Chương 13 phần 6
Chương 13 - phần 6 - Ăn Tối
Ôn Khách Hành xuống nhà bếp bắt đầu chế biến bữa tối cho hai người. Nhà bếp đã vận chuyển đến các nguyên liệu nấu ăn chỉ sinh trưởng ở nơi lạnh giá. Qua nhiều năm nghiên cứu, Ôn Khách Hành đã phát hiện ra rằng hắn chỉ cần dùng những nguyên liệu này chế biến sau đó để nguội lạnh, như vậy bọn họ có thể dùng rồi, cách ăn uống này sẽ không những không gây hại đến sức khỏe của họ mà còn giúp họ cải thiện được bữa ăn nhạt nhẽo. Ôn Khách Hành đang làm món cá hấp và canh, sau đó làm thêm một tô đá bào to như đã hứa với Chu Tử Thư, các đầu bếp của Kính Hồ Tửu lâu từ sáng đến giờ đều bu quanh hắn hỏi han công thức chế biến món ăn mỗi khi hắn xuống đây làm cơm. Ôn Khách Hành tâm tình vui vẻ, liền trở thành Ôn đại thiện nhân, sảng khoái chỉ dẫn đám đầu bếp hiếu kỳ bên cạnh. Bọn họ sau khi nếm thử món ăn của hắn đều tấm tắt khen ngon, còn nói nội nhân của hắn thật là có phúc. Ôn Khách Hành nghe câu nói này, miệng cười đến tận mang tai.
Về phía Chu Tử Thư, sau khi Ôn Khách Hành rời đi, y lấy dụng cụ mở cơ quan và châm độc ra để thay cho Sơn Hà chiến phiến, vì tay phải bị thương nên Chu Tử Thư làm rất chậm rãi, cả nửa canh giờ mới làm xong việc này, sau đó, y chuyển sang xử lý vết máu bắn lên bề mặt quạt trắng của Sơn Hà chiếc phiến. Y dùng tay trái chấm lấy một ít mực đỏ, nhìn hình dáng mấy vết máu rồi hạ bút chấm mực đỏ xung quanh thành hình cánh hoa, vết máu hoà cùng màu mực nhanh chóng biến thành một bông hoa đào rực rỡ, cứ như vậy, Chu Tử Thư xử lý xong hết các vết máu, thành công biến chúng thành các bông hoa đào, cuối cùng, y dùng mực đen vẽ cành cây, nhánh cây xung quanh các đoá hoa, một bức hoa đào liền ra đời, những vết máu hoàn toàn bị che lấp. Chu Tử Thư cầm lên, thỏa mãn xem tác phẩm của mình. Lúc này, A Tương và Ninh Nhi chạy vào, bé con ngủ trưa xong liền muốn đi thăm thái sư phụ cho nên kéo theo Ninh Nhi đến đây. Cô bé trèo lên đùi của Chu Tử Thư hỏi đông hỏi tây liên tục, Ninh Nhi đứng bên cạnh lắng nghe Chu Tử Thư giải thích cho con bé.
Thời điểm Ôn Khách Hành bưng đồ ăn trở về là thấy cảnh tượng này, hắn hơi nhíu mày một chút, lặng lẽ đặt khay đồ ăn xuống bàn, Ninh Nhi phát hiện ra động tĩnh của hắn liền quay lại chào, sau đó quay lại gọi A Tương, bé con vừa thấy Ôn Khách Hành lập tức trèo xuống khỏi đùi của Chu Tử Thư, chạy vù đến ôm lấy chân của Ôn Khách Hành, vui vẻ nói: Thái sư thúc, thái sư thúc. Con nghe mọi người kể lại thái sư thúc đến, g.i.ế.t sạch mấy tên xấu xa đó hết. Thái sư thúc thật là ngầu.
A Tương bật ngón tay cái đưa về phía Ôn Khách Hành, hắn cười rồi xoa đầu cô bé nói: Đừng nịnh bợ ta nữa, đến giờ cơm tối rồi, con với Ninh Nhi trở về ăn cơm đi.
A Tương biết giờ cơm không được phép quấy rầy hai người cho nên con bé nhu thuận gật đầu, tạm biệt Chu Tử Thư rồi cùng Ninh Nhi rời khỏi phòng. Hai nhóc con ra khỏi phòng, Ôn Khánh Hành khoá kỹ cửa lại, sau đó phi như một cơn gió bay về phía Chu Tử Thư, hắn ngồi bên chân của y, vòng hai tay ôm lấy eo nhỏ của y, mặt úp vào giữa hai đùi của y, cái đầu của hắn còn cọ tới cọ lui, Chu Tử Thư bị hắn làm cho bất ngờ, sau đó là nhột nhột, vội vàng nói: Lão Ôn, đệ sao thế? Đừng giỡn nữa, ta nhột lắm.
Ôn Khách Hành cọ cọ đỉnh đầu hắn vào hạ bộ của Chu Tử Thư, sợi tóc đâm đâm vào quần, chất liệu quần áo lại mềm mại cho nên khiến y bị nhột, Ôn Khách Hành nghe Chu Tử Thư nói bèn ngưng lại, quay đầu sang phải để lộ một nửa gương mặt của hắn cho y xem, bĩu môi nói: Ta đang làm chính sự đó, không phải đang giỡn.
Chu Tử Thư thắc mắc hỏi: Đại sự gì?
Ôn Khách Hành không cảm thấy xấu hổ, hùng hồn nói: Ta đang dùng mùi của ta để xoá đi mùi của A Tương trên người huynh.
Chu Tử Thư nghe xong lý do ấu trĩ của hắn, quạ đen liền bay đầy đầu, vươn tay nhéo lỗ tai của hắn rồi nói: Đệ là tiểu cẩu sao?
Ôn Khách Hành bị nhéo đau, miệng kêu oai oái, hắn vẫn cố chấp nói: Ta không muốn trên người huynh có mùi của người khác, chỉ được phép có mùi của ta thôi.
Lúc máu chiếm hữu của Ôn Khách Hành nổi lên, Chu Tử Thư cũng phải bó tay, y bỏ tai của Ôn Khách Hành ra, ký nhẹ vào đầu của hắn một cái rồi nói: Haizz, đó là A Tương, không phải người khác.
Ôn Khách Hành vẫn cố chấp rống cổ lên nói: A Tương cũng không được. Huynh là của ta, của riêng mình ta.
Nghe câu nói này của hắn, y đột nhiên ngưng lại một giây, sau đó hỏi: Nếu ta bị người khác xâm hại rồi thì sao? Đệ còn độc chiếm ta như vậy nữa không?
Ôn Khách Hành nghe xong liền nhớ đến tên Đoàn Chất đó, hắn lập tức nói: Nếu huynh bị xâm hại, ta sẽ g.i.ế.t chết hết những kẻ đó, sau đó ta sẽ ôm huynh vào lòng, huynh dù thế nào vẫn là người quan trọng nhất đối với ta. Nhưng ta sẽ rất tự trách vì không bảo vệ được huynh, ta sẽ tự trừng phạt bản thân vì sự nhu nhược của ta.
Chu Tử Thư nhìn đôi mắt đỏ ngầu xen lẫn bi thương tự trách của hắn, trong lòng ngọt ngào và cảm động trước tình cảm của hắn dành cho y, y vuốt đầu hắn, nhẹ nhàng nói: Lúc ta biết ý định đó của Đoàn Chất, trong lòng ta đã nghĩ rằng nếu không chống cự được, ta sẽ ôm đạn pháo mà t.ự s.á.t, ta nhất quyết không để bản thân bị vấy bẩn cho dù đó là t.h.i thể của ta đi chăng nữa.
Ôn Khách Hành nghe xong suy nghĩ của Chu Tử Thư, hắn cũng giống như y, trong lòng hắn cảm động không thôi trước tình cảm của Chu Tử Thư dành cho mình. Hắn ôm eo của y chặt hơn, gương mặt lại dụi dụi vào đùi y rồi nói vọng ra: A Tự tại sao luôn có kẻ muốn cướp huynh đi khỏi ta chứ?
Chu Tử Thư bật cười nói: Tại vì hắn hận ta làm hắn nằm liệt giường cả đời cho nên luôn hạ lệnh cho Thiên Song truy sát ta. Nhưng không sao, chúng ta chỉ cần về Trường Minh Sơn ẩn cư 50 năm, đến lúc đó bọn họ cũng đều chết hết cả rồi.
Ôn Khách Hành nghe lời nói bình thản của Chu Tử Thư mà không cam lòng, một ý nghĩ nảy ra trong đầu của hắn, hắn không tiếp tục đề tài này với y nữa bèn lái sang chuyện khác: Không nói đến việc này nữa, chúng ta đi ăn tối thôi.
Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành ngẩng đầu lên, đứng dậy, bế Chu Tử Thư lên đi về phía bàn, hắn vẫn dùng phương thức ăn uống giống lúc trưa để ăn bữa tối. Nhưng lần này, Chu Tử Thư không cần hắn nói, y chủ động đút Ôn Khách Hành một muỗng sau khi hắn đút cho y một muỗng. Hai người cười vui vẻ ăn hết canh và cá hấp, sau đó, bọn họ ăn tráng miệng bằng tô đá bào mà ban trưa Ôn Khách Hành đã hứa làm cho y. Y thích thú vui vẻ ăn, miệng còn ngân nga giai điệu, chân đung đưa, ăn một muỗng là nhìn hắn cười một cái, Ôn Khách Hành vừa ngắm y ăn vừa choàng tay ôm eo để tránh cho y khỏi ngã. Tô đá bào cứ như vậy được chén sạch trong không khí tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc.
#tieudaosontrang
#cuocsongtrentruongminhson
#fanficsonhalenh
#sonhalenh
#onkhachhanh #chututhu #truongtriethan #cungtuan #sơn_hà_lệnh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro