột, y tóm lấy đầu của hắn cố đẩy ra, vừa nhịn cười vừa nói: Lão Ôn đệ có thôi đi không, nhột quá.
Ôn Khách Hành ngước lên nhìn Chu Tử Thư, từ góc độ này của hắn có thể nhìn thấy sống mũi cao vút của y, hắn nhìn y một cách ngây dại, vừa nhìn vừa nói: A Tự huynh đẹp quá.
Nói xong lời đó, Ôn Khách Hành như hổ vồ, liền vươn người, đè hai tay của Chu Tử Thư xuống đệm, môi hắn bổ xuống, hôn một đường dọc theo sống mũi, sau đó ngấu nghiến lấy đôi môi của y. Đầu lưỡi của Ôn Khách Hành vươn vào, khám phá khoang miệng của Chu Tử Thư, quấn lấy chiếc lưỡi của y không rời. Trận chiến môi lưỡi giao thoa này chỉ dừng lại khi Chu Tử Thư sắp cạn hết hơi trong phổi, y hít lấy hít để không khí, còn hắn thì vùi đầu vào cổ y, hôn một đường từ lỗ tai xuống đến xương quai xanh, để lại một đường dấu hôn hồng nhạt trên làn da trắng nõn như sữa của Chu Tử Thư. Ôn Khách Hành cắn cắn lấy trái cổ của Chu Tử Thư lưu lại một hàng dấu răng mờ mờ, Chu Tử Thư lúc này đã bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, dù lý trí nói cho y biết phải cản lại tên hổn đản này nhưng dục vọng trong thân thể bị Ôn Khách Hành đánh thức đã chiến thắng. Chu Tử Thư đã bị Ôn Khách Hành dẫn dắt, kéo vào bể tình chung với hắn. Ôn Khách Hành một đường thẳng tiến hôn xuống chỗ hai quả anh đào trên ngực của y. Tiếng rên rỉ của Chu Tử Thư vang lên khe khẽ, có lúc y còn cong cả lưng lên khi Ôn Khách Hành dùng đầu lưỡi chăm sóc tỉ mỉ hai quả hồng anh xinh đẹp của y. Hắn cứ quanh đi quẩn lại trên ngực của y mà bỏ mặt phía dưới khiến y dần dần cảm thấy nhịn không nổi, chỉ có thể lí nhí gọi: Lão Ôn…a…Lão Ôn…a…
Ôn Khách Hành nghe y gọi, khí huyết trong người dâng trào, hắn cũng cảm nhận được Chu Tử Thư đang bị làm sao, nhưng hắn vẫn không làm gì, thong thả đáp lời: Hử! A Tự không chịu nổi nữa rồi hả? Muốn ta giúp?
Chu Tử Thư gật gật đầu, Ôn Khách Hành nhìn thấy ánh mắt ẩn nhẫn đến ngấn nước của y, tuy nhiên hắn vẫn không làm gì, còn hơi nghiêm mặt, lạnh giọng nói: Vậy huynh có còn quàng vai bá cổ Thất Gia nữa không?
Chu Tử Thư lắc lắc đầu, Ôn Khách Hành hài lòng, cười đến sáng lạng: Vậy mới đúng chứ, nào, để ta giúp huynh giải nhiệt.
Sau tầm màn giường, y phục nhanh chóng được quăng ra, sau màn dạo đầu chuẩn bị kỹ lưỡng để tránh làm Chu Tử Thư bị thương nội bích non mềm bên trong, Ôn Khách Hành bắt đầu tổng tiến công, từng động tác đẩy đưa của hắn là từng ấy tiếng rên rỉ của y vang lên. Bóng hình của họ quấn quít lấy nhau cho đến khi Chu Tử Thư lại thêm một lần nữa bị Ôn Khách Hành đánh dấu.
Sau đêm đó, Chu Tử Thư tỉnh lại vẫn lại là màn mắng nhiết cẩu huyết đầy đầu, vun tay đánh cho Ôn Khách Hành mấy quyền, nhưng tên đầu sỏ gây sự này dù gì cũng được ăn no nê rồi cho nên cam tâm tình nguyện hứng chịu cơn thịnh nộ của mỹ nhân. Sau một tháng, Thất Gia và Ô Khê lên đường khởi hành về Nam Cương. Lúc này, Ôn Khách Hành mới thở phào nhẹ nhỏm.
Sau khi Thành Lĩnh và Mộc Doanh thành hôn một năm thì sinh ra một cô con gái, Thành Lĩnh đặt tên là Trương Niệm Tương. Khi cô nhóc làm tiệc đầy tháng, hai người Ôn Chu cũng xuống núi tới dự, lần này Ôn Khách Hành ôm con bé, lại phát hiện trên cổ tay phải có vết đỏ, nhớ lại vết đỏ trên tay trái của Ninh nhi, lần này trên tay tiểu A Tương cũng có, chuyện này liền khiến hắn nghĩ đến một khả năng: Có phải Tào Úy Ninh và A Tương đã đầu thai chuyển kiếp rồi không?
Chu Tử Thư nhìn thần sắc của Ôn Khách Hành cũng biết hắn có suy nghĩ gì, bèn vỗ vai nói: Có thể là ý trời. Kiếp trước không thể đến với nhau, kiếp này lại có cơ hội.
Ôn Khách Hành gật đầu, hít một hơi thật sâu để kiềm lại cảm xúc trong lòng, đôi mắt ửng đỏ, nhìn Chu Tử Thư nói: Ừ. Lần này con bé sẽ được một đời bình bình an an. Ta sẽ không để chuyện gì xảy ra với hai đứa trẻ này.
#tieudaosontrang
#sonhalenh #onkhachhanh #chututhu #cungtuan #truongtriethan #fanficsonhalenh #fanfic #dammy
#son_ha_lenh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro