Chương 23
CHƯƠNG 23
Chu Tử Thư được Ôn Khách Hành chăm sóc tỉ mỉ cho nên sau 2 ngày, y đã có thể xuống giường đi lại. Ôn Khách Hành kể từ bữa đó đột nhiên nổi hứng, hắn rất thích chơi đùa với đôi chân của y, hết xoa kem bảo dưỡng rồi đến xoa bóp mát xa khiến cho chân của Chu Tử Thư trở nên trắng hồng, mềm mại, hai chiếc kiềng vàng gắn trân châu tô điểm thêm vẻ quyến rũ cho đôi chân y. Ôn Khách Hành tất nhiên không bao giờ cưỡng lại được, cứ xoa xoa là hôn hôn, Chu Tử Thư ban đầu nhột và khó chịu, y sẽ đá chân vào mặt hắn hoặc rút chân về, nhưng dù cho bị đạp vào mặt nhưng sự u mê của Ôn Khách Hành không suy giảm, dần dần Chu Tử Thư cảm thấy chán nên không quản hắn nữa. Ôn Khách Hành được nước lấn tới hôn từ mắt cá chân ngược lên bắp đùi non của y, chân bị nâng lên, ống quần tụt xuống để lộ ra cái chân thon dài săn chắc của y. Những lần thế này, Chu Tử Thư sẽ đợi Ôn Khách Hành hôn đến bắp đùi non của mình, y cuộn tròn cuốn sách lại, đánh cái bốp lên đầu của hắn, gằn giọng nói: Đệ thu cái tính háo sắc lại cho ta.
Ôn Khách Hành cười hì hì, lùi lại, nói: Ta tự biết điểm dừng mà, A Tự huynh không lo.
Chu Tử Thư liếc hắn một cái, y không tin câu này của Ôn Khách Hành chút nào, hắn say mê y như vậy, chỉ cần trong tầm mắt là không tránh khỏi bị tên này sờ soạng hoặc ôm hôn. Chu Tử Thư tính tình nội liễm cho nên không quen cái sự tùy hứng thể hiện của Ôn Khách Hành, chả biết thu liễm gì cả, sáng trưa chiều đều không quan tâm, chỉ cần thấy y là hắn sẽ không ngừng “yêu thương” y. Nhưng vì y yêu hắn, biết hắn yêu mình mới trở nên trầm mê như vậy cho nên khi nào quá trớn mới nhắc nhở hắn, còn bình thường thì tùy ý hắn, dù sao hắn tối thiểu cũng biết vào phòng rồi mới giở trò. Trên chân y là một dãy các nụ hôn của Ôn Khách Hành, hắn sẵn tiện ống quần bị kéo lên, thoa dầu nóng xoa bóp cặp chân tuyệt hảo này của Chu Tử Thư, nhờ công lao xoa bóp này của hắn cùng sự kiếm chế khổ sở dục vọng trong người hắn mà Chu Tử Thư đã có thể xuống giường đi lại sau hai ngày.
Việc đầu tiên Chu Tử Thư muốn làm khi xuống giường được là đi gặp Tần Cửu Tiêu, y gấp gáp đề nghị với Ôn Khách Hành, hắn nghe xong, gật đầu nói: Được, mai chúng ta khởi hành nhưng huynh phải đồng ý một việc thì ta mới dẫn huynh đi.
Chu Tử Thư chau mày nhìn hắn, y nói: Điều kiện gì?
Ôn Khách Hành nói: Khi đi ra ngoài mang mạn che mặt cho ta.
Chu Tử Thư không hiểu: Tại sao phải mang chứ?
Ôn Khách Hành nói: Ta ích kỷ, ta không muốn người ngoài nhìn thấy dung mạo của huynh.
Chu Tử Thư hừ một tiếng, bó tay trước tính hay ghen và thói chiếm hữu của hắn, y nghĩ việc này cũng không có gì cho nên gật đầu nói: Được, ta đồng ý.
Ôn Khách Hành cười, hôn nhẹ lên môi y một cái, hí hửng nói: Ta đi sắp xếp sự vụ trước khi đi.
Chu Tử Thư vui vẻ, nói: Ta đi chuẩn bị hành lý.
Ôn Khách Hành cười nhìn bóng dáng của y, sau đó đi ra ngoài thu xếp công việc, lúc trở vào Chu Tử Thư đã sắp xếp quần áo kha khá rồi. Y ngồi trên giường xếp từng bộ quần áo, Ôn Khách Hành đi đến, ngồi xuống cạnh, ôm eo Chu Tử Thư, gác cằm lên vai y, y vừa làm vừa hỏi: Chuẩn bị xong rồi à?
Ôn Khách Hành gật đầu: Ừ. Huynh xếp thêm áo choàng đi, bên ngoài lạnh.
Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành không có việc gì làm, bắt đầu mò mò sờ sờ eo của y, môi thì hôn hôn vào vành tai y, Chu Tử Thư bị hắn quấy rầy, hơi né ra một chút rồi nói: Đừng náo nữa để ta làm việc.
Ôn Khách Hành lại không nghe theo, hắn ở cạnh Chu Tử Thư thì không bao giờ biết từ kiềm chế nó viết như thế nào cả, hắn bất ngờ đẩy ngã y ra giường, đè lên người y, hôn ngấu nghiến. Hai tay của Chu Tử Thư bị hắn nắm trọn lấy, sức nặng của cơ thể hắn đè lên khiến y không nhúc nhích gì được, chỉ đành cho hắn thỏa mãn rồi nói chuyện sau. Ôn Khách Hành hôn xong thì Chu Tử Thư lập tức mắng: Lão Ôn, ngồi dậy mau, đệ thôi ngay cho ta.
Ôn Khách Hành cười, hắn đã được nạp chút năng lượng nên không quấn lấy y nữa, hắn đỡ y ngồi dậy, Chu Tử Thư đẩy hắn ra, mắng: Kiềm chế tính d.ụ.c của đệ lại cho ta.
Ôn Khách Hành hì hì cười, hắn lắc đầu, thản nhiên nói: Không kiềm được, nhìn thấy huynh là muốn hôn rồi.
Chu Tử Thư trừng mắt, liếc hắn một cái, nếu không phải đang cần hắn đưa đi gặp Tần Cửu Tiêu thì Chu Tử Thư đã đánh hắn bay ra khỏi phòng rồi, y hít vào thở ra một hơi để dịu đi cơn giận trong lòng rồi quay sang tiếp tục xếp đồ, Ôn Khách Hành cũng không ngồi không nữa, hắn vừa nghĩ ra là cần làm gì, hắn đứng dậy đi đến bàn trang điểm thu gom mấy cái hộp kem dưỡng trên bàn rồi vài thứ khác vào một cái hộp to, sau đó Ôn Khách Hành đem lại giường đặt vào hành lý của bọn họ, Chu Tử Thư nhìn rồi hỏi: Cái gì vậy?
Ôn Khách Hành nói: Kem dưỡng á, dưỡng da mặt, da tay, da chân cho huynh, còn hương liệu nữa, còn có…
Ôn Khách Hành chưa nói xong mà Chu Tử Thư đã lên tiếng cắt ngang: Xuất hành ra ngoài cần mấy cái đó làm gì?
Ôn Khách Hành phản bác: Cần chứ, trên đường đi cũng phải bảo dưỡng đều đặn chứ, da có chăm sóc kỹ thì mới đẹp được.
Chu Tử THư nhíu mày hỏi: Không phải chúng ta cưỡi ngựa à?
Ôn Khách Hành lắc đầu: Không, chúng ta đi xe ngựa.
Chu Tử Thư muốn nhanh chóng đến nơi ở của Tần Cửu Tiêu cho nên không chịu phương án này, y nói: Cỡi ngựa đi, như vậy nhanh hơn.
Ôn Khách Hành vẫn lắc đầu: Đi xe ngựa, nếu huynh muốn ta dẫn đi thì nghe lời, với lại, Tần Cửu Tiêu không chạy đi đâu đâu. Chúng ta vừa đi vừa ngắm cảnh.
Chu Tử Thư vẫn không chịu phương án này nhưng không thể phản đối hắn, vì thế, y chỉ đành ngậm ngùi miễn cưỡng đồng ý, y không nói gì nữa, trở lại tiếp tục xếp y phục, Ôn Khách Hành thấy vậy thì liền đi ra ngoài một chút, sau đó hắn trở lại với một cuộn tranh trên tay, hắn đưa nó cho Chu Tử Thư rồi nói: Huynh mở ra xem đi.
Chu Tử Thư nhận lấy rồi mở ra, trong tranh là vẽ Tần Cửu Tiêu ở tuổi trung niên, tuy có nét già đi nhưng Chu Tử Thư vẫn nhận ra sư đệ đã mất nhiều năm của mình, ánh mắt ngạc nhiên rồi bồi hồi xúc động, y nhìn một lúc rồi nhìn Ôn Khách Hành như muốn hỏi “trong tranh là Cửu Tiêu phải không?”
Ôn Khách Hành hiểu ánh mắt của y, hắn gật đầu nói: Đúng vậy.
Chu Tử Thư cúi xuống nhìn thêm một lúc, nước mắt vỡ òa, tràn ra khỏi khóe mắt, Ôn Khách Hành vươn tay, hắn nhẹ nhàng lau đi, an ủi y: Đừng khóc, là chuyện vui mà.
Chu Tử Thư lắc đầu, ngẩng lên nhìn hắn nói: Nước mắt này là nước mắt hạnh phúc, ta vẫn luôn nghĩ đệ ấy đã không còn nữa. Thật tốt quá.
Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư vào lòng, bàn tay to của hắn vỗ vỗ nhẹ tóc của y, một bàn tay khác thì xoa xoa lưng, nhẹ nhàng nói: Ừ, khúc mắc trong lòng của huynh cũng đã được giải rồi.
Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư như vậy một lúc lâu cho đến khi Chu Tử Thư bình ổn được tâm trạng trở lại, Chu Tử Thư cuộn lại bức tranh một cách cẩn thận, đặt nó vào hành lý, Ôn Khách Hành bất ngờ từ phía sau bế bổng y lên, Chu Tử Thư giật mình, y vội hỏi: Lão Ôn, sao vậy?
Ôn Khách Hành giảo hoạt nói: Ta đã lập công lớn như vậy, huynh phải thưởng cho ta chứ.
Chu Tử Thư ôm cổ hắn vội nói: Không được, ngày mai là khởi hành rồi.
Ôn Khách Hành nổi máu đùa giỡn, hắn vừa ôm y đi về phía phòng tắm vừa nói: Ngày mai đi xe ngựa mà, đừng lo.
Chu Tử Thư đá đá chân, y vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của Ôn Khách Hành bao nhiêu thì bị hắn ôm chặt bấy nhiêu, cho đến khi vào trong phòng tắm, hắn không cởi y phục cho y mà trực tiếp bế y vào trong bồn tắm, Chu Tử Thư vội vàng lên tiếng: Lão Ôn, đệ bày trò gì nữa đây?
Ôn Khách Hành cười hì hì, vừa nói vừa cởi đồ trên người hắn: Làm gì đâu, chúng ta tắm thôi.
Chu Tử Thư tranh thủ lúc hắn đang cởi y phục, y đứng dậy muốn bước ra khỏi bể tắm thì bị Ôn Khách Hành chụp lại, kéo về phía hắn còn sẵn tay điểm cả huyệt đạo, Chu Tử Thư trở nên bất động, y bị Ôn Khách Hành đỡ tựa vào thành bể, sau đó hắn tiếp tục cởi cái áo lót trên người ra, khoe cơ bụng cơ ngực cuồn cuộn của mình, Chu Tử Thư không ngồi chờ c.h.ế.t, y vận công muốn giải khai huyệt đạo, nhưng Ôn Khách Hành đã mò tới, Chu Tử Thư thấy mắng không có tác dụng đành xuống nước đổi sang mềm mỏng: Lão Ôn, hôm nay đừng làm, lên xe đệ muốn làm gì cũng được.
Ôn Khách Hành nghe xong thì nhướng mày, không ngờ hắn định đùa Chu Tử Thư một chút mà nhận được quả ngọt ngoài dự đoán. Ôn Khách Hành tiếp tục giả bộ, hắn vừa cởi y phục của y vừa ung dung hỏi: Huynh nói thật không?
Chu Tử Thư thấy áo ngoài đã bị lột ra, bàn tay của hắn đang cởi trung y của mình, y vội vàng gật đầu: Thật.
Trung y trên người của Chu Tử Thư đã bị cởi bỏ, áo lót trên người không che được hai điểm đỏ nhô lên trên ngực y, Ôn Khách Hành bị thu hút, hắn cúi xuống ngậm vào, Chu Tử Thư “a” một tiếng, cơ thể bị điểm huyệt còn bị kích thích, Ôn Khách Hành cũng không quá trớn, chỉ cắn nhẹ hai bên một cái rồi buông ra, hắn nói: Vậy được, hôm nay ta sẽ không đi đến bước cuối cùng.
Chu Tử Thư nghe hắn đáp ứng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, y vội nói: Đệ giải huyệt đạo cho ta đi.
Ôn Khách Hành lắc đầu: Một lát đi, chúng ta trải nghiệm cảm giác mới.
Nói xong, Ôn Khách Hành lột luôn cái áo lót ra, hắn bắt đầu hôn y, hôn từ môi sau đó đến tai, cổ, xương quai xanh rồi dừng lại ở hai trái đào nhỏ trước ngực, Chu Tử Thư bị điểm huyệt, bị Ôn Khách Hành quấn lấy, y quên cả việc giải huyệt đạo, trầm luân trong bể dục, Ôn Khách Hành hôn đã đời phía trên rồi thì mò tay xuống phía dưới cởi hết đồ ra, Chu Tử Thư thấy mình lõa thể trong tay Ôn Khách Hành, y vội lên tiếng nhắc nhở: Lão Ôn, đệ…
Ôn Khách Hành cất lời cắt ngang: Ta biết.
Ôn Khách Hành giữ đúng lời hứa không làm gì, hắn chỉ giúp Chu Tử Thư tắm rửa, sẵn tiện sờ khắp người của y, ngay cả phân thân của y cũng bị y nắm lấy, phục vụ cho nó xuất ra một lần. Chu Tử Thư nhìn hắn, hầm hầm nói: Đệ nói dối.
Ôn Khách Hành lắc đầu nói: Ta quả thật không làm đến bước cuối mà.
Nói xong, hắn giải huyệt cho Chu Tử Thư, y mới qua cao trào nên hơi mệt, giải huyệt rồi cũng không vùng vẫy nổi, tựa bên thành bể nghỉ ngơi, Ôn Khách Hành nắm lấy tay y đặt vào phân thân của hắn rồi thản nhiên nói: Huynh giúp ta đi.
Chu Tử Thư ghét bỏ nói: Tự đi mà làm.
Ôn Khách Hành không trả lời, hắn trực tiếp cầm tay Chu Tử Thư đặt vào phân thân, giúp hắn giải quyết, tay y chạm vào, Chu Tử Thư không có cảm giác gì làm không đúng, y thấy hắn làm mãi mà vẫn chưa xong liền chịu thua, chủ động làm giúp hắn, Ôn Khách Hành thấy y tự giác, cười hì hì bỏ tay ra, thoải mái hưởng thụ cảm giác được Chu Tử Thư hầu hạ.
Sau khi xong việc, hai người ra khỏi bể, thay y phục rồi quay trở về phòng, Chu Tử Thư dọn dẹp một chút nữa là xong xuôi hành lý của họ, Ôn Khách Hành lúc này thúc dục y nhanh chóng lên giường, đi ngủ sớm để ngày mai khởi hành. Chu Tử Thư chui vào chăn, nhích vào trong lòng Ôn Khách Hành, như thường lệ, hai người ôm nhau hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
#tieudaosontrang
#sonhalenh
#cuocsongtrentruongminhson
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro