Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

3

Chu Tử Thư quá kinh ngạc, vì vậy cho nên nữ thái váy đỏ tóc bạc tiến lên hát lễ y còn sững sờ không kịp phản ứng. Thẳng đến khi mọi người ở sau một tiếng "Nhất bái thiên địa" thanh âm của nàng đem ánh mắt tập trung ở trên người đôi tân nhân này y mới bừng tỉnh ý thức được mình nên hành lễ, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Ôn Khách Hành sau khi tiến vào liếc mắt một cái nhìn thấy Chu Tử Thư liền cảm thấy người này thần thanh cốt tú, mắt như sao, thật sự là một mỹ nhân nhất đẳng, hơn nữa hắn bởi vì thời thơ ấu có chút vui vẻ ngắn ngủi nên vẫn đối với Chu Tử Thư ôm tình cảm đặc thù, liền không có nửa điểm không tình nguyện vén y bái. Chu Tử Thư thoáng nhìn động tác của hắn cũng không thể không quỳ xuống theo, miễn cưỡng mạnh mẽ dập đầu về phía bài vị trên bàn thờ, trong lòng có chút tự bạo nghĩ đến 'Dù sao là ảo cảnh, làm không tính là thật, bái lạy một cái cũng không sao.'

"Nhị bái cao đường!" La Phù Mộng nhìn bọn họ hành lễ trên mặt cũng tràn đầy tươi cười vui mừng. Chu Tử Thư cắn răng cùng Ôn Khách Hành cúi đầu bái lạy vợ chồng Tần Hoài Chương và Ôn gia.

"Được được." Tần Hoài Chương thoải mái nói, cùng Ôn gia phu phụ trao đổi hội tâm cười.

"Phu thê giao bái!"

Chu Tử Thư xoay người nhìn về phía Ôn Khách Hành. Lúc này y ít nhiều cũng hiểu được thân phận của người này, nhớ lại đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện năm đó lại so sánh với nhan sắc của thanh niên thuấn hoa trước mắt không khỏi có cảm giác giống như cách thế.

Ôn Khách Hành cúi người bái lạy, trong lúc đó ánh mắt vẫn không rời khỏi con ngươi đen trắng rõ ràng của sư huynh. Cho dù là mộng cảnh, lại bỗng nhiên có loại ảo giác như đã thật sự quen biết người này hơn nửa đời người.

Ánh nến đỏ lay động, hai người dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè đã hoàn thành phần lễ bái cuối cùng, ánh mắt phía sau đan xen bị bầu không khí này lây nhiễm, đều có chút tâm triều dâng trào.

"Lễ thành!"

La Phù Mộng vỗ tay cười nói khiến cho một đám tân khách hoan hô. Bởi vì Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đều là nam tử liền tiết kiệm được một bước đưa vào động phòng, trực tiếp kết vòng quanh bàn tiệc kính rượu. Sau khi kính rượu, thông qua nói chuyện lơ đãng hai người ít nhiều cũng hiểu được thân phận tân khách hơn phân nửa. Tướng công của Cố Tương là Tào Úy Ninh của Thanh Phong kiếm phái, bên cạnh Tần Cửu Tiêu là vị hôn thê Lý Tĩnh An của hắn, Thất gia cùng Đại Vu đặc biệt từ Nam Cương chạy tới chúc mừng. Vu Đồng Lộ Tháp cùng đại đồ đệ của Chu Tử Thư Trương Thành Lĩnh ngồi cùng một chỗ. Ôn Khách Hành càng phát hiện trong thị nữ có mấy gương mặt quen thuộc, tựa hồ là nữ tử của Bạc Tình Ty. Liễu Thiên Xảo mặc dù là khách nhân nhưng cũng cùng Tất đại tẩu phụ trách điều phối tiệc cưới, bận rộn vô cùng.

Sự hiện diện của người trong Quỷ Cốc làm cho Ôn Khách Hành càng thêm xác định tất cả đều chẳng qua là một hồi mộng cảnh quá mức tốt đẹp, hắn liền càng thêm phóng túng mình đắm chìm trong đó. Chu Tử Thư ngày thường điểm túy sinh mộng tử điểm ra kinh nghiệm, đối mặt với Tần Cửu Tiêu cùng Tĩnh An quận chúa sống động đứng ở trước mặt mình, tuy rằng trong lòng chua xót nhưng cũng còn có thể tự kiềm chế, uống rượu so với Ôn Khách Hành ít hơn rất nhiều. Nhưng khi màn đêm buông xuống, khách đến bắt đầu dần dần rút lui y vẫn cảm thấy có chút dạn rỡ. Vợ chồng Ôn gia bởi vì trong y quán còn có bệnh nhân nên đã sớm rời đi. Long Tước tuổi tác đã cao uống mấy chén liền có chút mệt mỏi, Tần Hoài Chương liền bồi hắn đi ra ngoài hít thở không khí. Lộ Tháp cùng Thành Lĩnh, Cửu Tiêu cùng Tĩnh An chạy đến trong sân xem pháo hoa, Thất gia cùng Đại Vu cũng ăn đủ uống đủ tay trong tay trở về phòng. Cuối cùng Liễu Thiên Xảo cùng La Phù Mộng đi tới trước mặt đôi tân phu lang hơi cười nói: "Tân phòng đã bố trí xong cho các người, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng cũng đừng lãng phí."

Chu Tử Thư lúc này mới nhớ tới còn có chuyện động phòng, cảm giác tứ chi lập tức cứng ngắc. Ôn Khách Hành uống quá nhiều vô tri vô giác treo trên người y cười nói với hai nữ tử: "Đa tạ."

Liễu Thiên Xảo che môi cười, thị nữ lấy đèn lồng thắp sáng rồi nói: "Nhìn các người say thành bộ dạng như vậy sợ là đi trên đường đều phải đụng phải cây. Bên ngoài tối đen như mực, ta đưa các người về phòng đi."

Ôn Khách Hành tất nhiên là vui vẻ đi theo, lôi kéo Chu Tử Thư đi theo phía sau nàng, dọc theo đường tới trở về tân phòng. Gió đêm lạnh lẽo thổi đến hai người đều tỉnh táo hơn rất nhiều. Chu Tử Thư cảm thấy Ôn Khách Hành ấm áp mà nặng nề tựa vào người mình, cảm giác xấu hổ đồng thời lại có thêm cảm giác ấm áp an bình khó hiểu.

Ôn Khách Hành lún sâu vào Quỷ Cốc hai mươi năm không lúc nào không căng thẳng thần kinh, không phải tính kế người khác thì cũng là đề phòng người khác tính kế, hôm nay là lần đầu tiên thả lỏng như thế. Hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nửa bên của Chu Tử Thư bị ánh sáng mềm mại chiếu rọi, trong lòng hạ quyết tâm, chờ sau khi tỉnh lại ra khỏi cốc nhất định phải đi Tứ ý sơn trang nhìn một chút, cho dù chỉ là từ xa nhìn lên cũng coi như là đáng giá. Hắn còn muốn dặn dò Cố Tương, đợi đến khi mình đại cừu đắc báo, đem tro cốt của mình cũng rắc ở nơi đó. Chỉ mong kiếp sau hắn thật sự có thể chuyển sinh thành nhị sư đệ của Chu Tử Thư, bù đắp cho sự tiếc nuối đời này.

Thoáng thần một cái, hai người đã đi đến cửa tân phòng. Liễu Thiên Xảo xách đèn rời đi lưu lại Ôn Khách Hành kéo Chu Tử Thư vào phòng. Tân phòng là phòng ngủ của Chu Tử Thư, giờ phút này đã rất khác so với lúc y rời đi vào buổi sáng. Trên cửa sổ đều dán chữ, màn và chăn giường đều biến thành màu đỏ rực, đèn chiếu sáng cũng đổi thành nến đỏ lắc lư ánh lửa. Trên bàn bày mấy đĩa đồ ăn nhẹ, còn có một bình rượu cùng hai ly rượu.

Ôn Khách Hành tuy chưa bao giờ ra khỏi Quỷ Cốc nhưng quyển thi thư đã đọc qua không ít, biết trước tiên sẽ phải uống rượu hợp cẩn liền cầm lấy bầu rượu rót hai chén đưa một chén trong đó cho Chu Tử Thư. Nghĩ đến cao đường đã đều bái xong, cũng không kém một chén rượu này. Chu Tử Thư liền không từ chối cùng hắn vòng qua cánh tay nhỏ úng một ngụm buồn bực.

Mùi rượu này nồng đậm vào miệng ngọt ngào, lại có mùi thuốc mơ hồ, một chén liền làm cho cả người nóng lên, cũng không biết là vật gì. Ôn Khách Hành vốn đã say đến lợi hại, tùy ý ném chén rượu lên cởi dây áo Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư tuy rằng đầu óc mê man nhưng điểm mấu chốt vẫn còn, cũng không thật sự tính toán cùng sư đệ gần như là người xa lạ lên giường, theo bản năng một phen bắt lấy bàn tay của hắn. Ôn Khách Hành không nhận thấy không đúng, vẫn cười nói: "Sư huynh là thẹn thùng sao?"

Chu Tử Thư ý thức được nếu không tỉnh lại ảo cảnh này thật sự sẽ biến thành một giấc mộng mùa xuân, liền vội vàng tìm kiếm chung quanh đồ vật bén nhọn muốn đánh thức mình. Nhưng không biết vì sao cây trâm trên tóc y là chất liệu bạch ngọc ôn nhuận không thể đả thương người, chỉ có Ôn Khách Hành phát đeo trâm vàng. Y thừa dịp Ôn Khách Hành không chú ý bèn đưa tay rút nó ra, sau đó hung hăng đâm vào lòng bàn tay mình.

Ôn Khách Hành bị hành động của y làm cho hoảng sợ, rượu cũng tỉnh bảy tám phần, vội vàng kéo bàn tay y nhìn kỹ vết thương, lại xé áo lót thay y băng bó đơn giản một chút, trong miệng buồn bực nói: "Chúng ta rõ ràng là mối quan hệ mai mối cưới gả đàng hoàng, làm sao giống như ta cưỡng đoạt dân nữ vậy?"

Chu Tử Thư nén đau đớn trong lòng bàn tay chờ đợi một lát, lại phát hiện xung quanh không có bất kỳ biến hóa gì, Ôn Khách Hành nhíu mày dài tú lệ thay y xử lý vết thương vẫn rõ ràng như vậy, trong lòng chấn động, một ý nghĩ đáng sợ bắt đầu thành hình 'Chẳng lẽ tất cả những chuyện này là thật? Chẳng lẽ y kỳ thật là đi vào một thế giới khác, mà không phải ảo cảnh túy sinh mộng tử tạo ra?'

Ôn Khách Hành buông tay Chu Tử Thư xuống, thấy y ngơ ngác không nhúc nhích, nghĩ đến mình ngay cả nằm mơ cũng không thể từ đầu đến cuối, trong lòng đau đớn, ngoài miệng vẫn ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, ngươi không muốn lấy ta sao?"

Chu Tử Thư há miệng không biết trả lời thế nào. Chẳng lẽ y phải thành thật giải thích với sư đệ trước mắt mới bái đường với y, y cho rằng tất cả đều là ảo giác mới không có phản kháng sao? Nhưng muốn y thật sự không hề khúc mắc mà cởi áo cởi dây lưng cùng người mới gặp qua hai lần cùng làm chuyện cá nước là tuyệt đối không thể. Cho dù y thật sự có thể vượt qua chướng ngại trong lòng thì Chân Diễn bên cạnh y cũng lẽ là người yêu của Chu Tử Thư ở thế giới này, y không thể chiếm sào huyệt của chim cả.

Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư cúi đầu trầm mặc không nói, vẻ mặt viết hai chữ kháng cự liền thu tay lại cười khổ một tiếng: "Thì ra cho dù là trong mộng đáy lòng ta cũng hiểu được, bỏ qua chung quy không cách nào tìm lại được. Đời này ta qua lại đều là bốn chữ không hợp thời."

Nghe vậy Chu Tử Thư có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, muốn truy hỏi lời này của hắn là có ý gì lại bỗng nhiên cảm thấy sáu cái đinh trên ngực truyền đến đau nhức kịch liệt, chân khí chạy loạn xông lên cả người y cuồn cuộn như vũ đem da đều nâng lên.

Không xong, thời gian đã đến, thất khiếu tam thu đinh đang thúc giục mệnh!

Chu Tử Thư cái gì cũng không để ý, vội vàng ngồi xếp bằng, ý đồ dùng nội lực đè lại vết thương đinh làm loạn, trên trán rất nhanh thấm ra mồ hôi nhỏ. Ôn Khách Hành thấy thế cũng lắp bắp kinh hãi, lập tức một tay ấn huyệt đạo sau lưng y truyền nội lực thay y giảm bớt đau đớn, tay kia thừa dịp Chu Tử Thư không rảnh phản kháng bắt mạch đập giữa cổ tay y, càng dò xét càng kinh hãi.

Có Ôn Khách Hành tương trợ, sau nửa nén hương Chu Tử Thư liền vượt qua cực hình tối nay, thở phào nhẹ nhõm một lần nữa mở mắt, chống lại sắc mặt kém đến cực hạn của Ôn Khách Hành.

"Nội thương trên người huynh là chuyện gì xảy ra?" Ôn Khách Hành nhíu mày hỏi.

Chu Tử Thư nhớ tới hắn là con trai của vợ chồng thánh thủ không dễ lừa gạt, nhưng cũng không cách nào thật sự nói y từ tương lai của một thế giới khác nói ra miệng, chỉ có thể yên lặng quấn chặt áo nghiêng đầu nói: "Không có gì, chính là lúc đánh nhau với người khác bị thương một chút, không có gì đáng ngại."

Y lại không biết Ôn Khách Hành trước mắt cũng không phải Ôn Diễn của thế giới này, chỉ từ lúc còn rất nhỏ đã học được chút y thuật của cha mẹ, nếu không vừa rồi vừa bắt mạch liền có thể biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào. Ôn Khách Hành thấy y sống chết không muốn chính diện trả lời mình còn làm ra bộ dáng trinh liệt như vậy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, thầm nghĩ sớm từ trong mộng hoang đường này tỉnh lại, liền thu tay lại thản nhiên nói: "Không có việc gì thì đi ngủ sớm đi, sáng mai còn phải đi kính trà cho sư phụ cùng cha mẹ."

Dứt lời hắn cởi áo khoác tiện tay ném lên ghế bên giường kéo chăn ngủ ở bên ngoài giường, đem không gian bên trong để lại cho Chu Tử Thư. Chu Tử Thư thấy hắn tức giận, trong lòng ít nhiều có chút áy náy nhưng cũng không biết mình có thể làm cái gì, chỉ có thể thở dài một tiếng nằm xuống bên cạnh hắn, nhắm mắt lại hy vọng ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, y có thể trở lại thế giới cũ của mình.

Y thật sự tạo ra quá nhiều nghiệt không xứng thay thế Chu Tử Thư lý lịch trong sạch này hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc vốn thuộc về y.

4

Sáng sớm hôm sau Chu Tử Thư đã quen với thất khiếu tam thu đinh dẫn đầu mở mắt ra phát giác nửa đêm tựa hồ có một trận mưa xuân nhỏ, không khí ẩm ướt lạnh lẽo làm cho hai người cùng giường ngủ theo bản năng dựa vào nhau, ôm nhau sưởi ấm. Chu Tử Thư có chút xấu hổ muốn từ trong hai tay Ôn Khách Hành siết chặt lấy hai tay hắn rút ra, nhưng vô luận động tác nhẹ như thế nào vẫn kinh động Ôn Khách Hành trước sau như một cảnh giác, đôi mắt đào hoa của đối phương bỗng dưng mở ra, thẳng tắp đối diện với ánh mắt quẫn bách của y.

Ôn Khách Hành chớp chớp mắt nhìn thấy Chu Tử Thư rũ mắt nghiêng đầu tránh ánh mắt lăng lăng của hắn, một câu nghi vấn không cần suy nghĩ mà thốt ra:

"Ta còn đang nằm mơ sao?"

"Nằm mơ?" Chu Tử Thư tìm kiếm nhìn về phía hắn. Ôn Khách Hành buông tay ra ngồi dậy, nhìn quanh cảnh tượng chung quanh một chút, rốt cục cũng chậm trãi ý thức được tất cả những gì phát sinh hôm qua có thể là thật. Nếu thế giới này không phải là giấc mơ Nam Kha của hắn, vậy chẳng lẽ Quỷ Cốc cốc chủ Ôn Khách Hành là một cơn ác mộng của Chân Diễn trên thế giới này sao? Nhưng hắn cũng không có ký ức sống ở đây. Lời giải thích duy nhất là hắn không biết vì lý do gì mà thay thế người ở thế giới này.

Ôn Khách Hành lấy tay che mặt cúi đầu nở nụ cười. Cái quái gì thế này? Ông trời cuối cùng cảm thấy thiệt thòi cho hắn nên nghĩ ra một phương pháp bồi thường sao? Nhưng hết thảy nơi này đều không thuộc về hắn, bao gồm cả sư huynh vừa sợ vừa nghi ngờ nhìn hắn phát điên kia.

Hắn không để ý Chu Tử Thư truy vấn đứng dậy mở tủ quần áo trong phòng ra, nhìn thấy bên trong cư nhiên có hai loại quần áo kích thước khác nhau trộn lẫn không khỏi càng thêm chua xót. Hắn tiện tay chọn ra một kiện ngoại bào màu xanh, sau khi khoác lên liền đẩy cửa đi ra. Gió buổi sáng thổi vào mặt, đầu óc nóng lên nhất thời của hắn dần dần tỉnh lại, bỗng nhiên sinh ra một nghi vấn 'Nếu Chân Diễn trên thế giới này và Chu Tử Thư là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt, thế cho nên hứa hẹn với nhau, vậy tối hôm qua Chu Tử Thư vì sao kháng cự hắn như vậy? Từ biểu hiện của y mà xem, cũng không giống như phát hiện ra chuyện đào cương đời Lý của mình. Còn có La Phù Mộng trong hôn lễ cùng Cố Tương làm hỉ nương, thân là đệ tử thứ hai của Tứ Quý sơn trang hắn nhận ra các nàng như thế nào? Ôn Khách Hành quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng yên tĩnh phát hiện thế giới này quả thật có điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp, hắn cần phải cẩn thận mò mẫm.'

Bên kia Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành mở cửa đi ra trong lòng còn đang kinh ngạc không thôi vì biểu hiện thất thường vừa rồi của hắn, nhất là chữ "Nằm mơ" kia, trong nháy mắt khiến y sinh ra một ý nghĩ lớn mật 'Chẳng lẽ đối phương giống cũng như y, cũng không phải người trong thế giới này?'

Nhưng tỉnh táo lại suy nghĩ lại Chu Tử Thư lại cảm thấy không có chứng cớ có thể chống đỡ phỏng đoán này của mình. Ôn Khách Hành cũng có thể là cảm thấy đêm qua quá thất thường mình là một giấc mộng, sau khi phát hiện không phải liền tức giận rời đi. Chuyện thời không xuyên không hiếm thấy như thế nào, không có đạo lý sẽ đồng thời phát sinh hai lần, có lẽ y chỉ là theo bản năng vì nội tâm áy náy tìm kiếm cái cớ tự an ủi mình.

Thở dài, Chu Tử Thư cũng xuống giường đi tìm quần áo mới. Khi nhìn thấy quần áo xếp chồng lên nhau, y cũng ý thức được Chu Tử Thư và Chân Diễn trên thế giới này thân mật như thế nào, miệng càng thêm chua xót chỉ hy vọng ông trời sớm đổi đại sư huynh thật sự Chân Diễn trở về.

Lúc đi vào trong sân, y không nhìn thấy bóng dáng Ôn Khách Hành, chắc là người đã rời đi. Y xuyên qua nguyệt động môn phía đông đi vào uyển trúc không biết vì sao sáp nhập vào sân mình, theo con đường đá bị bóng trúc loang lổ bao trùm đi đến trong một mảnh dược điền. Phía Bắc cánh đồng thuốc có một căn nhà tre, Chu Tử Thư đẩy cửa đi vào nhìn thấy nơi này bị đổi thành hai gian thư phòng. Thư phòng phía Tây bày đầy thư pháp y cùng bình lọ lon chứa vật thể không xác định cùng mùi thuốc nồng nặc. Trên bàn đặt một túi hương chưa hoàn thành, kề sát ngửi một chút hương vị thơm ngát xông vào mũi, an tâm ninh thần trong hoa văn thêu chỉ ẩn giấu một chữ "Nhứ", không biết là ý gì. Chu Tử Thư đưa tay chạm vào túi hương này, bỗng nhiên nghĩ đến Chân Diễn không biết tung tích trong thế giới của mình, trong lòng có chút cảm thương không biết đối phương lại đi đâu, có còn trên đời hay không. Lại nghĩ đến hiện giờ mình chìm sâu vào bùn lầy quyền dục khó có thể thoát thân, nếu nhị sư đệ kia của y còn sống, vẫn là làm thiên nhai lãng khách, giang hồ tán nhân càng thêm hạnh phúc.

Y vừa giương mắt, ánh mắt lại dừng ở trên trúc giản nửa trải ở một góc bàn làm việc, có chút tò mò cầm lấy lên phát giác trên niêm phong là ba chữ "Âm Dương Sách" của tiền thế, không khỏi hơi mở to hai mắt. Chí bảo Thần Y Cốc trong truyền thuyết lại bị Ôn Khách Hành tùy ý ném lên bàn như thế, lại còn đối với nó còn không coi trọng hơn cái túi hương kia. Y giật mình một lát buông trúc giản xuống, xoay người đi đến một gian phòng khác.

Đúng như y dự đoán, thư phòng phía Đông tất cả đều là tư liệu hồ sơ Tứ Quý sơn trang, y lật xem một phen phát hiện trong giang hồ thế giới này, chưởng môn phái Thái Hồ Triệu Kính hai năm trước đã thân bại danh liệt mà chết, nguyên nhân là độc hại Dung Huyền, cấu kết Độc Hạt cùng Quỷ Cốc hãm hại Cao Sùng mưu đồ lưu ly giáp. Chu Tử Thư nhìn thấy âm thầm kinh hãi, may mà kết cục còn đầy đủ: Võ Khố mở ra, kiếm tiên mang theo lục hợp tâm pháp không biết tung tích, Âm Dương sách thuộc sở hữu của Ôn gia, bí tịch còn lại đều trả lại các môn phái. Chu Tử Thư một bên suy nghĩ không biết Triệu Kính trong thế giới của mình có phải cũng là tiểu nhân tâm đồ bất chính hay không, một bên lại lật qua một trang phát hiện bên cạnh hồ sơ liên quan đến đại hội anh hùng, chính mình lại tự tay ghi chú một điều: "Tất cả nội dung trong quần quỷ sách đều do Triệu Kính bịa đặt, tất cả những người có liên quan cần đồng thanh từ chối, nhớ kỹ."

Y sửng sốt một chút lại quay lại giá sách tìm kiếm nhưng không thấy thứ nghi là Quần Quỷ Sách. Y xoay người nhìn thấy Cửu Tiêu hàn đồ treo trên tường đối diện giá sách bỗng nhiên như có cảm giác, vươn tay sờ soạng hoa mai trên bản đồ, dựa theo trình tự nhất định mở ra cơ quan, mở ra một cánh cửa ngầm.

Chu Tử Thư lúc này mới có cảm giác thật của thế giới này mình và y là cùng một người, dù sao bọn họ ngay cả phương thức thiết lập cơ quan cũng tương tự như thế. Y đi vào mật thất, một đường thắp đèn dầu trên tường, nhìn thấy trong này chất đống mới là tư liệu cơ mật chân chính. Y biết rõ phương thức phân loại của mình, rất nhanh tìm được chỗ của Quần Quỷ Sách, mở trang đầu tiên lại phát hiện bức tranh trên rõ ràng chính là nhị sư đệ Ôn Diễn hôm qua cùng mình bái thiên địa, phía dưới là bảy chữ lớn "Quỷ Cốc cốc chủ Ôn Khách Hành".

Y lại lật qua trang thứ hai, lần này giới thiệu chính là Hỉ Tang quỷ đứng đầu thập đại ác quỷ. Trong ảnh nữ tử đoan trang tú lệ, thần sắc lãnh đạm, mái tóc dài màu trắng có độ phân biệt, đúng là người dì họ La trong hôn lễ.

Chu Tử Thư trong lòng chấn động, lại nhanh chóng lật qua mấy trang, những ác quỷ khác đều chỉ nghe tên không thấy người, chỉ có Diễm quỷ ở trang cuối cùng thập phần quen mắt, cũng là nữ tử mỹ mạo trên hôn lễ gặp qua.

Y lại nhớ tới câu nói Chu Tử Thư tự tay viết sách trên thế giới này, trực giác nội dung trong đám quỷ sách này kỳ thật là thật, là Chu Tử Thư hạ quyết tâm muốn bao che cho nhị sư đệ của mình, đem hết thảy đổ lên đầu Triệu Kính mới có thể dùng giọng điệu như vậy viết xuống dòng ghi chú kia. Chuyện quái gì đang xảy ra trên thế giới này vậy? Vì sao Ôn Diễn lại đi Quỷ Cốc, còn làm cốc chủ nơi đó? Chu Tử Thư một lần nữa nhìn về phía giá sách chất đầy tư liệu trực giác như tất cả những gì y muốn biết đều có thể tìm được đáp án trong căn phòng bí mật này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro