OneShot
Lời bạt: Mình đã không định viết thêm về couple này nữa vì mình tôn trọng mối quan hệ ấy của Daniel. Nhưng vì hôm fanmeeting, cậu nói đã gọi cho anh và cảm thấy khá hơn rất nhiều sau cuộc gọi đó, nên mình đã quyết định viết thêm về hai người. Chi ít, điều đó đã làm mình thấy trong lòng mỗi người vẫn còn có một vị trí quan trọng cho nhau. Với mình như vậy là đủ rồi.
---
Trên đời này, thứ gì mới là đáng sợ nhất? Là bóng ma? Là đêm đen? Hay là cô đơn lạnh lẽo?
Với Seongwoo mà nói, thứ đáng sợ nhất chính là tự mình lầm tưởng, tự mình kỳ vọng vào cái viễn vông, vào cái vốn dĩ chưa từng có thực. Ví như những ấm áp chở che của một người, những ôn nhu săn sóc như thể người đó sẽ bên cạnh ta suốt đời.
Thế nhưng lại không là thực.
Daniel của anh…a? Daniel đã bao giờ là của riêng anh đâu!
Cậu luôn độc lập, quan tâm anh, nhưng đã bao giờ nói rằng “thích anh”? Cậu luôn bảo bọc anh, vì anh làm thật nhiều thứ ấm áp tâm can, nhưng đã bao giờ giành riêng những ấm áp ấy cho mình anh?
Daniel đối với anh tự bao giờ đã như một chỗ dựa an yên đầy tin cậy. Nhưng anh đối với cậu thì là gì? Seongwoo chưa từng nghĩ tới, mà bây giờ anh cũng không dám nghĩ nữa.
Suy cho cùng, giữa màn đêm lạnh giá này, chỉ còn lại tiếng cười tự giễu đầy chua chát. Hóa ra, tất cả là tự anh đa tình.
Có lẽ cậu lướt ngang qua anh, chỉ là vô tình đánh rơi một hạt mầm dại. Thế nhưng trong lòng anh, hạt mầm ấy đã nở rộ thành cả một rừng hoa.
Rừng hoa ấy mỗi ngày trôi qua, đều vì hành động ấm áp chở che của cậu mà tươi tốt. Từ cái vội vã lo lắng khi anh bị cụng đầu, cho đến cái vươn tay kéo anh tránh khỏi dòng người đông đúc, mỗi hành động nhỏ của cậu đều đem cho anh xúc cảm không thôi, khiến anh càng lúc càng dựa dẫm, càng lúc càng đắm chìm trong hạnh phúc bé nhỏ của mình.
Cho đến ngày cậu nắm lấy tay cô gái ấy, mỉm cười nói hai đứa đang hẹn hò. Nụ cười ấy rực rỡ tựa nắng trời mùa hạ, như hong khô cả rừng hoa dại nơi anh. Seongwoo chẳng nhớ từ khi nào, nhìn thấy nụ cười ấm áp của cậu, trong lòng lại buồn đến vậy.
Ngày cậu gọi cho anh, Seongwoo đã ngỡ rằng có một cơn mưa đến tưới mát rừng hoa khô kia. Vẫn như cũ, những lời hỏi thăm ân cần lo lắng, những câu đùa vui vẻ như mọi khi, cơn mưa rào phút chốc đã xua đi cái cằn cỗi khổ đau nơi rừng hoa. Thế nhưng làm gì có cơn mưa nào kéo dài mãi mãi, khi cậu hỏi xin anh lời khuyên chuyện tình yêu, mọi thứ giống như một cơn mưa rào mùa hạ. Kéo đến thật nhanh, rồi rời đi cũng thật nhanh như lúc đến. Seongwoo cũng chẳng biết mình đã đau lòng đến nhường nào rồi, mới có thể thư thái trả lời hết cuộc gọi ấy. Cậu nói mình cảm thấy tốt hơn nhiều lắm, nói mình sẽ cố gắng để có một mối quan hệ bền lâu, nói…
Cậu đã nói gì nữa nhỉ? Seongwoo dường như chẳng còn nghe tiếp được nữa, anh chỉ ậm ừ cho qua. Máy đã ngắt nhưng giọng nói từ tính của cậu thì vẫn còn vờn quanh.
Seongwoo đã ước bản thân có thể ích kỉ một lần, vì rừng hoa nơi anh mà giành cậu về bên cạnh. Nhưng chỉ cần nhớ đến nụ cười hạnh phúc khi cậu nắm lấy tay cô gái ấy, nụ cười từng đem lại an yên cho anh, tuy bây giờ chỉ còn đau rát. Seongwoo sẽ lại buông xuôi, lại chỉ mong cậu có thể rạng rỡ như vậy mãi.
Có mùa hoa nào cứ hoài rực rỡ? Bởi những ấm áp này vốn dĩ không thuộc về riêng anh. Như Daniel vỗn dĩ chẳng là của riêng Seongwoo vậy. Cậu bảo bọc và săn sóc người khác, chỉ vì đó là Daniel. Chỉ vì đó mà thôi.
Rốt cuộc sau tất cả, chỉ còn lại mình anh giữa rừng hoa ấy, lẻ loi nhìn nó rực rỡ, rồi lại lẻ loi nhìn nó úa tàn. Lần đầu tiên nước mắt rơi, cũng là lần cuối.
--
Cảm ơn cậu vì đã đọc đến đây nhé, yêu thương <3
_Núm_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro