Chương 1 : Mở Đầu
Phù Dung - một tiên tử có dung mạo xinh đẹp nổi bật nhất trong những tiên vườn đào, được Tây Vương Mẫu yêu thương hết mực nên được người ban cho một bảo vật có ý thức
Ngọc Lộ - Một viên ngọc bích quý hiếm có thể nói chuyện bầu bạn với nàng , nhắc nhở cũng như giúp đỡ nàng hoàn thành công việc được Vương Mẫu phân phó
Cho đến ngày Phù Dung cầu xin Vương Mẫu cho phép Ngọc Lộ được cùng tu hành với nàng và được người chấp thuận
Ngàn năm sau , Ngọc Lộ tu luyện thành hình người trở thành người chị em tốt cũng như người hầu phò tá nàng
Tiên Phù Dung luôn hoàn thành tốt công việc của mình nhưng không hiểu sao nàng lúc nào cũng luôn u buồn .
Vương Mẫu quyết định ban đặc ơn cho Phù Dung xuống hạ giới một ngày du ngoạn sơn thủy để nàng hết u sầu rồi trở về thiên giới .
Vì thế Ngọc Lộ cũng nhận đặc ơn được cùng nàng xuống hạ giới
Hai tỷ muội cùng nhau hòa vào dòng người tru du khắp nơi , ngắm nhìn núi non hùng vĩ , những cánh đồng hoa bướm bay lượn làm Phù Dung yêu thích hạ giới hơn.
Gần cuối ngày , Nàng và Ngọc Lộ đi qua một con suối có dòng nước trong xanh
Nàng nài nỉ tiểu muội cùng vui đùa dưới suối đến hết ngày . Khi bước lên bờ tìm lá bùa để làm phép về trời thì không thấy đâu nữa
Ngọc lộ định bay đi tìm nhưng thấy tỷ tỷ tủi thân khóc nức nở đành không nỡ. May thay, có một chàng thợ săn tên Đông Tâm đi qua thấy hai tỷ muội tội nghiệp nên đã cho họ về tá túc tại nhà.
Nhà của Đông Tâm rất nghèo, mẹ già thì lại đau ốm triền miên không khỏi . Vì thế chàng luôn phải vào rừng săn thú đem về nấu cho mẹ ăn.
Phù Dung khuyên chàng đừng săn bắn muôn thú mà hãy dùng củi đổi lấy đồ ăn , hái rau rừng về ăn. Nhưng chàng không đồng ý nếu như không có thịt mẹ chàng sẽ không qua khỏi
Nàng liền sử dụng y thuật xem bệnh cho mẹ Đông Tâm đồng thời cũng hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho bà.
Đông Tâm ngày ngày lên núi kiếm củi với hái nấm . Phù Dung cũng cùng Ngọc Lộ đi tìm thảo dược.
Ngọc Lộ cảm thấy không ổn liền năn nỉ tỷ tỷ để bản thân dùng nguyên thần trở lại thiên giới xin bùa phi thiên. Nhưng Phù Dung đã lỡ hứa với Đông Tâm sẽ chữa trị cho mẹ chàng nên nàng không thể để muội muội rời bỏ chân thân chỉ để giúp nàng về trời .
_ Tỷ tỷ phải nghe lời muội , nếu chúng ta không về lại thiên giới chắc chắn vương mẫu nương nương sẽ nổi trận lôi đình
_ Ta không thể thấy chết mà không cứu , muội muội cũng thấy Đông Tâm đã cho chúng ta ở nhờ vì thế tỷ cũng phải báo đáp ơn cứu giúp của chàng ấy
Ánh mắt Ngọc Lộ trở nên đau đớn
_ Nếu tỷ tỷ động lòng với người đàn ông đó chắc chắn sẽ bị thiên giới trừng phạt , lúc đó cả muội cũng không thể giúp tỷ
Phù Dung cầm hai tay nàng
_ Ta nhất định sẽ không phải lòng chàng hãy tin tưởng ta
Thấy tỷ tỷ cầu xin như vậy, Ngọc Lộ cũng không thể nài nỉ nữa, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ hóa thành ngọc bội treo trên thắt lưng của Phù Dung .
_ Muội muội an tâm ! Sau khi mẹ Đông Tâm được chữa khỏi bệnh , ta sẽ cùng muội về thiên giới xin tội .
Nàng cầm bảo ngọc nhẹ nhàng an ủi rồi tiếp tục tìm thảo dược .
Nhờ sự chữa trị cũng như chăm sóc tận tâm của Tiên Phù Dung , mẹ của Đông Tâm khỏi bệnh . Vì quá lao lực nàng vì kiệt sức mà ngất đi. Nhìn thấy đôi bàn tay thon dài xinh đẹp của nàng chai sần, đầy vết trầy xước do bị gai cào khi leo núi hái thảo dược, đào rễ cây thuốc để chữa bệnh cho mẹ chàng . Đông Tâm vô cùng thương cảm và biết ơn Phù Dung .
Điều Ngọc Lộ không mong muốn đã đến
Rơm lâu ngày bén lửa
Hai người họ nảy sinh tình cảm và yêu nhau
Ngọc Lộ hết lòng khuyên can nàng
_ Phù Dung tỷ tỷ! Ngày ấy tỷ đã hứa gì với muội ? Chẳng phải sau khi mẹ chàng ta khỏe mạnh, tỷ sẽ theo muội về thiên đình xin tội sao ?!!!?!
Phù Dung ôm Ngọc Lộ lòng thắt lại nghẹn ngào
_ Tỷ không thể trở về thiên đình được nữa... Muội muội xin lỗi vì đã thất hứa với Muội... Ta...
_ Nhân lúc tình cảm của tỷ và chàng ta chưa sâu đậm! Hãy buông tay đi tỷ tỷ!!! Tỷ và chàng ta ở hai thế giới khác nhau!!! Hai người nếu ở bên nhau luật thiên giới chắc chắn không buông tha cho tỷ
Ngọc Lộ khóc lóc van xin
_ Muội vì lo nghĩ cho Phù Dung tỷ tỷ vì thế muội xin tỷ quay đầu làm bờ hãy suy nghĩ lại...
Phù Dung nuốt nước mắt trong tim phù phép cưỡng ép Ngọc Lộ về lại ngọc bội
_ Tỷ biết muội lo nghĩ cho tỷ... nhưng tỷ đã trót yêu chàng không thể rời xa chàng được nữa... Ngọc Lộ... hãy tha thứ cho ta
Kể từ đó không ai thấy Ngọc Lộ xuất hiện nữa , Đông Tâm hỏi thăm nhận được câu trả lời rằng nàng đã về lại thiên cung từ Phù Dung.
Dần dần Phù Dung quên mất những việc trên trời và sống hạnh phúc cùng Đông Tâm nơi trần gian
Hết một ngày , Vương Mẫu nương nương không thấy Phù Dung tiên tử trở về liền bấm quẻ thì biết được sự tình là vì làm mất lá bùa phi thiên nên nàng không thể về trời, lại còn có tình cảm với người phàm . Liền cho thiên binh , thiên tướng xuống bắt nàng về trời . Trước khi bị bắt về trời , Phù Dung trao cho Đông Tâm viên bảo ngọc có thể nhớ quá khứ vị lai và luôn nhớ về nàng
Sau khi trở về Trời, Vương Mẫu trách tội Phù Dung. Thế nhưng nàng lại nói với Vương Mẫu rằng sẽ bằng lòng đánh đổi đạo hạnh ngàn năm tu hành của mình chỉ với mong muốn được làm người phàm và sống bên Ðông Tâm. Vương mẫu tức giận liền phán rằng:
_ Nhân sinh tự sinh tự diệt , khó khăn lắm con mới được thành chính quả, nay vì người phàm mà đánh đổi đạo hạnh ngàn năm thật không đáng, nhân gian không hữu tình như con nghĩ đâu .
Phù Dung hết lời van xin và chấp nhận đánh cuộc với Vương mẫu, nếu Ðông Tâm vô tình với mình và không được hạnh phúc bên Ðông tâm, Phù Dung nguyện sẽ không làm người nữa.
Vương mẫu phán tiếp:
_Cho dù Ðông tâm có chung tình bao nhiêu đi nữa cũng không thoát khỏi dư luận xã hội và luân thường đạo lý. Ta vẫn là khuyên con nên suy nghĩ cẩn thận , kẻo hối hận không kịp”.
Thế nhưng nàng tiên Phù Dung vẫn kiên quyết chấp nhận thử thách.
Phù Dung đầu thai xuống trần nhưng lại làm thân nam nhi chứ không phải là nữ, tuy mang hình hài là của một nam nhân nhưng trái tim và tâm hồn vẫn là nhi nữ. Nàng rất buồn và nuốt lệ cay đắng ráng tìm cho được Đông Tâm, nhưng số trời đã định nên mãi tới 20 năm nàng mới tìm được Đồng Tâm.
Khi gặp lại thấy nàng trong hình dáng nam nhân, Đông Tâm vô cùng ngạc nhiên nhưng vì có viên ngọc lộ ngày xưa giúp hai người nhận ra nhau. Họ vui mừng hạnh phúc, nước mắt ngọt, đắng, chát cứ không ngừng rơi. Thế nhưng đau đớn làm sao Đông Tâm đã có vợ và hai con thơ dại. Nàng nghe xót xa nhưng vì cố gắng vượt qua thử thách do Vương mẫu sắp đặt nên đành chấp nhận.
Hai người phải lén lút gặp nhau mỗi tháng vài lần để được ở cạnh nhau. Tuy nhiên, cuối cùng vợ Đồng Tâm cũng đã phát hiện. Chuyện vỡ lỡ nhưng với thân xác này thì có giải thích đến đâu cũng không có ai tin, mọi chuyện đều do Đông Tâm quyết định.
Vì vợ và con mà chàng bắt buộc chỉ được chọn một trong hai mà thôi. Đông Tâm yêu Phù Dung nhưng vì hai đứa con thơ dại đang than khóc não lòng nên chàng đành buông xuôi phụ bạc nàng để trở về với gia đình của mình.
Trái tim Phù Dung tan nát vụn vỡ từng mảnh trong cơ thể . Thế nên nàng vì quá đau buồn, uất ức mà chết đi, Ngọc Lộ thoát khỏi phong ấn, nàng ôm cơ thể tỷ tỷ tức tưởi khóc than
_ Tỷ tỷ người thật khờ dại... nếu như chịu nghe lời muội thì giờ tỷ đã không thành như vậy...
Phù Dung nhìn muội muội thân thương dùng chút hơi tàn cuối cùng nhắn nhủ nàng
_ Ngọc Lộ... muội nhất định phải sống thật hạnh phúc... không được vì ta mà chết theo...
Ôm lấy thân xác tỷ tỷ lần cuối trước khi nàng ấy tan thành tro bụi , nàng căm phẫn nước mắt rơi lã chã
_Tới nước này...tỷ còn nói vậy.... tỷ là chủ nhân của muội... thì tất nhiên muội phải theo tỷ...
Ngọc Lộ cũng tan vỡ thành tro bụi , nguyên thần nàng cứ vất vưởng ngay bên cạnh nơi Phù Dung ngã xuống .
Linh hồn Phù Dung hòa cùng cây cỏ hóa thành hoa phù dung
Hoa Phù Dung sớm nở tối tàn
Đông Tâm hay chuyện muốn chết theo nàng nhưng vì còn gánh nặng hai con nhỏ trên vai nên không thể tự sát. Chàng nuốt lệ vào trong, đêm đêm tìm đến than thở với hoa Phù Dung
Nguyên thần Ngọc Lộ hiện hữu cầm đá ném đuổi hắn không cho đến gần cây hoa nhưng ngày nào đến khi đêm buông xuống cũng tìm đến mặc kệ bị nàng xua đuổi.
Vương mẫu không muốn Phù Dung vì quyến luyến mà không được siêu thoát nên Người chỉ cho hoa nở vào ban ngày và hoàng hôn xuống thì phai tàn và phải tự rụng để tránh cho Phù Dung phải đau lòng mỗi khi nhìn thấy Đông Tâm.
Cho đến ngày , Đồng Tâm trở nên già yếu muốn tìm đến Phù Dung lần cuối , Ngọc Lộ buông một câu vô tình
_ Vì ngươi mà tỷ tỷ chết oan ức, cho dù ngươi có chết thì ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi
Dù Đông Tâm có van nài thế nào , Ngọc Lộ cũng bỏ ngoài tai cho đến khi nàng thấy hoa tàn sớm hơn gió đã mang toàn bộ cánh hoa bay xuống núi trước khi hoàng hôn buông xuống.
Đến lúc này nàng mới hiểu Đông Tâm đã không còn tồn tại trên nhân thế nữa. Nhìn những cánh hoa bay phủ trời đất nàng không tự hỏi bản thân một câu
_ Tỷ tỷ đang khóc cho hắn sao ?
Ngọc Lộ biết tỷ tỷ của nàng vẫn còn rất yêu hắn nhưng giờ hai người đã phân ly mãi mãi không bao giờ cũng không nên gặp lại nhau .
_ Yêu là gì mà khiến cả tiên và người phàm phải sống trong đau khổ như vậy?
Nàng không biết cũng không cần biết, bởi ý nguyện của nàng có lẽ cũng đã thành hiện thực. Nàng không còn vương vấn trần thế nữa , dù sứ mệnh vẫn còn nhưng chỉ mong nguyên thần sẽ phân tán thật nhanh không còn phải chứng kiến những màn hoà ly ly biệt khiến tâm can càng thêm rối bời.
10 năm sau , một bà lão phàm nhân trong tay xách một cái làn có chứa một sinh linh yếu đuối đang gào khóc trong đêm muộn. Bà ta đã đặt cái giỏ xuống gốc cây phù dung , vẫn luôn mồm khấn phật trong khi đó lại nhẫn tâm bỏ rơi đứa nhỏ còn đỏ hỏn bọc trong một tấm chăn. Ngọc Lộ không còn sức để hiện thân đuổi bà ta cùng cái làn phiền phức rời đi
Đứa bé gào tiếng khóc non nớt, cố gắng sống sót trong đêm giá lạnh. Nàng không nhìn nó, bởi biết sinh mệnh của nó không kéo dài chỉ trong vài khắc nữa, nó sẽ chết vì giá rét . Bản thân nàng cũng vậy, sắp đón cái chết thật sự, nguyên thần tan hết giờ chỉ còn lại mỗi linh hồn còn vương vấn mỗi cây phù Dung bên cạnh.
Đứa trẻ cũng đã ngưng khóc , chỉ còn chút hơi thở yếu ớt. Có lẽ hắc bạch vô thường sắp đến đưa nó đi. Chớp mắt nhìn vào cái làn , giá lạnh ăn làn da non nớt . Khẽ cất giọng an ủi
_ Hẳn đau lắm nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi , mọi nỗi đau rồi sẽ biến mất sau khi ngươi rời bỏ thân hình bé nhỏ đó...
Ngọc Lộ nhắm mắt khi mở mắt ra thì bản thân đang đứng trong một không gian trắng xóa nơi chỉ có cây phù dung đứng ở đó. Một bóng dáng quen thuộc ở sau lưng khẽ cất tiếng gọi tên nàng
_ Ngọc Lộ
Nàng biết giọng nói dịu dàng đó , khi quay lại nước mắt tưởng như đã không còn rơi được nữa lại tuôn trào không ngừng
_ Phù Dung tỷ tỷ...
Nàng lao vào ôm con người trước mắt, vẫn mùi hương nhẹ nhàng, y phục hồng phấn đoan trang xinh đẹp . Gương mặt thì càng không thể nào là giả được, nụ cười dịu dàng, bàn tay thon dài có đeo chiếc vòng ngọc nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc Lộ
Bao nhiêu nhớ nhung , oan ức , khổ sở đều dồn vào lúc này . Phù Dung Tiên vuốt tóc của muội muội bé nhỏ , lắng nghe những ấm ức đã dồn nén quá lâu. Nàng cất giọng trầm buồn
_ Ta xin lỗi vì đã gây ra quá nhiều đau thương cho muội, để muội một mình suốt mấy chục năm qua
_ Không sao cả ! Muội sắp đến bên tỷ rồi ! Chỉ một lúc nữa ! Hai ta sẽ đoàn tụ sẽ không bao giờ chia xa nữa !
Ngọc Lộ nở nụ cười , hai dòng nước mắt ướt đẫm gương mặt nhưng tỷ tỷ không hề cười với nàng . Ánh mắt Phù Dung trở nên nghiêm khắc
_ Muội đã không nghe lời ta , muội đã tự hủy mất linh căn của mình . Ta thật sự rất thất vọng về muội
Lần đầu tiên, Phù Dung Tiên thật sự đang tức giận khiến Ngọc Lộ ngây ngốc người . Đôi mắt chứa đựng một nỗi sợ hãi
_ Tỷ tỷ...
_ Chẳng lẽ những lời ta nói với muội chỉ như nước chảy vách đá ? Vậy tình tỷ muội của chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đây thôi sao ?
Phù Dung đứng lên toang bỏ đi thì bị giữ chặt vạt tay áo
_ Xin tỷ đừng từ Ngọc Lộ ! Ngọc Lộ sẽ luôn nghe lời tỷ tỷ không một lời oán thán! Xin người Phù Dung Tiên tử !
Bước chân dừng lại , lặng lẽ xoa đầu nàng
_ Ta muốn muội phải tiếp tục sống , nếu không muốn trở thành thần tiên thì làm một phàm nhân trải qua mọi khó khăn có một cuộc sống thật hạnh phúc... Hãy học cách yêu bản thân và có một chỗ dựa vững chắc
_ Vâng... tỷ tỷ... muội sẽ tiếp tục sống... và thật hạnh phúc...
Đôi mắt của Ngọc Lộ bỗng chốc cảm thấy mệt mỏi, mí mắt nặng chĩu . Cố gắng giữ bản thân tỉnh táo nhưng không hiểu sao cả cơ thể bỗng dưng không còn chút sức lực nào. Ánh mắt mờ mờ ảo ảo , hư ảnh của Phù Dung dần mờ đi , nàng nở nụ cười dịu dàng
_ Muội muội ngoan , hãy ngủ thật ngon , khi tỉnh lại muội hãy sống cuộc đời của mình thật tốt khi không có tỷ ở bên ... Nhưng tỷ sẽ luôn dõi theo từng bước chân của muội...
Phù Dung hôn lên trán Ngọc Lộ , một phong ấn ba lá chu sa đỏ hiện lên trán nàng .
_ Những ký ức này , muội sẽ dần quên đi thay vào đó những ký ức đẹp sẽ đến với muội
Nàng lặng người đưa tay xoa đầu người bạn tâm giao của mình
_ Phong ấn ta đặt chỉ có những vị đại tiên mới có thể khai mở. Nếu như ngày nào đó có ai giúp muội khôi phục ký ức... Vậy hãy trân trọng người ấy
Thoát khỏi ảo mộng , linh thần Phù Dung bước ra từ thân cây, nàng cẩn thận ôm lấy đứa trẻ trong làn , lặng lẽ bay xuống núi
Thời gian của Phù Dung Tiên không còn nhiều , chỉ mong có thể gặp được một người tốt để trao đứa trẻ nhờ chăm nom giúp . Đêm tối đã không còn làm nàng lo sợ vì đứa trẻ trong lòng nàng được ưu tiên hàng đầu . Nàng đã dùng chút phép còn lại để yểm bùa tiểu muội của mình . Giúp tiểu muội cũng như cứu giúp đứa bé xấu số yểu mệnh kia có thể cùng sống tiếp là tâm nguyện cuối cùng mà Phù Dung có thể làm để chuộc tội .
Nhưng mãi rồi cũng không gặp ai , nàng không thể duy trì linh thể lâu hơn được nữa . Nếu như không có ai ở gần chắc chắn cơ hội để cả hai sống tiếp rất mong manh .
Cách đó không xa , có một vị đạo sĩ nọ đang ngồi bên cạnh một đống lửa, tay bận rộn khuấy nồi cháo nhỏ . Ông khựng lại khi cảm thấy linh khí lạ cùng tiếng cười của một đứa trẻ đang quanh quẩn đâu đây , cất giọng âm trầm cảnh cáo :
_ Yêu ma quỷ dữ phương nào to gan dám theo dõi bổn tọa khôn hồn thì hiện thân nếu sẽ nghiêm trị không tha !
Đạo sĩ cầm kiếm , âm thầm bước đến nơi có tiếng trẻ con khi ông định ra tay, một giọng nói vang lên
_ Đạo trưởng xin nương tay
Lúc nguyên hình một thiếu nữ xuất hiện , trong tay nàng là một đứa trẻ đang ngái ngủ sau khi chơi mệt. Lão đạo sĩ không khỏi kinh ngạc , nhưng vẫn giữ cảnh giác
_ Tiểu nương tử cớ sao đêm khuya thanh vắng lại xuất hiện trong rừng trong tay lại ôm một đứa trẻ ? Không sợ yêu ma thú dữ đánh hơi sao ?
Thiếu nữ cất giọng trầm buồn
_ Ta không phải yêu ma quỷ quái như người nghĩ , xin đạo trưởng hãy cứu giúp đứa bé này
_ Bần đạo đang trên đường lên núi trừ yêu không thể mang thêm một đứa bé
Biết dù nói thế nào , lúc này Phù Dung không thể duy trì cơ thể để có thể giữ đứa bé được nữa. Nàng quỳ xuống cầu xin
_ Xin đạo trưởng rủ lòng thương hãy cứu giúp nếu không đứa bé sẽ không thể sống sót đêm nay
Chân thân tạm thời của nàng bắt đầu tan vỡ thành những cánh hoa , lão đạo trưởng sửng sốt vì không biết chuyện gì xảy ra nhưng không thể thấy kêu cứu mà không giúp.
_ Rốt cuộc tiểu nương tử là ai ?
Để lão đạo sĩ giúp , Phù Dung đành kể lại câu chuyện của mình cũng như câu chuyện của Ngọc Lộ và đứa bé .
_ Tiên tử yên tâm đi đầu thai chuyển kiếp, bần đạo sẽ chăm lo cho đứa bé
Vị đạo sĩ không khỏi thương cảm cho nàng và đứa trẻ , đành phải tạm thời chăm nom cũng như sẽ tìm cha mẹ nuôi cho đứa nhỏ sau . Trước hơi tàn cuối cùng , nàng hành lễ
_ Đa tạ đạo trưởng
Cơ thể Phù Dung hóa thành những cánh hoa , tan biến trong gió . Đứa trẻ mất hơi ấm quen thuộc thì oà khóc
_ Tiểu nha đầu phải cố gắng sống thật tốt để không phụ tấm lòng của tỷ tỷ ngươi cũng như ta
Đạo sĩ thở dài
_ Tay ôm đứa nhỏ như này thì đánh đấm được gì nữa ? Về thôi !
Ông lấy cái chăn mỏng gấp làm đôi quấn quanh thân mình cùng đứa bé , tạm làm khăn địu . Thấy tiếng động lạ không khỏi mỉa mai
_ Bọn bây cũng thính thật ! Tự mò tới đây luôn ?
Vài con tiểu yêu xuất hiện , mồm chảy dãi bảo vây tứ phía nhăm nhe đứa trẻ trong lòng đạo sĩ. Tên thủ lĩnh bước ra , tay chỉ về phía đứa nhỏ kiêu ngạo ra lệnh :
_ Thằng già kia ! Khôn hồn giao cục thịt ra đây, bổn đại gia sẽ thả lão đi !
Ông nhếch mép rút kiếm ra khỏi bao , ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh :
_ Fufufufu thằng già gì chứ ? Tao mới ba mươi cái xuân xanh!!!
Nói rồi đạo sĩ nhảy bật lên đạp vào mặt tên yêu quái , xoay người một nhát kiếm chém bay đầu tên yêu tinh xanh . Tên thủ lĩnh tức xanh mặt
_ Thì ra mày chọn cái chết! Tụi bay xông lên!
Bọn chúng cầm vũ khí thô lao lên , thằng cầm giáo mác , thằng thì thanh đao gỉ. Đâm , xiên , chọt , chém. Mặc dù mắc đứa nhỏ trong lòng nhưng hắn vẫn né được những đòn đánh của bọn yêu quái tiểu tốt xử lý từng tên một vô cùng tinh tế hoa mỹ . Cho đến khi không thấy tên to mồm ban nãy đâu thì đằng sau vang lên tiếng gió lạnh buốt
_ Chết đi thằng chó!
Nó kêu bọn tiểu tốt làm phân tâm hắn , còn nó tìm một vị trí để đánh úp. Nó nhắm đao sau gáy đạo sĩ toang lấy đầu thì chợt xung quanh lại nổi một trận cuồng phong hất bay tên đứng đầu văng xa cả dặm . Cơn gió lốc dần tan đi sau khi hất văng tất cả mọi thứ trừ hắn và đứa trẻ vẫn bình an vô sự
Đạo sĩ có phần kinh ngạc không biết trận cuồng phong đó từ đâu thì để ý ấn chu sa trên trán đứa bé phát ra ánh sáng xanh lục rồi biến mất mặc dù nó vẫn đang ngủ ngon lành. Cảm giác nếu tiếp tục ở đây chắc chắn tụi yêu quái kia lại kéo đến . Nên hắn tra kiếm vào vỏ , tay ôm đứa nhỏ, một thân khinh công phi xuống núi . Trên đường xuống núi , hắn vẫn đang cố lý giải trận cuồng phong lúc nãy từ đâu ra và tại sao trán đứa nhỏ lại phát sáng
Có lẽ là một loại bùa hộ thân nào đó bảo vệ chính chủ không gặp nạn. Nhưng chợt nhớ bản thân không mang theo cái bùa hộ thân nào lại còn mang mệnh phong. Mà ba cái đó nếu có hắn đã nghiên cứu để học rồi, nhưng từ lúc tu đạo đến giờ , đây là lần đầu hắn nhìn thấy trận cuồng phong đó càn quét bọn yêu quái mà không ảnh hưởng đến hắn. Để ý mới nhớ đứa nhỏ này rất kì lạ, giống như không phải một người bình thường vậy. Không lẽ cũng giống vị tiên tử kia ? Hắn dừng lại nhìn đứa nhỏ một lúc rồi tự ngộ ra, môi khẽ nhếch cười
_ Xem ra không thể giao con cho bất cứ ai rồi ! Từ giờ vi sư sẽ dày công mài giũa con thành thần tiên
Nói rồi ôm đứa nhỏ tiếp tục khinh công bay xuống núi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro