Chương 18 phần 2
CHƯƠNG 18 PHẦN 2
Chu Tử Thư tựa lưng trên đống gối mềm mại mà Thành Lĩnh đã kê phía sau cho y. Y chống một tay lên thái dương bắt đầu chìm vào suy nghĩ, Thành Lĩnh ngồi ở cuối giường, hắn đổ rượu thuốc lên bắp chân phải của sư phụ sau đó bắt đầu động tác xoa bóp mà sư thúc đã dạy cho y. Nhưng vừa xoa xoa được một cái đã làm chân của sư phụ hắn động đậy, lục lạp ở chân phải kêu lên, thành công kéo đến sự chú ý của Chu Tử Thư. Thành Lĩnh cảm giác được sát khí đang tỏa đến, hắn tuy là trang chủ của Tứ Quý Sơn Trang nhưng vẫn không chịu nổi áp lực do Chu Tử Thư tạo ra. Thành Lĩnh thầm cầu khấn trong lòng: “Lục lạc à, các ngươi đừng kêu nữa được không, ta xin các ngươi đó”.
Tuy khổ sở cầu xin là vậy nhưng những chiếc lục lạc đó mắt điên tai ngơ trước yêu cầu của hắn, khi Thành Lĩnh nhìn xuống cổ chân của Chu Tử Thư, dường như hắn cảm nhận được bọn chúng đang nói: “Đáng đời, ai kêu ngươi đem cả mười huynh đệ bọn ta cùng nhốt vào một chỗ”.
Chu Tử Thư ban đầu cũng rất khó chịu nhưng sau khi quan sát biểu cảm của Thành Lĩnh thì hiểu ra bèn nói: Có phải con là người chế tạo ra đôi kiềng chân này không?
Thành Lĩnh nghe sư phụ hắn bình thản chỉ mặt điểm tên mình thì giật bắn cả mình, ngồi bệt xuống đất, từ góc độ này Thành Lĩnh thấy sư phụ như một vị thần quan đang thẩm tra phạm nhân vậy. Và thế là đồ đệ cưng Thành Lĩnh đành nhận tội, hắn cúi đầu, lí nhí nói: Dạ đúng rồi ạ.
Chu Tử Thư nhìn đồ đệ của mình, từ nhỏ đã rất bênh Ôn Khách Hành, mỗi khi y giận, thằng bé đều giúp sức cho Ôn Khách Hành để y bỏ qua cho sư thúc của nó. Lần này chắc cũng không ngoại lệ, cho dù ban đầu không biết ý định của Ôn Khách Hành nhưng về sau không phải vẫn thông đồng với hắn để gạt y sao? Chu Tử Thư nhíu mày, Thành Lĩnh thành khẩn nhìn y nhưng tất nhiên y không bị cái vẻ mặt tội nghiệp đó làm cho mềm lòng cho nên sau đó Thành Lĩnh đã phải chạy quanh sơn trang mười vòng. Thê tử và con gái khi biết được còn mắng hắn đáng đời, các đệ tử thì không đành lòng nhìn sư phụ chạy một mình nên đều lò tò chạy theo.
Thành Lĩnh bị đuổi ra ngoài chịu phạt thì A Tương bay vào phòng y sau khi biết được sự tình, con bé ôm ôm Chu Tử Thư, hít mùi hương trên người của y rồi nói: Thái sư phụ, để A Tương xoa bóp giúp người nhé!
Chu Tử Thư xoa đầu con bé, gật đầu nói: Được.
Tiểu cô nương nhận được sự cho phép của Chu Tử Thư liền háo hức bò về phía đôi chân đang tê cứng của y, con bé cũng bắt chước theo cha, đổ một ít rượu thuốc vào lòng bàn tay nhỏ bé của mình sau đó kéo ống quần của Chu Tử Thư lên và bắt đầu xoa xoa bóp bóp chân phải của y. Bàn tay nhỏ bé vừa chuyển động chân của y thì mấy cái lục lạc lại kêu lên, thu hút sự chú ý của con bé, A Tương liền hô lên: A, trên chân của thái sư phụ có mang vòng, đẹp quá!
A Tương không xoa nữa mà sờ sờ vào hai chiếc kiềng vàng trên chân của Chu Tử Thư, con bé lắc lắc vài cái, lục lạp trên đó liền kêu lên làm A Tương cười khanh khách, Chu Tử Thư không thích nghe bèn nói với A Tương: Con đừng lắc nữa.
A Tương được Chu Tử Thư nhắc nhở mới nhớ ra mình đã bỏ quên chuyện xoa bóp cho thái sư phụ, con bé liền buông ra, bò trở lại bên chân của Chu Tử Thư sau đó bắt đầu xoa xoa. Nhưng mỗi lần con bé làm thì mấy cái lục lạp lại kêu, A Tương thấy Chu Tử Thư sẽ nhíu mày khó chịu khi lục lạp kêu, trong lòng bèn nghĩ ra một cách. A Tương cất tiếng hát trong trẻo, giọng hát ngọt ngào, lời bài hát mang âm hưởng vui vẻ hòa cùng tiếng lục lạp kêu khiến cho Chu Tử Thư không cảm thấy bực mình mỗi khi nghe tiếng lục lạp kêu nữa. Y nhắm mắt tận hưởng giọng ca của tiểu cô nương, cảm giác tê cứng ở chân cũng theo đó dần dần giảm đi. A Tương thấy thái sư phụ mỉm cười, thần thái vui vẻ thì biết cách làm này của cô bé đã phát huy tác dụng, thế là càng vui vẻ ca hát cho thái sư phụ của cô bé nghe, vừa hát vừa xoa từ chân phải đến chân trái.
Bên này Chu Tử Thư đang thoải mái tận hưởng giọng hát ngọt ngào của A Tương thì Ôn Khách Hành đang phi ngựa đuổi theo dấu vết của Đoàn Chất. Hắn đem theo những thị vệ tinh anh nhất và thiện chiến nhất của Tứ Quý Sơn Trang. Sáng sớm hôm nay, Ôn Khách Hành sai người vứt Đoàn Chất đã người không ra người quỷ không ra quỷ ra bên ngoài Tứ Quý Sơn Trang. Không cần đợi chờ lâu, chỉ một khắc sau đã có bóng áo đen của Thiên Song xuất hiện, sau khi tên này xác định đây chính là thủ lĩnh mới của bọn chúng liền bắn tín hiệu, một lát sau liền có ba bốn tên chạy đến cùng với một cỗ xe ngựa. Một tên cõng Đoàn Chất lên xe rồi đánh xe, mấy tên còn lại cưỡi ngựa phụ trách yểm hộ xung quanh xe ngựa, cả bọn lập tức rời khỏi đó. Một tốp 3 người thuộc đội trinh sát của Tứ Quý Sơn Trang âm thầm theo đuôi đám người này, trên đường để lại ký hiệu cho đoàn người của Ôn Khách Hành sau này đuổi theo. Ôn Khách Hành chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cho Chu Tử Thư dùng trong mấy ngày hắn đi vắng, dặn dò đầu bếp nấu thức ăn theo thực đơn hắn đưa, đốt Túy Sinh Mộng Tử trong phòng để y ngủ sâu hơn, dặn dò Thành Lĩnh những việc cần làm, xong xuôi hết mọi thứ, hắn mới trở lại phòng, ngồi xuống giường, vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Chu Tử Thư, hắn đã cho Chu Tử Thư ôm một cái gối ôm to để phòng trường hợp y trở mình, tìm không thấy hắn liền tỉnh dậy trước dự kiến. Hắn cúi xuống hôn lên trán, mắt, mũi và môi của Chu Tử Thư, sau đó mới thì thầm: A Tự, ta đi d.i.ệ.t Thiên Song, đợi ta mấy ngày nhé!
Nghĩ nghĩ đến chuyện gì đó, hắn lém lĩnh kề sát tai của Chu Tử Thư thủ thỉ: Ta báo cho huynh rồi đó nha, chỉ là huynh ngủ say không nghe thấy ta nói chứ không phải ta gạt huynh đâu đó.
Nói xong, khóe môi hắn cong lên, hôn hôn lên vành tai của y rồi mới dứt khoát đứng dậy, cầm lấy áo choàng đen trên giá treo, mặc lên người rồi đi ra ngoài. Trước cổng sơn trang, đoàn thị vệ đã chờ sẵn, hắn leo lên ngựa, theo ký hiệu của đội trinh sát để lại mà đuổi theo. Năng lực truy tung và theo dõi của đội trinh sát này của Tứ Quý Sơn Trang sau khi được Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đào tạo đã vượt trội hơn người của Thiên Song rất nhiều. Đám người Thiên Song phía trước không phát hiện được bọn họ bị theo đuôi suốt cuộc hành trình. Đoàn Chất đã bị hắn sai người c.ắ.t l.ư.ỡ.i, cho dù hắn ta tỉnh lại cũng không thể cản trở việc bản thân đã đích thân chỉ đường cho hắn đến Thiên Song. Bọn người Thiên Song đến phân đà đầu tiên của Thiên Song trong Giang Bắc trấn, đó là một tiệm bán quan tài. Sau khi trao đổi ám hiệu với nhau, cả bọn đi vào trong, một canh giờ sau, một xe ngựa chở theo một chiếc quan tài to cũng mấy người mặc đồ tang chạy ra từ cổng sau của cửa tiệm. Đội trinh sát tranh thủ lúc bọn này còn ở trong tiệm, cử một người đem manh mối đến trạm tình báo của Tứ Quý Sơn Trang ở Giang Bắc trấn đồng thời bổ sung lương thực và trang bị. Đám người kia rời khỏi thì bọn họ cũng đuổi theo phía sau. Khi Ôn Khách Hành đến nơi, trạm trưởng trình lên tin tức, Ôn Khách Hành liền hạ lệnh: Tiêu diệt cái phân đà đó, làm cho gọn gàng sạch sẽ, đừng để bứt dây động rừng.
Trạm trưởng nhận lệnh, đoàn người của Ôn Khách Hành nghỉ ngơi, ăn uống, thay ngựa, thay y phục, ba canh giờ sau liền khởi hành. Sáng hôm sau ở Giang Bắc trấn, chủ tiệm quan tài đó vẫn là “ông chủ đó”.
Ôn Khách Hành dẫn người đuổi theo, bọn họ phi ngựa với tốc độ bình thường, hắn muốn nhân cơ hội này tiêu diệt mấy phân đà của Thiên Song trên đường đi. Ôn Khách Hành đến Ninh Bắc thành, thành trì cách Giang Bắc trấn 100 dặm. Sau khi gặp trạm trưởng, hắn cũng nhận được báo cáo của đội trinh sát, lần này phân đà của Thiên Song cũng là một tiệm quan tài nhưng có một tin tức làm hắn bất ngờ đó là Đoàn Chất đã c.h.ế.t. Trinh sát báo cáo lại rằng, sau khi đến đây, bọn chúng lên xe ngựa định đem Đoàn Chất xuống xe thì phát hiện hắn ta đã chết, mắt mở to, cả người đã cứng đờ từ lâu. Bọn thuộc hạ đành phải đem thi thể của hắn vào quan tài trống mà bọn chúng kéo theo phía sau xe ngựa. Lần này thật sự trở thành một đám đưa tang đúng nghĩa. Ôn Khách Hành đọc hết thư, cười khẩy, hắn đã tính trước việc này, hắn là ai chứ, là Quỷ Chủ đấy, Đoàn Chất nghĩ rằng mạo phạm đến ái nhân của hắn thì sẽ còn mạng mà trở về Thiên Song sao, nằm mơ đi!
Tác dụng cuối cùng của tên này là nhử bọn người Thiên Song đến, sau khi xong việc thì cũng không cần tới hắn ta nữa. Cho nên cái c.h.ế.t của Đoàn Chất là đúng theo quy trình mà Ôn Khách Hành đặt ra. Hắn đốt lá thư tình báo, sau đó hạ lệnh tiêu diệt phân đà của Thiên Song ở Ninh Bắc thành giống như cách đã làm ở Giang Bắc trấn. Đoàn người của Ôn Khách Hành bổ sung lương thực, thay ngựa, nghỉ ngơi lấy sức xong lại tiếp tục lên đường.
Ôn Khách Hành chạy đến Dương Hải thành, thành trì này to tương đương Ninh Bắc thành, là một thành trì nổi tiếng với nền ẩm thực phong phú, phân đà của Thiên Song ở thành này cũng là một tiệm quan tài.
Trạm tình báo của Tứ Quý Sơn Trang ở thành này là một Tứ Quý khách sạn. Nó nằm đối diện Tử Tiêu lâu - đây là tửu lâu nổi tiếng nhất Dương Hải thành. Khi Ôn Khách Hành đến đã là buổi tối, hắn biết tửu lâu này cho nên đã dẫn đoàn người vào đây ăn uống. Bọn thị vệ đi theo đã thắm mệt sau một ngày chạy liên tục, khi thấy Ôn Khách Hành đi đến Tử Tiêu lâu đã hò rèo trong lòng, cái bụng đói của bọn họ đã được ăn đồ ăn ngon, không cần phải vừa gặm lương khô vừa phi ngựa nữa. Đoàn người của Ôn Khách Hành gồm 12 người đi vào tửu lâu, tiểu nhị đón tiếp họ nồng nhiệt dẫn họ đi lên lầu hai. Ôn Khách Hành chọn phòng riêng có thể chứa được 15 người để bọn họ có thể thoải mái ăn uống. Tiểu nhị hăng hái giới thiệu món ăn, bọn thị vệ sau khi được Ôn Khách Hành cho phép liền thoải mái gọi món, có lão đại vừa soái vừa võ công cao vừa nhiều tiền cũng là một phúc lợi lớn. Sau khi các món ăn được bày lên, bọn thị vệ đợi Ôn Khách Hành động đũa trước sau đó mới nhào vào ăn như hổ đói, cơm rượu no nê xong xuôi, đoàn người của Ôn Khách Hành thanh toán tiền rồi xuống lầu, ở trước cửa tửu lâu, có một nam nhân trung niên đã đứng đợi sẵn, Ôn Khách Hành nhìn qua liền biết là lão bản của Cửu Tiêu Lâu. Lão bản chấp tay với Ôn Khách Hành vui vẻ nói: Cảm ơn các vị đã đến tửu lâu, hi vọng lần sau sẽ được tiếp đãi mọi người lần nữa.
Ôn Khách Hành cười, khách sáo: Đồ ăn ở đây rất ngon, lần sau ta sẽ ghé đến lần nữa.
Lão bản cười sau đó nói: Những con ngựa đã được cho ăn cỏ và uống nước đầy đủ, mọi người đi thong thả.
Ôn Khách Hành nói cảm ơn rồi rời đi. Ôn Khách Hành đi bộ, bọn thị vệ vừa dắt ngựa vừa đi theo sau hắn. Lúc gặp trạm trưởng trạm tình báo, câu đầu tiên Ôn Khách Hành nói là: Lão bản của Cửu Tiêu Lâu tên gì?
Trạm trưởng cung kính trả lời: Bẩm công tử, lão bản tên là Hoài Tử Tiêu.
Ôn Khách Hành cười, vừa uống trà vừa nhớ lại một chuyện, có một lần, Thành Lĩnh nói muốn biết dáng vẻ của phu phụ thái sư phụ và tiểu sư thúc, nói là muốn để thế hệ sau biết được diện mạo của họ, thế là Chu Tử Thư đã bỏ ba ngày trời để vẽ ra 3 bức chân dung. Sau này, chúng được đem vào thờ trong Tế Đường của Tứ Quý Sơn Trang. Lần này nhờ vào việc này mà Ôn Khách Hành phát hiện ra một việc không ngờ. Dung mạo của vị lão bản ban nãy lại khá giống với Tần Cửu Tiêu. Trong lòng hắn dấy lên nghi ngờ, liệu rằng năm xưa Tần Cửu Tiêu giả chết sau đó mai danh ẩn tích đến đây sinh sống. Để chứng thực suy nghĩ này, hắn hạ lệnh trạm trưởng: Ngươi họa cho ta một bức họa của lão bản, không cả nhà lão bản, càng chi tiết càng chân thật càng tốt. Điều tra lai lịch của bọn họ. Sau khi ta quay lại thì báo cáo cho ta.
Trạm trưởng nhận lệnh rồi bẩm báo: Trinh sát báo với thuộc hạ, bọn chúng sẽ nghỉ chân ở đây đêm nay.
Ôn Khách Hành gật đầu rồi phân phó: Ngươi sai người thay đội trinh sát canh phòng đêm nay để bọn họ về đây gặp ta.
Trạm trưởng tuân lệnh sau đó ra ngoài triển khai mệnh lệnh của Ôn Khách Hành vừa phân phó. Một khắc sau, đội trinh sát đã trở về, bọn họ vào phòng gặp Ôn Khách Hành, báo cáo tình hình sau đó được hắn cho đi nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục làm nhiệm vụ.
Ôn Khách Hành lúc này mới được thanh nhàn một chút, hắn phe phẩy chiết phiến trên tay, đứng trước cửa sổ ngắm sao, miệng thì lẩm bẩm nói: A Tự, nếu suy đoán của ta là đúng, huynh sẽ tha lỗi cho ta lần này phải không?
Câu hỏi của hắn không có câu trả lời, ánh mắt hướng về phía tửu lâu sáng đèn trước mặt, trong lòng ôm một chút hi vọng suy đoán của hắn sẽ trở thành sự thật.
#tieudaosontrang
#cuocsongtrentruongminhson
#fanficsonhalenh #sonhalenh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro