Chương 15 phần 1
CHƯƠNG 15 - Phần 1
Thời điểm xe ngựa về đến Tứ Quý Sơn Trang đã là xế chiếu. Chu Tử Thư được Ôn Khách Hành ôm trong tay suốt cả quãng đường, hắn rất ghiền mùi hương trên cơ thể của y cho nên cứ quấn lấy y như bạch tuộc, y đẩy thế nào cũng không đẩy ra được, chỉ đành kệ hắn, bản thân nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi. Ôn Khách Hành không có việc gì làm cho nên vui vẻ ôm mỹ nhân chìm vào mộng đẹp. Lúc đến nơi, thị vệ của Tứ Quý Sơn Trang gõ cửa bẩm báo, Ôn Khách Hành mới tỉnh dậy. Chu Tử Thư vì sức khỏe chưa hồi phục nên ngủ sâu hơn, không bị tiếng của thị vệ đánh thức. Ôn Khách Hành vén màn xe thấy mặt trời đang lặn, bây giờ ngủ thì một lát tỉnh dậy sẽ nhứt đầu vì thế lay lay Chu Tử Thư, gọi y dậy: A Tự, dậy đi, chúng ta về nhà rồi.
Chu Tử Thư bị Ôn Khách Hành gọi tỉnh, dụi dụi mắt, ngó hắn, gà gật nói: Ừ.
Ôn Khách Hành đỡ con mèo nhỏ của hắn dậy, khoác cho y thêm áo ngoài rồi hỏi: Huynh đi được không?
Chu Tử Thư cảm nhận chân mình một chút rồi nói: Được.
Ôn Khách Hành cười, hắn xuống xe trước, sau đó vén màn xe lên, đỡ Chu Tử Thư xuống sau. Thành Lĩnh và thê tử đã đợi sẵn ở cửa từ khi nhận được tin. Phu phụ Thành Lĩnh thấy sư phụ và sư thúc xuống trước, bèn tiến lên vái chào: Sư phụ, sư thúc.
Thành Lĩnh lên tiếng tiếp: Sư phụ, vết thương của người thế nào rồi?
Chu Tử Thư nói: Đỡ nhiều rồi, không sao.
Ôn Khách Hành lúc này lên tiếng hỏi Thành Lĩnh: Viện tử của bọn ta đã chuẩn bị tốt chưa?
Thành Lĩnh nhìn sư thúc, gật đầu nói: Đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi.
Chu Tử Thư không hiểu, liền quay sang nhìn hắn, Ôn Khách Hành thấy vậy bèn giải thích: Ta còn chút việc cần xử lý, thời gian này chúng ta ở lại Tứ Quý Sơn Trang nhé.
Chu Tử Thư nghe xong liền biết là chuyện gì, y quay lại nhìn chiếc xe ngựa cuối cùng đang lặng lẽ đi vào cửa hông của đại môn Tứ Quý Sơn Trang, y biết hắn muốn xử lý chuyện của Đoàn Chất, y cũng không có ý kiến nên cũng không hỏi tới, Ôn Khách Hành nhìn theo ánh nhìn của Chu Tử Thư biết y đã hiểu, y không hỏi nên hắn cũng không lên tiếng, chỉ nói: Chúng ta vào trong thôi.
Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành đỡ y đi vào trong trước, Thành Lĩnh và thê tử ở lại đón A Tương và gia đình của Ninh Nhi. Mẫu thân của A Tương khi thấy thân ảnh con bé liền chạy đến ôm chằm đứa con gái cưng vào lòng, nữ tử kiên cường như nàng lúc này cũng rơi nước mắt vui mừng, Thành Lĩnh biết con gái đã bình an trước đó, hiện tại nhìn bộ dạng lông tóc không tổn hao thế này liền yên tâm, chỉ đứng cạnh, cười với con bé rồi vỗ vỗ đầu vài cái, sau đó ôm hai mẫu tử vào lòng. Phu phụ Đặng Khoan và Ninh Nhi ở bên cạnh lặng lẽ đứng bên cạnh, không làm phiền giây phút đoàn tụ này của họ.
Lúc này, Ôn Khách Hành đã đưa Chu Tử Thư vào viện tử của họ ở Tứ Quý Sơn Trang. Vết thương của y cũng đã khép miệng, ngoại trừ cử động khó khăn một chút thì không có gì đáng lo nữa. Ôn Khách Hành để Chu Tử Thư ngồi xuống giường, sau đó hỏi: A Tự, huynh ngồi đây chút, ta đi dặn hạ nhân chuẩn bị nước ấm.
Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành đi ra ngoài dặn dò, hạ nhân đã nhận lệnh của Thành Lĩnh, nước ấm và đồ ăn đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ Ôn Khách Hành ra lệnh là đem lên vì thế khi nhận được lệnh từ hắn, bọn họ lập tức đem bồn tắm và nước ấm vào trong phòng, đặt sau bình phong. Trong lúc đó Ôn Khách Hành đi chuẩn quần áo mới để thay, hắn chọn cho Chu Tử Thư một bộ bạch y, hắn một bộ hồng y. Sau đó hắn đem chúng để vào khay đựng y phục sạch cạnh bồn tắm, kiểm tra mọi thứ một lượt, thấy không thiếu món nào mới đi ra. Chu Tử Thư ngồi trên giường nãy giờ quan sát hắn bận bịu tới lui, Ôn Khách Hành đã quen với việc chăm sóc y và y cũng quen với việc được hắn chiều chuộng như thế. Cảm giác được người thương sủng mình làm cho y lâng lâng hạnh phúc, lúc Ôn Khách Hành trở lại, ánh mắt Chu Tử Thư nhìn hắn đều tràn ngập ái tình, Ôn Khách Hành khom người nói với y: A Tự, chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi tắm thôi.
Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành đỡ y dậy, dìu y đi vào trong, hắn theo thói quen cởi y phục cho y, áo ngoài rồi đến trung y phía trong, khi áo lót được cởi ra, làn da tuyết trắng xinh đẹp của Chu Tử Thư lộ ra, bả vai còn quấn băng che đi một phần xương quai xanh của y nhưng khuôn ngực và cơ bụng săn chắc đã thu hút ánh mắt của Ôn Khách Hành. Hắn nhịn không được giơ tay lên sờ sờ một chút, Chu Tử Thư nhận ra ý đồ vội bắt lấy tay hắn nói: Đệ thu hồi tâm tư đó lại cho ta.
Ôn Khách Hành cười hì hì, lật tay lại, nắm lấy tay của Chu Tử Thư hôn lên mu bàn tay của y rồi nói: Huynh biết tâm tư ta là gì à?
Chu Tử Thư thu tay về, bĩu môi nói: Còn phải để ta trả lời sao?
Ôn Khách Hành cười, Chu Tử Thư hiểu nhầm hắn động dục, hắn cũng không thèm giải thích, liền biến hiểu nhầm thành sự thật luôn, kéo y vào lòng, một tay ôm chặt eo, một tay xoa xoa đầu ngực trái của Chu Tử Thư khiến y co rút thân thể lại, miệng la oai oái: Đệ, hỗn đản, buông ra.
Ôn Khách Hành siết đầu ngực của Chu Tử Thư một cái, thành công làm cho y điếng người, sau đó hắn hôn lên hõm cổ của y, dùng chóp mũi cọ cọ vào tai trái của Chu Tử Thư, từ từ nói: Ta vốn không có tâm tư gì cả, chỉ muốn sợ một chút, huynh lại nói ta có tâm tư này nọ nên ta biến giả thành thật luôn.
Chu Tử Thư bị hắn hết véo rồi hôn ở những điểm mẫn cảm trên cơ thể, lại nghe hắn nói thế, trong lòng sợ hắn sẽ được nước làm tới cho nên không phản kháng nữa, vỗ vỗ cái tay hư đang đặt trên ngực y rồi nói: Được rồi, là ta hiểu nhầm, đệ buông ta ra đi, ta muốn đi tắm.
Ôn Khách Hành kiếm đủ vốn liếng rồi nên không náo y nữa, hắn chuyển tay từ phía trên xuống phía dưới, định cởi tiết khố cho y nhưng bị y ngăn lại, nói: Ta tự làm được rồi, đệ ra ngoài đi.
Ôn Khách Hành tức khắc lắc đầu: Không được, huynh còn bị thương, ta giúp huynh.
Chu Tử Thư cự tuyệt ngay: Không cần, vết thương của ta đã ổn rồi, ta tự xoay sở được, để đệ giúp rồi giống hôm trước à?
Ôn Khách Hành cười hì hì, cảnh xuân tuyệt vời của Chu Tử Thư ngay trước mắt, hắn nào có thể bỏ qua chứ cho nên hắn ra sức dỗ dành y, thề thốt nói: Ta sẽ không như vậy nữa, huynh cho ta giúp huynh đi mà.
Chu Tử Thư trên người còn mỗi tiết khố, bị hắn từ phía sau ôm lấy, lắc trái lắc phải, mè nheo xin xỏ liên tục, tính y lại miệng cứng lòng mềm, Ôn Khách Hành năn nỉ một hồi y cũng thỏa hiệp một chút: Được rồi, đệ có thể giúp ta tắm nhưng không được cởi đồ tắm chung.
Ôn Khách Hành tuy có chút mất mát trong lòng nhưng chỉ cần được ở lại là hắn đã vui rồi, liền đồng ý nói: Được, được.
Vì đồng ý cho Ôn Khách Hành giúp y tắm cho nên khi hắn vươn tay cởi tiết khố, y không ngăn cản nữa, hắn cởi ra xong ném vào giỏ đồ bẩn, sau đó dùng tư thế bế công chúa tiêu chuẩn bế y vào bồn tắm. Hắn kê một cái ghế bên cạnh bồn, cởi bỏ áo ngoài có tay áo rộng quăng đi, sắn tay áo trung y lên, ngồi xuống sau lưng Chu Tử Thư, cầm khăn lên giúp y kỳ cọ cơ thể sẵn tiện tranh thủ sờ sờ thân thể mĩ miều của y. Chu Tử Thư được Ôn Khách Hành cẩn thận tỉ mỉ tắm rửa trong một khắc đồng hồ mới bế y ra khỏi bồn tắm, dùng khăn lau khổ cơ thể cho y, sau đó mới mặc tiết khố mới vào. Nhân lúc này hắn đem hòm thuốc ra, thay thuốc cho vết thương ở tay phải và vai của y xong xuôi mới giúp y mặc áo lót vào, kế đến là trung y và một lớp ngoại y mỏng. Ôn Khách Hành dìu y ra giường ngồi rồi nói: Huynh đợi ta chút, ta tắm rửa xong thì chúng ta cùng ăn cơm.
Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành hôn má y một cái mới chạy đi tắm, hắn tắm cho y thì kéo dài thời gian để được ăn đậu hủ của y, còn tắm cho mình thì động tác cực nhanh, loáng cái đã tẩy rửa xong xuôi, thay y phục mới bước ra. Ôn Khách Hành vẫy tay với hạ nhân đang đứng canh cửa, bọn họ nhanh chóng chia làm hai tốp đi vào, môt tốp dọn dẹp phòng tắm, một tốp dọn đồ ăn tối ra bàn. Ôn Khách Hành dìu Chu Tử Thư đến bàn ăn, nhìn những món ăn trên bàn, cái bụng nhọ của y ngửi thấy mùi thơm cũng bắt đầu cồn cào, Ôn Khách Hành vẫn theo thói quen cũ, đặt Chu Tử Thư ngồi trong lòng mình, một tay ôm eo y, một tay gắp đồ ăn, y thích ăn món nào hắn liền gắp hai phần bỏ vào chén, hắn đút y ăn một phần còn mình ăn phần còn lại. Hai người cứ như vậy mà ăn xong một bữa cơm uyên ương.
Hôm nay khác với những hôm trước, sau khi ăn cơm xong, Chu Tử Thư thấy hạ nhân bưng lên một chén thuốc, khói bay nghi ngút, đặt xuống trước mặt y, hắn cầm chén thuốc lên thổi thổi rồi đặt vào tay của y: Đây là thuốc bổ, trước kia ở ngoài, ta không có đủ dược liệu để sắc nên hôm nay về đến nhà ta mới viết toa thuốc, bảo họ sắc cho huynh.
Chu Tử Thư nghe Ôn Khách Hành nói, không chút nghi ngờ, gật đầu, bưng chén thuốc lên, một hơi uống cạn, đưa lại chén không cho hắn. Ôn Khách Hành nhận chén rồi đặt lên bàn, sau đó trực tiếp bế y đi về phía giường ngủ, đặt y nằm xuống rồi mới nói: Huynh nghỉ sớm đi, ta làm chút việc, sẽ trở về muộn.
Chu Tử Thư gật đầu, trong lòng đã biết hắn muốn đi xử lý Đoàn Chất, bản thân cũng không muốn quản chuyện đó nên chỉ nói: Ừ.
Ôn Khách Hành gật đầu, kéo chăn đắp cho y, cúi người hôn lên trán y một cái rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
#tieudaosontrang
#fanficsonhalenh #sonhalenh #cuocsongtrentruongminhson
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro