Phần 18 Gió tanh mưa máu chung quy cũng vì hai chữ 'Võ Khố'
Ôn Khách Hành ngồi ở bên mép giường. Chu Tử Thư nằm xuống gối lên đùi hắn ngáp ngắn một cái: "lão Ôn, đệ khi nào thì trở về?"
Ôn Khách Hành trầm mặc trong chốc lát: "Ta sẽ nhanh chóng trở về thôi, chờ ta."
Chu Tử Thư thở dài: "Hứa với ta là đệ phải sống sót trở về."
Ôn Khách Hành lôi kéo tay Chu Tử Thư chân thành nói: "Huynh và tiểu Ôn Ái đều ở đây ta có thể bỏ đi được hay sao? Chờ ta chấm dứt hết thảy mọi chuyện ta sẽ mang Thành Lĩnh cùng trở về."
Ôn Ái đứng ở trên đại sảnh nhìn hai vị đến từ Nam Cương nói: "Thất gia, Đại Vu. Tử Thư cha làm phiền đến hai vị rồi."
"Con cũng muốn đi?" Thất gia sửng sốt mới phản ứng lại.
"Vâng. Hiện tại võ công của sư huynh một nửa cũng không được, ngược lại thành sự trói buộc." Ôn Ái cười nói: "Hơn nữa Diệp tiền bối còn muốn ở chỗ này hộ pháp cho Chu cha không thể đi. Bên cạnh Ôn cha yêu cầu phải có một người."
Cố Tương: "Ta có thể đi."
Ôn Ái cười mà không nói.
Diệp Bạch Y: "Ngươi có biết tiểu yêu quái này nội lực cao như nào không? Nó hiện tại cũng phải cao bằng ta. Ngay đến cả đồ đệ của Tần Hoài Chương và tiểu ngu xuẩn kia cũng không bằng. Thân luyện tà công, giết người phóng hỏa không cái nào là không chơi."
Ôn Ái: "Tiền bối quá khen."
Diệp Bạch Y: "Hừ!"
Ôn Khách Hành: "Lão quái vật ông lại bắt nạt khuê nữ của ta đấy à."
Diệp Bạch Y: "Ta không có hứng khinh dễ một tên tiểu bối."
"Tử Thư đâu?" Thất gia hỏi.
"A Nhứ tinh thần không được tốt ngài đừng làm phiền huynh ấy."
Đại Vu nói: "Thời gian lúc rút thất khiếu tam thu đinh ra tuyệt đối không được kéo dài, bằng không Chu trang chủ và hài nhi trong bụng sẽ có nguy hiểm."
Diệp Bạch Y: "Cái này thì ngươi đừng lo huyết dẫn của tiểu yêu quái mấy ngày nay đều có tác dụng, nó sẽ làm giảm quá trình phát tác của thất khiếu tam thu đinh. Cũng hỗ trợ lỗ đã khai thông kinh mạch không đến nỗi rút đinh ra sẽ chết."
Ôn Khách Hành nhìn vào cổ tay của Ôn Ái, vết thương ở cổ tay kia đã kết sẹo, hắn thầm thở dài. Đứa nhỏ này tới đây là để hưởng phúc hay là tới để chịu khổ đây?
Ôn Ái nhìn Ôn Khách Hành cười cười, cha con liền tâm. Nàng biết Ôn Khách Hành lại nghĩ đến cái gì.
Nàng nửa đời trước dưới sự sủng ái bao bọc của cha mẹ mà lớn lên, khi lớn muốn báo hiếu thì đã muộn. Hiện giờ có cơ hội thì nàng đương nhiên tận tâm rồi.
_____
Một đám người đưa ra kế hoạch lặp lại suy đoán vì sẽ sợ có sai lầm, cuối cùng cũng phải mất đến một ngày mọi người mới thống nhất được cùng nhau kế hoạch.
Ôn Ái ngồi ở bên ngoài, một bàn tay to bỗng dưng sờ lên đầu nàng.
"Cha?"
Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh Ôn Ái nói: "Con đang suy nghĩ cái gì vậy tiểu Ái?"
Ôn Ái nhìn Ôn Khách Hành. Còn may, vẫn còn kịp. Cha sẽ không còn trẻ mà biến thành một đầu tóc bạc, cha sẽ ở bên Chu cha lâu hơn.
"Con đang nghĩ hẳn là con ở trong bụng mẹ sẽ rất hạnh phúc đi."
"Con cũng sẽ vậy." Ôn Khách Hành gõ gõ đầu Ôn Ái: "Chẳng lẽ con không sống cùng bọn ta sao?"
"Đúng vậy. Con sẽ mãi mãi sống bên cạnh hai người."
Ôn Ái ôm eo Ôn Khách Hành làm nũng nói: "Cha thương con nhất, cho nên lần này để con đi đi."
Ôn Khách Hành khẽ nhíu mày.
"Cha, sẽ có một ngày con không ở đây nữa mà sẽ biết mất không lý do." Ôn Ái cười nói: "Cha yên tâm đi, gió tanh mưa máu qua đi, con sẽ không có việc gì đâu."
Ôn Khách Hành đành phải đáp ứng: "Con đấy! Tính tình quật cường giống y hệt A Nhứ."
Ôn Ái: "Ai bảo con là con gái của hai người cơ chứ."
Dựa theo kế hoạch từ lúc Thực Thi quỷ đưa cho Triệu Kính chìa khóa Võ Khố đến khi Thẩm Thận và Trương Thành Lĩnh đi trước dẫn Triệu Kính vào kho võ khố.
Mà khi đó Thiên Song, võ lâm chính đạo, Độc Hạt và Quỷ Cốc mọi người cần phải có một cái chấm dứt.
"Ngươi lừa bọn ta." Triệu Kính tay cầm kiếm chĩa vào Thực Thi quỷ: "Chìa khóa là giả."
Thực Thi quỷ cười: "Ngươi nghĩ rằng Cốc Chủ bọn ta ngu như vậy sao?"
Quỷ Vô Thường nhanh chóng vọt lên trước, xem tư thế như là muốn giết chết Thực Thi quỷ.
Khai Tâm quỷ muốn ra tay nhưng lại bị Hỷ Tang quỷ nhanh chóng ngăn lại, hai người nhanh chóng lao vào giao đấu.
Hắc Vô Thường cũng bị Diễm quỷ chặn đánh.
Ôn Khách Hành xông thẳng mục tiêu của mình là Triệu Kính khiến Triệu Kính trở tay không kịp và địch không lại.
"Lũ Thiên Song các người đang chần chừ cái gì?" Triệu Kính hô to: "Hạt nhi cứu ta!"
Quả nhiên sau đó Thiên Song và Độc hạt cùng lao vào liên thủ.
Diễm quỷ vừa mới chém chết một người, phía sau liền bị người khác đánh lén.
Ôn Ái nhanh chóng lao tới chém đứt đôi người định đánh lén kia.
"Trên chiến trường đừng phân tâm." Ôn Ái nói: "Chúng ta là quỷ lẽ nào lại sợ chết sao?"
Vô Thường quỷ né tránh Thực Thi quỷ xoay người đánh lén Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành đang cùng Hạt vương giao đấu không rảnh bận tâm phía sau, đang lúc hắn ta vui sướng thì cảm giác được cái gì đó xuyên tim. Hắn cúi đầu thì đã thấy một bàn tay xuyên qua ngực mình rồi.
"Không được quấy rầy cha ta báo thù." Ôn Ái nói xong liền rút tay mình ra.
"Nha đầu?"
Ôn Khách Hành nhìn Ôn Ái đang ngăn Hạt vương lại.
"Cha, mau đi báo thù đi." Ôn Ái cười nói: "Những con kiến này có con thay người nghênh tiếp."
"Nghĩa phụ."
Trong lòng Hạt vương như có lửa đốt, nhưng lại bị Ôn Ái quấn lấy không thoát ra được nên chỉ có thể nhìn Ôn Khách Hành đi vào bên trong tìm Triệu Kính.
Bộ dáng của Triệu Kính bây giờ thật chật vật.
Ôn Khách Hành từ trên trời bay xuống.
"Triệu minh chủ à, ngài muốn đi đâu vậy? Ân oán còn chưa tính xong, bây giờ ngài cùng ta đến tính toán đi."
Triệu Kính: "Ngươi..."
Ôn Khách Hành rút kiếm đâm tới, Triệu Kính biết giờ này đã không còn ai tới giúp hắn nữa. Vì thế hắn liều chiến một phen, lúc đầu không ngờ còn đỡ được một hai chiêu khiến hắn âm thầm vui sướng.
Kết quả trăm ngàn không nghĩ đến đó chính là do Ôn Khách Hành chơi hắn.
Cố ý làm cho trên người hắn có vết thương khiến máu từ từ chảy xuống.
"Những gì cha mẹ ta năm đó chịu hôm nay ta muốn cho ngươi thử trải qua một lần."
Triệu Kính muốn chạy nhưng kết quả lại bị Ôn Khách Hành chặt đứt hai chân.
"A___"
Máu đỏ tươi thi nhau bắn ra ngoài làm cho Triệu Kính thống khổ mà lăn lộn.
Ôn Khách Hành: "Cha ta bị đánh gãy kinh mạch, cắn lưỡi tự sát. Nương ta bị một cây thương giáng xuống mà chết. Triệu minh chủ, ông từ từ mà hưởng qua đi."
Dứt lời Ôn Khách Hành chọn gân chân gân tay của Triệu Kính mà cắt.
Hắn sẽ không để cho Triệu Kính chết nhẹ nhàng như vậy. Hắn muốn cho Triệu Kính nếm hết mọi hình phạt trên thế gian này, làm ông ta sống không bằng chết.
Ôn Ái vặn gãy đầu Độc Bồ Tát rồi nhìn lại đống thi thể bên người mình của Thiên Song, võ lâm chính đạo, Độc Hạt, quỷ cốc... Hết thảy đều vì tham dục mà chết ở chỗ này.
Ôn Ái thấy được Trương Thành Lĩnh liền hô lên: "Hỷ Tang quỷ, Diễm quỷ, Thực Thi quỷ, lui!"
Mọi người nghe được hiệu lệnh liền nhanh chóng lui lại đến nơi an toàn. Sau đó không lâu sau mảnh núi vang lên tiếng nổ lớn. Tuyết băng cắn nuốt những tên ác nhân, đồng thời cũng đem kho Võ Khố mai táng cùng.
Ôn Ái nhìn móng tay mình có chút trong xuốt nghĩ nghĩ thời gian của mình cũng mau tới rồi.
Trương Thành Lĩnh sờ mặt mình nói: "Sư muội, Ôn thúc đâu?"
"Nhanh. Chúng ta mau xuống dưới chân núi chờ cha."
Trương Thành Lĩnh gật đầu.
Tứ Quý Sơn Trang bên kia, Diệp Bạch Y điều động chân khí toàn thân mà hộ pháp cho Chu Tử Thư.
Đại Vu nhắm chuẩn thời cơ mà nhổ đinh ra.
Thất gia, Cố Tương và Tào Úy Ninh đang lo lắng chờ ngoài cửa.
"Chu Nhứ sẽ không có việc gì đi."
"Chu huynh cát nhân sẽ có thiên tướng, muội yên tâm đi."
Đại Vu bước ra khỏi cửa.
"Thế nào?"
"Thành công. Hai người đều không có việc gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro