Phần 3 Gặp nương
Kỳ thật Ôn Ái cũng không muốn dưới tình huống như này mà xuất hiện trước mắt mẫu thân nàng. Nhưng hiện thực thật không như nàng nghĩ.
Ôn Ái quyết định giả chết. Mọi việc cứ giao cho Cố Tương cô cô giải quyết đi.
Ống tay áo của Chu Tử Thư bị ướt một mẩu. Đó chính là vì y vừa nghe xong lời Cố Tương mới nói với Tào Úy Ninh nên mới bị sặc nước.
Ôn Khách Hành cười như không cười nhìn Cố Tương nói: "A Tương, ngươi ngứa da à?"
Ôn Ái cúi đầu nhìn sàn nhà sáng trưng kia, phảng phất như có thể đem sàn nhà nhìn ra cái lỗ.
Nàng muốn là người chứng kiến tình yêu của cha mẹ chứ không phải là chướng ngại vật như bây giờ huhu.
Chu Tử Thư lặng lẽ quan sát đứa bé phấn điêu ngọc trác đang cúi đầu rúc vào trong lòng Cố Tương. Y thầm nghĩ với khuôn mặt này của đứa bé hiện giờ cũng có thể hình dung ra tướng mạo mỹ lệ sau này rồi.
Thầm mắng trong lòng một câu, không ngờ tên Ôn Khách Hành này lại có thể sinh ra một đứa con xinh đẹp như vậy. Nghĩ đến Ôn Khách Hành cùng với... Như thế nào trong lòng y lại có chút bực bội. Chu Tử Thư uống một chén rượu để giảm bớt sự bất ngờ này nhưng phiền muộn trong lòng không giảm mà ngược lại lại có phần tăng lên.
Ôn Khách Hành chỉ lo cải trắng bị heo đè nên không có chú ý đến sắc mặt không thích hợp của Chu Tử Thư.
Nhưng những chi tiết nhỏ này đều không thể qua được cặp mắt của Ôn Ái. Cái này... Chó ngáp phải ruồi rồi. Không phải là lúc này mẫu thân cũng bắt đầu có tình cảm với cha rồi đấy chứ? Nàng liền cao hứng như được lên trời vậy.
Ôn Ái biết hiện giờ trên người nương vẫn có thất khiếu tam thu đinh, nhưng mà làm cách nào để mà chữa, ai chữa cho mẫu thân thì nàng có chút không nhớ nổi.
Thật là buồn mà! Ôn Ái thở dài một hơi khiến cho Ôn Khách Hành có chút chú ý.
"Còn nhỏ tuổi như vậy mà lại đi học người lớn thở dài phiền não làm cái gì?"
"..."
Thật ra thì con cũng không muốn như vậy. Hiện tại thu lại có còn kịp nữa đâu...
Cố Tương: "Cái này... Chủ nhân, ta hiện tại liền đem đứa nhỏ này đi."
Không đợi Ôn Khách Hành mở miệng, Chu Tử Thư bên này đã nhanh chóng nói trước: "Đứa nhỏ này không ở bên cha nó, để nó đi cùng ngươi làm cái gì?"
Ôn Ái: "..." Nương, nếu người thấy có chút chua chua thì người cũng không cần như vậy chứ?
Ôn Khách Hành gấp gáp giải thích: "A Nhứ! Huynh nghe ta nói. Đứa trẻ này thật sự không phải của ta."
Ôn Ái thầm nghĩ trong lòng, Cha, con không phải con của người mà là khuê nữ của người và mẫu thân.
Tóm lại vì các nguyên nhân kỳ quái mà Ôn Ái được giữ lại.
Chu Tử Thư để Ôn Khách Hành ôm lấy Ôn Ái rồi sau đó tinh tế đánh giá. Dựa vào nhãn lực nhiều năm trải đời thì con mẹ nó. Khuôn mặt nhỏ này cùng Ôn Khách Hành như đúc khuôn mà ra. Ngươi nói nó không phải con ruột ngươi, lừa quỷ chắc?
Nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Chu Tử Thư. Ôn Khách Hành và Ôn Ái trong lòng ngực đều nhìn nhau.
Hai cha con liền tâm, trong lòng bỗng cùng chung một suy nghĩ đó là xong đời rồi. A Nhứ ( nương) giận rồi.
Chốc lát chỉ thấy Ôn Ái mếu máo lôi kéo áo Chu Tử Thư yếu ớt đáng thương nói: "Nương! Người đừng bỏ mặc con và cha huhuhu."
Thực xin lỗi! Là ta có tội. Nhưng vì muốn hợp tác cho tình yêu của cha mẹ ta, ta đành hy sinh bản thân thành toàn cho họ vậy.
Lại là một ngày góp thêm một viên gạch xây đắp tình yêu cho hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro