Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

CHƯƠNG 16

Sáng ngày hôm sau, Chu Tử Thư là người tỉnh dậy trước, vẫn như thường lệ, y mở mắt trong vòng tay của Ôn Khách Hành, chỉ có khác một điều là hai tay hư của hắn đang đặt trên mông đào của y, Chu Tử Thư khi cảm thấy được sự đụng chạm đã nhút nhích người, một tay y thò xuống phía dưới muốn gỡ cái tay của Ôn Khách Hành ra nhưng hành động của y đã khiến hắn thay đổi tư thế, hắn ôm còn chặt hơn ban nãy, không chỉ có thế, hai tay của hắn còn xoa nắn mông và eo của y. Chu Tử Thư ngước lên vừa nhìn vừa nghiến răng, không nhịn nữa mà cất tiếng: Lão Ôn, đệ bỏ tay ra cho ta.

Tiếc là lần này Ôn Khách Hành không phải giả bộ, hắn ngủ say thật, đã vậy còn đang mơ một giấc mơ đẹp nữa, trong mơ hắn đang được thỏa thích hôn hôn Chu Tử Thư cho nên trong đầu hắn bây giờ là cảm xúc sung sướng đến từng xương tủy vì thế không biết trong thực tế Chu Tử Thư đang tức giận đến nghiến răng và cảm xúc sung sướng hắn đang cảm giác được là đến từ việc hắn xoa xoa mông đào của y. Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành không có biểu hiện gì là dừng lại, mắt vẫn nhắm nghiền, cơ thể y lại bị hắn kẹp chặt trong ngực, không nhúc nhích được, y hết cách, đành xuất ra chiêu cuối cùng, Chu Tử Thư rướn người lên, dùng hàm răng của mình cắn phập một cái vào bả vai của tên đệ đệ chết tiệt nhà y. Ôn Khách Hành đang mơ mộng xuân liền bị cảm giác đau phá vỡ cục diện, cảnh đẹp chợt tan, thần trí thanh tỉnh dần dần, khi xúc giác của hắn bị đánh thức và cảm nhận được bản thân đang trong tình trạng gì cũng là lúc hắn mở mắt ra, giọng điệu vừa ai oán vừa ngáy ngủ mè nheo nói: A Tự, huynh sao lại cắn ta?

Chu Tử Thư nghe thấy giọng của Ôn Khách Hành liền dừng lại, quay ngoắt sang mắng hắn: Tỉnh rồi đó hả, tỉnh rồi thì bỏ tay khỏi mông ta mau.

Ôn Khách Hành bây giờ mới nhìn xuống, bàn tay hắn đang đặt trên cặp đào căng mộng của Chu Tử Thư, lúc này hắn mới ý thức được rằng ban nãy trong giấc mơ cảm giác sung sướng của hắn thì ra là đến từ việc này, Ôn Khách Hành không thất vọng ngược lại càng đắc ý hơn, bàn tay không chỉ không buông ra còn ra sức xoa xoa làm cho Chu Tử Thư dựng lông mày lên, la hét: Lão Ôn, khốn kiếp, mau bỏ tay ra.

Ôn Khách Hành ôm rất chặt Chu Tử Thư vì thế y có muốn phản kháng cũng không được, chỉ có thể dùng miệng mắng chửi hắn, dáng vẻ của một con mèo đanh đá đều bộc lộ hết ra, chỉ tiếc là kết hợp với dung mạo tuyệt sắc cùng mái tóc dài đang bung xõa tùy ý của y thì lại khiến hắn có cảm giác mê hoặc câu dẫn khi ngắm nhìn y. Vì thế, ánh mắt của Ôn Khách Hành từ thích thú đã dần chuyển sang trạng thái u mê không lối thoát. Chu Tử Thư đối với hắn vĩnh viễn luôn là điểm chí mạng ngọt ngào. Nhưng Ôn Khách Hành cũng biết chừng mực, hắn có thể chọc mèo nhưng không thể để mèo giận được, nếu không hắn sẽ bị tống ra khỏi phòng, lúc đó bị thiệt chỉ có mình hắn do đó sau khi vuốt vuốt vài cái nữa xong, Ôn Khách Hành liền rời khỏi ngọn đồi nhỏ đó, chuyển hai tay lên ôm cái eo nhỏ xíu của Chu Tử Thư, lúc này con mèo của hắn mới không mắng mỏ nữa, im im trừng mắt nhìn chằm chằm hắn, Ôn Khách Hành cười trừ, ngọt giọng nói: Được rồi, ta không sờ nữa, A Tự, huynh đừng giận, sáng rồi, chúng ta dậy thôi.

Nói xong, hắn bất ngờ hôn môi Chu Tử Thư, dùng nụ hôn sâu của mình kéo sự chú ý của y đi theo hắn, một lát sau, quả nhiên thần sắc trong mắt Chu Tử Thư đã trở nên ôn nhu, vương vấn ái tình chưa dứt từ nụ hôn, thở hổn hển rồi tựa đầu vào ngực hắn. Ôn Khách Hành tranh thủ lúc này ngồi dậy, mặc y phục vọt ra ngoài sụt miệng rửa mặt sau đó đem nước vào hầu hạ mỹ nhân của hắn rời giường.

Sau khi được Ôn Khách Hành hầu hạ rửa mặt sụt miệng, vấn tóc rồi thay y phục xong xuôi, y được hắn nắm tay dẫn đi xuống phòng bếp tìm đồ ăn sáng, sáng nay bọn họ dậy trễ, Ôn Khách Hành không làm kịp đồ ăn sáng vì thế dẫn Chu Tử Thư trực tiếp xuống nhà ăn tìm điểm tâm sáng do phòng bếp làm. Chu Tử Thư nhìn bóng lưng của Ôn Khách Hành đi phía trước rồi cúi xuống nhìn bàn tay to của hắn đang nắm trọn bàn tay của y, đây là lần đầu tiên kể từ lúc trở về Ôn Khách Hành lặp lại hành động này với y, khóe môi y cong lên, một nụ cười nhẹ hiện ra trên khuôn mặt trắng nõn của y, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn về người cao hơn y nửa cái đầu đang đi phía trước. Cảm giác yên bình bên cạnh người thương này khiến tâm tình của Chu Tử Thư trở nên rất ấm áp, quên luôn chuyện Ôn Khách Hành ăn đậu hủ y lúc sáng sớm.

Bọn họ một đường thong thả đi về phía nhà bếp, Ôn Khách Hành để Chu Tử Thư ngồi xuống một cái bàn cạnh cửa sổ còn hắn thì đi vào phòng bếp lấy thức ăn cho hai người bọn họ, giờ này đang là giờ luyện công cho nên trong nhà ăn chỉ có một mình Chu Tử Thư, y chống cằm, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ trong lúc chờ Ôn Khách Hành trở lại. Bởi vì Tứ Quý Sơn Trang gần núi tuyết bọn họ sinh sống cho nên mùa hè không khí vẫn rất mát mẻ, không oi bức như những nơi khác. Một vài cơn gió nhẹ thổi về phía Chu Tử Thư làm cho vài sợi tóc mai của y bay bay kết hợp với bạch y trên người tạo nên khung cảnh mỹ nhân thưởng cảnh rất tuyệt mỹ. Khoảng nửa khắc sau, Ôn Khách Hành trở lại, hắn đặt lên bàn một khay thức ăn, trong đó có 2 chén cháo nhỏ và hai cái bánh quẩy, hắn ngồi xuống, nhìn y rồi nói: Sáng nay phòng bếp nấu món này, vừa lúc hợp với huynh.

Chu Tử Thư ngửi thấy mùi hương của cháo, bụng cũng bắt đầu có cảm giác đói, tùy ý nói “Ừ” một tiếng rồi cầm muỗng lên thưởng thức. Ôn Khách Hành cầm bánh quẩy xé ra một mẫu nhỏ bỏ vào chén của Chu Tử Thư rồi nói: Bánh quẩy ăn với cháo sẽ rất ngon, huynh thử đi.

Chu Tử Thư nghe theo, dùng muỗng múc lấy mẫu bánh quẩy đó cho vào miệng, quả thật mùi vị kết hợp này rất ngon, y gật gù khen: Ngon quá!

Ôn Khách Hành cười, xé thêm vài mẫu nữa bỏ vào chén của Chu Tử Thư, cũng xé vài mẫu bỏ vào chén của mình, sau đó cùng y thưởng thức bữa sáng thanh đạm này. Ăn xong, hắn rót trà để hai người uống tráng miệng, sau đó hỏi y: A Tự, giờ huynh muốn làm gì?

Chu Tử Thư nghĩ nghĩ sau đó nói: Lâu rồi không đi xem tiến độ tập luyện của mấy đệ tử trong trang, giờ ta muốn đi xem.

Ôn Khách Hành gật đầu, nói: Được, ta đi cùng huynh.

Chu Tử Thư gật đầu, thế rồi hai người từ phòng bếp đi đến võ trường. Đám đệ tử khi thấy thái sư phụ và thái sư thúc đến, trong lòng bọn trẻ liền bắt đầu đổ mồ hôi hột. Thái sư phụ luôn rất nghiêm khắc ngay cả sư phụ của bọn họ cũng bị mắng đến cẩu huyết đầy đầu mỗi khi thái sư phụ đến kiểm tra. Thành Lĩnh thấy sư phụ và sư thúc mình đến liền cho các đệ tử dừng tập luyện, vừa chạy vừa vui vẻ gọi: Sư phụ, sư thúc.

Chu Tử Thư thấy bộ dạng của Thành Lĩnh bèn nghiêm giọng: Đã là trang chủ rồi mà bộ dạng của con vẫn như hài tử thế.

Thành Lĩnh chạy đến trước mặt của y, gãi đầu cười hì hì, bẽn lẽn nhìn sư phụ rồi liếc qua nhìn sư thúc. Ôn Khách Hành thấy vậy bèn lên tiếng: Được rồi, không phải huynh muốn kiểm tra tiến độ của bọn trẻ sao? Mau kêu bọn chúng tập đi.

Chu Tử Thư nghe y nói xong, liền dời sự chú ý từ Thành Lĩnh sang bọn trẻ đứng nghiêm trang trước mặt, nghiêm nghị hô: Các con tập một lần cho ta xem.

Bọn trẻ đồng thanh hô “Dạ”. Ôn Khách Hành ôm vai Chu Tử Thư kéo y ngồi xuống đình nghỉ mát nhỏ trong võ trường, Thành Lĩnh lót tót đi theo phía sau. Bọn trẻ lúc này mới bắt đầu múa kiếm cho Chu Tử Thư xem, đứa nào cũng tập trung cao độ để xuất chiêu tốt nhất có thể. Trên trường kỷ trong đình, Ôn Khách Hành thì nửa nằm nửa ngồi phía sau, một tay chống đầu một tay phe phẩy Sơn Hà, còn Chu Tử Thư ngồi trong lòng hắn, Thành Lĩnh đứng bên cạnh hai người nghiêm túc quan sát các đệ tử tập luyện. Chu Tử Thư quan sát rất kỹ từng động tác của đệ tử trong sân, bọn họ tập qua một lần, y sẽ chỉ ra sai sót của từng đệ tử một, sau đó lại bảo họ tập lại một lần nữa, y tiếp tục chỉ ra sai sót sau khi sửa lần một rồi để các đệ tử tiếp tục tập lại, cứ như thế cho đến khi không còn đệ tử nào sai nữa. Thành Lĩnh thỉnh thoảng bị sư phụ liếc cho vài cái rồi bắt ra tập mẫu những động tác đệ tử tập sai nhiều để y xem là do Thành Lĩnh dạy chưa đúng hay do các đệ tử chưa nắm vững chiêu thức. Trong võ trường chỉ có duy nhất Ôn Khách Hành là nhàn nhã nhất, hắn ở bên cạnh Chu Tử Thư lúc thì quạt mát cho y lúc thì sai hạ nhân đêm điểm tâm hay trái cây lên rồi đút cho y ăn, thậm chí nhân lúc y không chú ý mà sờ sờ eo y một cái, những lúc vụng trộm ăn đậu hủ thế này khiến Ôn Khách Hành rất thích chí, mỗi lần thành công hắn đều cười toe toét như mặt trời. Thành Lĩnh và các đệ tử bị Chu Tử Thư nghiêm khắc dạy dỗ đến trưa mới được buông tha, khi nghe y hô “Tập đến đây thôi, các con đi ăn cơm trưa đi” cả bọn đều như được ân xá, nằm lăn ra đất thở hổn hển.

Ôn Khách Hành ôm mỹ nhân của hắn quay lại phòng, sai hạ nhân dọn cơm trưa lên cho bọn họ, nhà bếp làm theo yêu cầu của Ôn Khách Hành nên thức ăn đều là món thanh đạm. Ôn Khách Hành ngồi xuống bàn, theo thói quen kéo Chu Tử Thư ngồi xuống đùi mình rồi hỏi: A Tự, huynh muốn ăn món gì trước?

Chu Tử Thư nghe xong thì quay đầu nhìn bàn ăn, chỉ chỉ một món trên bàn, sau đó Ôn Khách Hành liền gắp một đũa đưa đến bên miệng của Chu Tử Thư, y chỉ việc há miệng ra ăn, sau đó hắn đút một muỗng cơm nhỏ cho y, cái miệng nhỏ của y phồng lên một chút, môi hơi chu chu, hai má hoạt động lên xuống, hàm răng nhai nhai đồ ăn trong miệng, trong lúc này, Ôn Khách Hành cũng gắp một đũa bỏ vào miệng mình vừa nhai nhai vừa nhìn Chu Tử Thư, khi y nuốt xuống xong thì hắn tiếp tục hỏi: Muốn ăn gì tiếp nào?
Chu Tử Thư lại chỉ một món khác trên bàn, Ôn Khách Hành lại lặp lại quy trình như ban nãy, hai người dùng phương thức như vậy giải quyết bữa cơm trưa, Chu Tử Thư hôm nay ăn nhiều thêm được nửa bát cơm làm Ôn Khách Hành vui vẻ ra mặt, hắn hớn hở nói: Huynh ăn nhiều một chút, người huynh hơi gầy làm ta xót lắm đó.

Chu Tử Thư ngó nghiêng lại thân hình của mình, tùy ý nói: Ta thấy đâu có gầy đâu.

Ôn Khách Hành nhìn y, cười nói: Ta ôm ta biết.

Chu Tử Thư nghe xong, má hơi hồng một chút, vẻ mặt hơi mắc cỡ một chút, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, không tiếp lời hắn. Hắn cũng không trêu y,rót cho y một ly trà để uống trán miệng sau đó nói: Chúng ta đi tản bộ chút cho tiêu thực đi.

Chu Tử Thư ngốc ngốc gật đầu, đứng dậy rời khỏi lòng hắn, Ôn Khách Hành nắm tay dẫn y đi tản bộ vài vòng trong sân, khi trở về hạ nhân đã dọn sạch sẽ bàn ăn ban nãy. Ôn Khách Hành quay sang nói: Huynh ngủ trưa một lát không?

Chu Tử Thư cảm thấy không buồn ngủ cho nên lắc đầu, ngước lên nhìn hắn nói: Ta muốn chơi cờ.

Ôn Khách Hành gật đầu: Được.

Thế là hai người lấy bàn cờ ra, Chu Tử Thư quân đen, Ôn Khách Hành quân trắng, kỹ thuật chơi cờ của Ôn Khách Hành không giỏi bằng Chu Tử Thư nên y hay vừa chơi vừa chỉ dẫn cho hắn. Dần dần, kỹ thuật của hắn cải thiện nhiều, bây giờ đã có thể cùng y phân cao thấp, hai người đánh một ván rất vui vẻ, giằng co qua lại đến cuối cùng thì Chu Tử Thư thắng. Ôn Khách Hành thua sát nút, hắn cảm thấy tiếc cho nên đề nghị chơi tiếp một ván nữa, Chu Tử Thư đồng ý, hai người tiếp tục ván thứ hai, lần này Ôn Khách Hành cẩn thận hơn nên hắn thắng ván thứ hai. Ôn Khách Hành cười tươi rói nhìn y, điều này đã kích thích tinh thần chiến đấu của Chu Tử Thư cho nên hai người lại chiến thêm ván thứ ba. Lần này thì Chu Tử Thư là người thắng, Ôn Khách Hành nhìn y háo hức như vậy thì phì cười, con mèo nhỏ của hắn rất hiếu thắng, chơi vui như vậy nên cười rất tươi. Hắn ngắm nhìn y, cưỡng lại không được sự mê hoặc thế là bất ngờ ôm lấy cổ của y kéo về phía hắn, đặt môi của hắn lên môi y, hôn y một nụ hôn nhẹ. Ôn Khách Hành cười hì hì nói: Huynh cười đẹp quá, ta muốn ăn nụ cười đó.

Chu Tử Thư bị trêu ghẹo liền thẹn thùng, đẩy Ôn Khách Hành ra, phụng phịu nói: Háo sắc.

Ôn Khách Hành đi qua ngồi chung với Chu Tử Thư, ôm eo y, nói nhỏ vào tai của y: Chỉ có huynh mới khiến ta phải háo sắc thôi.

Chu Tử Thư nghe xong thì cười cười, đẩy đẩy hắn ra, nói sang chuyện khác: Ta đi xem các đệ tử tập luyện.

Nói xong, Chu Tử Thư đứng dậy chạy tót ra ngoài, Ôn Khách Hành bật cười, đứng dậy vừa phe phẩy Sơn Hà chiết phiến trên tay vừa thong dong đi theo hướng của mỹ nhân nhà hắn vừa rời đi.

Chu Tử Thư chạy đến sân tập, chiều này các đệ tử vì buổi sáng tập luyện quá mệt mỏi nên cực lực xin Thành Lĩnh buổi chiều được nghỉ cho nên trong võ trường chỉ có mấy thị vệ của sơ trang đang tỷ võ với nhau, Chu Tử Thư không có đệ tử để chỉ dạy nên kêu các thị vệ lập thành đội rồi tỷ thí cho y xem. Lúc Ôn Khách Hành đến, cặp thứ nhất đang đánh nhau trên võ đài rồi. Chu Tử Thư quan sát, sau khi họ đánh xong thì chỉ điểm cho họ những sơ hở và thiếu sót cần khắc phục. Ôn Khách Hành lại tiếp tục ở bên cạnh ngắm mỹ nhân. Hoạt động này diễn ra đến chiều tối mới xong, các thị vệ nhân cơ hội Chu Tử Thư ở đây nên tranh thủ hỏi y rất nhiều điều về võ thuật. Ngày xưa, khi họ kẹt ở trong Võ Khố, trong khoảng thời gian nhàn rỗi, y đã nghiên cứu mấy bí tịch võ công cho nên kiến thức rất uyên bác vì thế rất dụng tâm trả lời bọn họ đến mức Ôn Khách Hành phải xua bọn họ đi ăn cơm mới giải tán được hội đàm đạo võ thuật này. Trên đường trở về viện tử, Ôn Khách Hành cứ quạt phạch phạch Sơn Hà liên tục, làu bàu: A Tự, sau này huynh không được nhiệt tình với nam nhân khác như vậy nữa.

Chu Tử Thư nhìn hắn, biết hắn lại nổi máu ghen bậy bạ bèn nói: Ta chỉ giải đáp thắc mắc cho họ thôi. Đệ đừng có ghen bậy bạ nữa.

Ôn Khách Hành bị y nói trúng tim đen, không chỉ không dừng lại còn nói tiếp: Nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của bọn họ nhìn huynh, trong lòng ta rất khó chịu, hay là sau này gặp họ, huynh đeo mạn che mặt đi.

Chu Tử Thư nghe xong, bó tay với hắn, y quay sang chất vấn: Không phải lúc trước hứa với ta không ghen bậy bạ nữa sao? Giờ thì quên rồi?

Ôn Khách Hành lúc này mới nhớ lại, bản thân đã hứa với người ta mà bây giờ lại phạm lỗi, hắn chột dạ bèn nói sang chuyện khác: Chúng ta về nhanh thôi, ta tắm cho huynh, còn phải ăn cơm nữa kìa.

Nói xong, hắn kéo tay Chu Tử Thư chạy một mạch vào phòng tắm, đôi tay nhanh nhẹn cởi y phục trên người của Chu Tử Thư ra, y cũng không nhắc đến chuyện ban nãy nữa, thuận theo động tác của hắn, y phục trên người y nhanh chóng được cởi hết, cơ thể trắng ngần cùng băng vải hiện ra trước mặt của hắn. Ôn Khách Hành ôm y đặt vào bồn nước đã chuẩn bị sẵn, sau đó hắn cởi  đồ nhảy vào bồn cùng với y. Hai người tắm rửa cho nhau, Ôn Khách Hành ra ngoài trước, sau đó mới ôm Chu Tử Thư ra, hai người lau khô thân mình cho nhau, đến lúc mặc y phục thì Ôn Khách Hành giành làm trước, hắn sứt hương liệu cho y, thay băng cho vết thương rồi mới mặc y phục mới cho Chu Tử Thư sau cùng mới tự mình mặc y phục. Hai người tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra bên ngoài cơm nước đã được dọn lên sẵn, Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư ngồi lên đùi mình, bắt đầu màn ăn uống uyên ương nồng đậm tình thú của hai người.

Ăn tối xong, một tiểu tư bưng một chén thuốc vào cho Chu Tử Thư, lần này y không bưng lên uống ngay mà hỏi Ôn Khách Hành: Hôm qua ta uống thuốc xong, ngủ rất là say, có phải trong này có thuốc an thần không?
Ôn Khách Hành biết y đã phát giác ra cho nên gật đầu nói: Ừ, đúng rồi.

Chu Tử Thư nheo mày nhìn hắn nói: Thảo nào đêm qua ta cảm giác đệ sờ mông ta nhưng lại không có hơi sức đẩy cái tay hư của đệ ra.

Ôn Khách Hành lúc này cười hì hì, sợ y hiểu lầm hắn bỏ an thần dược vào thuốc là để có ý đồ xấu với y nên giải thích ngay: Huynh đừng hiểu lầm ta, lúc đầu ta kê đơn quả thật chỉ muốn huynh ngủ ngon để mau bình phục thôi, hoàn toàn không có ý nghĩ không an phận nào, chỉ là... chỉ vì huynh lúc đó xinh đẹp quá, ta thích chết đi được nên không khống chế được bản thân.

Chu Tử Thư nhìn vẻ mặt mười phần chân thật của hắn mà không tin được tẹo nào, dù gì y cũng sống với hắn từ lâu, việc hắn sờ mó y từ trước đến nay y đều biết, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua, làm ra bộ dạng không thích chỉ để hắn biết kiềm chế một chút, nếu không tên này chắc chắn sẽ ôm y sờ tới sờ lui mọi lúc mọi nơi, từng giờ từng khắc cho xem. Chuyện hôm qua là một ví dụ, y cũng lười đôi co với hắn, tùy tiện nói: Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi tiêu cơm chút rồi nghỉ sớm đi. 

Ôn Khách Hành nghe vậy liền gật đầu như băm tỏi, cả hai đứng dậy đi ra ngoài dạo mát một chút, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi, Ôn Khách Hành đợi Chu Tử Thư ngủ say rồi mới ngồi dậy rời giường, khoác thêm áo ngoài rồi đi tìm Thành Lĩnh, hai thúc cháu ở trong thư phòng bàn bạc. Ôn Khách Hành hỏi: Hai hôm nay người của Thiên Song có đến tấn công không?

Thành Lĩnh gật đầu nói: Có ạ, nhưng đều bị trận pháp của chúng ta cản lại.

Ôn Khách Hành gật đầu, suy tư một chút rồi nói: Đợi con làm xong trang sức ta dặn, ta sẽ đem Đoàn Chất vứt ra ngoài cho bọn chúng.

Thành Lĩnh ngờ ngợ ra điều gì đó bèn hỏi: Sư thúc định thả hắn về Thiên Song. Sư thúc người muốn...

Ôn Khách Hành nhìn Thành Lĩnh đoán trúng ý đồ của hắn mà cười tán dương: Giỏi lắm, con đoán đúng rồi đấy, ta muốn diệt Thiên Song.

Thành Lĩnh nhìn ánh mắt quyết tuyệt của sư thúc liền biết lần này sư thúc đã hạ quyết tâm, từ sau chuyện của A Tương và sư phụ, y cũng hận không thể diệt cái tổ chức chết tiệt đó nhưng vì không dám lỗ mãng nên đây chỉ là ý định trong lòng của y, nay sư thúc của y cũng có ý này, tất nhiên y ủng hộ hết mình rồi: Sư thúc cho con theo người nhé!

Ôn Khách Hành lúc này lại lắc đầu nói: Con còn việc quan trọng hơn phải làm.

Thành Lĩnh thắc mắc hỏi: Việc gì ạ?

Ôn Khách Hành nói: Trông chừng sư phụ con, ta không muốn sư phụ con biết.

Thành Lĩnh đã quá hiếu trí thông minh của sư phụ, y liền nói: Con nghĩ không giấu được sư phụ đâu.

Ôn Khách Hành gật đầu: Tất nhiên chả giấu nỗi sư phụ con nên ta còn con ở lại trông chừng huynh ấy thay ta.

Thành Lĩnh lúc này lại càng thấy bất khả thi: Võ công sư phụ con cao như vậy, con trông kiểu gì chứ?

Ôn Khách Hành đứng dậy, vỗ vỗ đầu Thành Lĩnh rồi nói: Con yên tâm, ta có cách, tới lúc đó sư phụ của con có muốn đuổi theo ta cũng đuổi không được đâu.

Ôn Khách Hành nói xong thì rời đi, Thành Lĩnh mờ mịt cái hiểu cái không, gãi gãi đầu nhìn  theo bóng lưng của sư  thúc.

Lúc hắn trở về phòng, Chu Tử Thư vừa lúc trở mình qua, đang lần mò tìm thân hình của hắn, hắn nhanh chóng vọt tới, nằm lên giường, Chu Tử Thư đụng phải eo của hắn, bèn nhích nhích thân người lại, chui chui vào ngực hắn để ngủ. Ôn Khách Hành cười sủng nịnh trước hành động tìm chỗ ấm để nằm của y, vươn tay ôm bé mèo trắng nhỏ của hắn vào lòng, nhắm mắt ngủ theo y.

#tieudaosontrang
#cuocsongtrentruongminhson
#fanficsonhalenh #sonhalenh
#onkhachhanh #chututhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro