Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 phần 2.1

CHƯƠNG 10 PHẦN 2. 1 - Sơn Hà Chiến Phiến

Thời điểm Ôn Khách Hành đến Tây Viện cứu nhóm người của Đặng Khoan, Chu Tử Thư cũng đã đi vào viện tử chính giữa Cao Gia Trang - Chính Đường. Ở trong sân có đặt một chiếc ghế, một tên nam tử chột mắt trái mặc áo choàng thống lĩnh ngồi trên đó.

Đoàn Chất từ lúc Chu Tử Thư ung dung bước vào đã tỏa ra s.á.t khí ngùn ngụt quanh thân, trừng mắt phải quan s.á.t vị bạch y nam tử như tiên nhân trước mặt. Đối với Chu Tử Thư, Đoàn Chất ngoài mối thù g.i.ế.t nghĩa phụ Đoàn Bằng Cửu của hắn ra, bản thân hắn cũng rất căm ghét y. Hắn là cô nhi, được Thiên Song thu nhận, Đoàn Bằng Cửu thấy gân cốt hắn không tồi nên thu nhận làm nghĩa tử, ra sức bồi dưỡng hắn tất cả các kỹ năng để trở thành s.á.t thủ hạng nhất, đồng thời cũng tiêm nhiễm vào đầu hắn tư tưởng Chu Tử Thư chèn ép, đối xử bất công với lão ta, để Đoàn Chất sinh ra lòng thù hận đố kỵ đối với y. Đoàn Bằng Cửu muốn vừa có thể đào tạo ra một cánh tay đắc lực tuyệt đối trung thành vừa có thể giúp lão ta g.i.ế.t c.h.ế.t Chu Tử Thư, chiếm đoạt vị trí thống lĩnh. Cho nên sau này, khi Đoàn Bằng Cửu c.h.ế.t, Đoàn Chất mới thống hận Chu Tử Thư như vậy vì đối với hắn, Đoàn Bằng Cửu như người cha thứ hai của hắn, là người duy nhất đối xử tốt với hắn tại Thiên Song.

Đoàn Chất đứng dậy, bước lên một bước, nghiến răng nghiến lợi gọi: Chu Tử Thư.

Hắn rít từng chữ từng chữ một qua kẻ răng, con mắt phải trừng to, lông mày nheo lại, gương mặt trông dữ tợn vô cùng. Bộ dạng đằng đằng sát khí của hắn cũng không làm Chu Tử Thư mảy may động dung, y nhìn trang phục cũng biết tên chột mắt này là ai, đôi môi xinh đẹp chuyển động, dửng dưng nói: Lão tử tự biết mình tên gì, không cần ngươi gọi như đánh vần như thế.

Câu nói của Chu Tử Thư lập tức làm Đoàn Chất đang thù hận dâng trào đầy huyết quản bỗng chốt bị nghẹn ứ lại, hắn điên tiết, rít lên: Ngươi...

Chu Tử Thư không dừng lại ở đó, tiếp tục mắng: Thiên Song dưới thời lão tử cai quản cũng không cần quy động lực lượng lớn thế này chỉ để đi g.i.ế.t một người. Đoàn Bằng Cửu đã chả ra làm sao, ngươi là nghĩa tử của hắn, quả thật cũng học tập được không ít.

Đoàn Chất bị cái miệng nhỏ của Chu Tử Thư mắng cho cẩu huyết đầy đầu, cứ ngỡ có thể hùng hùng hổ hổ rút đao trả thù nay lại bị y biến thành kẻ vô tích sự, Đoàn Chất bị tức giận đến choáng váng đầu óc, bao nhiêu suy tính đều nhất thời bị ném ra khỏi đầu, hắn quát to: Chu Tử Thư, lão tử hôm nay sẽ xé x.á.c ngươi thành trăm mảnh mới hả cơn giận trong lòng ta. 

Nói xong, hắn rút đao, điểm chân xông lên. Chu Tử Thư cũng điểm nhẹ mũi chân, nhảy sang bên trái một đoạn, tránh đi cú xông đến của Đoàn Chất. Thực chất, từ nãy giờ, Chu Tử Thư đang dùng lời nói vừa câu giờ vừa làm loạn trận tuyến của Đoàn Chất để y tranh thủ chút thời gian cho Ôn Khách Hành cứu người và cũng để y suy tính ra kế hoạch của Đoàn Chất. Chu Tử Thư biết hắn là kẻ luôn để cho bản thân một hậu chiêu, nhiệm vụ á.m s.á.t hay nằm vùng trước đây giao cho hắn đều được hoàn thành bằng chiêu này. Chu Tử Thư vừa công vừa thủ với tên chột mắt này, đồng thời khóe mắt cố gắng quét một vòng Chính Đường.

Đoàn Chất đang bị cơn tức của bản thân làm mờ mắt, hắn cũng không biết rằng võ công của Chu Tử Thư đã tinh tiến hơn xưa rất nhiều, thấy Chu Tử Thư chỉ xuất ra thực lực như thời điểm còn ở Thiên Song cho nên không biết là Chu Tử Thư đang chỉ dùng một nửa sự chú ý để đánh với hắn.  Khi Chu Tử Thư đánh hắn văng đến cái ghế đặt giữa sân làm chiếc ghế bay đến đập vào cửa lớn của Chính Đường phía sau, bên trong phát ra động tĩnh, Chu Tử Thư nghe được tiếng “a” rất nhỏ của tiểu hài tử, lập tức cách không chưởng Đoàn Chất một cái, nhíu mày hỏi: Bên trong là ai?

Đoàn Chất lảo đảo vài bước chân, hắn chống đao xuống đất, khụy một chân mới ổn định được thân hình sau chưởng ấn của Chu Tử Thư, nghe y hỏi bèn cười khà khà, phất tay lên, từ bên trong Chính Đường, một tên s.á.t thủ ôm A Tương đang bị trói ra ngoài. Đoàn Chất điểm vài huyệt đạo, uống  vào một viên thuốc trị nội thương đặc chế của Thiên Song, sau đó đứng dậy nhìn Chu Tử Thư rồi nói: Thế nào? Con tin của ta có khả ái không?

Hắn vừa nói vừa dùng tay bóp lấy hai má của A Tương, bé con bị đau, nước mắt liền chảy ra nhưng tuyệt không thút thít một tiếng nào, còn trừng mắt nhìn lại Đoàn Chất. Chu Tử Thư liền đoán ra được kế hoạch của tên chột mắt này. A Tương chính là hậu chiêu của hắn ta, trong lòng y trái lại thở phào nhẹ nhõm, như vậy, bên phía Ôn Khách Hành không có nguy hiểm gì. Y có thể tập trung đối phó với tên điên này, tiếp tục câu giờ đợi Ôn Khách Hành tới.

Chu Tử Thư nhìn Đoàn Chất, quát: Thả con bé ra.

Đoàn Chất buông A Tương ra, phất tay với thủ hạ, tên này đem A Tương cột vào một đầu dây thừng rồi kéo lên cây cột bia Ngũ Hồ Minh ở bên trái sân, đầu dây thừng còn lại giao vào tay của Đoàn Chất, sau đó có 2 tên sát thủ đem một chậu lửa đến phía dưới chân của A Tương. Cái chậu cách chân của cô bé chỉ hai thước, hơi nóng phả lên làm mồ hôi trên người A Tương nhanh chóng đổ ra ròng ròng.

Đoàn Chất rút con dao găm ra, đặt trên dây thừng, thuộc hạ của hắn đã đem ra một chiếc ghế dựa khác cho hắn, hắn thong thả ngồi xuống, nhìn Chu Tử Thư nói: Ta bây giờ chơi với ngươi một trò chơi.

Chu Tử Thư cau mày hỏi: Ngươi muốn gì thì mau phun ra? Lão tử không có kiên nhẫn chờ đợi.

Đoàn Chất cười khẩy nói tiếp: Nếu ngươi g.i.ế.t được hết đám s.á.t thủ trong sân này, ta sẽ thả con nhóc này ra. Nhưng có một điều kiện: Ngươi không được đánh trả.

Đối với tác phong hành sự của Đoàn Chất, Chu Tử Thư không lạ gì, tuy y có thể chém c.h.ế.t hắn và đám thuộc hạ của hắn dễ dàng, nhưng còn A Tương ở đây, y không thể thẳng thắn ra tay triệt để được. Vạn nhất có chuyện sơ suất xảy ra sẽ khiến Ôn Khách Hành đau lòng cả đời. Vì thế, Chu Tử Thư tuyệt đối không để A Tương xảy ra bất kì chuyện gì.

Chu Tử Thư trừng mắt nhìn Đoàn Chất, mắng: Bỉ ổi.

Đoàn Chất ha ha cười to, trợn con mắt phải lên nói: Chỉ cần g.i.ế.t được ngươi, ta không ngại dùng bất kỳ thủ đoạn gì.

Nói xong hắn phất tay, toàn bộ sát thủ trong sân đều nhất loạt xông về phía Chu Tử Thư. Hai mươi lăm tên s.á.t thủ với hai mươi lăm thanh kiếm chĩa về phía y, y nhúng một cái nhảy lên, dùng Bạch Y Kiếm xuất ra kiếm khí để cản lại thế công của bọn chúng. Sau đó chúng tách ra, không xông lên hàng loạt nữa, mà chia theo nhóm, nhóm này xông lên xong thì nhóm còn lại mới xông đến. Cứ liên tục như sóng biển ập đến Chu Tử Thư. Đoàn Chất nhìn cảnh này mà thống khoái, kế này của hắn là nhằm mục đích tiêu hao đi sức lực và nội lực của Chu Tử Thư,  sau đó bắt sống y, đem về Thiên Song, cho hắn ném hết mùi vị của việc cực hình tra tấn, cuối cùng mới đem y lăng trì, xẻo từng nhát từng nhát trên cơ thể của hắn xuống.

Chu Tử Thư hơi bất ngờ một chút với cách phối hợp tấn công của bọn s.á.t thủ, trước kia s.á.t thủ Thiên Song chỉ đơn độc chiến đấu, chưa hề tác chiến kết hợp như thế này. Y né tránh một đường kiếm đâm vào vai thì một mũi kiếm đâm vào chân sẽ xông đến, cứ liên tục như vậy, buộc y phải không ngừng di chuyển. Chu Tử Thư cũng hiểu được ý đồ của việc này, tất nhiên là không thể để bọn chúng cứ làm càn như vậy, vì thế y tương kế tựu kế, sau khi đỡ kiếm của một tên sát thủ, hất ngược hắn ra phía sau, kiếm của hắn vì thế đ.â.m vào ngực của tên đang xông đến. Thế là hạ được một tên, cứ như vậy, tuy y không phản công nhưng cũng hạ được vài tên s.á.t thủ. Đoàn Chất bực mình, liền buông lỏng dây thừng một chút, A Tương tuột xuống gần hố lửa thêm một đoạn, con bé hoảng sợ nhưng vì miệng bị vải chặn cho nên chỉ phát ra mấy tiếng “a, a” nho nhỏ. Chút tiếng động này lọt vào tai Chu Tử Thư, y ngay lập tức quay lại nhìn, cái quay đầu này thành công tạo ra một sơ hở trong tích tắc, một tên s.á.t thủ đâm vào vai trái của Chu Tử Thư một nhát, y hất tên đó ra, lui về sau một chút. Đoàn Chất lúc này lại hô to: Ngừng tay.

Bọn s.á.t thủ trong sân lập tức dừng lại, Chu Tử Thư điểm vài huyệt đạo cầm máu, miệng viết thương màu đỏ sẩm, điều này chứng tỏ trên lưỡi kiếm của bọn chúng có độc. Vai trái của y thì đau đớn nhưng tay chân của y lại bắt đầu xuất hiện cảm giác vừa nhược cơ vừa đau đớn, trong người bắt đầu bức rức nóng hừng hực lên. Chu Tử Thư chống Bạch Y kiếm xuống đất, cố gắng duy trì tư thế đứng, hơi thở bắt đầu dồn dập, y căm hận ngước lên nhìn Đoàn Chất nói: Xuân dược.

Đoàn Chất nhìn y, vui vẻ cười ha ha ha, đắc ý nói: Ngươi nói sai rồi, là xuân dược cực mạnh kết hợp với nhuyễn cốt tán.

Hắn đưa một đầu dây thừng cho một tên s.á.t thủ cầm, hắn đứng dậy, bọn s.á.t thủ đứng vây Chu Tử Thư liền dạt ra hai bên, chừa một lối đi cho hắn đi lên phía trước. Đoàn Chất cách Chu Tử Thư mười bước chân thì dừng lại, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn y, chậm rãi nói: Chu Tử Thư, ta biết ngươi nắm được tác phong làm việc của ta, cho nên A Tương chính là hậu chiêu giả ta bày ra để lừa ngươi, đây mới thật sự là hậu chiêu của ta nha. Không phải ngươi và Ôn Khách Hành là thần tiên quyến lữ sao? Nếu ngươi bị vài chục tên nam nhân x.â.m h.ạ.i thì phải làm sao đây?

Đoàn Chất nói xong sảng khoái cười ha ha, A Tương nghe thấy lời của hắn, ánh mắt hoảng hốt nhìn thái sư phụ, bé con giãi giụa, miệng cứ “a, a”, trong lòng lo lắng cực độ, hi vọng thái sư thúc nhanh chóng đến đây cứu thái sư phụ.

Chu Tử Thư khi nghe được ý đồ bẩn thỉu của Đoàn Chất, phẫn nộ nhìn hắn, tay cầm Bạch Y kiếm xiết chặt lại. Chiêu này của hắn quả thật khiến Chu Tử Thư không ngờ đến, đây không phải độc dược cho nên thuốc giải độc y đem theo không có tác dụng, cơ thể nóng ran, đôi chân cũng bắt đầu đứng không vững nữa, chân trái khụy xuống, y phải nhờ đến Bạch Y kiếm mới bảo trụ được thân thể không ngã xuống đất.

Đoàn Chất tất nhiên là không bỏ qua cơ hội này, lập tức nói: Lên, các ngươi mau chóng thưởng thức bạch y mỹ nhân trước mặt cho ta, ai là người đầu tiên xâm phạm được hắn, kẻ đó sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của ta.

Bọn s.á.t thủ nghe lệnh nhanh chóng xông lên, Chu Tử Thư dùng nội lực cưỡng ép cảm giác khó chịu trong người, lần này y cố gắng trong thời gian nhanh nhất g.i.ế.t c.h.ế.t càng nhiều càng tốt. Tuyệt đại cao thủ cho dù đang rơi vào thế hạ phong cũng không dễ dàng cho bọn s.á.t thủ này tự tung tự tác. Rất nhanh Bạch Y kiếm đã g.i.ế.t được mười tên nhưng sự liều mạng của bọn chúng cũng khiến áo ngoài của y bị kéo rách. Thể lực của y cũng tiếp tục giảm sút, tay phải cầm kiếm đã bắt đầu run run, y xé lấy một mảnh vải từ áo ngoài sau đó dùng nó quấn quanh tay cầm kiếm, áo ngoài cũng vì vậy mà bị y cởi ra ném đi.

Chu Tử Thư lúc này đã rất chật vật, vai trái bị thương, bạch y trên người chỗ thì dính máu chỗ thì rách. Mười tên còn lại thấy mười tên xông lên trước chết trong tích tắc cũng không nao núng chút nào, tiếp tục xông về phía y. Một tên, hai tên, ba tên ngã xuống. Mấy tên sát thủ dần dần ngã xuống như rạ, tên cuối cùng bị Chu Tử Thư chém ngang cổ, đá về phía Đoàn Chất. Hắn nhìn thi thể tên thuộc hạ cuối cùng bị Chu Tử Thư g.i.ế.t c.h.ế.t dưới chân, thế nhưng sắc mặt lại tràn đầy tiếu ý, rút đao ra nói: Bọn vô tích sự này không làm được vậy thì để ta.

Nói xong, hắn vận mười thành công lực xông lên, với trạng thái hiện tại của bản thân, Chu Tử Thư không thể đỡ được chưởng lực của hắn, thế là bị đánh văng ra, té xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng không gượng dậy được nữa.

Đoàn Chất bước tới, Chu Tử Thư cố gắng cầm Bạch Y kiếm chĩa về phía hắn, ánh mắt tràn đầy s.á.t khí trừng trừng nhìn hắn. Đoàn Chất thấy y chật vật như vậy, trong lòng đắc ý, bước lên định giơ đao c.h.é.m đứt gân tay phải của Chu Tử Thư thì đột nhiên y giơ tay trái lên, mấy mũi phi châm bắn vọt về phía hắn ta. Đoàn Chất theo bản năng vội né tránh, khi nhìn lại đã không thấy bóng dáng Chu Tử Thư đâu, hắn lập tức quay lưng, quả nhiên thấy y đã chạy đến cứu A Tương.

Ban nãy, Chu Tử Thư quả thật không đối kháng nổi chưởng lực mười thành của Đoàn Chất nhưng không đến mức bị nội thương nghiêm trọng, y tỏ vẻ yếu thế để tạo ra cơ hội này. Chu Tử Thư lúc vọt đến cứu A Tương đã vận hết thể lực còn lại trong người, g.i.ế.t c.h.ế.t tên sát thủ canh giữ, đá chậu lửa ra một bên, nhảy lên chém đứt dây thừng rồi ôm lấy A Tương, cởi trói cho con bé. Nhóc con thấy Chu Tử Thư một thân đầy máu, liền oa oa khóc lên: Thái sư phụ, người không sao chứ? Hu hu hu, là A Tương không tốt, là A Tương không tốt.

Chu Tử Thư tựa lưng vào cột bia Ngũ Hồ Minh, cố gắng lấy lại chút sức lực, mỉm cười xoa đầu cô bé: Không phải tại con, đừng khóc.

A Tương căm hận nhìn tên ác nhân chột mắt trước mặt: Tên chột mắt đáng ghét, đê tiện, thái sư thúc mà đến chắc chắn sẽ phanh thây ngươi.

Tuy chỉ mới là cô bé con vài tuổi nhưng từ nãy đến giờ A Tương đã chứng kiến hết mọi chuyện, bé con đã ức chế, tức hận đến cực điểm, cho nên lời mắng chửi mới ác liệt như vậy. Chu Tử Thư nghe thấy thì khóe miệng hơi cong lên, quả thật không khác gì Cố Tương, có thể con bé thật sự là kiếp sau của tiểu nha đầu tinh quái đó. Vì thế, y càng phải bảo hộ an toàn cho A Tương, không thể để sự việc năm xưa xảy ra một lần nữa.

Đoàn Chất tức giận, bước nhanh về phía bọn họ, hắn không ngờ Chu Tử Thư đến bây giờ sức lực vẫn còn nhiều như vậy. Hắn trông lòng nóng vội, không muốn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với y nữa, trực tiếp nhắm A Tương hạ s.á.t chiêu. Chu Tử Thư thấy vậy liền ném ra đạn khói về phía hắn, nhân cơ hội này, ôm A Tương nhắm hướng Chính Đường chạy vào.

Đoàn Chất thấy đạn khói liền nhảy xa ra, nhưng con mắt phải của hắn cũng bị khói làm cay xè, nhất thời không mở ra được. Vì không để Chu Tử Thư tẩu thoát hắn liền lấy từ trong ngực ra một chiếc chuông đồng rồi lắc vài cái. Từ trong Chính Đường, những người mặc y phục gia nhân của Cao gia trang xông ra hòng cản đường Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư nhíu mày nhìn đám người không có tri giác trước mặt, liền biết bọn họ bị trúng cổ trùng. Y ôm A Tương lùi lại một bước, nhanh chóng nói với cô bé: Ta mở đường cho con, con nhanh chạy vào trong, xoay bài vị của Cao minh chủ sang trái rồi trốn vào trong mật thất. 

A Tương biết cô bé đang cản trở thái sư phụ cho nên gật đầu, nói: Thái sư phụ cẩn thận.

Hai người nhanh chóng trao đổi xong kế hoạch hành động. Chu Tử Thư xuất ra kiếm khí làm cho bọn người trước mặt bị áp lực của kiếm khí mà tản ra hai bên. A Tương nhân cơ hội này chạy vọt vào trong làm theo lời của Chu Tử Thư dặn. Y thấy con bé đã vào được mật thất, tâm lúc này nhẹ nhõm đi, nhanh chóng đối phó đám người hạ nhân Cao gia trang. Bọn họ tuy võ công không cao nhưng số lượng đông, Chu Tử Thư không muốn g.i.ế.t họ cho nên chỉ đánh ngất đi.

Xong xuôi, Chu Tử Thư liền chống mũi kiếm xuống đất, phun ra một ngụm máu nữa, y cưỡng ép nội lực áp chế tác dụng của xuân dược và nhuyễn cân tán nãy giờ đã hơn nửa canh giờ, chưởng ban nãy của Đoàn Chất đã làm y bị nội thương, nội lực trong người đã dần cạn, sức lực cũng không còn, thân thể ngã ngồi xuống đất, không di chuyển nổi, sắc mặt tái nhợt, mắt tràn đầy mệt mỏi, miệng thở hổn hển. Cho dù, Chu Tử Thư chỉ cách mật thất mà A Tương đang trốn có mười bước chân, y cũng không thể đến đó nổi. Đoàn Chất sau khi xử lý vấn đề cay mắt, khi hắn nhìn thấy thân ảnh của Chu Tử Thư, liền cười khẩy: Không chống đỡ nổi nữa rồi phải không? Ngoan ngoãn để ta làm ngươi đi.

Chu Tử Thư khinh khi cười hắn ta: Kẻ bẩn thỉu đê tiện như ngươi, xứng sao?

Đoàn Chất tức giận nói: Hừ, xứng hay không một lát ngươi liền biết.

Đoàn Chất cầm đao xông đến, Chu Tử Thư ngồi đó, nhìn hắn ta, đang dự định đợi hắn xông gần đến sẽ ném ra viên hỏa dược còn lại trên người. Tuy nhiên ngay lúc này, ngoài cửa lớn của Chính Đường vang lên tiếng đao kiếm và một tiếng gọi thập phần quen thuộc: A TỰỰỰỰ!

#tieudaosontrang
#sonhalenh #son_ha_lenh #sơn_hà_lệnh
#onkhachhanh #chututhu
#cungtuan #truongtriethan #fanficsonhalenh #fanfiction #dammy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro