Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2 - P2 (H+)

CHƯƠNG 2 (phần 2)

Bổn cô nương vận dụng công lực luyện đam mỹ bao lâu nay để viết chương H tỉ mỉ này! Mong là trong fanfic có thể giúp Ôn Khách Hành thành toàn cho ham muốn làm 1 của mình!

Follow page Tiêu Dao Sơn Trang để xem các chap truyện mới nhất ( do Wattpad của tui có vấn đề, post lên chậm như rùa).

---------------------------

-----------
Thế là đêm nay, Chu trang chủ được Ôn cốc chủ dạy cho một khóa “đêm xuân thì phải làm gì?” đến sáng.

Ôn Khách Hành suýt chút nữa đã không được ở cạnh Chu Tử Thư, hắn đã mất cha mẹ, bây giờ là A Tương, dì La, trên đời này hắn chỉ còn duy nhất Chu Tử Thư là ánh sáng níu giữ hắn ở lại nhân gian. Cho nên một khi đã nắm được trong tay, hắn vĩnh viễn sẽ không để tuột mất, vĩnh viễn sẽ biến người đó thành người của hắn từ trong ra ngoài.

Sau khi cởi bỏ y phục của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành ôm y lên, nâng hai chân y lên để hai chân y vòng quanh hắn. Hai tay y ôm lấy cổ của hắn, hai cánh môi ngấu nghiến cùng một chỗ. Hai tay của Ôn Khách Hành cũng không nhàn rỗi, tay trái vuốt ve xương cánh bướm của Chu Tử Thư, tay phải chăm sóc hai trái đào nhỏ trên ngực của y, cứ mỗi lần hắn nhéo nhẹ chỗ này, Chu Tử Thư sẽ ngâm khẽ một cái. Ôn Khách Hành hết làm bên này rồi đến bên kia khiến Chu Tử Thư cứ liên tục rướng người lên xuống, liên tục ngâm khẽ. Tay trái của Ôn Khách Hành cũng không dừng ở xương cánh bướm, ngón tay dần dần chạy xuống eo, xuống mông sau đó chạy vào khe hở giữa hai cánh mông, khi hắn chạm vào nơi riêng tư đó làm y giật bắn người. Chu Tử Thư chịu không nổi, bèn theo bản năng vươn tay ra sau muốn ngăn lại động tác của hắn nhưng lại bị Ôn Khách Hành dùng tay phải bắt lấy hai cổ tay cố định ra sau lưng. Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành hít hít mũi, yếu ớt rên khẽ: Lão Ôn, bỏ tay ra.
 
Ôn Khách Hành cười nhếch miệng, sau đó không báo trước chọt một ngón tay vào, Chu Tử Thư “a” lên một tiếng, không ngồi thẳng người nổi, thân thể đổ vào lòng ngực của Ôn Khách Hành, đầu tựa lên vai hắn. Lúc này Ôn Khách Hành mới lên tiếng an ủi:  A Tự lần đầu tiên hơi khó chịu, ráng chút, rất nhanh sẽ thoải mái.

Hắn vừa nói, ngón tay hắn vừa vận động làm cho Chu Tử Thư liên tục rên rĩ không ngừng, hắn cứ luận động như vậy cho đến khi cảm thấy y đã thích ứng với một ngón tay của mình thì ngón tay thứ hai của hắn tiến vào, Chu Tử Thư lại phản kháng ngón tay của Ôn Khách Hành, tuy nhiên vì cổ tay bị Ôn Khách Hành bắt giữ khiến ý đồ phản đối của y trở nên vô dụng, ngược lại còn giúp ngón tay Ôn Khách Hành tiến vào thuận lợi hơn. Đợi khi y thích ứng được với hai ngón tay của hắn thì ngón tay thứ ba của hắn tiến vào, Chu Tử Thư lần này biết phản kháng cũng vô dụng cho nên chọn cách tiếp nhận, cái đầu nhỏ không ngừng dụi tới dụi lui trên bả vai của Ôn Khách Hành, cái miệng nhỏ thì rên rỉ theo từng động tác của Ôn Khách Hành.

Khi Ôn Khách Hành cảm thấy đã khuếch trương đủ, lúc này hắn buông cổ tay của Chu Tử Thư ra, vòng tay ôm lấy cái eo mảnh của y nhấc lên một chút, tay còn lại thì rút ra khỏi cúc hoa của y, nhanh chóng kéo xuống tiết khố của mình, đem phân thân đã cương cứng của hắn đặt ngay cửa động, từ từ tiến nhập vào nơi ấm áp nóng rực đã được y hầu hạ từ nãy giờ. Khi phân thân của Ôn Khách Hành xâm nhập vào người của y, Chu Tử Thư nhíu mày, nhắm mắt lại, khóe mắt có nước mắt sinh lí chảy ra, hai tay vòng qua ôm lấy cổ của hắn, cố gắng chịu đựng sự xâm nhập như xé rách làm đôi này.

Ôn Khách Hành cảm nhận Chu Tử Thư đang gồng mình lên chịu đựng, bèn nói nhỏ bên tai: Thả lỏng nào A Tự, thả lỏng sẽ bớt đau.

Chu Tử Thư gật gật đầu, nghe lời hắn, dần dần thả lỏng thân mình để tiếp nhận phân thân của hắn. Khi Ôn Khách Hành cảm thấy người trong lòng đã thích ứng được, hắn liền lên tiếng: Ta động nhé.

Chu Tử Thư còn chưa kịp hiểu thì hắn đã luận động, tiết tấu từ chậm chuyển sang nhanh dần, để cho y tiếp tục thích ứng với trạng thái mới. Chu Tử Thư dần dần cũng quen thuộc với loại luận động ái muội này, từ từ cảm giác đau và trướng cũng giảm xuống thay vào đó khoái cảm mãnh liệt dần dần chiếm hữu y. Khi Ôn Khách Hánh đỉnh vào một điểm nào đó bên trong làm cho Chu Tử Thư giật bắn người, hắn khoái chí nói: Chỗ mẫn cảm của A Tự là đây sao?
Chu Tử Thư dùng ánh mắt không hiểu nhìn hắn, gương mặt bị tình dục nhuốm màu trở nên mơ màng, hắn hảo tâm giải thích: Chỗ đó là chỗ sẽ khiến A Tử dục tiên dục tửu.
Nói xong, Ôn Khách Hành đỉnh liên tục vào điểm đó, cánh môi hắn mân mê vành tai đỏ rực của y, hai tay hắn hết xoa xương cánh bướm, chơi đùa hai trái đào nhỏ trước ngực của y lại mò xuống dưới, vuốt ve tiểu Chu Tử Thư trong tay. Tất cả chỗ mẫn cảm trên người của y đều được hắn chăm sóc tỉ mỉ. Chu Tử Thư cả người bị khoái cảm nhấn chìm, đôi tay cào cấu lên lưng của hắn, các ngón chân cong lại, bấu víu lấy ra giường, đôi môi hồng hồng không ngừng rên rĩ. Ôn Khách Hành tăng dần tiết tấu cho đến khi cả hai đạt đến cao trào, cùng xuất ra, một người thì bắn vào cơ bụng săn chắc của Ôn Khách Hành, một người thì bắn vào nơi tư mật của của Chu Tử Thư.

Một đợt kích thích qua đi, Chu Tử Thư xụi lơ, ngã vào trong ngực của Ôn Khách Hành, thở hổn hển. Ôn Khách Hành ôm y nằm xuống, thân mình cũng đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt thì không có dấu hiệu gì là đuối sức. Phân thân hắn vẫn nằm trong cơ thể của Chu Tử Thư, hắn để Chu Tử Thư nằm dưới, còn hắn thì gối đầu nằm trên ngực của y, ánh mắt rạo rực đầy ý cười, miệng cũng cười không khép lại được, vô lại nói: A Tự, huynh chân chính là của ta rồi!

Chu Tử Thư mệt đến mức không nhấc nổi đầu ngón tay, y nếu biết làm chuyện này tốn nhiều hơi sức như vậy, y chắc chắn là sẽ cự tuyệt ngay từ đầu. Nghe Ôn Khách Hành nói y cũng không buồn đáp lại, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi. Nhưng người bên trên chưa tận hứng nên nào để y được toại nguyện.

Ôn Khách Hành sau khi nghỉ giữa hiệp đã hồi lại được sức lực bèn nhổm người dậy tiếp tục chiến đấu. Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, bây giờ mới đầu đêm, hắn làm sao mà có thể dừng lại như vậy.

Ôn Khách Hành động đậy làm chỗ kết hợp của hai người cũng động đậy theo, chọc chọc vào vách tràng của Chu Tử Thư, thành công làm y nhớ ra một việc quan trọng là phân thân của Ôn Khách Hành vẫn còn ở bên trong người y. Ôn Khách Hành nhìn y bằng ánh mắt hổ đói, Chu Tử Thư đã trải qua một lần tình sự, tất nhiên là nhìn ra ánh mắt này của hắn có ý gì, y bèn cau mày lên tiếng: Lão Ôn, đệ…

Ôn Khách Hành không cho Chu Tử Thư nói hết câu, hạ môi xuống hôn ngấu nghiếng lấy đôi môi căng mộng của y, bên dưới bắt đầu đưa đẩy theo tiếc tấu nhanh dần đều, Chu Tử Thư vươn tay, đẩy đẩy đầu vai của Ôn Khách Hành ra, nhưng sức lực hiện tại của y thì không còn bao nhiêu, bản thân sợ hắn bị thương nên cũng không dùng nội lực, Ôn Khách Hành nắm được cái tính miệng cứng lòng mềm này của y cho nên tiếp tục nỉ non: A Tự, khó khăn lắm chúng ta mới trải qua một nạn kiếp, hôm nay cho ta tận hứng đi mà. Quả thật có hiệu quả, Chu Tử Thư nghe xong, nghĩ nghĩ lại chuyện đã qua, bản thân cũng thương hắn cho nên lại mềm lòng lần hai. Hai tay từ vị trí đẩy vai của hắn trở thành quàng qua cổ hắn, hai chân của Chu Tử Thư co lên, quấn quanh eo của hắn, điều chỉnh thân thể sao cho có thể thoải mái tiếp nhận phân thân của hắn, miệng nhỏ lí nhí thốt lên một tiếng: Được.

Ôn Khách Hành cười nhếch mép, thành công khiến người thương của hắn thuận theo hắn lần nữa, hứng chí bừng bừng tiến hành cày cấy, thưởng thức thân thể xinh đẹp của ái nhân trong lòng.

Cả hai lăn qua lăn lại, đổi vài tư thế làm đến 2 3 canh giờ mới dừng lại. Chu Tử Thư mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trên người tràn đầy dấu vết hoan ái. Ôn Khách Hành được thỏa mãn nên miệng luôn ở trạng thái cười hớn hở, hắn nghỉ một chút, sau đó khoác tạm áo ngoài xuống giường, đi ra ngoài lấy nước ấm vào, giúp Chu Tử Thư tẩy rửa thân thể, sau đó bọc Chu Tử Thư đang ngủ say không biết gì vào trong chăn sạch, đặt lên trường kỷ, Ôn Khách Hành đem ra giường sau trận hoan ái kịp liệt ban nãy của bọn họ gói lại, quăn xuống đất, trải ra sạch lên, sau đó ôm bọc chăn có chứa Chu Tử Thư đem trở về giường, nhẹ nhàng đặt y xuống, hắn đặt lên trán y một nụ hôn, sau đó mới ôm bọc chăn dơ dưới đất đi ra ngoài, thần không biết quỷ không hay, phi thân đến chỗ vắng vẻ, rồi châm lửa đốt. Đến khi bọc chăn đã cháy thành tro hắn mới phi thân trở về, cởi bỏ ngoại bào vứt xuống đất, xua đi khí lạnh, sau đó mới nhẹ nhàng chui lên giường, ôm Chu Tử Thư chìm vào mộng đẹp.

“Mọi thứ của A Tự đều là của ta, chỉ có ta mới được nhìn thấy, cái chăn kia, ban nãy ngươi đã chứng kiến bộ dáng xinh đẹp của A Tự cho nên ngươi không được phép tồn tại nữa” – Chính vì suy nghĩ ấu trĩ này cho nên Ôn cốc chủ đã làm ra hành động ấu trĩ như vậy lúc nửa đêm.

#tieudaosontrang
#sonhalenh #onkhachhanh #chututhu #fanficsonhalenh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro