Gia nhập.
Về phía Roger và Rayleigh.
////
Thuyền trưởng Roger đột nhiên căng thẳng trên ghế, Rayleigh ngồi đối diện cũng vậy.
-" Cậu có cảm nhận được không, Rayleigh?"
-" Vâng " Rayleigh gật đầu.
Một biểu hiện dữ tợn hiện rõ trên khuôn mặt của người Thuyền trưởng. Roger đứng dậy khỏi ghế.
- "Rayleigh, lấy thanh Den Den Mushi.Bảo Gaban và những người khác đến gặp chúng ta trong thị trấn. Chúng ta phải mau chóng đến đó!"
Rayleigh cũng đứng dậy khỏi ghế và gật đầu về phía Roger.
- "Vâng! Thưa Thuyền trưởng!"
////
Buggy bị đau đầu khủng khiếp, và từ vẻ mặt của Shank cậu sẵn sàng cá rằng tóc đỏ cũng giống cậu.
Họ đã thức dậy khoảng năm phút trước, và khi Shanks bối rối nhìn xung quanh, Buggy biết chính xác họ đang ở đâu. Họ đang ở trong nhà kho nơi anh và những cậu bé khác trong nhóm Mr.Captor đang sống. Cậu có thể nhìn thấy bóng trên cầu thang, nhưng trời quá tối để có thể nhìn chính xác họ là ai. Mặt khác, anh có thể thấy rõ ràng các vệ sĩ của Mr.Captor và Envy và tất cả những đứa trẻ ,và vài tên vệ sĩ đang đứng trước mặt Shanks và Buggy.
Buggy cố gắng cử động tay chân, nhưng đều vô ích. Cậu và Shanks bị xích chân và tay bị trói sau lưng. Buggy cau mày nhìn đám vệ sĩ.
-"Mọi người đang làm gì vậy? Tại sao lại xích tôi?Tôi không làm gì cả!"
Các vệ sĩ không trả lời và Buggy cúi gằm mặt xuống.
-"Này, Buggy."
Buggy quay đầu lại để có thể nhìn thấy gã tóc đỏ, người trông quá bình tĩnh khi xem xét tình hình.
-"Cậu biết mấy người này à?"
Trong một giây Buggy coi như chỉ phớt lờ tóc đỏ, nhưng..
-“Vâng, Buggy là người của chúng tôi và làm việc cho chúng tôi."
- "Có biết tại sao hai người lại bị xích và đưa đến nhà kho tồi tàn này không?" - tên vệ sĩ nói
Buggy trừng mắt với gã tóc đỏ, nhưng sau đó cậu bắt đầu suy nghĩ cùng quan điểm với Shanks. Tại sao cậu lại bị trói như thế này, và quan trọng hơn, tại sao họ lại bắt Shanks?
Cậu không có thời gian để nghĩ về những câu hỏi này, khi cánh cửa nhà kho mở ra và Mr.Captor bước qua khe hở. Ngay lập tức cặp mắt Captor nhìn chằm chằm vào Buggy, và cậu nuốt nước bọt khi nhìn thấy phát sáng từ trong ánh mắt trong những quả cầu màu xanh lục đó,cậu nghĩ cảm thấy sắp có điều chẳng lành sắp ập đến.
-"Vâng, thưa ngài. Chúng tôi đã bắt cậu ta , như ngài đã ra lệnh."
-" Ồ..Tốt quá..nhưng."
Mr.Captor đi đến hai người họ đang nằm úp mặt xuống sàn, mắt Captor di chuyển đến nhìn Shanks.
-"Và đây là ai?"
Envy tiến lên một bước.
-" Cậu ta đã ở cùng Buggy khi chúng tôi tìm thấy Buggy. Chúng tôi quyết định đưa cậu ta theo để phòng trường hợp cậu ta có liên quan."
Buggy nhíu mày bối rối.
-' 'Có liên quan? Liên quan đến những gì? "
Nhưng đột nhiên một mối nghi ngờ bắt đầu hình thành trong đầu Buggy và cậu có thể cảm thấy nỗi sợ hãi đang len lỏi khắp xương sống. ' Có thể mình ...Không cẩn thận họ đã tìm thấy nó ..Shit. Chết tiệt Toang thấy mợ rồi.
Buggy suy nghĩ điên cuồng đột nhiên có một cú đá vào bụng của cậu. Mr.Captor khinh thường chế nhạo cậu.
-"Nhóc đã làm ta thất vọng, Buggy. Sau tất cả những gì ta đã làm cho nhóc, đây có phải là cách nhóc trả ơn ta phải không? Ta đã nghĩ rằng nhóc thông minh hơn thế."
Shanks mở to mắt khi nhìn thấy cơ thể Buggy co thắt vì đau đớn và nghe thấy tiếng hét của Buggy.
-"O-oii... Buggy! Này Buggy!Mũi too!
Ngươi..ngươi đang làm gì vậy ?! Đó là bạn đồng hành trong tương lai của ta mà ngươi đang đá!" (hm thay vì gọi là người bạn đồng hành thay thành đồng đội có được không nhỉ?🤔)
Mr.Captor đưa mắt sang nhìn Shanks.
"Hả? Nhóc đang nói cái gì vậy? Buggy là người của ta, ta có thể làm bất cứ điều gì ta muốn với cậu ấy."
Mr.Captor quỳ xuống trước Shanks và nắm lấy cằm cậu.
- "Cậu là ai, cậu bé?"
Đôi mắt đen bất chấp, không sợ hãi bất cứ điều gì, bắt gặp đôi mắt màu xanh lam.
-"Đừng gọi tôi là 'cậu bé'. Tên tôi là Shanks. Tôi là một phần của băng hải tặc Roger. Thuyền trưởng của tôi là người đàn ông tốt nhất trên biển - Gol D. Roger."
Captor khịt mũi. Từ tính cách táo bạo, cho một sự giật gân.
-"Một tên cướp biển, hả? Và ngươi muốn gì với Buggy của ta?"
-"Tôi đã nói với ngươi rồi Buggy sẽ là người đồng hành tương lai của tôi."
-" Bạn đồng hành?! Buggy?"
Captor cười khúc khích một cách khó chịu.
-"Nhóc thực sự là một người phán xét tính cách kinh khủng, nhóc. Hắn là thứ rác rưởi, phản bội bất hợp pháp nhất. Hắn sẽ làm bất cứ điều gì vì vàng. Đó là điều ta thích ở hắn ngay từ đầu. ”
Captor hét vào mặt Shanks, và bắt đầu tiến về phía Buggy.
-"Nhưng Buggy chưa bao giờ thực sự học được cách không gây rối với nhầm người. Chính vì sự bất cẩn này mà hắn sẽ chết, ngay tại đây và ngay bây giờ. Nhưng trước hết-"
Captor xoay Buggy bằng chân của mình để chú hề nằm ngửa trước khi đặt anh ta đặt bàn chân trên xương sườn của Buggy. Captor nhìn xuống và cười toe toét.
- "Ta sẽ làm một ví dụ , Buggy. Tiếng la hét của nhóc, nước mắt của nhóc và nhóc cầu xin được chết sẽ khiến không một đứa trẻ nào khác nghĩ đến việc phản bội ta. Sau đó ta xong việc với nhóc, ta sẽ đối phó với tên hải tặc nhỏ kia. Có vẻ như Buggy và cậu nhóc kia đang hợp tác, nhưng - ”
Captor cáu kỉnh.
-"Ta chỉ khinh thường những tên hải tặc. Những tên lưu manh đó không có lợi cho công việc kinh doanh."
Captor quay nhìn Shanks.
-"Không có gì cả, nhóc. Chỉ là ngươi đã đến sai nơi và sai thời điểm."
Buggy đang run rẩy. Cậu sắp chết. Bây giờ cậu biết rằng bằng cách nào đó Mr.Captor đã tìm ra được số tiền cậu kiếm được. Nhưng làm thế quái nào mà anh ta phát hiện ra được ?!
Mr.Captor mỉm cười với Buggy ,Captor đã nói to câu cuối cùng.
-"Ta không phải đồ ngốc, Buggy," Captor chế giễu.
-"Ta nghi ngờ nhóc đã tích trữ tiền trong ba tháng. Ta đã nói với đứa trẻ khác đến thăm ta nếu ngươi có bất cứ điều gì đáng nghi ngờ và, sáng nay Envy đến gặp ta và nói rằng nhóc luôn đi như vậy. Căn nhà bỏ hoang ở quận Bắc vào ngày hôm qua khi thanh toán. Envy đi theo nhóc cùng với một số người của tôi, và sau khi lật ngược ngôi nhà, họ tìm thấy tiền được giấu dưới sàn nhà. "
Captor nâng chân của hắn lên lấy đà rồi dáng xuống người của Buggy ,Buggy bắt đầu khó thở.
- "Thông minh lắm, Buggy. Nhưng không đủ tinh ranh để đánh lừa ta đâu."
Captor nhấc chân lên, dáng chân xuống bụng của Buggy một lần nữa. Và một lần nữa. Và một lần nữa. Và một lần nữa.
Buggy vô tình cắn vào lưỡi của cậu và bây giờ cậu có thể nếm máu trong miệng mình. Ngoài ra, cậu có thể nghe thấy những cậu bé khác đang cổ vũ cho Captori, người ồn ào nhất trong số họ là Envy... - Sao mày có thể mày đang cổ vũ cái quái gì vậy, đồ ngốc? Bất cứ điều gì ... Tôi không quan tâm ... Ôi Chúa ơi, đau quá ...
-"DỪNG LẠI!"
Cả tiếng vỗ tay và tiếng vỗ tay đều ngừng đột ngột, và bên cạnh tiếng dồn dập đau đớn bên tai, Buggy nghe thấy tiếng xác người rơi xuống đất. Cậu ho và tham lam hút hết không khí vào phổi trước khi lăn quay ra bên cạnh một cách đau đớn. Cậu có thể thấy Shanks từ từ bò về phía cậu.
-"Buggy! Cậu có đau lắm không?"
Buggy chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Shanks.Buggy bắt đầu ho và cảm thấy máu chảy xuống cằm.
-" Lại..là mày à..?Tóc đỏ.."
Shanks gật đầu và khuôn mặt của anh ấy lộ ra vẻ cảnh giác.
Đột nhiên, giọng Shanks trở nên lo lắng hơn.
-" Cậu có sao không? " Còn gì đau bằng thấy một người mà mình quan tâm bị đánh đập mà không làm gì được.
Buggy lắc đầu, gạt đi sự tốt bụng và ngượng nghịu của cậu bé nằm bên cạnh.
-" Mày quan tâm làm gì?"
Shanks khó chịu nhìn Buggy.
-"Tôi phải nói điều đó bao nhiêu lần rồi?! Bởi vì cậu là đồng đội của tôi sắp tớii!"
Buggy chế giễu.
-"Không, không. Ngay cả khi chúng ta có thể sống sót trong chuyện này, ngay cả khi đồng đội của ngươi không giết tao ,vì tao đã kéo mày vào một mớ hỗn độn như thế này, tao không muốn trở thành đồng đội của mày. Tao thành thật! Tao không cần người đồng đội nào cả! Tao sẽ không tin ai khác ngoài bản thân tao! ”Sự bộc phát của cậu khiến cậu lại bắt đầu ho. Cậu nhắm mắt lại và cố gắng làm dịu những vết thương Captor dáng xuống người cậu.
-" Buggy những lời nói đó sẽ không bao giờ sảy ra theo ý muốn của cậu đâu."
Buggy mở mắt ra và bắt gặp đôi mắt đen láy, tràn đầy niềm tin và sự tự tin không thể lay chuyển.
-"Chúng ta sẽ không chết, bởi vì Thuyền trưởng của tôi và Rayleigh san sẽ cứu chúng ta. Họ cũng sẽ không làm tổn thương cậu đâu." Shanks nở một nụ cười chói mắt.
-"Thuyền trưởng Roger yêu trẻ con và mặc dù Rayleigh-san đôi lúc có thể hơi đáng sợ, nhưng ngài là một người đàn ông tốt. Tôi tin tưởng họ bằng cả mạng sống của mình, và điều đó có nghĩa là cậu cũng có thể làm được."
Buggy nhìn với vẻ hoài nghi trước khi chế giễu lại.
Với tình thế này mà hắn vẫn còn suy nghĩ lạc quan sao? Nhưng bằng cách nào đó tôi có thể tin lời một tên ngốc này. Buggy cố gắng gỡ xích trên đôi tay của cậu, nhưng dây xích quá chặt. Chết tiệt... Tại sao bọn họ lại phải xích chúng ta? Lũ chết tiệt..
"Aura!"
Buggy đóng băng. Đó là giọng của Captor. Hình như Captor không thể thức dậy được, phải không? Nhưng đó chỉ là may mắn của anh ấy. Lúc cậu đang bị tra tấn bởi những đòn tấn công liên tục dáng xuống người cậu xong nghe thấy tiếng Shanks hét lên , luồng sát khí bao chùm căn phòng mấy đứa trẻ em trong căn phòng đó đột nhiên ngất, vài tên vệ sĩ cũng ngất một hai tên vệ sĩ còn đứng dậy được.Captor ngã nhào ra xa. Buggy bắt đầu vặn tay cậu một cách tuyệt vọng, cố gắng lấy nó ra khỏi xiềng xích.Cậu liếc nhìn Shanks và thất vọng, tóc đỏ không hề cử động một chút 'Tại sao cậu ta không cố gắng trốn thoát? !!
-"Cái gì vậy ...?!" Lúc này, Mr.Captor đang run rẩy đứng trên lưng, trừng trừng nhìn hai cậu bé.
-"Ngươi..n. đã làm gì?!"
Shanks quay sang Captor nhìn bằng ánh mắt giận dữ ,tóc đỏ lại làm họ ngất đi một lần nữa.
-"Tôi không thể." Buggy nói trong khi cậu đang hấp hối.
-"Tại sao? Người của tôi sẽ đến bất cứ lúc nào, và họ sẽ không làm tổn thương cậu nữa. Họ sẽ đến. Cậu sẽ hiểu ý tôi khi cậu là thành viên của băng!"Shanks cố gắng thuyết phục cậu nhóc mũi cà chua.
Đột nhiên tiếng súng lục bắn xuyên qua .Âm thanh của một khẩu súng lục cắt ngang cuộc tranh cãi của hai cậu nhóc.Captor cầm khẩu súng lục đang bốc khói chĩa vào mái nhà, nghiến răng giận dữ.
- " Mang cậu nhóc tóc đỏ ra đây cho ta!"
Các vệ sĩ nhấc bổng Shanks ,Mr.Captor chỉa khẩu súng lục về phía Shanks.
“Ta không biết cậu đã làm gì, nhóc. Nhưng có vẻ như tốt hơn là ta nên loại bỏ nhóc trước, vì vậy đừng làm điều đó lần nữa.”
Captor mỉm cười,nói.
-"Còn lời cuối cùng không, hải tặc?"
Shanks chỉ nhìn người đàn ông tóc xanh một lúc ,xong và cậu đột nhiên mỉm cười.
-" Có vẻ đến lúc rồi đây."
Captor trông có vẻ bối rối.
-" Cái gì -"
Ngay lúc đó, cánh cửa nhà kho văng ra khỏi bản lề và đập xuống sàn, làm tung lên một đám bụi.
Mọi con mắt đều hướng về cánh cửa đang mở. Rất lớn, và với Shanks quen thuộc, có thể nghe thấy giọng nói bên ngoài.
- "Spencer,cậu nghĩ Shanks có ổn không?"
- "Cậu hỏi tôi,tôi biết hỏi ai."
-"Hahahahha có vẻ như chúng ta đến kịp nhỉ" Roger cười.
Từng người một,thuyền trưởng mặc đồ đỏ ở phía trước, sáu tên hải tặc ,Roger tiến vào kho.Captor và đám tay sai của hắn đang nhìn với vẻ hoài nghi, cằm của Buggy về cơ bản nằm trên sàn và Shanks ...
Chà, Shanks không ngạc nhiên.Anh biết chắc Thuyền trưởng đến và mấy người khác.
Langram liếc nhìn xung quanh và chế giễu, tay trái nghịch con dao.
"Cái gì, chỉ ba trong số họ? Đó thậm chí sẽ không phải là một thách thức,nhìn tôi xử hết chúng nó này."
Đột nhiên anh bị ăn chọn cú đấm vô đầu.
-"Chúng ta sẽ không làm bất cứ điều gì nếu không có sự cho phép của Thuyền trưởng. Đừng vội vàng."
Một ánh sáng sát khí từ Rayleigh khiến cả ba người kia im lặng. Sau đó, Rayleigh chuyển sự tập trung sang Thuyền trưởng của mình.
"Theo lệnh của anh, Roger."
"Vâng."
Roger đi vài bước về phía Captor trước khi dừng lại. Buggy thấy Captor cảm thấy bàn tay của hắn đang run rẩy và đổ mồ hôi quanh cổ. Anh cũng thấy khẩu súng lục mà Captor đang cầm bắt đầu lung lay.
-"Shanks, nhóc không bị thương phải không?"
Roger đang nói chuyện với Shanks, nhưng đôi mắt của Roger không hề rời khỏi tầm mắt của Captor,Roger đè hắn xuống đất, không cho hắn bóp cò.
Shanks lắc đầu.
- "Không, tôi không sao. Nhưng Buggy bị thương."
"Buggy? ... A, cậu bé dũng cảm ngày trước."
Thuyền trưởng hít một hơi thật sâu.
-"Vậy thì."
Ngay lúc đó, một điều gì đó đã xảy ra mỗi khi nghĩ về khoảnh khắc đó, Buggy luôn nhớ đến ba điều xảy ra đồng thời. Cảnh tượng Captor rơi xuống, cảm giác có thứ gì đó vô hình di chuyển xung quanh cậu và âm thanh của hàng nghìn tiếng thì thầm.
Mọi thứ dường như chuyển động chậm cho đến khi đầu của Buggy chạm đất.
"Ồ!"
Những lời lẩm bẩm của Langram có thể nghe thấy sau lưng Roger.
"Chậc chậc, có vẻ như chúng ta không cần thiết lần này. Thuyền trưởng chúng ta có thể mang Shanks đi ngay và luôn không? Tôi đang phát mệt với thị trấn này."
Điều này đã được đáp lại bằng một cái tát vào đầu từ Rayleigh
-"Đừng ra lệnh cho Thuyền Trưởng, nhóc."
Roger nhìn lại Rayleigh.
-" Gỡ cho Shanks khỏi những sợi dây xích này. Chúng ta sẽ ra khỏi đây."
"Vâng! Thưa Thuyền Trưởng."
Khi Rayleigh bắt đầu di chuyển về phía Shanks, Roger bắt gặp ánh mắt của cậu bé mũi hề đang nhìn Roger như một con chuột bị rắn dồn vào chân tường.
Trong hai năm, Buggy là nô lệ của Captor. Trong những năm đó, cậu đã chứng kiến người đàn ông rạch cổ họng, bắn vào đầu mọi người và chôn sống mọi người. Đàn ông, phụ nữ và trẻ em. Người đàn ông là biểu tượng cuối cùng của sự tàn ác, khốn khổ và tù đày đối với Buggy. Nhưng bây giờ, kẻ hành hạ tương tự đang nằm bất tỉnh trên sàn với bọt trào ra từ miệng. Người đàn ông này, người đã giam giữ Buggy trong HAI NĂM.
Đây là sự thật, Người đó là một tên hải tặc thực sự ... anh ta sẽ giết tôi ... Tôi sẽ chết ... Tất cả sự trấn an của Shanks rằng thủy thủ đoàn của cậu ấy sẽ không làm tổn thương Buggy đã bỏ trốn khỏi tâm trí. Trong nỗi kinh hoàng, tất cả những gì Buggy có thể tập trung là tên hải tặc trước mặt cậu rất mạnh.
-"Kẻ mạnh quyết định số phận của kẻ yếu. Vì vậy, hãy mạnh mẽ lên, Buggy. Đủ mạnh mẽ để con không phải phụ thuộc vào lòng thương xót của bất kỳ ai."
-'Con xin lỗi mẹ. Có vẻ như con đã quá yếu. Một lần nữa 'Buggy nhắm mắt thất bại. Tất cả những gì cậu có thể làm là chờ đợi phán quyết.
Roger nhìn cậu bé đang nằm trước mặt mình.
Ngoại trừ mái tóc xanh và chiếc mũi tròn đỏ, cậu nhóc trông giống như một cậu bé mười một tuổi hoàn toàn bình thường. Nhưng kể từ ngày hôm qua, có điều gì đó khiến Roger bận tâm về cậu bé này, điều mà dường như Shanks đã nhận thấy và quyết định tự mình điều tra. Bây giờ Roger đã hiểu tại sao.
Khi sử dụng Haki Chinh Phục, Shanks hạ gục tất cả mọi người ngoại trừ một người, vậy mà chàng trai tóc xanh vẫn còn tỉnh táo. Giống như thể Haki của Shanks thậm chí còn chưa chạm vào cậu nhóc.
Roger ngồi xuống trước mặt Buggy, giơ cánh tay lên và che đi.Khi Roger lại gần Buggy còn cách khoảng ba cm nữa để chạm vào cậu.Roger đã đúng "Haki Lôi Cuốn".
Mà không cần lo lắng về việc bị tổn thương.
Roger tập trung nhìn ánh mắt vào Buggy, người đã không di chuyển trong suốt cuộc trò chuyện.
Mắt Buggy bắt gặp ánh mắt của Roger
Cậu nhóc đó nói rằng muốn trở thành một hải tặc, và mọi tên hải tặc đều phải bắt đầu từ đâu đó. Shanks có vẻ thích Buggy như thế nào.
-Nhóc có muốn đi cùng chúng tôi và trở thành băng hải tặc Roger không?"
Trong một giây, có một tia phấn khích thoáng qua trong mắt Buggy, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt và thay vào đó là sự ngờ vực.
-"Không. Tôi không muốn trở thành hải tặc Roger.."
-" Câu hỏi kiểu gì vậy? Thuyền trưởng có phải là đồ ngốc không? Chỉ cần ... để tôi yên!" Langram bực bội,Taro ngăn cản anh.
Roger dễ dàng cảm nhận được sự dũng cảm của cậu bé. Nhìn vậy thôi chứ là một cậu bé sợ bị thương đến nỗi không dám đến gần bất cứ ai. Bất cứ điều gì đã xảy ra với cậu bé này trong quá khứ khiến cậu không thể tin tưởng vào người khác. - Và đi loanh quanh với đống rác rưởi đó cũng không giúp được gì. Cũng cần một người bạn.
Roger đã đưa ra quyết định của mình.
Đột nhiên anh mỉm cười, nắm lấy dây xích vẫn quấn lấy Buggy và ném Buggy lên vai.
-" GRHahaha , thật xấu hổ làm sao!"
Buggy bị sốc -"Hẻe?"
-“Quy tắc số một khi trở thành một tên hải tặc, cậu bé: một tên hải tặc làm bất cứ điều gì hắn muốn. Nhóc hãy đi cùng chúng tôi.”
Roger quay sang nhóm của mình.
“Hãy quay trở lại tàu. Chúng ta phải giới thiệu thành viên với cậu bé học việc mới của chúng ta! "
“Owowowow! Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!”
Rayleigh bế Shanks với một nụ cười trên môi.
Roger cõng Buggy chạy thật nhanh, Buggy bị sốc và đang ồn ào vặn vẹo trên tay Roger vì Roger ôm cậu chặt quá.
-" Nào Rayleigh."
Rayleigh gật đầu và đi theo sau Thuyền Trưởng của mình ,với một cái nắm chặt ở vai . Chàng trai tóc đỏ đang mỉm cười thật tươi, bất chấp cơn đau bên tai và sự trừng phạt đang chờ đợi cậu khi trở lại tàu.
Cậu ấy quá hạnh phúc khi Buggy tham gia vào băng hải tặc Roger. Vậy là cậu cuối cùng cũng có người để bầu bạn, tâm sự mỗi ngày rồi.
////
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro