Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Bỗng một tên cầm dao vụt lên lao thẳng về phía trước muốn lấy mạng anh nhưng một tiếng súng không biết từ đâu xuất hiện" đoàng"
Tên lao lên phía trước bị một phát đạn vào đầu chết ngay tại chỗ. Định thần lại cả đám quay đầu lại thấy một nhóm người trên tay cầm vũ khí nóng do một thanh niên trẻ có khuôn mặt xinh đẹp cùng với mái tóc vàng óng dẫn đầu, một tên kẻ thù của Ilay phát giác nhận ra giọng điệu run rẩy nói:
" Đó, đó là Christopher Tarten, mau rút lui thôi. Biệt đội chống bạo động đến rồi!"
Vừa dứt lời một tiếng súng vang lên lần nữa tên vừa nói ngã gục xuống chết ngay tại chỗ. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt tất cả kẻ thù của Ilay vội vàng bỏ chạy nhưng không kịp tất cả đều bị bắn chết một cách dã man.
Xong xuôi Christopher quay lại nhìn về phía Ilay, cậu bàng hoàng phát hiện người thanh niên Ilay đang ôm là Taeui. Không tin vào mắt mình cậu cố gắng chạy thật nhanh về phía hai người để xác nhận, bỗng chợt Ilay đứng dậy hai tay cẩn thận ôm người vào trong rồi bước đi về phía xe.
Nhìn thấy người trong lòng Ilay là Taeui với khuôn mặt không có chút huyết sắc hai mắt nhắm nghiền lại cậu như chết lặng, đứng chôn chân tại chỗ miệng lắp bắp nói:
" không, không thể nào. Sao có thể như vậy, này Ilay anh giải thích đi, sao anh ấy lại trở thành như vậy, này"
"Christopher em ấy mệt rồi cần được nghỉ ngơi"
Ilay cắt ngang lời cậu nói không muốn cho cậu nói thêm bất cứ câu nào nữa. Trên đường trở về Ilay ôm chặt lấy Taeui vào trong lòng, bất giác nhớ về lời cuối cùng trước khi chết của Taeui. Tuy lúc đó tiếng súng, tiếng bom đạn của phe mình với phe địch có lớn cỡ nào anh vẫn có thể nhớ những gì cậu nói. Hình ảnh Taeui với khuôn mặt tái nhợt do mất máu nhưng vẫn mỉm cười hiền từ với anh nói:
" anh không sao rồi, thật tốt. Có lẽ tôi sắp chết rồi vậy nên sau này anh phải sống thật tốt đó, hứa với tôi đi''
" Jeong Taeui! Tôi không cho phép em nói như vậy, không sao đâu, sẽ không sao đâu em sẽ không chết đâu, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện ngay giờ vậy nên em sẽ không sao đâu"
càng nói Ilay càng không kiểm soát được bản thân, cơ thể anh bắt đầu run lên. Chợt có bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, đôi tay cậu lạnh lẽo khiến anh bừng tỉnh trở lại nhìn về phía cậu, Taeui lúc này rơm rớm nước mắt nghẹn ngào nói:
" xin lỗi anh. Ilay, tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ một lát"
Không để Ilay nói cậu tiếc nuối nhắm mắt lại, hơi thở cậu lúc này dần yếu đi cho đến lúc không cảm nhận được hơi thở của cậu nữa. Nhìn cậu chết đi trước mặt mình, lần đầu Ilay cảm thấy mất đi một thứ gì đó quan trọng là cảm giác như nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro