Chương 13 phần 4
CHƯƠNG 13 - Phần 4 - Thay Thuốc
Sau khi ăn trưa xong xuôi, Ôn Khách Hành rút khăn tay ra lau miệng cho Chu Tử Thư, đút cho y uống một ngụm trà, bản thân cũng uống một ngụm, sau đó, hắn bế y trở lại giường rồi nói: Đợi ta đi dẹp khay đồ ăn xong, ta thay thuốc cho huynh.
Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành cười với y một cái, sau đó nhanh chóng dọn dẹp mỗi thứ trên bàn rồi đem trả chúng về nhà bếp, khi trở lại phòng, hắn đi lấy hòm thuốc ra, đem đến đặt xuống cái bàn cạnh đầu giường, soạn ra dược liệu và băng vải cần dùng, tiếp đến, hắn cẩn thận đỡ tay phải của y lên, nhẹ nhàng gỡ từng lớp vải băng trên tay của y ra. Vết thương trên tay đã không chảy máu nữa nhưng miệng vết thương vẫn còn rất xấu xí do chui kiếm ma sát vào da thịt non mềm trong lòng bàn tay trong thời gian dài. Ôn Khách Hành nhìn đau xót vô cùng, rầu rĩ hỏi: Còn đau không?
Chu Tử Thư bị thương không ít, vết thương lớn nhỏ gì cũng đều đã trải qua cho nên vết thương trầy da này đối với y rất bình thường, y nhìn sắc mặt của hắn, vì không muốn hắn đau lòng cho nên lắc đầu nói: Không đau nữa rồi.
Ôn Khách Hành biết y nói dối vì hắn, vết thương dữ tợn thế này làm gì mà không đau chứ, hắn không vạch trần, chỉ thở dài, tay thì lấy bình thuốc rắc lên miệng vết thương, Chu Tử Thư hơi nhíu mày vì cảm thấy rát rát, Ôn Khách Hành cảm nhận được y hơi run run nên tay cũng làm nhanh hơn để y không phải chịu đựng quá lâu cảm giác khó chịu này.
Lo xong vết thương ở tay, Ôn Khách Hành thay thuốc cho vết thương ở vai, hắn kéo áo vạt áo trung y và áo lót xuống để lộ ra băng vải ở đầu vai. Hắn tháo băng vải ra, quan sát miệng vết thương, thấy nó không bị sưng hay viêm gì liền yên tâm, lấy thuốc rắc lên và thay một lớp băng vải mới cho y. Mặc lại y phục chỉnh tề cho Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành hỏi: A Tự, huynh có muốn ngủ trưa không?
Chu Tử Thư gật đầu, y vốn dĩ không có thói quen ngủ trưa nhưng từ khi sống chung Ôn Khách Hành, sau mỗi lần ân ái, y thường phải ngủ bù để hồi phục lại sinh lực sau một đêm hoạt động kịch liệt vì thế giấc ngủ hiện tại là bạn hữu thân thiết nhất của y. Khi không cần làm gì là y sẽ leo lên giường ngủ bù. Hôm nay cũng vậy, y ăn no rồi, thuốc cũng thay rồi cho nên hiện tại y muốn đi ngủ nha.
Ôn Khách Hành sau khi biết được câu trả lời liền đem gối sau lưng của Chu Tử Thư lấy bớt ra, chỉ chừa lại gối của y, sau đó cười nói: Được, ta đỡ huynh nằm xuống.
Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành đỡ lưng cho y nằm xuống, kéo chăn đắp lên ngang bụng của y, vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay nói: Huynh ngủ đi, ta đốt ít Túy Sinh Mộng Tử để huynh ngủ ngon hơn.
Chu Tử Thư nghe nhưng lại cất tiếng hỏi việc khác: Đệ không ngủ chung với ta sao?
Ôn Khách Hành cười lắc đầu rồi nói: Không, ta có chút việc cần giải quyết.
Chu Tử Thư “Ồ” lên một tiếng, gật gù tiếp nhận lý do của Ôn Khách Hành, tuy nhiên, trong lòng y lại xuất hiện cảm giác có chút buồn bởi vì y đã quen với việc được hắn ôm vào lòng đi ngủ rồi. Hôm nay không có gối ôm hình người này ở bên cạnh cho y ôm nên y chưa thích ứng kịp. Ôn Khách Hành đốt Túy Sinh Mộng Tử xong liền đem đặt ở bàn nhỏ đầu giường, hắn ngồi lên giường, hôn vài cái lên trán của y, sau đó nói: Ta đi một chút rồi về liền.
Chu Tử Thư nghe thấy câu nói này, ánh mắt xuất hiện chút vui vẻ, gật đầu đáp lời hắn, ôm hi vọng Ôn Khách Hành làm xong việc sẽ trở về ngủ trưa với y rồi nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Hắn ngồi bên cạnh, đợi y ngủ rồi mới đứng dậy, đi đến rương quần áo lấy một cái áo choàng đen sau đó đi ra ngoài.
Ôn Khách Hành đóng cửa lại cẩn thận, gọi Đặng Khoan đến dặn dò: Thay ta bảo hộ y một canh giờ.
Đặng Khoan chấp tay, kính cẩn nhận lệnh: Vâng, Ôn tiền bối.
Dặn xong, Ôn Khách Hành mặc áo choàng đen vào, kéo mũ trùm đầu lên để che đi mái tóc bạc của mình, y tiếp tục hỏi: Trương Cửu về chưa?
Đặng Khoan bẩm báo nói: Vừa về tới á, vãn bối đi gọi hắn đến.
Ôn Khách Hành gật đầu, đứng đợi một chút thì Trương Cửu xuất hiện hỏi: Ôn tiền bối có gì phân phó?
Ôn Khách Hành nhìn hắn, lạnh nhạt nói: Dẫn ta đến Tây Xương lâu.
Trương Cửu nhận mệnh: Vâng.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi Kính Hồ tửu lâu, lên ngựa đi đến Tây Xương lâu, Trương Cửu không hỏi cũng biết mục đích Ôn Khách Hành muốn đến đó là để làm gì. Vì thế, khi đến nơi, Trương Cửu dẫn Ôn Khách Hành đến chỗ nhốt Đoàn Chất. Hắn ta bị Ôn Khách Hành phế đi hai tay hai chân, hắn tưởng sau khi bị bắt sẽ bị tra tấn dã man, bản thân cũng đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng nhưng hắn vạn vạn không ngờ đến rằng hắn lại không bị tra tấn nhưng hắn lại nổi lên lo âu vì không biết chuyện sắp xảy ra là gì. Cho nên thời điểm Trương Cửu đến, ra lệnh đem hắn đi, hắn đã không nhịn được thốt lên một câu hỏi vô ích: Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?
Tất nhiên Trương Cửu sẽ không trả lời hắn, chỉ đánh ngất hắn đi rồi sai thuộc hạ vác hắn ra xe ngựa chở đến nam kỹ quán nổi tiếng nhất của Quý Châu – Tây Xương lâu. Thời điểm Đoàn Chất tỉnh lại, thấy bản thân nằm trên giường mềm trong một căn phòng trang trí sặc sỡ, trong không khí ngập tràn mùi hương nồng nặc, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cửa phòng bị mở bung ra, có một nam nhân thân hình mảnh mai đi vào. Nam nhân này vừa đi vừa phe phẩy cái quạt tròn trên tay, tiến đến giường rồi hơi cúi người quan sát hắn: Chậc, chậc, vừa chột vừa cụt, loại này làm sao hầu hạ khách nhân đây? Thôi để ngươi làm chỗ phát tiết cho hạ nhân trong lâu vậy.
Đoàn Chất nghe hắn nói, hắn lập tức đoán ra được bản thân đang ở đâu và chuyện sắp diễn ra là gì, trong lòng hắn nổi lên sự hoang mang lo sợ, ánh mắt khiếp hãi nhìn người trước mặt, lắc đầu nói: Không…không….
Nam nhân mảnh mai trước mặt phản bác lại: Ngươi không muốn cũng phải muốn.
Nói xong, nam nhân phất quạt lên, từ ngoài cửa đi vào bốn năm tên mặc đồ hạ nhân, hắn ra lệnh: Đây là chỗ phát tiết cho các ngươi, tận hứng đi, đừng để hắn chết là được.
Bọn hạ nhân kính cẩn chấp tay tạ ơn: Đa ta, chủ nhân.
Nam nhân mảnh mai phe phẩy quạt rời đi bỏ lại đằng sau tiếng kêu phản đối, mắng chửi của Đoàn Chất và giọng cười chứa đầy dục vọng của bọn hạ nhân.
#tieudaosontrang #cuocsongtrentruongminhson #sonhalenh #fanficsonhalenh #onkhachhanh #chututhu #cungtuan #truongtriethan
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro