Chap 39
Sau khi tiễn thiếu úy Sato và trung sĩ Takagi đi, Ran nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa tối cho ba của mình.
Bữa ăn tối đơn giản nên hai người ăn rất nhanh. Đang dọn dẹp thì Ran nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
- Sonoko...
- Ran à, cậu có nhận được thiệp mời dự tiệc đính hôn của thanh tra Shiratori không?
- Hồi chiều ba tớ vừa mới nhận được...
- Vậy thì hay quá, bữa đó mình đi chung nha._ Đầu dây bên kia, Sonoko không kiềm được tâm trạng vui vẻ của mình.
- Tớ cũng không chắc nữa..._ Cô chắc chắn Shinichi và cô gái kia cũng sẽ có mặt ở đó nhưng bây giờ cô lại không đủ dũng khí để đối mặt với họ.
- Cậu sao vậy, Ran? Cậu có chuyện gì sao?_ Sonoko cảm thấy Ran có chuyện gì đó bất thường.
- Không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo. Có gì tớ sẽ báo lại cho cậu sau nhé Sonoko.
- Được rồi, dù cậu đi hay không thì tớ nhất định sẽ giúp cậu chuẩn bị một bộ lễ phục đẹp nhất.
- Cảm ơn cậu. À, tớ còn bận một chút chuyện, gọi lại cho cậu sau nhé. Tạm biệt.
- Bye bye.
Sau khi cúp máy, Ran nhanh chóng quay vào bếp dọn dẹp tiếp.
Ngày hôm sau, thám tử Mori có một bà khách hàng nhờ theo dõi chồng bà ta có phải đang giả vờ đi công tác ở Osaka để có thời gian đi ngoại tình với thư ký không. Vì thế thám tử Mori lập tức đặt vé để để Osaka.
- Ba đi bao lâu vậy?_ Ran xếp vài bộ quần áo để vào chiếc túi nhỏ cho ông.
- Chắc khoảng 3, 4 ngày gì đó. Mà con có chuyện gì sao?_ Thám tử Mori quay sang nhìn con gái mình.
- Không có gì đâu. Con sợ ba không về kịp để dự tiệc đính hôn của thiếu úy Sato thôi.
- Chắc ba không về kịp đâu, con đi thay ba đi._ Nhờ Ran nhắc nên ông mới nhớ tới bữa tiệc.
- Nhưng mà...
- Không sao đâu, nếu con không muốn đi một mình thì sang rủ thằng nhóc Kudo đó đi cùng._ Ông Mori cầm lấy túi hành lý rồi đi ra cửa.
- ...
- Con ở nhà nhớ cẩn thận đó, có chuyện gì thì phải gọi ngay cho mẹ con đó. À, tiền mừng cho hai cặp đôi ba đã để sẵn trong ngăn tủ thứ ba của bàn làm việc._ Thám tử Mỏi dặn dò.
- Vâng, con biết rồi. Ba đi đường cẩn thận.
Sau khi tiễn ông Mori ra cửa, Ran trở về phòng gọi điện báo cho Sonoko báo rằng mình sẽ đi cùng. Và tất nhiên Sonoko rất hào hứng với việc Ran sẽ đi cùng.
***
Rất nhanh đã đến chủ nhật. Bốn giờ chiều Shinichi đã có mặt tại nhà của Shiho.
- Sao cậu tới sớm vậy?_ Shiho nhìn anh trong bộ lễ phục.
- Chẳng phải con gái các cậu thường chuẩn bị rất lâu sao?_ Shinichi ngồi xuống ghế sofa.
- Cậu có kinh nghiệm quá nhỉ?_ Shiho vào bếp lấy cho anh ly nước.
- Cũng coi như có kinh nghiệm đi. Cậu mau đi thay đồ đi._ Shinichi giơ tay đón lấy ly nước rồi ngồi phịch xuống sofa
- Được rồi, đi thì đi._ Shiho quay người đi vào phòng.
Shinichi ngồi trong phòng khách hết bật tivi lên xem thì lại bật điện thoại lên chơi game. Mãi đến hơn 5h thì cửa phòng của Shiho mới mở ra.
Shiho mặc bộ váy màu đỏ rượu ôm sát người, mái tóc được bới cao để lộ chiếc cổ nhỏ trắng ngần, trên cổ đeo sợi dây chuyền mà anh tặng. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, trông Shiho không khác gì tiên nữ giáng trần.
Thấy Shinichi cứ nhìn mình mãi, Shiho khẽ ho nhẹ. Đến lúc này, anh mới có phản ứng. Shinichi vội cất điện thoại vào túi rồi đứng dậy đi đến bên cạnh cô. Bàn tay của anh như vô ý lướt qua đôi môi anh đào của Shiho khẽ dừng lại đôi chút rồi nhẹ nhàng lướt lên phía trên vén lại lọn tóc vừa mới rũ xuống.
- Hôm nay cậu đẹp lắm!_ Shinichi cúi xuống nói nhỏ.
- ... Tôi... tôi để quên quà trong phòng rồi. Cậu đợi một chút._ Mặt Shiho đỏ bừng, cô vội quay người đi vào phòng.
Shinichi nhìn Shiho đi nhanh như đang chạy trốn thì khẽ mỉm cười.
Shiho nhanh chóng mang quà ra, Shinichi tiến tới cầm quà giúp cô.
- Tôi tự cầm được rồi!_Shiho giơ tay định lấy lại như Shinichi phản ứng nhanh hơn, anh xoay người đi ra ngoài.
- Nhanh lên, không thì chúng ta trễ mất.
Shiho nhìn anh rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
Shinichi và Shiho đi xuống bãi giữ xe, sau khi để quà ở ghế sau. Cả hai lên xe rồi nhanh chóng rời đi.
***
Tại nhà Sonoko lúc 5.00 pm.
- Ran, cậu mặc bộ này đẹp thiệt đó._Sonoko tấm tắc khen ngợi.
- Cảm ơn cậu, Sonoko._ Ran nhìn mình trong gương. Cô mặc một bộ váy cúp ngực màu xanh dương nhạt dài qua đầu gối, trên váy có hình những bông hoa tuyết in chìm. Phía trên còn đính thêm vài viên đá màu trắng làm chiếc váy càng thêm nổi bật.
- Không có gì đâu Ran. Tớ rất vui khi thấy cậu mặc bộ váy do tớ thiết kế._ Sonoko đang loay hoay tìm món trang sức phù hợp với chiếc váy mà Ran đang mặc.
- Sao không thấy nó đâu nhỉ?_ Sonoko lục hết mấy hộp trang sức mà vẫn không tìm thấy.
- Có chuyện gì sao?_ Ran bước tới cạnh Sonoko.
- Tớ chỉ là không tìm thấy sợi dây chuyền, rõ ràng là tớ đã nhờ người đi mua rồi, sao bây giờ lại không thấy chứ?
- Nó như thế nào? Để tớ tìm giúp cậu.
- Nó có hình bông hoa tuyết, nó đi chung với bộ váy cậu đang mặc._ Sonoko lấy điện thoại gọi cho người mà cô nhờ đi mua.
- Sợi dây chuyền hình bông hoa tuyết mà tôi nhờ chị mua ở cửa hàng SJ của trung tâm thương mại Beika, chị đã để nó ở đâu vậy?
- Tôi rất xin lỗi, thưa tiểu thư.
- Sao chị lại nói vậy?_ Sonoko không hiểu lắm.
- Lúc tôi đến thì sợi dây chuyền đó đã được người khác mua rồi ạ. Tôi đã đi hết những cửa hàng còn lại nhưng họ bảo đây là phiên bản giới hạn nên không còn hàng nữa. Tôi thành thật xin lỗi tiểu thư.
- Không sao đâu, nhớ là lần sau nếu không mua được thì báo cho tôi biết sớm. Tạm biệt.
- Vâng, tạm biệt tiểu thư.
Sau khi cúp máy, Sonoko quay sang nói với Ran.
- Tớ xin lỗi, sợi dây chuyền đó...
- Không sao đâu, đeo sợi khác cũng được mà. Được rồi cậu mau đi thay đồ đi, nếu không thì trễ đó.
- Được, tớ đi ngay.
Một lúc sau, Sonoko từ phòng thay đồ đi ra, cô mặc một bộ lễ phục màu xanh ngọc bích vai chéo. Trên váy đính rất nhiều loại đá khá nhau. Sonoko nhanh chóng trang điểm rồi cả hai lên xe đến buổi tiệc.
***
Shinichi và Shiho tới nơi thì vừa kịp giờ.
Anh bước xuống xe, vòng qua phía bên kia mở cửa cho Shiho rồi mới mở cửa xe sau lấy quà ra.
Một người phục vụ bước đến cạnh Shinichi, anh hiểu ý nên lập tức đưa chìa khóa xe để người phục vụ đó lái xe đi.
Shiho khoác tay anh đi vào, nhân viên nhận lấy tấm thiệp rồi dẫn cả hai đến bàn kí tên. Do Shinichi đang bận cầm hai món quà nên Shiho kí tên thay anh.
Sau khi kí tên xong, cả hai đi vào trong sảnh tiệc. Lúc này trong sảnh đã có khá nhiều người, đa số là những người quen trong sở cảnh sát. Cả hai vừa vào đã thu hút ánh mắt của nhiều người.
Shinichi và Shiho đến chỗ của thanh tra Shiratori và cô Kobayashi trước.
- Thanh tra Shiratori, cô Kobayashi. Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc._ Shinichi cùng Shiho gửi lời chúc mừng.
- Cảm ơn hai em nhiều nha Conan và Haibara... à không thanh tra Kudo và thanh tra Miyano._ Cô Kobayashi sau khi nhận món quà từ tay Shinichi.
- Cô không cần khách sáo vậy đâu, cô cứ gọi chúng em là Haibara và Conan là được rồi._ Shiho mỉm cười.
Cô Kobayashi khẽ gật đầu đồng ý. Shinichi thấy có người bước qua đây nên anh ra hiệu cho Shiho.
- À, chúng em đi trước, một lát nói chuyện sau.
Cả hai nhau chóng tìm thấy thiếu úy Sato.
- Trung sĩ Takagi đâu mà để chị đứng một mình vậy?
- Chị cũng không biết nữa, anh ấy bị một đám người trong sở kéo đi rồi.
- Đây là quà của bọn em, chúc hai anh chị mãi mãi hạnh phúc.
- Cảm ơn hai đứa nhiều nha. À, chị thấy Takagi rồi, chị đi trước nhé._ Thiếu úy Sato vội vàng đi qua bên kia.
Shinichi và Shiho đi loay quanh trong sảnh tiệc. Anh kéo cô dừng lại trước quầy đồ ăn.
- Cậu có muốn ăn gì không?_ Shinichi với tay lấy cái dĩa.
- Tôi không đói, cậu đói thì cứ ăn đi._ Shiho đi qua chiếc bàn bên cạnh lấy một ly vang đỏ.
- Tôi chỉ lo cho sức khỏe của cậu. Vì thế cho dù không đói thì cũng ăn một chút đi._ Shinichi lấy một chén soup nhỏ rồi đưa cho cô.
- Thật là, đã bảo là không đói mà._ Tuy nhiên dù bảo không cần nhưng cuối cùng Shiho vẫn nhận lấy chén soup từ tay anh rồi ăn hết.
Thỉnh thoảng có vài người tiến tới bắt chuyện với cả hai.
***
Khi Ran và Sonoko tới nơi thì đã trễ 15'. Cả hai vội vàng đi tới bàn kí tên. Ran nhường cho Sonoko kí trước. Trong lúc chờ, cô vô tình nhìn sang trang bên cạnh, ngay lâp tức Ran nhìn thấy tên của Shinichi và Miyano. Đúng như cô dự đoán, anh và cô gái đó đi chung...
- Ran à, tới lượt cậu kí tên rồi._ Sonoko bỗng dưng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- À! Để tớ kí liền._ Ran vội viết tên mình vào quyển sổ, rồi cả hai nhanh chóng đi vào sảnh tiệc
Sonoko và Ran gặp thanh tra Shiratori và cô Kobayashi, cả hai gửi lời chúc mừng rồi nhanh chóng đi tìm thiếu úy Sato và trung sĩ Takagi
***
Đúng 7h 30' cả hai cặp đôi cùng người thân bước lên sân khấu. Thanh tra Shiratori đại diện phát biểu:
- Cảm ơn mọi người đã dành thời gian để dự buổi tiệc đính hôn của chúng tôi. Chúc mọi người dự tiệc vui vẻ.
Cả hai cặp đôi tiến hành trao nhẫn đính hôn cho nhau. Mọi người đều vỗ tay và nâng ly chúc mừng cho họ. Âm nhạc nổi lên hai cặp đôi bắt đầu khiêu vũ. Từng cặp khác cũng tiến vào và cùng khiêu vũ với họ. Shiho và Shinichi chỉ đứng đó nhìn cả hai không hề có ý định tiến vào sàn khiêu vũ. Bỗng nhiên có một tên đầu tóc vàng hoe tiến tới gần Shiho.
- Xin chào quý cô xinh đẹp! Tôi là Shiwashi, con trai của chủ tịch tập đoàn SR. Tôi có thể mời người đẹp nhảy một bài không?_ Tên đó nắm lấy tay Shiho rồi đặt một nụ hôn lên đó.
Shiho chưa kịp phản ứng gì thì Shinichi đã tiến tới kéo tay cô ra khỏi tay tên lòe loẹt đó rồi trừng mắt nhìn hắn. Anh nhanh chóng đánh giá tên công tử trước mặt, tuy mới hai mươi mấy tuổi nhưng trên mặt có vẻ xanh xao, hàm răng cũng bắt đầu ố vàng còn có vài chỗ phía chân răng lại có màu đen... khoan đã... bị đen chân răng, vậy có nghĩa là tên này có sử dụng ma túy. Quả nhiên là một tên ăn chơi trác táng. Không thể để Shiho lại gần một tên cặn bã như vậy.
- Xin hỏi anh là..._ Tên Shiwashi nhíu mày nhìn Shinichi.
- Anh đang làm phiền bạn gái tôi._ Shinichi nhanh chóng đáp trả.
- À... Nhưng không sao. Chắc cậu không phiền nếu tôi mời bạn gái của cậu nhảy một điệu._ Tên Shiwashi vẫn không có ý rời đi.
- Rất phiền. Làm ơn tránh đường._ Shinichi thật sự muốn đấm tên này một trận nhưng có vẻ ở đây không tiện lắm. Anh nắm lấy tay Shiho tiến vào sàn khiêu vũ lúc đi ngang còn không quên nhìn tên Shiwashi một cách thách thức:" Nếu anh muốn cùng cô ấy khiêu vũ chi bằng nhìn cô ấy khiêu vũ với tôi".
Cả hai tiến vào sàn khiêu vũ liền thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Shiho đặt tay lên vai anh, còn Shinichi đặt tay lên eo của cô rồi như vô ý kéo sát cô lại gần mình. Cả hai không thực hiện nhiều động tác phức tạp mà chỉ nhẹ nhàng chuyển động theo điệu nhạc.
- Cảm ơn cậu, Kudo._ Shiho đột nhiên lên tiếng.
- Về chuyện gì?_ Shinichi cúi sát xuống rồi khẽ nói bên tai cô.
- Cảm ơn về chuyện lúc nãy._ Shiho khẽ rụt vai vì hơi thở của anh bên tai làm cô cảm thấy hơi nhột.
- Không cần đâu._ Shinichi vẫn tiếp tục thì thầm bên tai cô.
- Nhưng trông cậu vẫn có vẻ khó chịu nhỉ? Có chuyện gì sao?_ Shiho để ý thấy từ nãy tới giờ anh vẫn nhíu chặt mày.
- Không có gì, cậu đừng để ý._ Làm sao anh có thể nói là anh đang cảm thấy khó chịu khi có quá nhiều người đang để ý đến cô.
- Thật sao?_ Shiho vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
- Ừm...
- ..._ Thấy vậy, cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.
***
Từ lúc tiến vào sảnh tiệc, Ran luôn tìm kiếm hình ảnh của Shinichi nhưng vì người quá đông nên cô vẫn chưa tìm thấy. Mãi cho đến khi cô vô tình nhìn về phía sàn khiêu vũ thì đập vào mắt cô là hình ảnh Shinichi và Miyano nắm tay nhau tiến vào chính giữa sàn nhảy. Một cảm giác nhói đau trong tim cô khi thấy anh tỏ ra thân mật với cô gái ấy. Cố gắng kiềm chế để bản thân mình không bật khóc, Ran cố yêu cầu bản thân không nhìn về hướng đó tất cả đều vô dụng, ánh mắt cô vẫn không thể nào rời khỏi Shinichi. Thậm chí những lời thì thầm khen ngợi của những người kế bên về anh và Miyano như hàng nghìn mũi tên đâm vào trái tim cô.
- Cậu nhìn gì vậy Ran?_ Giọng nói của Sonoko đột nhiên vang lên bên cạnh.
- Không... không có gì..._ Cố gắng để giọng nói của bản thân mình như không có việc gì, Ran xoay mặt về hướng khác để tránh cho Sonoko nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của mình.
- Chắc chắn là có chuyện gì rồi đúng không? Cậu đừng hòng lừa tớ!_ Sonoko xoay người Ran lại.
- Thật sự... không có...
- Là tên khốn đó đúng không? Hắn ta đang ở đâu? Để tớ đi xử lý hắn._ Sonoko đảo mắt nhìn xung quanh.
- Đừng mà...
- Ran à, là cậu quá lương thiện, quá hiền lành nên mới để cô ta có cơ hội tiếp cận Shinichi._ Sonoko cảm thấy bất bình thay cô bạn của mình.
- Nghe tớ đi Sonoko, tớ không sao... với lại đây cũng là bữa tiệc đính hôn của họ (ý chỉ hai cặp đôi thanh tra Shiratori với cô Kobayashi và thiếu úy Sato với trung sĩ Takagi), tớ không muốn vì chuyện của mình mà phá hỏng bữa tiệc.
- Được rồi, tớ sẽ cố gắng.
***
Shinichi cảm thấy Shiho không tập trung khiêu vũ nên liền hơi dùng sức kéo cô sát vào người mình.
- Có chuyện gì sao?_ Shiho bị giật mình trước động tác bất ngờ của Shinichi.
- Câu này để tôi hỏi mới đúng. Cậu đang nhìn cái gì vậy?
- ... Hình như tôi vừa thấy Mori và Suzuki... Ở phía bên trái của cậu, hướng 11 giờ
Shinichi khẽ quay đầu nhìn về phía đó nhưng nhanh chóng quay lại.
- Không thấy..._ Shinichi cúi xuống trả lời cô.
- Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm...
- Chắc cậu không nhìn nhầm đâu, có lẽ Ran và Sonoko cũng được mời...
- Cậu... không đi tìm cô ấy sao? Lỡ như Mori hiểu lầm chúng ta... Không được, cậu mau đi tìm cô ấy đi._ Dứt lời, Shiho định rời khỏi sàn khiêu vũ nhưng Shinichi lại nhanh tay hơn giữ chặt lấy cô.
Shiho nhìn anh đầy khó hiểu.
- Không cần đâu._ Shinichi nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng đưa ra câu trả lời.
- Cậu..._Shiho không hiểu anh đang nghĩ gì nữa. Chẳng phải bình thường Shinichi sẽ chạy ngay đến bên cạnh thiên thần khi có cơ hội sao? Vậy mà bây giờ anh lại không làm thế. Giữa họ có chuyện gì sao?
Shinichi dường như hiểu được cô đang nghĩ gì:
- Từ từ cậu sẽ hiểu thôi..._ Shinichi tin rằng một ngày nào đó cô sẽ hiểu được tình cảm của anh dành cho cô.
Anh đã nói như vậy cô cũng không tiếp tục suy nghĩ về việc này nữa. Dù sao đây cũng là chuyện của họ cô không tiện xen vào.
Điệu nhạc chấm dứt, Shinichi và Shiho lập tức rời khỏi sàn khiêu vũ. Bỗng dưng có một người và phải Shinichi còn làm đổ một ít rượu lên ống tay áo của anh.
- Thành thật xin lỗi anh! Hay là để tôi đền lại tiền giặt áo khoác cho anh._ Người đàn ông liên tục nói xin lỗi với Shinichi.
- Không cần đâu chỉ đổ một ít rượu tôi đi rửa là sạch thôi._ Shinichi chỉ về hướng nhà vệ sinh.
- Một lần nữa thành thật xin lỗi anh._ người đàn ông vội vã rời đi.
Sau khi người đàn ông đi khuất, Shinichi quay lại nói với Shiho:
- Cậu đứng đây đợi tôi một lát. Nhớ đừng đi đâu đó!_ Shinichi đi về hướng nhà vệ sinh.
- Tôi không phải là con nít. Cậu mau đi đi._ Shiho nhíu mày.
***
Sau khi rửa sạch ống tay áo, Shinichi lập tức rời khỏi nhà vệ sinh. Anh không an tâm khi để cô ở một mình. Khi đi qua một góc khuất, Shinichi vô tình nghe thấy giọng của tên công tử ăn chơi ấy. Dường như cảm thấy bọn chúng đang có âm mưu gì đó, Shinichi vội tìm một chỗ khuất rồi ẩn vào trong.
- Tụi bây chuẩn bị tới đâu rồi? Đem loại thuốc đó tới chưa?
- Tới rồi! Mà lần này phải sử dụng tới thuốc mê, con mồi hẳn khó xơi nhỉ, Shiwashi?_ Một tên khẽ mỉm cười.
- Không hẳn khó xơi, mà là thằng bạn trai nó khiến tao khó chịu. Tao muốn nó tận mắt chứng kiến cảnh bạn gái nó nằm dưới thân tao rên rỉ cầu xin._ Shiwashi thuận tay châm một điếu thuốc, ánh mắt chứa đầy vẻ dục vọng.
- Làm gì cũng nhớ chừa phần anh em đấy Shiwashi._ Một tên khoát tay lên vai hắn.
- Đương nhiên. Tụi bây muốn làm gì cũng được, chỉ cần tụi bây cản thằng bạn trai nó lại là được._ Shiwashi chỉ tay vào lũ bạn.
- Chuyện nhỏ! Cứ để bọn này lo._ Dứt lời, cả bọn nhanh chóng rời đi.
Shinichi bước ra khỏi góc khuất. Hai tay siết chặt thành quyền. Anh khó khăn lắm mới nhịn được mà không ra tay đánh thằng khốn đó. Shinichi nén lại cảm giác bực bội rồi vội đuổi theo bọn chúng. Đứng từ góc nhìn của anh và mọi người thì bọn chúng có vẻ đang đứng nói chuyện cùng nhau nhưng nếu để ý kĩ thì một tên trong đó đang bỏ cái gì đó vào trong ly rượu. Xong việc cả đám tản ra chỉ để một tên ở lại. Shinichi liếc nhìn tên ở lại, ánh mắt tỏ ra khinh thường. Muốn dùng trò này để hại Shiho à, đừng có mơ.
Shinichi nhìn quanh một hồi, xác định đám kia sẽ không quay lại ngay, anh gọi một người phục vụ tới.
- Tôi là cảnh sát. Phiền anh hợp tác._ Shinichi giơ thẻ cảnh sát ra. Cũng may lúc nào cũng anh cũng đem theo thẻ nếu không thì phiền rồi.
- Vâ... vâng..._ Người phục vụ hoảng sợ nhìn Shinichi. Anh không biết mình phạm phải tội gì.
- Tôi đang theo dõi một kẻ tình nghi nhưng không tiện ra mặt. Bây giờ tôi muốn kiểm tra toàn bộ rượu trên bàn kia. Phiền cậu đem hết ra phía sau sảnh tiệc._ Shinichi chỉ tay về phia chiếc bàn, vẻ mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc.
- Vâng, tôi đi làm ngay.
- Tuyệt đối không để ai biết._ Shinichi nhấn mạnh lời nói.
- Vâng!_ Người phục vụ xoay người rời đi.
Shinichi vẫn đứng ở đó nhìn. Đợi sau khi chắc chắn cậu phục vụ khi nãy đem hết số rượu trên bàn đi. Shinichi tự tay đổ hết số rượu trong ly ra thì anh mới xoay người đi tìm Shiho.
- Thì ra cậu đang ở đây._ Shinichi từ phía sau tiến tới, vòng tay qua eo Shiho rồi kéo cô lại gần mình.
- Cậu làm trò gì vậy?_ Shiho ra hiệu cho anh bỏ tay ra vì còn nhiều người đang cùng cô trò chuyện.
- Xin chào! Tôi là Kudo Shinichi. Hân hạnh làm quen với mọi người._ Shinichi vờ như không thấy ám hiệu của cô, bàn tay đặt trên eo của Shiho âm thầm dùng lực kéo cô sát vào người mình.
- ...._ Shiho nhíu mày nhìn Shinichi đang vui vẻ trò chuyện với mọi người. Cô không hiểu hành động này của anh là có ý gì.
Vài người đang đứng xung quanh thấy rõ hành động của hai người đều ý nhị tìm cách rời đi. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại cô và anh.
- Rốt cuộc cậu muốn làm trò gì?_ Shiho kéo bàn tay đang đặt trên eo mình ra, nhíu mày không vui hỏi Shinichi.
- Không làm trò gì cả._ Shinichi nhìn Shiho.
- ....
- Đừng có suy nghĩ lung tung chứ!_ Shinichi búng nhẹ lên trán cô, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
- .... Khi nãy cậu đi đâu mà lâu vậy?_ Xoa nhẹ chỗ bị anh búng, Shiho nhanh chóng hỏi vào chuyện mình muốn hỏi nhất.
- À, có một chút chuyện nhỏ... tôi đã giải quyết xong rồi. Cậu không cần lo._ Shinichi không định để cô biết.
- Thật không?_ Shiho tỏ ra nghi ngờ xen lẫn lo lắng. Cái tên Shinichi này luôn thích lao đầu vào rắc rối, cái tính này của anh lúc nào cũng khiến cô lo lắng.
- Yên tâm. Chúng ta qua bên kia đi._ Shinichi nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt của cô, anh cảm thấy rất vui.
- Ừm.
***
Sonoko vô tình nhìn thấy cảnh Shinichi tỏ ra thân mật với Shiho. Cô cảm thấy may mắn khi Ran đã đi vệ sinh nếu không nhất định cậu ấy sẽ lại đau lòng vì cái tên phản bội ấy. Nghĩ đến đây, Sonoko bỗng nảy ra ý định. "Nếu cô đã làm cho bạn tôi đau lòng thì để tôi thay cậu ấy trả lại cho cô".
- Xin chào! Tôi là Sonoko Suzuki, hân hạnh được làm quen._ Sonoko tiến tới làm quen với một nhóm các cô gái đang cùng nhau trò chuyện.
- Hân hạnh được làm quen. Tôi là Hanako, con gái chủ tịch tập đoàn A.R._ Một cô gái giới thiệu trước, lần lượt đến những người khác.
Sonoko cùng mọi người trò chuyện được một lúc thì bắt đầu nhẹ nhàng chuyển đề tài.
- Buổi tiệc đính hôn hôm nay không chỉ có giới kinh doanh tham gia mà còn có rất nhiều thanh tra tham dự. Các cô có nghe qua về thanh tra Kudo Shinichi?_ Sonoko nhanh chóng dẫn dắt mọi người đến đề tài mới.
- Tôi có nghe qua. Hai năm trước cậu ấy rất nổi tiếng...._ Một cô gái trong nhóm lên tiếng.
- Đúng vậy, mọi bài báo của cậu ấy tôi đều đọc và giữ lại..._ Hanako cũng lên tiếng.
- Tôi từng là bạn học của thanh tra Kudo nên cũng biết khá nhiều về cậu ấy._ Sonoko tỏ vẻ mình rất hiểu về Kudo Shinichi.
- Cô thật là may mắn. Mau kể cho tôi nghe về cậu ấy._ Mọi người trở nên hào hứng.
- Kudo Shinichi là một người rất thích tham gia phá các vụ án. Đặc biệt là những vụ án khó. Ngoài ra cậu ấy cũng rất chung tình với thanh mai trúc mã của mình nhưng ...._ Sonoko tỏ vẻ tiếc nuối.
- Nhưng cái gì? Cô nhanh kể tiếp đi._ Hanako lên tiếng thúc giục.
- Nhưng đáng tiếc. Trong một lần tham gia một vụ án, cậu ấy lại bị một cô gái dụ dỗ, dần dần lạnh nhạt với bạn gái mình. Nếu là một cô gái bình thường thì coi như bạn tôi cùng cậu ấy có duyên nhưng không có nợ nhưng điều khiến tôi cảm thấy tức giận thay bạn tôi là cô gái kia chính là tội phạm trong vụ án ấy._ Sonoko cảm thấy hãnh diện với tài năng diễn xuất của mình.
- Thật là quá đáng._ Vài người tỏ vẻ bất bình thay cho bạn của Sonoko.
- Cô ta cũng quá trơ trẽn rồi!_ Hanako tức giận lên tiếng.
- Mọi việc không chỉ dừng ở đó. Hiện giờ cô gái ấy đang cùng làm việc với thanh tra Kudo Shinichi tại sở cảnh sát. À, chính là cô gái mặc váy đỏ ấy._ Sonoko càng đổ thêm dầu vào lửa, kích thích mấy cô gái càng tỏ vẻ bất mãn với Miyano.
- Để xem cô ta có vẻ gì mà dám đi quyến rũ ngài thanh tra Kudo._ Hanako nhanh chóng đi về phía Shiho, các cô gái còn lại cũng nhanh chóng đi theo.
Sonoko mỉm cười đắc ý. Miyano, cô chuẩn bị bị mất mặt đi.
***
Shiho cùng Shinichi vừa kết thúc một cuộc trò truyện với vài người thì trước mặt lại xuất hiện thêm vài cô gái.
- Tôi là Hanako, con gái của chủ tịch tập đoàn A.R. Cô là..._ Hanako tự giới thiệu trước, các cô gái còn lại cùng lần lượt giới thiệu.
- Tôi là Shiho Miyano. Hân hạnh được làm quen._ Shiho cảm thấy hơi khó hiểu. Những người mà cô và Shinichi trò truyện từ nãy đến giờ đều là thanh tra đến từ các đơn vị khác, vậy mà tự dưng lại có người từ phía kinh tế tới bắt chuyện. Shiho nhìn Shinichi nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu từ anh.
- Tôi là Shinichi Kudo. Hân hạnh được làm quen.
- Tôi đã từng thấy anh trên các bài báo._ Hanako khẽ mỉm cười với Shinichi.
- À..._ Shinichi tỏ vẻ mình đã biết.
- Tôi tuy là theo bố học kinh doanh nhưng cũng có hứng thú với những chuyện liên quan tới an ninh. Nghe nói cô Miyano đây từng là tội phạm nhỉ?_ Hanako dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Shiho.
- ...
Anh nhanh chóng cảm nhận cả người Shiho đột nhiên cứng đờ còn có hơi run lên. Shinichi nhíu mày nhìn cô gái tên Hanako. Bàn tay anh đặt trên eo của Shiho dùng lực kéo cô vào sát người mình
Shiho ngước nhìn Shinichi, lại nhìn thấy ánh mắt trấn an của anh, tâm tình cô thả lỏng đôi chút.
- Xem ra cô Hanako hiểu rõ về chúng tôi quá nhỉ?_ Việc Shiho từng tham gia tổ chức chỉ có người trong ngành mới biết. Vậy mà cô gái trước mặt anh lại biết, chắc chắn có người muốn gây bất lợi cho Shiho của anh.
- Chuyện này..._ Hanako cảm thấy cả người lạnh toát, nói năng cũng trở nên khó khăn.
- Có đôi khi không nên tùy tiện phát ngôn khi cô chưa biết tường tận sự việc nếu không hậu quả cô gánh không nỗi đâu. À, chúng tôi còn có việc, đi trước nhé._ Shinichi ôm Shiho rời đi.
- ..._ Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của Shinichi, Hanako mới cảm thấy dễ thở hơn. Nhớ tới ánh mắt của anh trước khi rời đi, cả người Hanako không tự chủ đươc mà run lên.
***
Shinichi ôm Shiho đi đến một chỗ ít người.
- Không cần để ý đến những lời cô ta nói._ Shinichi xoay người đứng đối diện với cô.
- Ừm..._ Shiho uống một ngụm rượu rồi gật đầu với anh.
- Có tôi ở đây, không có ai có thể ức hiếp cậu._ Shinichi nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng mịn của Shiho.
- Cảm ơn cậu..._ Không biết có phải là tác dụng của rượu không nhưng cô lại cảm thấy Shinichi đang nhìn cô rất dịu dàng. Trái tim bỗng đập nhanh một cách bất thường.
- Cảm ơn gì chứ... Này, cậu đừng có uống rượu nữa. Dạ dày của cậu vốn đã không tốt..._ Shinichi định lấy ly rượu từ trong tay Shiho nhưng lại bị cô tránh đi.
- Không sao. Một chút rượu này không làm tôi say được đâu._ Shiho mỉm cười nhìn anh. Khuôn mặt có chút ửng hồng.
- Hay là chúng ta về đi..._ Shinichi biết hôm nay cô uống nhiều như vậy chỉ vì đỡ rượu thay anh.
- Ngài Kudo..._ Bỗng một giọng nói từ sau lưng truyền đến.
Shinichi quay lại nhìn. Thì ra là một cậu phục vụ.
- Có chuyện gì?
- Có người nhờ tôi chuyển lời. Người đó muốn gặp ngài.
- Chuyện này..._ Shinichi vốn không biết đối phương là ai nên cũng không có ý định muốn gặp. Vả lại Shiho có vẻ đã say nên anh lại càng không yên tâm
- Cậu cứ đi đi, nhỡ đâu có chuyện gấp._ Shiho nhìn thấy sự do dự trong mắt anh nên nở nụ cười bảo đảm với anh mình sẽ không sao.
- Vậy cậu ở đây chờ tôi. Đừng đi lung tung. Tôi rất nhanh sẽ trở lại._ Shinichi nhanh chóng dặn dò rồi đi theo người phục vụ.
Người phục vụ dẫn Shinichi đến một góc khuất. Một người đàn ông từ đó bước ra. Anh nhanh chóng nhận ra đây chính là người vô tình va phải anh khi nãy. Nhưng có vẻ gì đó không giống lắm.
- Anh tìm tôi có việc?_ Shinichi nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề.
- Cậu theo tôi._ Người đàn ông dẫn anh đi lên lầu.
Hôm nay thanh tra Shiratori đã thuê hết sảnh trệt để tổ chức tiệc đính hôn vả lại tầng trên cũng không có thuê. Cả tầng đều chìm trong bóng tối. Người đàn ông dẫn Shinichi đi tới gần ban công rồi dừng lại.
- Đây là quà xin lỗi vì khi nãy va phải cậu._ Người đàn ông chỉ về phía ban công.
Ở đó có hai bóng người đàn ông đang đứng trò chuyện.
Shinichi bước lại gần. Cuộc trò chuyện nhanh chóng được anh hiểu ra. Thì ra là chủ tich tập đoàn SR, còn người đàn ông kia hẳn là người bên cục thuế. Xem ra chủ tich tập đoàn SR muốn trốn thuế lần này nên đã hối lộ người bên cục thuế. Shinichi lấy điện thoại ra ghi âm cuộc trò chuyện rồi gửi cho người quen bên viện kiểm soát kinh tế.
- Xem ra chủ tịch tập đoàn SR lại thích trốn thuế đấy._ Sau khi xác nhận đã gửi xong, Shinichi từ trong bước ra nhìn người đàn ông vừa béo vừa lùn trước mặt. Người đàn ông bên cục thuế thấy tình hình không ổn liền lập tức rời đi.
- Cậu... cậu là ai?_ Chủ tịch tập đoàn SR hoảng sợ nhìn Shinichi.
- Ông không cần biết tôi là ai._ Shinichi nở nụ cười mỉa mai. Đúng là cha nào con nấy. Trong đầu toàn nghĩ những thứ không sạch sẽ.
- Rốt cuộc cậu muốn gì? Chuyện vừa rồi cậu coi như là không thấy cũng không nghe gì thì cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được._ Chủ tịch tập đoàn SR vội lấy ra một tờ chi phiếu.
- Haiz... Đáng tiếc... Con người tôi lại không thiếu tiền. Có trách thì trách con trai ông lại dám có suy nghĩ bẩn thỉu với người của tôi._ Shinichi tiến lại gần chủ tịch tập đoàn SR. Hạ thấp giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe.
- ....
- Đoạn ghi âm tôi đã gửi tới viện kiểm soát rồi. Ông cứ chờ bị điều tra đi._ Shinichi xoay người bỏ đi.
Chủ tịch tập đoàn SR như chết đứng tại chỗ. Ông ta không ngờ mình lại bị thằng con mình hại.
Người đàn ông thấy Shinichi rời đi cũng rời đi theo. Khi bước xuống cầu thang, Shinichi đột nhiên dừng lại xoay người.
- Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây, Kaito Kid?
- ... Cậu phát hiện khi nào vậy, thám tử... à không... thanh tra Kudo?_ Kaito Kid cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa.
- Từ khi nãy. Người va phải tôi khi nãy chắc bị dính rượu vào áo, còn cậu thì không, còn nữa người ông ta đầy mùi thuốc._ Shinichi nhẹ nhàng nói ra các điểm khác nhau.
- À..._ Kaito Kid vờ nghiêm túc suy nghĩ những điều Shinichi vừa nói.
- Nhưng có vẻ cậu đang không có gì làm nhỉ? Rốt cuộc cậu gọi tôi đến đây có việc gì?_ Shinichi biết rõ tài hóa trang của Kaito Kid, dễ dàng để anh phát hiện ra đúng là chuyện lạ.
- Chỉ là muốn tới xem buổi tiệc đính hôn của cảnh sát có gì khác với người thường không thôi. Còn chuyện vừa rồi thì coi như là thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ đi._ Kaito Kid mỉm cười nhìn Shinichi.
- Dù sao thì cũng cảm ơn cậu. Tôi đi trước đây._ Shinichi xoay người rời đi.
***
Sau khi Shinichi vừa rời đi. Shiho vừa muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ thì trước mặt lại xuất hiện một người. Nhìn kĩ lại thì ra là tên công tử của tập đoàn gì đó.
- Người đẹp! Chúng ta lại gặp rồi._ Shiwashi mỉm cười.
- ...
- Nào, uống cùng tôi ly này, xem như là tôi với cô có duyên quen biết tại buổi tiệc này._ Shiwashi đưa một trong hai ly rượu trên tay cho Shiho, bản thân thì uống ly còn lại.
Shiho cảm thấy tên này cố ý đi theo cô.
- Cạn ly_ Shiwashi chạm nhẹ ly của mình vào ly Shiho.
Hắn thấy cô chừng chừ không uống liền nói.
- Cô không uống là không nể mặt tôi rồi.
Shiho không muốn đôi co với tên này liền uống hết ly rượu.
- Tôi đi được chưa?_ Shiho đặt ly rượu trống không xuống bàn rồi chuẩn bị rời đi.
- Từ từ đã. Tôi còn muốn cùng cô trò chuyện mà._ Shiwashi tiến lại gần Shiho.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Shiwashi nhíu mày không vui, lấy điện thoại từ túi ra xem.
- Ba gọi con có việc gì không?_ Shiwashi thấy Shiho có ý định rời đi liền vươn tay kéo cô lại.
- Mày ngay lập tức về nhà cho tao._ Bên đầu dây bên kia, chủ tịch tập đoàn SR hét lớn trong điện thoại.
- Con còn chút việc..._ Shiwashi không cam tâm để vuột mất con mồi.
- Về ngay lập tức. Nếu không thì mày đừng trách tao._ Chủ tịch tập đoàn SR cắt ngang lời hắn, trực tiếp ra lệnh.
- Vâng, con về ngay._ Shiwashi buồn bực buông Shiho ra. Chỉ thiếu một chút nữa... hắn đã có thể có được cô.
Shiho nhanh chóng lùi lại, khi nãy nếu tên này không buông ra thì cô đã cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Shiwashi nhanh chóng rời đi. Đám công tử ăn chơi kia cũng mất đi người cầm đầu nên cũng không có ý định tiếp cận Shiho.
Shiho bỗng nhiên cảm thấy hơi chóng mặt. Có lẽ là uống nhiều quá rồi chăng chứ không hề nghĩ rằng là do ly rượu vừa rồi. Cô cảm thấy bầu không khí trong đây hơi ngột ngạt liền đi ra vườn hoa bên cạnh sảnh tiệc ngồi nghỉ.
***
Shinichi nhanh chóng trở lại chỗ của Shiho nhưng chẳng thấy người đâu. Trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, anh nhanh chóng đi tìm Shiho.
***
Shiho ngồi nghỉ tại đài phun nước trong vườn hoa. Cảm giác chóng mặt ngày càng nhiều. Cô cố gắng tỉnh táo, tìm điện thoại trong ví định gọi cho Shinichi. Bỗng một giọng nữ vang lên.
- Ai chà, xem ra ai đó bị vứt bỏ nhỉ?_ Sonoko nhìn Shiho mỉa mai, bên cạnh cô là Ran đang nhìn Shiho.
- Cô là..._ Shiho cố gắng nhớ xem đây là ai, nhưng cảm giác chóng mặt khiến cô không thể nào tập trung được.
- Lại còn giả vờ. Đừng tưởng như thế là xong chuyện. Ban nãy cô cùng tên Shinichi tỏ ra thân mật lắm mà._ Sonoko tiếp tục mỉa mai lại vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Shiho càng thêm tức giận.
- Cô quen Shinichi? Có thể... giúp tôi gọi cậu ấy không?_ Shiho loạng choạng đứng dậy nắm lấy tay Sonoko.
- Cô nghĩ gì vậy? Đang nằm mơ à, bản thân đi cướp bạn trai của người khác mà còn mặt dày đi nhờ vả._ Sonoko hất mạnh tay Shiho ra, vẻ mặt đầy sự khinh thường.
Bị hất mạnh, Shiho lảo đảo ngã xuống. Cánh tay không biết bị gì mà đau buốt. Cô cố gắng đứng dậy nhưng không tài nào đứng lên được.
Ran thấy vậy định tiến tới đỡ Shiho dậy nhưng bị Sonoko cản lại.
- Cậu làm gì vậy?_ Sonoko kéo Ran lại.
- Hình như cậu ấy say rồi, để tớ đỡ cậu ấy dậy._ Ran gỡ tay Sonoko ra.
- Cậu bị điên à! Cô ta chính là hồ ly tinh. Cô ta đang cướp đi Shinichi của cậu. Cậu còn muốn giúp đỡ tình địch của mình. Cậu lương thiện quá đó Ran._ Sonoko tiếp tục ngăn cản.
Thấy Ran dừng lại, Sonoko mới buông tay ra.
Thực ra từ tận đáy lòng Ran cũng không thích Shiho. Cô ghen tị với Shiho. Cô ấy có thể đồng hành cùng Shinichi, cô ấy có ngoại hình xinh đẹp, cô ấy thông minh để hiểu những vụ án mà bản thân cô không hiểu nỗi.
- Này, cô giả vờ yếu đuối cho ai xem._ Sonoko nhìn Shiho đang ngồi dưới đất.
- ...
- Này..._ Sonoko tiến tới định dùng chân đá nhẹ lên người Shiho. Cô không tin Shiho sẽ không phản kháng thì bỗng nhiên bị một bóng người xô mạnh.
Ran nhanh chóng đỡ Sonoko. Cả hai lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững.
- Shiho... Shiho..._Shinichi vội đỡ cô dậy rồi ôm vào lòng. Có trời mới biết khi nãy anh tìm khắp sảnh tiệc, hỏi vài người phục vụ mới biết Shiho đang ở đây. Nhưng vừa tới đây thì lại thấy cảnh Shiho ngã ngồi dưới đất còn Sonoko đang định làm gì đó với Shiho. Nhanh chóng quan sát khắp người cô, anh nhanh chóng phát hiện thấy vết xước dài trên cách tay trắng nõn. Miệng vết thương còn đang chảy máu. Shinichi nhíu mày nhìn hai người trước mặt.
- Kudo...?_ Shiho mơ màng ngước nhìn anh. Tâm trạng cô cuối cùng cũng thả lỏng khi ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh.
- Là tôi. Đừng sợ._ Shinichi cảm nhận được sự lo lắng của cô. Vòng tay ôm cô càng thêm chặt
- Tôi... rất chóng... mặt._ Tầm mắt Shiho dần dần tối đi rồi chẳng biết gì nữa
- Shiho.... Shiho..._ Shinichi liên tục vỗ nhẹ lên mặt cô. Ánh mắt đầy lo lắng.
- Đóng kịch giỏi thật đấy. Sao cô ta không đi làm diễn viên luôn đi._ Sonoko lên tiếng mỉa mai.
- Là cậu làm cô ấy ngã?_ Shinichi nhíu mày nhìn Sonoko.
- Thì sao? Shinichi, cậu đừng để con hồ ly tinh đó mê hoặc để rồi làm rạn nứt tình cảm của cậu với Ran._ Sonoko quyết tâm làm Shinichi thay đổi cách suy về Shiho.
- Nhà Suzuki thật là không biết cách dạy dỗ cậu đấy. Tốt nhất là cậu nên ăn nói có văn hóa, đừng có mở miệng ra là nói những lời khiến người khác chán ghét._ Shinichi vô cùng tức giận khi nghe thấy Sonoko xúc phạm Shiho.
- Cậu quả nhiên là bị hồ ly tinh làm mờ mắt rồi. Cậu mau buông cô ta ra. Cậu còn muốn làm Ran đau lòng tới chừng nào?_ Sonoko tiến tới tách Shinichi và Shiho ra.
- Đủ rồi đấy, Suzuki! Cậu không có tư cách bình phẩm Shiho._ Shinichi đẩy Sonoko ra.
- Shinichi, sao cậu lại đẩy Sonoko?_ Ran nhanh chóng đỡ lấy Sonoko. Ánh mắt nhìn Shinichi đầy vẻ trách móc.
- Suzuki. Nếu tôi còn nghe cậu xúc phạm Shiho nữa thì đừng trách tôi gọi người bắt cậu tội phỉ bán. Còn nữa chuyện giữa tôi và Ran, tốt nhất là cậu đừng có xen vào._ Sau khi cảnh cáo Shinichi bế Shiho rời đi hoàn toàn không để ý đến lời nói của Ran.
- Shinichi...
Ran nhìn Shinichi rời khỏi, không kiềm được mà bật khóc. Đây không còn là Shinichi mà cô quen biết nữa. Sonoko thấy Ran khóc như vậy nhất thời cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể an ủi rồi đưa Ran về nhà.
***
Shinichi không đưa Shiho về chung cư mà trực tiếp về nhà của anh.
Đặt Shiho lên giường, anh đi xuống bếp rồi pha ly nước chanh mang lên phòng.
Đỡ Shiho ngồi tựa vào mình, Shinichi kiên nhẫn đút từng muỗng nước chanh cho cô. Vô tình anh làm đổ một ít nước lên người cô. Shinichi thở dài vì sự bất cẩn của mình. Đặt cô nằm xuống, anh mở tủ tìm một bộ quần áo để thay cho Shiho. Nhìn một loạt quần áo trong tủ, Shinichi nhất thời không biết nên cho cô mặc cái gì nên đành lấy đại một cái áo sơmi rồi giúp cô thay đồ. Đứng nhìn Shiho rồi lại nhìn cái áo, nội tâm Shinichi đấu tranh kịch liệt không biết có nên thay quần áo giúp cô không. Sau một hồi phân vân, anh quyết định thay vậy. Trái tim như muốn nhảy khỏi lòng ngực, Shinichi tự nhủ không thấy gì hết, không thấy gì hết nhưng tầm mắt lại không theo ý anh mà lại nhìn đến chỗ không cần nhìn trên cơ thể Shiho. Cả người bỗng khô nóng đến khó chịu, trán anh đầy mồ hôi mặc dù trong phòng có điều hòa. Thay quần áo giúp cô gần 15 phút mà Shinichi cảm thấy gần như một tiếng đã trôi qua, chiếc áo sơmi trên người ướt đẫm mồ hôi. Khó khăn lắm anh mới kiềm chế bản thấy mình không ý đồ đen tối với cô.
Shinchi nhanh chóng ra khỏi phòng, cởi vài nút áo mới cảm thấy thoải mái đôi chút. Trong đầu liên tục nhớ đến hình ảnh khi nãy. Anh âm thầm khinh bỉ bản thân. Shinichi xuống dưới bếp, uống vài ly nước lạnh mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn. Chợt nhớ đến ánh mắt Shiho trong lần anh vô tình nhìn thấy cơ thể cô, trong lòng anh không ngừng cầu nguyện rằng Shiho không vì chuyện này mà giết anh.
Shinichi chợt nhớ trên tay cô còn vết thương chưa xử lý, anh vội đi lấy hộp sơ cứu rồi đi lên phòng.
Đỡ Shiho tựa vào lòng, Shinichi bắt đầu xử lý vết thương. Cả quá trình anh đều rất nhẹ nhàng, sợ mình mạnh tay làm cô bị đau.
- Shiho, thật xin lỗi. Lại để em bị thương rồi._ Shinichi hôn nhẹ lên trán cô.
Shiho cảm thấy lạnh, theo bản năng tìm đến chỗ có hơi ấm. Vòng tay ôm chặt lấy cơ thể Shinichi trong vô thức.
- Chị.... Đừng bỏ em lại một mình..._ Shiho nói trong mơ hồ. Trong mơ cô thấy chị Akemi mỉm cười tạm biệt với mình.
- Shiho! Shiho!..._ Shinichi biết, thật ra trong lòng cô luôn luôn bị ám ảnh bởi cái chết của chị Akemi. Anh luôn biết cô không mạnh mẽ như vẻ ngoài mà cô thể hiện. Vòng tay càng ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của Shiho.
- Em rất cô đơn... đợi em theo chị..._ Shiho thấy chị quay người bỏ đi, dù cô có cố gắng đến mấy thì cũng không thể đuổi kịp chị Akemi. Nước mắt không kiềm được mà chảy dọc theo khuôn mặt cô.
- Shiho, đừng khóc. Em không hề cô đơn, em còn có anh._ Shinichi đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Môi Shinichi dần dần di chuyển đến đôi môi nhỏ của Shiho. Ban đầu chỉ như chuồn chuồn lướt qua nhưng bây giờ anh lại cảm thấy không đủ. Đầu lưỡi bá đạo cạy mở hàm răng cô rồi nhanh chóng vươn vào càn quét. Shiho mơ mơ hồ hồ đáp lại. Hai đầu lưỡi cùng nhau quấn quýt khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn.
Ánh mắt Shinichi tối lại ẩn chứa đầy dục vọng. Cơ thể nhanh chóng xảy ra phản ứng, anh muốn cô. Sau khi rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy, nụ hôn dần dần di chuyển đến xương quai xanh đầy quyến rũ của Shiho. Chẳng mấy chốc, trên đó đã in đầy dấu hôn của anh.
- Umh..._ Shiho cảm thấy khó chịu. Đôi môi khẽ phát ra âm thanh nhỏ.
Shinichi bị âm thanh đó làm thanh tỉnh không ít. Ngẩng đầu nhìn Shiho đang ngủ say, đôi môi sưng đỏ sau nụ hôn khi nãy, vài nút áo sơmi đã bung ra ẩn hiện cảnh đẹp bên trong. Shinichi thầm mắng bản thân không biết bao lần, hành động vừa rồi của anh chẳng khác tên Shiwashi là bao. Nhanh chóng cài lại nút áo giúp Shiho, Shinichi rời khỏi người cô đi vào phòng tắm.
Tắm đi tắm lại hai ba lần bằng nước lạnh, Shinichi mới cảm thấy cơ thể mát mẻ hơn đôi chút. Khoác áo tắm lên người rồi ra khỏi phòng tắm. Shinichi leo lên giường, ôm Shiho vào lòng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Một đêm nhẹ nhàng trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro